Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 44: Bạch Vân Tông Bị Khiêu Chiến


Bạn đang đọc Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi – Chương 44: Bạch Vân Tông Bị Khiêu Chiến


Lần này Tần gia tuyển chọn kén phò mã làm thật sự vô cùng linh đình, mở rộng hơn hai trăm sàn đấu chia làm 12 khu vực, sơ tuyển từ trong vòng loại, chỉ có 8 người được đặc cách vào vào trong, còn lại đều phải thi đấu từ đầu.
Dạ Khinh Ưu đối với Tần Tử Tô không có quá nhiều hứng thú, nhưng hắn vẫn báo danh thi đấu, sử dụng thân phận Dạ Tử Du, bước đầu thi đấu là tại sàn đấu số 7, tranh chấp cùng hơn 100 người, chỉ có 3 người đứng vững cuối cùng là được đi tiếp.
Hắn không dùng quá nhiều sức đã dễ dàng lọt tiếp vòng tiếp theo.

Cụ thể người khác nhìn hắn chỉ toàn thắc mắc vì sao tên tiểu tử kia chỉ đứng im mà không ai chịu đánh, cho đến khi người ngã xuống gần hết mà hắn vẫn đứng đó không chút động đậy, cũng không ai chủ động tấn công.
Dần dần cũng không ai còn để tâm tới kẻ có “vận may” như hắn, dồn dập mà chú ý mấy lôi đài khác đang vô cùng sôi nổi.
Vòng tiếp theo Dạ Khinh Ưu đối đầu cùng một nam tử cầm trường thương, cảnh giới Đạo Huyền ngũ giai.

Thấy khuôn mặt của kẻ này vô cùng kiêu ngạo, nhìn Dạ Khinh Ưu liền cười nhìn hắn như con mồi.
Mà khán giả phía dưới đài cũng phản ứng kịch liệt.
“Mau đánh đi…”
“Dạy tên mặt trắng kia một bài học.”
Phía bên dưới đã có nhiều người không quen vận may của Dạ Khinh Ưu, hô hào để nam tử cầm thương dạy cho Dạ Khinh Ưu một trận nhớ đời.

Nam tử cầm thương cười, mắt híp lại múa may trường thương trong tay.
“Ngươi cũng nghe rồi đấy.

Đừng trách ta nặng tay.”
“Nhiều lời…”
Dạ Khinh Ưu cau mày không chút nể nang, ngay lập tức nam tử cầm thương liền tức giận lao tới quát:
“Không biết điều…”
Nam tử cầm thương di chuyển cực nhanh, thân pháp chuyển quanh cũng không vì Dạ Khinh Ưu bất động mà khinh thường, hắn điểm mũi thương, trong nháy mắt một luồng đại quang chói sáng từ đỉnh đầu thương đâm tới sau lưng Dạ Khinh Ưu.
Hắn nghĩ lần này Dạ Khinh Ưu chắc chắn không thể né, liền thở ra một hơi.
Nhưng rất nhanh nam tử cầm thương đã chững lại, không hề di chuyển, phải nói là không dám di chuyển.

Bởi vì trước mặt hắn một mũi kiếm đã chạm ngay yết hầu, chỉ thêm một chút điểm lực là lập tức hắn vong mạng.

Nam tử cầm thương nhìn Dạ Khinh Ưu vẫn vô cùng bình thản, trong tay cầm một thanh kiếm phàm phẩm đảo ngược ra sau, mắt không thèm nhìn.

Từ đầu tới cuối nam nhân kia chỉ làm đúng một động tác đã khiến nam tử cầm thương cảm nhận đau khổ, cũng là lần đầu đối diện với cái chết trong gang tấc, hắn biết nếu Dạ Khinh Ưu muốn thì đã có thể lấy mạng hắn.
Thần sắc nam tử cầm thương thoát khỏi trạng thái hoảng hốt liền bước lui ra, hắn biết hắn đánh không thể thắng, căn bản bởi vì đối phương không thèm để hắn vào mắt.

Hắn dù không cam lòng nhưng vẫn muốn giữ mạng, chắp tay lùi ra.
“Trận này ta thua.”
Lời nam tử cầm thương vừa dứt liền khiến phía dưới xôn xao, chả ai kịp hiểu chuyện gì xảy ra, vô cùng tức giận la mắng.
“Tưởng lợi hại cũng chỉ như vậy…”
“Phế vật…”
“Tiền cược của ta…”
Nam tử cầm thương nghe ra mắt liền đỏ lên, tức giận chỉ mũi thương xuống dưới đài.
“Kẻ nào không phục lên đài đấu với ta.”
Ngay lập tức dưới đài liền im lặng, bọn họ đến đây để xem thi đấu chứ cũng không muốn liều mạng.

Nam tử cầm thương khịt mũi coi thường, mắt nhìn Dạ Khinh Ưu bình nhạt bước xuống đài liền cũng quay đi, quyết tâm phải tiếp tục mài dũa thương pháp.
Dạ Khinh Ưu buồn chán đi một vòng quanh mấy lôi đài, rồi dừng lại ở đài số 2, nơi này tập trung phần đông đệ tử Bạch Vân Tông, mà Diệp Trân Y cũng ở đây, đang quan sát Hầu Trúc Tử thi đấu trên đài.
Hắn chả thèm bận tâm trên đài ra sao, chỉ mau chóng đến bên cạnh Diệp Trân Y, mở lời.
“Diệp tiểu thư…!Chúng ta lại gặp nhau.”
“A…!Ngươi tốt.”
Diệp Trân Y quay người lại nhìn hắn, hơi hoảng hốt gật đầu bối rối nói.

Với thái độ của cô nàng này, hắn đã sớm đoán trước, nói.
“Nếu cô nương không thích…!Ta sẽ rời đi…”
Dạ Khinh Ưu dần tỏ ra khá thương tâm, khiến thiếu nữ Diệp Trân Y chân tay luống cuống, vội vàng giải thích.
“Đừng như vậy…!Là ta sợ thê tử của ngươi không vui thôi.”

“Nàng ta không phải là thê tử của ta…”
Dạ Khinh Ưu lập tức bào chữa, Diệp Trân Y há hốc mồm còn muốn nói lại bị hắn chặn lại, mắt nhìn lên trên đài phóng ra một luồng hộ tráo đỡ lấy người bay xuống.
Nhìn thấy người bay xuống là Hầu Trúc Tử, mặt trắng bệch, hô khẩu khó khăn, miệng chảy máu, phần ngực dường như bị đánh gãy xương.
Ngay lập tức một đám đệ tử Bạch Vân Tông bao xung quanh, liên tục lo lắng, đặc biệt có Diệp Trân Y, nói thế nào Hầu Trúc Tử không chỉ là đồng môn còn là bạn hữu khá thân cận với nàng.
“Sư huynh thấy sao rồi.”
Diệp Trân Y lấy một viên dược đan bỏ vào miệng Hầu Trúc Tử, khuôn mặt tràn vẻ lo lắng mà hỏi, một đám sư huynh đệ xung quanh cũng dồn dập hỏi tương tự.
Mà Hầu Túc Tinh là người lo lắng nhất vội vã từ phía trên ghế đài khách nhân mà bay đến bên cạnh Hầu Trúc Tử, mau chóng truyền từng tia đạo khí, thận trọng hỏi.
“Trúc Tử, con thấy sao rồi…”
“Phụ thân, mọi người đừng lo…!Còn tốt…!Khụ khụ…”
Hầu Trúc Tử nén đau đớn nói vài lời, càng nói vết thương càng bị đá động.

Hầu Túc Tinh mắt như nứt ra, nhìn lên phía trên đài tức giận quát.
“Chỉ là giao đấu mà ra tay nham hiểm như vậy.

Người Bích Hải phái các ngươi còn tự gọi là danh môn chính phái.”
“Hầu huynh bớt giận…!Tuổi trẻ không dễ kiểm soát.

Ta thay đệ tử giúp huynh bồi tội.”
Diên Hào là trưởng lão dẫn đội lần này của Bích Hải tông, đối với tình huống đệ tử phái mình đả thương người của Bạch Vân tông tỏ ra không mấy quan tâm, đưa ra một lọ trị thương thông thường.

Thấy vậy Hầu Túc Tinh liền trở nên hung dữ gạt bình đan trong tay Diên Hào qua một bên, tức giận phát khí.
“Bích Hải tông các ngươi quá khinh người.”
“Hầu huynh nói sai rồi…!Kẻ khinh người là Bạch Vân Tông mới đúng.”
Từ lâu Bích Hải tông cùng Bạch Vân tông đã xảy ra xích mích không dừng, lịch sử giao đấu tranh bá cả vạn năm, các thế hệ luôn luôn xảy ra quyết đấu nảy lửa không hề nhường nhau, mà bây giờ Bạch Vân tông đang trên đà xuống dốc, còn Bích Hải tông lại quật khởi mạnh mẽ.


Càng ngày hai bên càng chênh lệch, nếu thật sự đánh một trận phần thua dĩ lẽ nghiêng về phía Bạch Vân tông.
Cả hai vị trưởng lão đều không nhường nhau, đều nhận thấy ý muốn giao đấu, tức thì muốn động thủ nhưng kiêng kỵ đắc tội Tần gia.
Khi này một đệ tử Bích Hải tông đứng trên sàn, mặt chữ quan, thân thể khỏe mạnh, thần thái kiêu ngạo, quét một vòng đệ tử Bạch Vân tông rồi dừng trên người Diệp Trân Y, lập tức hai mắt tỏa sáng, rồi quay qua nói với Diên Hào.
“Diên trưởng lão, để đệ tử thách đấu cùng đệ tử Bạch Vân tông xem thử bọn chúng có ai có bản lĩnh.”
“Độc Cô Minh, ngươi có chắc thắng hết bọn chúng.”
Diên Hào lời nói dù tỏ ra e ngại nhưng ý châm chọc vô cùng rõ ràng.

Độc Cô Minh cười tươi gật đầu, mắt tham lam nhìn Diệp Trân Y khiến nàng rùng mình, chán ghét lui ra trốn sau lưng Dạ Khinh Ưu.

Độc Cô Minh nói.
“Đệ tử sẵn sàng giao chiến cùng tất cả đệ tử Bạch Vân tông ở đây.

Thậm chí còn đặt cược thanh Địa cấp trung phẩm binh khí Hỏa Luân Côn, nếu Bạch Vân Tông thắng ta xin tặng binh khí này.”
“Dùng cả binh khí Địa cấp để đặt cược.”
Hầu Túc Tinh mở to mắt, nói đến binh khí Địa cấp thì Bạch Vân Tông chỉ có đúng 3 món, thậm chí chỉ một cái là trung phẩm, không ngờ đối phương tùy tiện lại quăng ra một thanh bảo khí như vậy.

Hắn có chút không kìm được, hỏi tiếp.
“Như vậy ngươi muốn cái gì trao đổi.”
Độc Cô Minh vừa nghe Hầu Túc Tinh nói đã cảm thấy hài lòng, vui vẻ mà tiếp lời.
“Thiết nghĩ Bạch Vân tông các ngươi cũng sẽ không mang ra được Địa binh để cùng ta trao đổi.

Thôi vậy dùng thứ khác thế chấp thay đi.”
“Rốt cuộc ngươi muốn gì.”
Một đệ tử Bạch Vân Tông không chịu nổi lập tức chỉ tay lên chỗ Độc Cô Minh, mà gã thì mắt nhìn xuống lướt qua sau lưng Dạ Khinh Ưu rồi nói.
“Nếu ta thắng, ta muốn nàng.”
“Không được.”
Lập tức cả một đám nam đệ tử Bạch Vân Tông lên tiếng phản đối, nói thế nào thì Diệp Trân Y cũng là tình nhân trong mộng của nam nhân Bạch Vân Tông làm sao có thể dễ dàng trao ra được.

Độc Cô Minh sớm biết sẽ vậy, càng cười châm chọc.

“Quả nhiên Bạch Vân Tông các nguơi toàn là một đám phế vật.

Ngay cả gan nghĩ chiến thắng cũng không có.”
“Ngươi…”
Một đám đệ tử Bạch Vân Tông câm như hến, không biết phải nói sao, chỉ cần lỡ lời là chấp nhận đẩy tiểu sư muội ra trước.

Diệp Trân Y thấy vậy biết mình không ra mặt là không được, lập tức đi ra mắt nhìn lên trên, thần sắc không chịu phục nói.
“Ta chấp nhận yêu cầu của ngươi.”
“Tiểu sư muội…!Ngươi…”
Hầu Trúc Tử đang nằm cũng không thể tin mà cố nhìn Diệp Trân Y, thấy nàng vô cùng kiên quyết liền lập tức không thể làm gì, chỉ biết hận bản thân yếu kém.

Mà ngay cả một đám đệ tử Bạch Vân tông cũng thấy ngoài ý muốn.

Hầu Túc Tinh còn đang định lên tiếng ngăn cản thì đã bị Diên Hào cản họng.
“Chẳng lẽ Bạch Vân tông các ngươi ngay cả gan chiến cũng không có sao…!Hèn gì càng ngày càng tuột dốc…”
“Ngươi…!Được, chúng ta chiến.”
Đến nước này Hầu Túc Tinh cũng không thể nói gì hơn đành phải chấp nhận, mắt nhìn Diệp Trân Y lắc đầu, nếu quả thật lần này thua thảm thì quay về làm sao hắn có thể ăn nói với tông chủ.
Độc Cô Minh thấy đối phương đồng ý, trong lòng liền vui sướng, mắt nhìn xuống dưới chỗ Bạch Vân tông ngoắc tay.
“Đến đi…!Các ngươi ai trước.”
“Để ta.”
Một đệ tử tu vi cao nhất chỉ sau Hầu Trúc Tử, đã đến Đạo Huyền thất giai, dù so ra kém Độc Cô Minh hai giai nhưng vẫn muốn chiến một trận.

Độc Cô Minh cười lạnh liền quay trở lại sàn, từ sớm đã có nhiều người tụ lại xem trò vui, bắt đầu chỉ trỏ không ngừng.
Đệ tử Bạch Vân Tông kia vô cùng cẩn thận, rút ra thanh huyền kiếm, xuất ra “Bạch Kiếm Vân Tung” đem tư thế điều chỉnh vô cùng ảo diệu, thế kiếm liên tục thi triển vừa nhẹ nhàng lại có chút uy lực.
Độc Cô Minh không thèm nhìn, trực tiếp cầm thanh đại đao trong tay chém tới một đường, chỉ có xích diễm cuồng bạo, thô cuồng bất di bất dịch.
Xẹt…
Chỉ một đao đã khiến đệ tử Bạch Vân Tông không đỡ nổi, ngực dính một đao phá hủy hộ khí làm máu chảy ra không ngừng, đau đớn mà bay thẳng xuống đài, nằm im bất động, chứng tỏ bị thương không nhẹ, mau chóng đã được đồng môn trợ cứu.
Độc Cô Minh cười nhe răng, vác đao trên vai tiếp tục ngoắc tay khiêu khích.
“Người tiếp theo…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.