Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 36: Dị Biến


Bạn đang đọc Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi – Chương 36: Dị Biến


Phía bên dưới lầu, Lưu Đại Phú là một nam tử mặc cẩm bào, trông khá thanh tú, toàn thân đeo trang sức cẩm thạch quý hiếm, khuôn mặt kiêu căng tự phụ không chút khách sáo ngồi giữa sảnh điện chắn lối đi của nhiều khách nhân, mà không ai dám ra tay đả động, vì chỉ cần nhìn 2 hộ vệ hung mãnh đằng sau là biết tên nam nhân này thân phận không đơn giản.
Lưu Đại Phú tỏ ra không kiên nhẫn trách mắng một nữ nhân là quản sự của “Dạ Nguyệt Lâu”.
“Còn không mau mời Lâu chủ của các ngươi ra đây…!Bổn công tử đã tới 8 lần rồi mà các ngươi đều viện lý do, lần này nếu không thể gặp mặt ta trực tiếp phá nát “Dạ Nguyệt Lâu” này.”
“Lâu chủ thật sự không có ở đây…!Dù ngươi nói bao nhiêu lần thì hiện cũng không thể gặp.”
Nữ quản sự đã dần mất kiên nhẫn trực tiếp không còn khách sáo nữa, nàng chỉ vừa mới dứt câu thì nhận một cái tát của Lưu Đại Phú, cả người nàng liền bay ra sau ngã đụng quầy bàn, miệng chảy ra máu nhỏ, bên má đã tím tái.

Mà Lưu Đại Phú thì vô cùng dữ tợn, hung dữ mà quát.
“Tiện nhân, ngay cả lâu chủ của ngươi còn chưa chắc dám nói với ta như vậy…!Ngươi lại còn dám tỏ ra thái độ.”
Sự hung hăng hống hách của Lưu Đại Phú làm một đám khách nhân vây xung quanh cũng thấy bất bình, chỉ biết thầm thì mà lên án, dù muốn trách thì cũng nên trách “Dạ Nguyệt Lâu” ăn nên làm ra mà lại không có thế lực lớn chống lưng.
Ngay đúng lúc này thì một giọng nói trong trẻo vang lên, giọng nói thanh thúy đầm ấm dễ nghe làm người mê say.
“Là ngươi gây sự với “Dạ Nguyệt Lâu.”
Tất cả ánh mắt của đám khách nhân đều dồn về phía cầu thang, tất cả nam nhân nơi này như hóa đá, hai mắt không thể dời mà nhìn vào thân ảnh mỹ lệ của thiếu nữ, hô hấp của đoàn người nam nhân dần trở nên khó khăn, lần đầu trong đời của bọn họ gặp được một nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Lưu Đại Phú cũng là đứng như tượng, đã quên mất là muốn nói gì, hai mắt nhìn không dời hình dáng mỹ nhân bước xuống, nuốt từng đợt nước bọt, đã mất đi sự tỉnh táo.
Linh Lung có thể cảm nhận ánh mắt của một đám nam nhân nhìn vào nàng, toàn thân khó chịu tỏa ra một luồng uy áp, ngay lập tức nam nhân trong phòng đều cảm thấy cơ thể đau đớn, ngực đau thắt, thổ ra máu huyết.

Đến lúc này thì bọn họ mới kịp tỉnh táo mà nhận ra nữ nhân này dù xinh đẹp nhưng cũng vô cùng không dễ chọc, dù là không muốn nhưng vì giữ mạng, nam nhân đều cố quay đầu đi tránh làm mỹ nhân mất thiện cảm.
Chỉ có Lưu Đại Phú là dù miệng phun ra máu nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Linh Lung, cố gắng nhẹ giọng mà nói.

“Nàng là lâu chủ của “Dạ Nguyệt Lâu” phải không…!Nếu nàng nghe lời…”
“Ngươi là Lưu Đại Phú.”
Linh Lung trực tiếp cắt ngang, lạnh lùng mà hỏi, giọng nói dù âm dịu nhưng mang theo sự rét lạnh lòng người.

Lưu Đại Phú cảm thấy khá tức giận nhưng nhìn vào Linh Lung thì gã cũng không muốn làm nàng chán ghét, đành dặn lòng khó chịu gật đầu.
“Đúng vậy.

Bổn thiếu gia là Lưu Đại Phú, một trong tứ thiếu của Hải Yến Thành…”
“Vậy thì chết đi.”
Linh Lung lạnh lẽo mà kêu lên, kiếm chiêu quét một đường, đầu của Lưu Đại Phú đã bay khỏi cổ lăn lốc trên đất, máu tươi chảy ra lênh láng khắp sàn.

Đến lúc này hai tên hộ vệ sau lưng mới kịp phản ứng, quay qua nhìn thiếu nữ xinh đẹp im lặng đứng đó tràn đầy thần sắc không thể tin.
“Ngươi…!dám giết thiếu gia.

Lưu gia tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi…”
“Lưu gia gì đó cứ để bọn chúng đến đây.”
Linh Lung mặt điềm nhiên tiếp tục vung kiếm, cả hai tên hộ vệ còn không chút phòng bị đã bị chém làm đôi, tình cảnh huyết tinh làm lòng người sợ hãi.


Đặc biệt mấy vị nam nhân từng nhìn Linh Lung cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, mồ hôi chảy dài chỉ hi vọng nữ nhân băng huyết kia không ra tay với họ.
Giết Lưu Đại Phú rồi, Linh Lung cũng không còn thèm để ý thứ gì quay người lên lại lầu, bình tĩnh như thường.

Lúc Cẩn Giai vừa mới xuống liền thấy tình cảnh như vậy, lập tức cảm giác không ổn, e ngại việc lần này đã đắc tội Lưu gia, nhưng nàng lại nhanh bình tĩnh lại vì nếu là lúc trước nàng còn không có thực lực xử lý nhưng hiện giờ Dạ Khinh Ưu ở đây, nàng tin hắn sẽ không để ai bắt nạt “Dạ Nguyệt Lâu”.
Sự việc xảy ra còn chưa lâu mà tin tức đã lan truyền khắp Thiên Thanh Thành, ngay lập tức tin tức “Dạ Nguyệt Lâu” có một vị tuyệt sắc mỹ nữ giết Lưu đại thiếu đã truyền bá rộng rãi, làm cho danh tiếng “Dạ Nguyệt Lâu” tăng nhanh chóng dẫn đến vô số sự tò mò.

Ai biết tin cũng muốn đi tới “Dạ Nguyệt Lâu” muốn được một lần ngắm nhìn phương dung mỹ nhân, còn có người đang chờ đợi kịch hay xem Lưu gia trả thù thế nào, dù sao cũng phải nói dù Lưu gia không được lớn mạnh như tam đại gia tộc tại Thiên Thanh Thành nhưng cũng là một trong những gia tộc có tiếng lâu đời, thực lực cũng chỉ thua kém tam đại tộc.
Mà ở trong phòng hiện giờ Cẩn Giai rất kính cẩn mà nói cho Dạ Khinh Ưu nghe lý do vì sao hiện nay có rất nhiều thế lực tập trung tại Thiên Thanh Thành, hóa ra là do Tần gia đang tổ chức tuyển phò mã cho Tần Tử Tô.
Hắn không biết vì sao vốn dĩ Tần Tử Tô bị bắt mà hiện tại lại đang tuyển phò mã, cuối cùng được Cẩn Giai nói cho rõ ràng thì mới biết được chỉ qua nửa tháng hắn vắng mặt mà Tần Tử Tô được cứu ra, nghe nói là người của Tần gia.

Mà tin phong phanh Tần Tử Tô lại nói là được Lâm Thiên cứu, lập tức gây nên tranh cãi trong tộc, dĩ nhiên số đông người không tin đều nói Tần Tử Tô bị bắt lâu ngày tinh thần bất ổn nên nói bậy.
Thế nhưng nữ nhân Tần Tử Tô kia tỏ ra vô cùng kiên quyết còn nói Lâm Thiên không phải kẻ thù Tần gia là do có kẻ giật dây, nhưng đa phần đều không chút tin.

Cho đến khi mới đây Tần gia xảy ra việc ngoài ý muốn, có một kẻ đột nhập vào trong hoàng cung, đánh bị thương vị hoàng đế hiện tại, thậm chí còn cướp đi một vật quý giá trong cung làm Tần gia mất đi thể diện.

Có nhiều người nói Tần gia đêm đó đã bị chết rất nhiều người, thực lực tổng thể đã không còn mạnh như trước, các phương thế lực đều nhăm nhe chờ cơ hội này mà nuốt miếng bánh ngọt này.


Cụ thể nhất là Đông Hoa quốc đang hùng mạnh như mặt trời ban trưa.

Vì để cứu đi tình hình bất ổn hiện tại mà Tần gia mới ra quyết định di dời sự chú ý, tuyển chọn phò mã cho Tần Tử Tô, vừa để tránh sự soi mói, vừa để kết thêm một đồng minh mạnh mẽ.
Dạ Khinh Ưu biết được như vậy, khóe môi liền giương lên.

Hắn suy nghĩ một chút nhìn Linh Lung nói.
“Mấy chuyện ở đây ta giao cho muội.”
“Đại ca ca yên tâm.”
Linh Lung không chậm trễ đáp, mà cùng lúc bóng hình của Dạ Khinh Ưu đã biến mất trong mắt của Linh Lung cùng Cẩn Giai, cả hai đều lộ ra sự mất mát, đồng thời hai mắt nhìn nhau nhận thấy sự tương đồng cảm xúc liền tăng thêm vài phần thân thiết.
Hắn rời đi, hai nữ nhân sắp xếp mọi chuyện vô cùng suôn sẻ, nhanh chóng dung nạp Dạ Sát vào “Dạ Nguyệt Lâu”.

Chỉ sau đó vài ngày, còn chưa đợi Lưu gia tới trả thù, Dạ Sát đã nghe dò được địch ý trả thù từ Lưu gia, trong một đêm mà cao tầng Lưu gia đều bị giết sạch, máu đỏ nhuộm tanh một phủ, mà nguyên nhân chỉ vì một tên công tử ăn chơi trác táng sẽ thừa kế Lưu gia.

Mà tin tức cả Lưu gia bị xóa sổ trong một đêm sau đó cũng được lan rộng, chỉ là hiện tại tất cả đều đang tập trung vào sự kiện tuyển phò mã tại Thiên Thanh Thành trước mắt.
Dạ Khinh Ưu hiện giờ vô cùng thản nhiên mà bước vào hoàng cung, mặc cho hiện đang canh chừng nghiêm ngặt hơn mọi khi, hắn vẫn thoải mái bước đi bình thường mà không hề có tên lính gác nào nhận ra sự tồn tại của hắn, ngay cả trận pháp bày bố cũng trở nên vô dụng.
Hướng đi lúc đầu của hắn vốn là nhắm vào hoàng khố, mục đích là một bảo ấn mà thông thường chỉ có hoàng tộc nắm giữ, là chìa khóa để mở khóa kho tàng chứa một trong những thần tố dị nguyên trong Dị Nguyên Bảng, có thể là “Ngũ Hành thần vật” mà Dạ Khinh Ưu đang cần.
Vốn hắn còn muốn đợi Lâm Thiên giúp hắn mở ra cơ duyên nhưng sự việc đột nhập hoàng cung lần này khiến hắn ngoài dự đoán, không ngờ rằng tại Huyết Vũ đại lục còn có người có năng lực đột nhập hoàng cung Thiên Tần quốc, dù nói hoàng đế Thiên Tần quốc thực lực hùng mạnh nhưng càng mạnh mẽ hơn ngàn lần là cấm trận trong hoàng cung đang bảo hộ bảo khố, sợ là ngay cả Thánh Linh cũng chưa chắc có thể tác động.
Nếu như vậy thì làm sao mà có thể cướp đi vật trong bảo khố mà còn có thể rút lui, thậm chí thực lực cũng không mạnh hơn hoàng đế hiện tại của Thiên Tần quốc quá nhiều.
Như vậy hung thủ e rằng chỉ có người trong hoàng tộc là biết rõ cách phá giải trận pháp bằng cách nào đó, mà kẻ đáng nghi nhất có lẽ Dạ Khinh Ưu hắn phải tìm kiếm rồi.
Hắn nhìn qua một lượt các phi tần, cung nữ trong cung thấy thực lực đều không quá Đạo Hoàng, khả năng còn chưa đủ.


Hắn vẫn tiếp tục, mà lần này là nhắm vào hoàng hậu của Thiên Tần Quốc.

Quả ngoài dự kiến của hắn, dù khí lưu vị hoàng hậu tỏa ra chỉ cỡ Địa Huyền tam giai nhưng cảnh giới thật sự đã tiến vào Thiên Huyền cửu giai, còn sắp đột phá Thánh Linh.
Dạ Khinh Ưu đáp lên trước cửa cung cấm của vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ này, nơi ở của nàng cũng không có nhiều người như mấy phi tần khác mà cực kỳ thưa thớt, trong đó tất cả thực lực ít nhất đều là Đạo Hoàng, thậm chí có hai Thiên Huyền.

Dạ Khinh Ưu thật nén chút tò mò nhìn một chút mặt mũi vị hoàng nghi quốc mẫu này, hắn có chút giấu giếm hành tung chui vào ngự phòng của hoàng hậu, vừa thấy nàng đang uy nghi ngồi trên phượng uyển, mắt nhìn xuống một tên nam nhân đang quỳ lạnh giọng.
“Ngươi nói tên tiểu tử đó đột nhiên biến mất, sau đó ngươi liền mất dấu.”
“Vâng, nô tài thật sự không dám chút lơ là.

Nhưng không hiểu vì sao tiểu tử kia lại quỷ thần không biết mà biến mất đột ngột, một chút dấu tích cũng không có.”
Tên hạ nhân quỳ trên đất trán đã đầy mồ hôi, sợ hãi mà cố sức phân trần.

Mà vị hoàng hậu kia mặt liền lạnh lại, một hồi không nói gì, mắt nhắm nghiền, tay để trên phượng uyển, một lúc sau mới lạnh nhạt nói.
“Giết đi.”
“A.

Hoàng hậu tha mạng.”
Lời vị hoàng hậu vừa dứt đã có bóng hình của hai nữ nhân xuất hiện trước mắt, tên hạ nhân kia biết cầu xin liền vô dụng lập tức quay người bỏ chạy thục mạng, tốc độ nhanh nhất từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.