Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 351: Hắc Quan Thần Bí


Bạn đang đọc Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi – Chương 351: Hắc Quan Thần Bí


Nam tử chủ trì đấu giá hội ánh mắt sáng lên, quá đỗi vui mừng nhìn Hàn Bạch, không ngờ lại thêm người ngoài Dạ Khinh Ưu có thể đem xuất ra đan dược quý giá bậc này.

Hắn kìm nén vui sướng, giọng nói to vọng.
” Một viên Vũ Hóa Đan, còn có người ra giá cao hơn không? “
” Hai viên Vũ Hóa Đan… “
Một giọng nói bất ngờ vang lên, khiến cho cả Hàn Bạch cũng chú ý.

Chỉ thấy, Dạ Khinh Ưu thản nhiên từng bước đi đến giữa trung tâm khán đài, trong tay cầm hai khỏa bạch đan lóng lánh, làm nam tử chủ trì đấu giá bị dọa cho kinh hỉ.

Hắn run rẩy nhìn Dạ Khinh Ưu, nuốt nước bọt nói.
” Hai viên Vũ Hóa Đan, còn ai ra giá… “
Hàn Bạch lâm vào xoắn xuýt, hắn nhìn thấy Dạ Khinh Ưu chủ động ra giá như vậy, đã có ý rút lui, hắn hiểu Vũ Hóa Đan loại đan dược này không đơn giản như vậy luyện thành, ít nhất tài nguyên ở tại Hạ Giới hầu như không có khả năng tìm thấy.

Nam tử có thể xuất ra chứng tỏ thân phận địa vị không đơn giản, Hàn Bạch dù muốn có tâm cứu người nhưng phải quan tâm bản thân trước tiên đã, hắn sau một hồi do dự liền ngồi xuống, không có ý định tiếp tục đấu giá.
Thấy Hàn Bạch không ra giá nữa, nam tử chủ trì có chút thất vọng, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ, ít ra hai viên Vũ Hóa Đan đã nắm chắc trong tay.

Dạ Khinh Ưu không ngờ Hàn Bạch vậy mà không có tiếp tục tranh, hơi ngạc nhiên, xem ra cái Khí Vận Chi Tử này không có bốc đồng như mấy tên kia.
Thành công đấu giá Võ Hoan Hoan không có làm hắn vui vẻ chút nào, đem hai viên Vũ Hóa Đan giao ra chẳng khiến hắn để ý, nhưng vẫn lộ ra vẻ đau lòng cho đám người kia xem, để tránh phiền phức quá nhiều.

Hội đấu giá đem Võ Hoan Hoan bị xích toàn bộ chân tay kéo đến trước mặt Dạ Khinh Ưu, khách khí nói.
” Công tử, nữ nhân này từ giờ thuộc về ngươi.

Hi vọng công tử chú ý, đừng để Thú Nhân Điện biết nàng trong tay ngài, nếu không sẽ rất rắc rối.


” Được rồi, ta hiểu.


Dạ Khinh Ưu lạnh nhạt trả lời, nắm dây xích gắn ngay cổ Võ Hoan Hoan kéo mạnh, làm nàng ngã trên đất, nét mặt đau đớn xen lẫn phẫn nộ, há miệng nhe cặp răng nanh gầm gừ với hắn.

Toàn thân y phục rách nát, lộ ra dáng người cùng làn da bánh mật, quỳ trước mặt Dạ Khinh Ưu.
” Đi thôi, từ nay ngươi là của ta.


” Gừ… “
Võ Hoan Hoan giãy giụa, không chịu theo hắn, phản kháng cực kì kịch liệt, Dạ Khinh Ưu không hề quan tâm, thản nhiên mạnh bạo đem nàng từ trên đất quay trở về chỗ ngồi.


Nhìn mỹ nữ bị kéo lê trên mặt đất, một đám nam nhân chỉ cảm thấy ghen tị, không có để ý hành động không chút thương hoa tiếc ngọc của hắn.

Dù sao trong mắt bọn hắn, nữ tử kia chỉ có thể coi như sủng vật, bị đối xử như vậy không có gì là lạ.
” Hắn sao lại đối xử với nàng ta như vậy, rõ ràng đã dùng cái giá cao như vậy mua về.


Bên cạnh Hàn Bạch, một giọng nữ nhu hòa vang bên tai, nàng dáng người mỹ lệ che lấp sau lớp áo choàng, nhìn hành động đối xử của Dạ Khinh Ưu khiến nàng dâng lên phẫn nộ.

Thiếu niên còn lại nghe vậy, vội che miệng nàng, nói.
” Tỷ tỷ đừng nói vậy, hắn đấu giá được thì là chuyện của hắn.

Chúng ta không nên nói sau lưng, coi chừng đắc tội đối phương.


” Đệ đệ, ngươi sao lại trở nên như vậy.

Gặp phải chuyện bất bình mà còn không dám lên tiếng thì Hoàng Gia chúng ta có khác gì lũ tà ma ngoại đạo này.


Thiếu nữ nghe đệ đệ nói, tức giận lên tiếng.

Nàng chính là tiểu thư Hoàng Nhan Tường của Hoàng Gia thuộc Tầm Bảo Thương Hội, mỹ nữ bài danh tam thập tam (33) Bách Hoa Bảng.

Trước kia bị kẻ địch truy sát, nàng và đệ đệ Hoàng An may mắn được Hàn Bạch cứu giúp mới không mất mạng, cả hai sau đó quyết định đi theo Hàn Bạch để đền đáp ơn cứu mạng.
Tham gia Hắc Ám Đấu Giá lần này, chính là vì cứu giúp đám tộc nhân Hoàng Gia bị bắt làm nô lệ, vừa cứu được bọn họ thì gặp cảnh tượng trước mắt.

Hoàng Nhan Tường tính cách ngay thẳng, vừa nhìn thấy thứ không vừa mắt liền lên tiếng, nàng không nghĩ đệ đệ trải qua gia tộc bị tuyệt diệt tính cách thay đổi, càng trở nên ích kỷ khiến nàng buồn lòng.
Ánh mắt nàng chuyển dời lên người Hàn Bạch, thiếu niên này cứu nàng một mạng, tính cách có phần quá cẩn thận, nhưng chắc hẳn là người tốt, nàng đột nhiên đối với đối phương sinh lòng ngưỡng mộ, bình thường nàng xa cách đám công tử thế gia, lúc này lại mỉm cười đàm chuyện cùng Hàn Bạch, nói.
” Hàn đại ca, nữ tử kia thật đáng thương, chúng ta có nên giúp nàng không? “
” Hoàng cô nương, thật sự thì ta cũng muốn giúp nhưng đã tận lực.

Nam nhân kia thật sự không hề đơn giản.


Hàn Bạch cười khổ đáp, hắn đương nhiên cũng muốn cứu giúp nhưng lại đột nhiên cảm thấy nam nhân kia hắn nhìn không thấu, không dám manh động.

Nghe vậy, Hoàng Nhan Tường đột nhiên thất vọng, nàng còn nghĩ Hàn Bạch sẽ ra tay xuất thủ cứu trợ, nàng nhưng là tin tưởng vào thực lực của đối phương, thấy ngay cả một vị Chí Tôn còn phải quỳ phục trước mặt Hàn Bạch, chứng tỏ Hàn Bạch thực lực hết sức kinh khủng.


Nàng dù muốn Hàn Bạch ra tay trượng nghĩa, nhưng nghĩ đối phương dù sao cũng giúp nàng nhiều như vậy, nàng sẽ không có khả năng để đối phương mạo hiểm vì ý nghĩ ngu ngốc của mình, đành phải im lặng.
Dắt Võ Hoan Hoan quay trở về, Đàm Tuyết Hạ lập tức đi tới, nhìn hắn đối xử với một vị mỹ nữ như vậy làm nàng cảm thấy bất mãn, ánh mắt không vui nhìn hắn.
” Dạ lang, người ta là nữ tử, chàng nên đối xử nhẹ nhàng.


” Được rồi, nhẹ nhàng… thế thì giao cho nàng.


Dạ Khinh Ưu không thèm để ý, đem dây xích ném cho Đàm Tuyết Hạ, để cho nàng quyết định.

Đàm Tuyết Hạ bĩu môi, nàng có chút không thích dáng vẻ này của Dạ Khinh Ưu, cẩn thận nhận lấy Võ Hoan Hoan, thay nàng bọc một lớp vải bào, dùng khăn tay lau đi vết bụi bẩn trên da thịt Võ Hoan Hoan, ngạc nhiên là da thịt của Võ Hoan Hoan vậy mà không có một vết xước, làn da nhìn có vẻ mềm mại nhưng lại cứng rắn bóng loáng.
Võ Hoan Hoan ban đầu có phần giãy giụa, nhưng cảm nhận thiện ý từ Đàm Tuyết Hạ, nàng an tâm mặc cho đối phương săn sóc.

Cuối cùng Võ Hoan Hoan như thú dữ được thuần hóa, bị Đàm Tuyết Hạ chinh phục, mặc sức nàng vuốt ve.

Đàm Tuyết Hạ cũng thích thú sờ lấy mái tóc Võ Hoan Hoan, cảm giác sau lưng Võ Hoan Hoan còn có một cái đuôi dài ngoe nguẩy, lúc đầu hơi phản kháng tay Đàm Tuyết Hạ, về sau buông lỏng tùy ý tay mịn của nàng vuốt ve.
Dạ Khinh Ưu lại tiếp tục quan sát Hàn Bạch, khi không thấy đối phương có hành động gì, cảm xúc có chút thất vọng, còn nghĩ những Khí Vận Chi Tử là một đám máu nóng, xem ra hắn hơi nhầm.

Đã đối phương không chủ động gây sự, vậy thì tự thân hắn ra tay, kiểm tra xem Hàn Bạch thực lực ra sao, hi vọng không có biến thái như Vô Danh.
Hắc Ám Đấu Giá lại tiếp tục, mặt hàng ra sân về sau đều không đủ hấp dẫn với Dạ Khinh Ưu.

Cho đến khi món hàng cuối cùng, một chiếc quan tài màu đen được kéo ra, hấp dẫn tinh thần của hắn.
Nam tử chủ trì đại hội giống như cũng không rõ ràng về cái quan tài này, chỉ biết nó hết sức thần bí, dù dùng toàn lực của Chí Tôn cường giả đánh vào cũng không gây ra chút sứt mẻ.

Hắn bắt đầu giới thiệu.
” Đây là vật đấu giá cuối cùng của buổi đấu giá lần này.

Hắc Thương Nô đạt được vật này trong một Bí Cảnh thuộc Tạp Giới Không, gọi là Trảm Ma Giới.

Hầu như toàn bộ không gian của Trảm Ma Giới đều bị Ma Khí xâm chiếm, không gian nứt vỡ, ngay cả ngọn cỏ cũng không mọc được.


” Tất cả vật còn xót lại trong Trảm Ma Giới riêng chỉ có Hắc Quan này là còn nguyên vẹn, không bị Ma Khí tác động.


Hắc Thương Nô tin tưởng Hắc Quan này không đơn giản, nhưng lại không cách nào tìm ra đầu mối.

Chỉ có thể đem ra đấu giá, các vị có thể bỏ ra đại giới đổi thử.

Biết đâu bên trong ẩn chứa cơ duyên kinh người.


Lời của nam tử chủ trì khiến nhiều kẻ khịt mũi không tin, bọn họ muốn thử tự đi kiểm chứng, nam tử chủ trì cũng rất thoải mái cho bọn họ làm.

Lần lượt nhiều cường giả bước lên, ý định tác động lên cỗ Hắc Quan, nhưng bất ngờ là dù công kích cương mãnh của Chí Tôn hay công kích tinh thần hoặc đạo nguyên, đều không mảy may tác dụng.

Điều này làm cho bọn họ hoảng sợ, bắt đầu nghiêm túc muốn tìm hiểu bên trong rốt cuộc có thứ gì.
” Được rồi, các vị đã kiểm tra.

Có thể ra giá rồi.


Nam tử chủ trì mỉm cười, quang mang trong mắt lóe lên, ẩn chứa sự giảo hoạt.

Bên dưới ban đầu một mảnh trầm mặc, bắt đầu sôi nổi vang lên âm thanh ra giá.
Giá cả từng chút tăng cao, lên đến giá trị cực phú của Hạ Giới, thậm chí còn có người đã bắt đầu xuất ra đan dược Thần Cấp.

Dạ Khinh Ưu nãy giờ không ra giá vì hắn còn đang bị tác động với Hắc Quan kia.
Cái quan tài màu đen này giống như có thứ gì đó đang triệu gọi hắn, đối với hắn hết sức quen thuộc.

Dạ Khinh Ưu là lần đầu cảm nhận cảm giác này, tựa như một bộ phận thân thể của hắn nằm bên trong vậy.
Dù không rõ ràng bên trong chứa thứ gì, nhưng cái Hắc Quan này hắn muốn.
” Năm viên Thiên Địa Vấn Cảnh Đan… “
Dạ Khinh Ưu lên tiếng liền thu hút sự chú ý, bọn họ nhiều người còn chưa nghe nói tới Thiên Địa Vấn Cảnh Đan là loại đan dược gì, chỉ có một vài lão già Chí Tôn lâu đời vừa nghe thấy cái tên đã toàn thân run lên, ánh mắt sáng quắp nhìn Dạ Khinh Ưu, ánh mắt tham lam hận không thể giết người, thậm chí là quỳ lạy để đạt được một viên.
Nam tử chủ trì cũng hoang mang, cũng là lần đầu nghe thấy cái tên này, vội cho người thông tri cao tầng.

Lập tức, không để hắn hành động, đã có một thân ảnh xuất hiện, đó là một hài đồng chỉ tầm năm đến sáu tuổi, tóc trái đào, mặc áo hồng hài nhi, khí tức thu liễm cực hạn.
Vừa nhìn thấy hài đồng, nam tử chủ trì vội cung kính chắp tay, hài đồng không thèm để ý, bàn tay vung ra, toàn trường bên dưới bao phủ bởi màn đêm thay thế bằng ánh sáng chói rọi như dưới mặt trời, để lộ hình dáng ẩn mình của đám khách nhân đấu giá bên dưới.

Hài đồng không nói một lời đã xuất hiện trước mặt Dạ Khinh Ưu, hỏi.
” Ngươi thật sự có Thiên Địa Vấn Cảnh Đan sao? “
Dạ Khinh Ưu liếc mắt, có thể nhìn ra tu vi của hài đồng này ít nhất là Vấn Đạo Cảnh Nhị Tầng – Địa Liệt.

Hắn không thèm để ý tới việc vì sao một kẻ tu vi như vậy có thể xuất hiện tại chỗ này, hắn chỉ muốn nhanh chóng đem Hắc Quan kia thu lấy, liền lấy từ trong người ra năm viên đan dược màu xám, giống hệt một cục đá bình thường, nhưng lại làm hài đồng kích động đến toàn thân run rẩy, ánh mắt tràn ngập hung quang, vươn tay muốn đoạt lấy.
” Thế nào, muốn thì đưa Hắc Quan cho ta.


Dạ Khinh Ưu thu tay, không để hài đồng kịp chạm tới, điều này làm cho ánh mắt của hài đồng lóe lên sát khí, suýt chút muốn đem Dạ Khinh Ưu giết tại chỗ.


Hắn ánh mắt nhanh chóng trở nên nhu hòa trở lại, lên tiếng nói.
” Rất tốt, thứ này có thể trao đổi.

Nhưng chỉ là sợ giá cả như vậy còn chưa đủ.


Dạ Khinh Ưu nghe vậy nhíu mày, hắn xuất ra đan dược này tại nơi này đã là xuất phẩm trân quý, đặc biệt tác dụng rất lớn với tu sĩ Chí Tôn muốn đột phá Vấn Đạo Cảnh, ngay cả Vấn Đạo Cảnh cũng có thể sử dụng mà đột phá một tiểu cảnh.

Dù là Thánh Vực hay Tà Vực, tin rằng cũng không mấy người có thể luyện ra, làm sao cái tên tiểu nhãi đầu này còn muốn chê.
Hắn cảm thấy khó chịu, liền mặc kệ, muốn tự tay cướp đoạt luôn Hắc Quan, thì lúc này lại có giọng nói phát ra, âm u quỷ dị, phương hướng đến từ một nhóm người trùm áo đen.
” Mười khỏa Thiên Địa Vấn Cảnh Đan… “
*
Tổng quát lại Cảnh Giới cho các đạo hữu (có ghi trong phần phiên ngoại chương 1 nhưng vẫn ghi lại cho ai chưa biết hoặc không nhớ):
Linh Sĩ Cảnh: từ Nhất Giai đến Cửu Giai.
Đạo Huyền Cảnh: từ Nhất Giai đến Cửu Giai.
Đạo Hoàng Cảnh: từ Nhất Giai đến Cửu Giai.
Địa Huyền Cảnh: từ Nhất Giai đến Cửu Giai.
Thiên Huyền Cảnh: từ Nhất Giai đến Cửu Giai.
Thánh Linh Cảnh: từ Nhất Giai đến Cửu Giai.
Thần Tôn Cảnh: từ Nhất Giai đến Cửu Giai.

(Bên trong chia làm Địa Tôn, Thiên Tôn, Chí Tôn, Đế Tôn.

Lần lượt dựa vào thiên phú lĩnh ngộ quan trọng hơn chứ không phải cảnh giới.

Nghĩa là Thần Tôn Cảnh Nhất Giai – Thiên Tôn mạnh hơn Thần Tôn Cảnh Cửu Giai – Địa Tôn).
Vấn Đạo Cảnh: Ba tầng bao gồm: Vấn Đỉnh, Địa Lập, Khai Thiên.
Thần Đạo Cảnh: Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ.
Tố Đạo Cảnh: Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ.
Hóa Đạo Cảnh: Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ.
Thiên Mệnh Cảnh: Ba cảnh bao gồm: Nhất Cảnh Liệt Địa, Nhị Cảnh Phá Thiên, Tam Cảnh Trảm Đạo.
Thiên Đạo Cảnh: Chia làm Giả Thiên Đạo, Chân Thiên Đạo và Thiên Đạo Chi Linh.

(New)
Sáng Thế Thần.
Hỗn Thiên Diệt Cảnh.
Chấn Nguyên Diệt Cảnh.
Vô Thượng Đạo Cảnh.
Vũ Trụ Chi Thần.
Siêu Thoát Tạo Hóa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.