Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 34: Sinh Vật Lạ


Bạn đang đọc Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi – Chương 34: Sinh Vật Lạ


Dạ Khinh Ưu còn muốn tiếp tục cho Tống Thiếu Kiệt nhận thêm vô số đau khổ, bất quá lập tức hắn bị thu hút bởi một luồng khí tức của pháp tắc, lại chính là loại pháp tắc không gian mà hắn đang tu luyện.

Dù hắn đã sớm vượt qua cảnh giới Thần Tôn nhưng hiểu biết về pháp tắc không gian thì vô cùng có hạn, đây chính là vấn đề về ngộ tính chứ không phải là cảnh giới có thể bù đắp.
Vậy nên mới nói pháp tắc không gian và thời gian là hai loại pháp tắc khó thành thạo nhất, đặc biệt để có thể có một chút tiến triển thì đạo giả phải mất vô vạn năm cũng chưa chắc lĩnh ngộ được gì.

Vì vậy nếu có thể gặp cơ duyên giúp lĩnh hội loại pháp tắc không gian này thì cũng phải tích lũy vận khí mấy trăm kiếp.
Mắt thấy Tống Thiếu Kiệt bị đau đến kêu cha gọi mẹ, Dạ Khinh Ưu cũng đã không còn hứng thú, tiện tay giúp Tống Thiếu Kiệt phế thêm vài bộ phận, từ trong bàn tay Dạ Khinh Ưu phóng ra một tia đạo kình bắn thẳng vào mi tâm của Tống Thiếu Kiệt.
Dạ Khinh Ưu cũng không làm gì nhiều, chỉ là giúp Tống Thiếu Kiệt hoàn thành ước mơ được hàng vạn mẫu trư cưỡi, từ giờ gã công tử này chỉ thích loại nữ nhân không ai thèm nhìn ví như là dạng vừa béo vừa xấu, mặt dị dạng hay xấu đến cùng cực mới là dạng yêu thích của Tống Thiếu Kiệt.
Dĩ nhiên về điều này thì Tống Thiếu Kiệt hiện sẽ không nhận ra, mà sớm thôi gã sẽ dần mất đi hứng thú với nữ nhân xinh đẹp mà chuyển sang thích những nữ nhân xấu nhất thiên hạ.

Có thể dễ dàng bẻ gãy tâm trí của Tống Thiếu Kiệt cũng do đạo tâm của tên này quá yếu kém, đạt tới trình độ như hiện tại toàn nhờ vào thiên phú cực cao và thường xuyên cắn thuốc, dùng dược liệu quý, do trưởng bối giúp đỡ mới có cơ hội mà lọt vào Thiên Long Bảng.
Tống Viễn thấy chất tử đau đớn liền vô cùng sốt ruột, dù lấy ra cả “Vạn Niên Cốt Đan” là ngũ phẩm đan dược nhưng không có chút tác dụng, mắt Tống Viễn nhìn qua Dạ Khinh Ưu cau mày, từ khi Tống Thiếu Kiệt chửi câu kia thì lập tức liền trở nên như vậy, hắn còn chưa thấy thủ đoạn ra tay vô thanh vô tức như vậy bao giờ, đối với Dạ Khinh Ưu cảnh giác thật cao.

Dù vậy Tống Viễn cũng không muốn nhìn chất tử đau đớn, liền đi tới trước mặt Dạ Khinh Ưu lộ ra vẻ ôn hòa nhất có thể, dù vậy trông vẫn vô cùng cao ngạo.
“Vị đạo hữu này…!Chất tử của ta chỉ nói sai một lời, cho nên…”
“Cút.”
Không cho Tống Viễn nói hết câu Dạ Khinh Ưu lãnh đạm nói một chữ đã quay người đi, chỉ nhìn Linh Lung rồi hướng về phía cửa thiên điện.
“Đi thôi.”

“Vâng, đại ca ca.”
Linh Lung hết sức ngọt ngào mà bám vào cánh tay hắn, cả hai người đều thản nhiên bỏ lại Tống Viễn đang giận đến sôi người, gã nào giờ có bị khinh thường như vậy, ngoài tông chủ ra thì gã chưa từng cúi đầu trước mặt người nào, còn chưa nói đến là ăn nói khách sáo như vậy.
Ngay lập tức lửa nộ trong mắt Tống Viễn liền bành trướng, hai tay siết chặt, từng đạo khí hải cuồn cuộn vận chuyển, không khí xung quanh bị nén lại tạo thành từng đợt bạo phong, bao quanh thân người Tống Viễn xuất hiện một màng khí tức bàng bạc khủng bố ép tới mấy cường giả Thiên Huyền tông phái khác hai chân như lún xuống sàn, xương cốt đau nhói.
“Tiểu tử không biết lễ phép…!Có chút môn đạo đã cho mình là giỏi.”
Tống Viễn đứng im tại chỗ, tay trái vung ra xuất hiện ấn kỳ bát quái, đạo pháp mạnh mẽ không ngừng phô trương thanh thế đánh ép về hướng Dạ Khinh Ưu.
Chỉ là một cái tích tắc, sau khi mắt của đám người xung quanh nhìn lại, liền không ngờ mà dụi dụi mắt, ngay lập tức đã vô cùng kinh sợ, bọn họ thấy rõ ràng là Tống Viễn ra tay nhưng không hiểu sao cũng liền ngã xuống, huyết nhục mơ hồ che hết hình hài thân thể mà phía trên không trung rơi xuống một vật, đó là cái đầu của Tống Viễn.
Một Thánh Linh bát giai cứ vậy mà chết đi, đơn giản như vậy, mà còn chết vô cùng mơ hồ khiến một đoàn người lạnh sống lưng, đã có ý muốn rời đi rồi.
Nhưng đứng trước sức hút của bảo vật thì cái chết vẫn chưa đủ dọa tất cả rời đi, chỉ có vài kẻ sợ chết đã rời đi trước cũng không ảnh hưởng đến bất cứ ai.
Còn Thiên Huyền Thiết Tông bên kia đã không kịp nhận thức rõ ràng là chuyện gì xảy ra, ngay cả Tống Thiếu Kiệt đang la hét đau đớn cũng phải nén dừng lại, hoảng sợ nhìn xác chết trên đất không còn lưu lại một chút tàn hồn.
Ngô Điềm Trung thấy người của Thiên Huyền Thiết Tông cũng ăn chịu thiệt thòi tránh không khỏi hả dạ, đau lòng ôm lấy nhi tử trong lòng, không còn lòng dạ nào mà quan tâm tới bảo vật gì nữa, dẫn người Thanh Sơn Môn rời đi.
Sau khi Dạ Khinh Ưu cùng Linh Lung biến mất sau cánh cổng thiên điện thì đoàn người mới phản ứng, nhao nhao bước vào, mặc kệ có nguy hiểm gì trong lòng đều theo ý nghĩ cầu phú quý trong hiểm nguy.
Dạ Khinh Ưu vừa bước vào cổng chánh điện thì vùng không gian xung quanh đã vặn vẹo hóa thành những đợt hư ảnh mờ ảo, trong nháy mắt xuất hiện hơn hàng vạn còn Thi Vương nhìn vô cùng hung tợn.

Loại Thi Vương này dường như đã hoàn thành đợt thi biến thứ 5, thực lực ngang ngửa Thánh Linh, nhưng mà nghe nói huyết thi muốn hoàn thành giai đoạn thi biến thứ 5 thì vô cùng hiếm, nào có nhiều như vậy.
“A…”
Linh Lung nhìn xung quanh toàn là cương thi màu da đen tái, mắt đỏ lầu, bộ dáng máu me ghê tởm lòi ra nội tạng đã dọa cho mỹ nữ một trận sợ hãi, la lên một tiếng rồi chui ra sau lưng Dạ Khinh Ưu chôn mặt trên người hắn.
Dạ Khinh Ưu mắt nhìn mấy Thi Vương không chút hoảng sợ, một chút này vẫn chưa đủ để hắn để vào mắt, thật ra hắn là đang để ý đây có phải là một huyễn thuật che mắt nào hay không, nhưng sự thật khi hắn tóm một con Thi Vương móc ra thi đan màu đỏ tỏa ra thi khí đặc thù liền biết đây quả thật không phải là huyễn cảnh.
Vậy lý giải duy nhất của hắn chỉ có thể là hắn cùng Linh Lung được dịch chuyển đến một vùng không gian khác, mà ở không gian này nhốt vô số Thi Vương, hắn không biết ai rảnh rỗi nhốt nhiều Thi Vương ở chỗ này nhưng hiện hắn cũng chẳng quan tâm, hai mắt hắn chuyển sang huyết hồng nhìn một cái.

Ngay lập tức hắn liền thấy lối ra, tay tụ ra một đường kiếm quang màu đỏ chém thẳng một đường, sau đó hơn hàng vạn con Thi Vương trước mắt trăm dặm bị hắn xóa xổ không còn gì, hắn nhanh chóng nắm lấy tay Linh Lung bay về hướng phía trước.
Ở trước mặt hắn là một con trùng màu đen như sâu bướm, dài cỡ vài chục trượng, cơ thể mềm như kẹo dẻo bò đi nhìn vô cùng ngứa mắt, mà miệng nó rất nhỏ không dễ dàng nhìn thấy đang không ngừng cúi đầu gặm thứ gì đó tạo ra âm thanh “Crắc…” chói tai.
“Lại là “Phệ Không Trùng” nhưng mà con này to hơn mấy con trước kia gấp mấy trăm lần.”
Dạ Khinh Ưu cau chặt mày nhìn “Phệ Không Trùng” to lớn mà có chút kiêng kỵ, cũng lẽ đơn giản là hắn không muốn bản thân bị nó cho đưa đi một vùng dị không nào xa lạ, dù không chết nhưng cũng chưa có khả năng tìm đường quay lại.

Thấy hắn im lặng đứng một hồi, Linh Lung mới ló đầu khỏi lưng hắn nhìn về trước, hai mắt nhỏ nhắn trợn tròn.
“Đại ca ca…!cái gì vậy…”
“Một con sâu mà thôi.”
Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt đáp, lắc đầu một cái, cuối cùng cũng cảm thấy bản thân lo lắng dư thừa, chỉ cần giết chết con “Phệ Không Trùng” kia là được không phải sao, hắn nghĩ vậy là liền lập tức ra tay.

Đúng lúc này trước mắt hắn một lỗ hỏng màu đen hiện ra, ngay phía trước mắt của con “Phệ Không Trùng” một hàm răng to lớn sắc bén như răng cá mập nhưng cả miệng toàn màu đen, nó chỉ hiện ra trong chốc lát liền nuốt con “Phệ Không Trùng” vào bụng.
Trong một cái tích tắc, con “Phệ Không Trùng” kia đã biến mất trong bụng của sinh vật lạ, mà cái lổ hỏng dần dần khép lại, cùng lúc Dạ Khinh Ưu đã lập tức mang Linh Lung rời đi trong cái tích tắc đó.
Dời xa được một khoảng cách, Dạ Khinh Ưu mới thở ra, không ngừng nghĩ về cái sinh vật lạ kia, dù hắn không tận mắt nhìn thấy nhưng hắn có thể cảm nhận được sinh vật kia đang nhìn hắn cùng Linh Lung mà cười, nói đúng hơn là một loại cảm giác muốn ăn ngấu nghiến hắn cùng Linh Lung.
Đây là lần đầu Dạ Khinh Ưu tiếp xúc với dạng sinh vật này, hắn biết phía trên cảnh giới của bản thân còn vô số loại sinh vật mạnh mẽ đủ để nghiền nát giới vực hiện tại một cách dễ dàng, mà những sinh vật này có thể gọi là “Hỗn Độn.”
Dạ Khinh Ưu vì cảm thấy một vùng không gian lạ nên mới bước vào, không ngờ lại gặp chuyện như vậy, xem ra hắn được mở rộng tầm mắt, giờ thì mới biết vì sao “Thiên Không Giới Vực” lại bị ngăn cách riêng biệt như vậy.

Hắn nhìn xung quanh một hồi chắc chắn không có sinh vật “Hỗn Độn” nào mới rạch ra một đường không gian kéo Linh Lung quay về.
Trước mắt lóe sáng một cái rồi biến mất, rồi hiện ra trước mắt hai người là 12 cánh cửa riêng biệt được đóng chặt, lần này Dạ Khinh Ưu không chút chần chừ mà quay người lại đi ra khỏi cổng chánh điện.


Hắn biết 12 cánh cửa kia là đang nhốt 12 con quái vật, dù là với cấp độ như hắn hiện tại dư sức đối phó nhưng hắn cũng không muốn mạo hiểm, nói chi bên cạnh còn có Linh Lung.
Quay lại cảnh thiên điện hắn bất ngờ khi thấy Mạc Thủy Dao vẫn đứng đó cùng lão phụ, ngoài ra thì cũng không còn bất cứ thế lực nào.

Hầu hết không phải là bỏ đi thì cũng là đã chui vào cổng thiên điện, hắn khá bất ngờ hướng tới phía Mạc Thủy Dao, không chút cảm xúc mà hỏi.
“Sao ngươi còn không vào.”
“Tiểu nữ Mạc Thủy Dao của học viện Thủy Tâm ra mắt công tử.”
Trái với ý nghĩ của hắn, Mạc Thủy Dao lại nho nhã khập người, tư thái uyển chuyển mềm mại tràn đầy nữ tính, Linh Lung ở bên cạnh Dạ Khinh Ưu nhìn nàng không ngờ lại thấy hứng thú, chạy tới nắm tay nhỏ của Mạc Thủy Dao, nha đầu này rất hiểu Dạ Khinh Ưu sẽ không trả lời đâu.
“Muội là Linh Lung…!Đại ca ca là Dạ Khinh Ưu.”
“Hóa ra muội Linh Lung…!Còn đây là Dạ công tử..”
Nghe cách nói của Mạc Thủy Dao dường như đã biết Linh Lung từ trước, Dạ Khinh Ưu mắt nhìn thân thể Mạc Thủy Dao không chút khách sáo làm ánh mắt mỹ nhân thấy hắn tránh không khỏi lúng túng, lại không gợi lên chút chán ghét vì nàng không hề cảm nhận được dâm ý trong mắt hắn.
“Ngươi biết Linh Lung…”
Cuối cùng Dạ Khinh Ưu cũng hỏi, Mạc Thủy Dao không chút lúng túng gật đầu.
“Ta thấy tên nàng trên Bách Hoa Bảng.”
“Linh Lung lọt vào Bách Hoa Bảng…”
Dạ Khinh Ưu thấy mơ hồ quay qua nhìn tiểu nha đầu mình nuôi lớn, gật đầu thản nhiên rồi lại nhìn Mạc Thủy Dao hướng tới khuôn mặt che đậy của nàng.
“Vậy ngươi cũng là mỹ nhân Bách Hoa Bảng…”
“Vâng…”
Mạc Thủy Dao đối với hắn rất khách sáo, đơn giản chỉ nhìn vào kết quả của Thiên Huyền Thiết Tông là hiểu người duy nhất có thể ra tay là vị công tử đứng trước mặt, nên nàng vô cùng e ngại hắn, sợ chọc hắn giận thì việc muốn nhờ cũng khó khăn.

Nàng đưa cho hắn một cái ngọc giản màu xanh, hắn cũng ngại cầm lên tay vô tình chạm vào bàn tay nhu nhuyễn của nàng liền rất hưởng thụ, nhưng cũng nhanh di dời chú ý vào trong ngọc giản.

Bên trong ghi tên đầy đủ danh sách của Thiên Long Bảng, Đại Thần bảng và Bách Hoa Bảng.

Mà tên của Linh Lung cũng xuất hiện, nàng xếp vị 15 trong tổng 72 đại mỹ nữ trong bảng, còn Mạc Thủy Dao xếp vị thứ 8 trong Bách Hoa Bảng chứng tỏ nhan sắc của nàng thậm chí còn hơn cả Linh Lung mấy phần khiến cho Dạ Khinh Ưu có chút tò mò.

Nhưng hắn vẫn nghĩ đến điểm mấu chốt, liền hỏi.
“Được rồi…!Nói tiếp đi, vì sao cô lại còn ở đây.”
“Chuyện này…!Thật ra tiểu nữ có yêu cầu muốn công tử giúp một tay.”
Mạc Thủy Dao lập tức đổi thái độ chuyển sang cầu khẩn, thần sắc chờ mong nhìn nam nhân.

Nhìn đôi mắt nàng tỏa ra sự yếu nhược đáng thương làm ai cũng phải sinh ra lòng thương tiếc, nâng niu.

Nhưng Dạ Khinh Ưu thì rất coi rẻ thủ đoạn này, còn khó chịu hơn khi nàng không trả lời hắn mà còn quay qua tiếp tục cầu cạnh, hắn tuy khó chịu nhưng cũng không muốn nổi giận, trực tiếp vung tay chặn nàng lại, lạnh nhạt nói.
“Chuyện gì thì mau nói nhanh.”
“Tiểu nữ muốn phong ấn tòa thiên điện này lại…”
Mạc Thủy Dao biết hắn đang không vui vội vã mà nói thẳng, thật sự uỷ khuất không biết vì sao lại chọc giận hắn.

Còn tưởng hắn sẽ còn suy nghĩ nhưng không ngờ hắn đã nhanh chóng trả lời.
“Được thôi.

Mau phong ấn nó lại.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.