Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 17: Cổ Nguyệt Hi


Bạn đang đọc Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi – Chương 17: Cổ Nguyệt Hi


Tại lúc này trong chủ đường của Hạ gia, Hạ Thi Vãn đang nhàn nhã xem từng cuốn tập sổ sách, đôi khi lại hài lòng vuốt ve bộ râu không dài, hắn rất thích xem sổ sách đấy như vậy hắn mới biết Hạ gia đang trên đường phát triển ra sao.

Khi hương tràm trong phòng gần cháy hết, hắn mới cau có đặt sổ sách trên tay xuống, mắt nhìn xuống hai hắc ảnh đang quỳ trên đất, biểu lộ lạnh lùng.
“Có chuyện gì.”
“Bẩm gia chủ, đại tiểu thư chết rồi.”
Hắc ảnh rất bình tĩnh báo cáo nhưng trong mắt không thoát nét run sợ, cũng không phải sợ vị gia chủ nóng giận thất thường mà hình dáng nhẹ nhõm như bỡn cợt của Dạ Khinh Ưu khi liếc mắt nhìn gã cách xa hàng dặm khoảng cách.

Hạ Thi Vãn vừa nghe sắc mặt liền trở nên khó coi, giọng kìm không nổi tức giận hỏi.
“Vậy tiểu tử đó ra sao rồi.”
“Vẫn chưa chết…!Thậm chí…!hắn ra tay còn rất đơn giản…”
Hắc ảnh bên cạnh nhớ lại tình cảnh không rét mà run, mà Hạ Thi Vãn vừa nghe đã toàn thân huyết nhục sôi trào, vỗ mạnh làm nát vụn góc bàn.
“Nào có lý đó.

Chẳng phải cho các ngươi dùng “Đại Mãng Liệt Hoa” hạ vào chén canh của hắn sao.”
“Đúng vậy.

thuộc hạ chính mắt nhìn hắn uống hết nhưng hắn lại hoàn toàn không có việc gì.”
Hạ Thi Vãn sợ hãi run rẩy một hồi cả người ngã ngửa ra sau, hắn biết bản thân sai rồi, đã quá coi thường cái tên tiểu tử mà hắn xem như bao cỏ, dùng đại kình độc “Đại Mãng Liệt Hoa” mà đối phương lại không chết, phải biết đó là thiên độc có thể giết cường giả Thiên Huyền đấy, chẳng lẽ tiểu tử kia còn lợi hại hơn Thiên Huyền, chuyện đó là không thể nào.


Lại nói Hạ Thi Tĩnh còn hạ xuân độc “Thiên Hàm Dương Nhục Tán”, chỉ một lượng nhỏ là đủ một nam nhân thoát dương đến chết nói chi Hạ Thi Tĩnh cho vào một lọ, dù cho nam nhân cứng cỏi cỡ nào chẳng phải đã sớm nghĩ tới nữ nhân sao.

Chẳng lẽ tiểu tử này là Dược sư, thậm chí còn là Dược Sư thất phẩm trở lên, nếu vậy thì càng không thể đắc tội.
Càng nghĩ thì Hạ Thi Vãn nhận ra trước mắt không thể càng ngày càng đắc tội với một nhân vật nguy hiểm như vậy.

Còn về Hạ Thi Tĩnh thì hắn đã sớm không quan tâm rồi.

Hắn thân là gia chủ, vẫn rất tỉnh táo hiểu bây giờ nên làm gì, cắn chặt răng nhìn hai hắc ảnh phất tay ra lệnh.
“Mau dọn dẹp hiện trường, phong tỏa tin tức không cho ngoại giới biết.

Cử người âm thầm điều tra tin tức tiểu tử kia, cố đừng chọc giận hắn.”
“Vâng.”
Hai đạo hắc ảnh cung kính cúi đầu.

Mà Hạ Thi Vãn lúc này mới nhớ tới điều gì, lập tức hỏi.
“Nhu Nhi không sao chứ.”
“Gia chủ an tâm, tên tiểu tử đó không ra tay với nhị tiểu thư.”
“Vậy thì tốt.”

Hạ Thi Vãn nhẹ nhàng thở ra một hơi,
Hạ lão đứng im bên cạnh nãy giờ nhìn vị gia chủ thường ngày anh minh bây giờ suy sụp không khỏi thở dài, lão đã sớm khuyên ngăn chủ công nhưng lại không hề lắng nghe, càng coi thường Dạ Khinh Ưu để rồi bây giờ nhận tai họa.
Trên đường cái khi này, Dạ Khinh Ưu vô cùng nhàn nhã đi dạo, y phục vẫn bạch trắng như cũ như chưa hề có dấu vết, hắn đi ra ngoài cửa Hạ phủ thậm chí còn không hề có người ra chặn.

Điểm đến của hắn là Vạn Giới Kinh Lâu, thương điếm đệ nhất của Huyết Vũ đại lục, nó không chỉ chiếm gần 7 phần thị trường còn có quy mô rộng trải dài cả mấy giới vực khác giống cái tên vạn giới của nó.
Thứ Dạ Khinh Ưu cần chỉ có nơi này là sở hữu, ngước mặt lên nhìn cửa rộng hơn hai thước được làm bằng gỗ linh mộc ngàn năm quý giá được tinh khắc rất đẹp, lối vào rộng rãi như vậy đáp ứng nhu cầu của hàng vạn người.
Dạ Khinh Ưu tiêu sái bước vào không ngừng nhận được vô vàn ánh mắt đến từ đám nữ nhân, người nào cũng như mẫu lang nhìn hắn không rời mắt, đặc biệt là mấy thiên kim tiểu thư xinh đẹp không ngừng tiến tới bắt chuyện cùng hắn mà hắn chỉ nhẹ nhàng đáp trả lạnh lùng rời đi cũng câu đi vô số tâm hồn thiếu nữ, mà đám nam nhân nhìn hắn thầm hận nguyền rủa liên tục “Có cái gì hay chứ, chẳng qua đẹp trai chút thôi, trên giường thế nào cũng là 3 phút, vẫn là lão tử làm mấy nàng sướng hơn.”
Với mấy cái nhìn của đám người này hắn đã quen chán rồi, bước tới trước chủ quầy đem ra một tấm thẻ bạch ngân lộng lẫy cướp từ người tên nào đấy, hắn biết nó rất có tác dụng với Vạn Giới Kinh Lâu.

Quả thật vậy, quản sự vừa nhìn thấy tấm thẻ trong tay hắn thái độ liền trở nên vô cùng cung kính, không ngừng cúi đầu chào mời.
“Vị thiếu gia này, nếu muốn mua cái gì cứ nói.

Tất cả sẽ được giảm giá 3 thành.”
Dạ Khinh Ưu không có nhiều hứng thú với tên trung niên quản sự, tùy tiện quăng tên mấy loại thảo dược cho gã đi chọn, lập tức gã nhanh chóng ghi nhớ vâng vâng dạ dạ dẫn hắn đến phòng thượng hạng trên cao nhất.
Dạ Khinh Ưu không từ chối đi theo một nữ nhân viên xinh đẹp dẫn đường, mà thiếu nữ này cứ liên tục cúi đầu đi trước sợ nhìn nhiều hắn một cái liền không di dời mắt đi được.

Mà phải nói đến càng lên cao thì thiết kể xung quanh càng tinh xảo, đặc biệt là mấy nữ hầu ai ai cũng xinh đẹp, ăn mặc nửa kín nửa hở đủ loại phong cách đáp ứng đủ loại khách hàng.
Hắn bước lên cầu thang bất chợt mắt dừng lại bên cạnh, hai thiếu nữ vô cùng xinh đẹp bước lên lầu thu hút vô số ánh mắt của nam nhân.


Đặc biệt là thiếu nữ đi trước như thiên tiên mỹ lệ, mái tóc màu đen cột gọn sau đầu tràn ôn nhu nhưng mang nét anh tư bừng bừng, mặt nàng hình dáng cực đẹp như tạc, màu da vừa trắng vừa tràn đầy nhựa sống, một đôi mắt hồng hạnh như câu hồn đoạt phách, mặc một bộ quần áo màu xanh bó sát người tỏa ra nét hấp dẫn nóng bỏng cùng anh khí bức nhân.

Đây là một nữ nhân xinh đẹp như cửu tiên thiên nữ nhưng có khí chất vô cùng mạnh mẽ, bất cứ ai có ánh mắt đều sẽ hiểu vì nàng đang lộ ra loại cảm giác vương giả khí phách mà không phải ai cũng có.
Mà thiếu nữ đằng sau dù cũng rất xinh đẹp nhưng trông cũng chỉ giống một cái nha hoàn theo bên cạnh.

Thiếu nữ này mắt nhìn thấy Dạ Khinh Ưu tuấn mỹ như vậy đang nhìn nàng cùng tiểu thư liền lộ ra vẻ tự hào, đi tới trước nói nhỏ bên tai tiểu thư nàng,
“Tiểu thư, có soái ca nhìn kìa.”
“Mặc kệ hắn.

Chúng ta đến là để đấu giá.”
Vị tiểu thư Cổ Nguyệt Hi rất không quan tâm nhìn Dạ Khinh Ưu một cái dù khá chấn kinh nhưng cũng mau dời mắt đi.

Nha hoàn Xuân Vân bên cạnh liền gật đầu nhanh chóng đuổi theo tiểu thư, mắt nhìn sau một cái có chút luyến tiếc nam nhân tuấn mỹ như vậy mà không thể ở cùng tiểu thư nhà nàng, mà Dạ Khinh Ưu nhìn theo hai nàng như đang có điều suy nghĩ.
Tên trưởng quầy kia rất nhanh đã quay lại, thấy ánh mắt Dạ Khinh Ưu ngây ngốc nhìn theo Cổ Nguyệt Hi tưởng rằng hắn có ý với nàng, liền lập tức lấy lòng nói.
“Công tử, đó là Cửu công chúa của Thái Vân quốc.

Nghe nói nàng không chỉ xinh đẹp mà thiên tư xuất chúng vượt qua cả đám hoàng tử công chúa khác, còn có tài cầm kỳ thi họa, lãnh binh làm tướng đều là sở trường của nàng.”
“Ồ, còn có loại nữ nhân như vậy.”
Dạ Khinh Ưu biết hầu hết những vị tiểu thư nhà giàu toàn ưu tiên cầm kỳ thi họa để mong lọt mắt nam nhân, mà tu luyện cũng là phụ toàn nhờ vào ngoại lực, căn cơ không vững mà nữ nhân kia thì nền tảng vô cùng vững chắc, công pháp tu luyện cũng đã đạt đến trình độ tông sư.

Còn nói gì đến cầm binh đánh giặc, nếu là thật thì hắn không tránh khỏi quan tâm nàng nhiều thêm một chút.

Căn phòng của hắn có thể xem là tốt nhất, bên trong điều kiện đầy đủ, cắm nhiều loại linh hoa tỏa mùi thơm vô cùng dễ chịu, ghế ngồi khá êm ái được hai mỹ nhân như hoa như ngọc xoa bóp vai vô cùng thoải mái.

Vị trưởng quầy rất khách sáo hỏi hắn có cần thêm thứ gì, gương mặt béo chảy mồ hôi cảm thụ gương mặt lạnh của hắn khó khăn nói.
“Thứ công tử cần sắp có người mang lên rồi, công tử cố đợi một lát.

Còn nữa, tí nữa có một cuộc đấu giá không biết công tử có tham gia.”
“Được, ta muốn xem các ngươi có thể xuất ra vật gì tốt.”
Dạ Khinh Ưu gật đầu mắt nhìn đến một tấm tâm kính rộng cả bức tường đang mở ra nhìn xuyên xuống phía dưới đang bắt đầu diễn ra đấu giá sau 2 canh giờ nữa.

Hắn nhìn xuống thấy vị trí khán đài vô cùng chật chội, chỉ có chỗ của hắn và vài khách quý mới có đặc quyền ngồi phòng riêng làm hắn cũng không có quá nhiều tư vị, nhàm chán dùng thần thức quét xuyên từng lớp kết giới dò xem có ai bất ngờ không, một cách lặng lẽ không bị phát giác.

Mà lập tức hắn nhìn thấy hai người Cổ Nguyệt Hi đang ngồi một phòng cách hắn cũng chỉ 3 gian, có chút thú ý mà nhếch môi.
Đợi lúc này hắn bắt đầu hỏi trưởng quầy các thế lực tham gia cùng với tình hình Huyết Vũ đại lục, trưởng quầy không chút che giấu nói ra mấy phương thế lực, ngay cả mấy tin tức mà nhiều cao tầng thượng tộc không rõ mà tên trưởng quầy lại biết, tránh không khỏi cảm thấy có một thế lực riêng thật tốt, tin tức lúc nào cũng linh thông như vậy.
Qua hơn nửa canh nửa số dược thảo hắn cần được đưa tới, hắn nhanh chóng bỏ hết vào giới chỉ, đuổi tên trưởng quầy cùng đám hầu nữ ra ngoài để bản thân tự mình đấu giá.

Đám trưởng quầy không dám trái ý liền lùi ra nhưng gã lại không đi xa đứng ngay hành lang lỡ đâu Dạ Khinh Ưu có việc liền lập tức giải quyết tránh làm mất hứng loại ôn thần này, dù nói sao thì mấy kẻ có thẻ bạch ngân đều không phải là dạng gã có thể chọc.
Dạ Khinh Ưu dựa vào lời của tên trưởng quầy mà lần nữa nhận định vài người, rốt cuộc hắn để ý đến 3 phòng.

Một là của Cổ Nguyệt Hi, hai là phòng của bát hoàng tử Tần Mạc đang ngồi cùng với Tần Quân phế vật, còn phòng thứ 3 là của Quan gia mà bất ngờ Quan Nhược Cơ cũng ở đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.