Đọc truyện Ma Vũ Đại Lục Hành Ký – Chương 12: Địa ngục
“Đi thôi.”
Đến Hiệp Hội Dong Binh đem đẳng cấp lính đánh thuê lên tới cấp E, Bạch Hành và Tiểu Ngân ra khỏi thành.
Phương hướng là hướng Mandeli.
Chẳng qua, lần này bọn họ cũng không phải là dựa vào hai chân đi đường, một chiếc xe ngựa bề ngoài nhìn xem ra bình thường không chút đặc sắc chở hai người trên con đường đến Mandeli.
Ngựa của thế giới này cũng chia chủng loại, có vài loại ngựa thực thể sinh vật đã trở thành ma thú, sức chịu đựng, khả năng chạy và lực công kích đều so với loại ngựa bình thường mạnh hơn nhiều, là vật cưỡi yêu thích của phần đông kỵ sĩ cấp thấp.
Đương nhiên, xe ngựa của Bạch Hành và Tiểu Ngân dùng chính là ngựa bình thường ngay cả ma thú cũng không tính.
Chỗ kỳ lạ duy nhất đại khái chính là chiếc xe ngựa này lại không có người đánh xe, mà là mặc cho con ngựa tự mình bước đi, tốc độ không nhanh không chậm, nhìn thấy khiến cho người ta cảm giác thập phần thong dong.
Bề ngoài xe ngựa tuy rằng cũng không hoa lệ, nhưng bên trong lại không khác động tiên. Không gian bên trong rất lớn, trên nền trải một tầng thảm lông thật dày, lúc nằm lên đó mềm mại thoải mái cực kỳ. Còn có hai cái tủ đặc chế đặc biệt, cái tủ cũng không nhỏ, một cái là hình dạng nhiệt độ bình thường, một cái khác được Bạch Hành phóng cho một cái ma pháp trận hệ băng, toàn bộ tủ có thể liên tục thả ra khí lạnh, tương đương với một cái tủ lạnh.
Ma pháp trận này chính là Bạch Hành tự mình nghiên cứu được, dù sao trong thế giới ma pháp này đúng là có thần kỳ gì đó, nhưng trừ công dụng chiến tranh rất ít người sẽ đem nó dùng ở trong sinh hoạt. Bạch Hành lần này có thể được cho là sáng chế đầu tiên. Chỉ cần một cái ma tinh hệ thủy cấp một nho nhỏ là có thể làm ma pháp trận độc lập hoạt động trên một năm, hơn nữa ma pháp trận nhận chấn động, di chuyển các loại cũng sẽ không bị ảnh hưởng, an toàn, thuận tiện, bảo vệ tuần hoàn, tiết kiệm tiền, có thể nói là bước sáng chế thời đại.
Ma pháp trận này muốn nghiên cứu được cũng không khó, nhưng là ngoại trừ Bạch Hành từ xã hội hiện đại đến ra, tựa hồ không ai nghĩ tới làm chuyện như vậy.
“Tiểu Ngân, nhanh lên. A, anh không cần dùng sức như vậy, điểm nhẹ điểm nhẹ ——”
Tiểu Ngân nhíu mày, đang muốn bãi công, miệng bị nhét vào một cái quả Hạch, phát hiện ăn tốt lắm, mày lại giãn ra, tiếp tục bị Bạch Hành nô dịch.
Quả Hạch là một loại quả cứng đặc biệt của thế giới này, cỡ như quả Hạch Đào, nhưng ăn vào mùi vị lại như Hạt Dưa, hơn nữa tương đối thanh sạch, sẽ không béo ngấy, vỏ ngoài được đập mở qua một cái khe hơn nữa sau khi ruột được đặc biệt xào chế vị đạo cũng thơm giòn, ăn vô cùng ngon.
Ở thị trấn Lafa loại quả cứng này rất nhiều, đủ loại khẩu vị, lại còn đặc biệt bán nhân quả, thế nhưng Bạch Hành rất kiên định cho rằng ăn loại quả này nhất định phải tự mình đập vỏ ăn mới ngon, vì thế hiện tại Tiểu Ngân thành công cụ nhân tạo đập vỏ, ngay từ đầu còn có thể bởi vì khí lực quá lớn mà đem quả Hạch bóp nát, chẳng qua sau khi có kinh nghiệm liền bắt đầu lấy tần suất thích hợp hợp cực cao bắt đầu công tác.
Trong khoảng thời gian ngắn, thùng gỗ nhỏ để đựng nhân quả Hạch tiếng vang đinh đinh đông đông không ngừng vang lên.
“Đủ rồi, Tiểu Ngân.”
Bạch Hành ngay từ đầu còn anh một cái tôi một cái đút Tiểu Ngân ăn, kết quả chưa được một hồi bởi vì tốc độ biến thái của Tiểu Ngân mà trợn tròn mắt. Mắt thấy thùng gỗ nhỏ đều đã đầy, vội nhanh gọi anh ta dừng tay.
Thừa dịp Tiểu Ngân công phu triệu đến một cái quả cầu nước rửa tay lại hướng nhét vào trong miệng anh ta một cái quả Hạch, mình thì bắt đầu đem một số đặt ở trong khay gỗ, còn lại cả thảy thùng gỗ nhỏ thì đặt trước mặt Tiểu Ngân.
“Ăn ngon không?”
Bạch Hành cười híp mắt phóng vào miệng một cái quả Hạch, hưởng thụ ăn.
Tiểu Ngân gật đầu, nhìn nhìn thùng gỗ nhỏ của mình, lại nhìn xem khay gỗ của Bạch Hành. Cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, vươn tay từ trong khay của Bạch Hành lấy ra một quả Hạch.
Bạch Hành sửng sốt, lập tức cười rộ lên.
“Của tôi sẽ ăn ngon hơn à?”
Tiểu Ngân tập trung tinh thần thưởng thức quả Hạch ở trong miệng mình, có chút nghi hoặc lắc đầu, dường như cũng không ăn ngon hơn.
Bạch Hành cười đem quả Hạch trong khay gỗ trút lại trong thùng gỗ nhỏ, cùng Tiểu Ngân ngồi đối mặt, đặt thùng gỗ nhỏ ở giữa hai người, “Được rồi, ăn đi.”
Chính anh trước tiên từ bên trong lấy ra một cái, lại hưởng thụ nheo mắt. Nhìn thấy Tiểu Ngân cũng bắt đầu ăn vào, “Như vậy có ăn ngon hơn một chút không?”
Tiểu Ngân chần chừ gật đầu.
Bạch Hành cười sờ sờ đỉnh đầu xuông trơn của anh ta – cái bộ tính khí này thật đúng là như đứa nhỏ.
Vào lúc hai người bọn họ hòa hòa mỹ mỹ ăn vặt, cái lỗ tai của Tiểu Ngân có chút hơi chút giật giật, cái mũi nho nhỏ cũng hếch vài cài.
“Có chiến đấu, còn có mùi máu tươi nồng đậm.”
Đem thùng gỗ nhỏ đựng quả Hạch để vào trong tủ không phải tủ lạnh, Tiểu Ngân ra bên ngoài, chỉ huy xe ngựa hướng phương hướng tiếng vang truyền đến chạy đến.
Sau đó, Bạch Hành cũng đi ra, đứng ở bên người hắn.
“Đây không phải phương hướng sau thôn sao?” Anh kinh ngạc nói.
Chẳng lẽ trong thôn đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Bạch Hành đột nhiên có một loại dự cảm không rõ.
Mùi máu tươi càng ngày càng đậm, mày Bạch Hành đã sớm cau lại, từ trước đến nay môi luôn mang theo nụ cười ôn hòa cũng gắt gao mím lại.
Từng bước về phía trước chính là địa ngục nhân gian!
Bạch Hành đứng ở cửa thôn đổ nát, từng bước này đúng là cảm thấy khó khăn vô cùng, làm sao cũng bước đi không nổi.
Mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi, dạ dày bắt đầu khuấy trộn bốc lên. Trên đất bị máu tươi nhiễm ướt thành màu đỏ đậm nơi nơi đều là thiếu chân cụt tay, người chết trên mặt ngũ quan vặn vẹo, dữ tợn làm người ta sợ hãi, biểu tình đều không ngoại lệ mang theo thống khổ không thể kiềm chế — nếu nói còn có thể từ trên mặt của bọn họ nhìn ra biểu tình.
Trong những tay chân kia vậy mà có một số là bị người khác cứng rắn mà xé xuống! Còn có những dụng cụ các loại dùng đủ loại biện pháp gây ra những vết thương khiến người ta run rẩy ——
Không phải người! Lại làm ra loại chuyện này tuyệt đối không phải người!
Nhưng mà, trừ con người ra thì còn chủng tộc nào sẽ làm ra chuyện như vậy đây?
Bạch Hành không nhịn được nhắm mắt lại. Đúng rồi, cũng chỉ có loài người mới có thể tàn nhẫn như thế!
“Tiểu Ngân, có còn sự sống không?” Bạch Hành nắm chặt nắm tay, âm thanh cũng run nhè nhẹ.
Tiểu Ngân nắm vai y, ngữ khí không có mảy may phập phồng, phảng phất như không chứng kiến một màn huyết tinh trước mắt này.
“Không có.”
Bạch Hành buông thả bản thân về phía sau tựa vào trong ngực vững chắc của Tiểu Ngân, trong đầu trống rỗng trong chớp mắt.
Phía sau vang lên một trận tiếng vó ngựa rầm rập cấp bách, trên mặt đất cũng hơi hơi rung động, người tới chắc hẳn không ít.
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đều không quay đầu lại, chỉ là cùng đứng ở cửa thôn.
“Phía trước có xe ngựa ——”
Một kỵ sĩ đại khái là người truyền lệnh đi lên tiến đến muốn lệnh bọn họ tránh ra, cửa thôn nho nhỏ bị xe ngựa chặt chặt chẽ chẽ ngăn cản, vì thế thẳng đến gần trước vị kỵ sĩ này mới nhìn thấy thảm tượng trong thôn, âm thanh cao vút im bặt mà ngừng, kỵ sĩ mặc giáp dày như là đần ra nói không nên lời.
“Lúc chúng tôi đến đây cũng đã là tình trạng này.” Bạch Hành xoa xoa mi tâm đau nhức, mở miệng giải thích nói.
Môi kỵ sĩ bị mũ giáp ngăn trở sau khi mở mở đóng đóng rất nhiều lần, mới phát ra âm thanh trầm khàn giống như là cát sạn.
“Tôi, tôi biết. Là Khát Máu, Khát Máu làm!”
Âm thanh của anh ta là chua chát, trong ngữ khí cũng hàm chứa phẫn nộ cực độ cùng áy náy nồng đậm – nếu không phải bọn họ phía sau gắt gao đuổi theo, Khát Máu làm sao sẽ đến một cái thôn nhỏ?
“Khát Máu là cái gì?”
Bạch Hành bỗng nhiên xoay người, ánh mắt đen bóng gắt gao nhìn chằm chằm kỵ sĩ.
Đáng tiếc đối phương căn bản là không để ý anh, một đôi mắt còn đang thẳng ngoắc ngoắc nhìn thôn nho nhỏ hoang tàn.
Bạch Hành tóm khôi giáp của anh ta, đem anh ta kéo đến trước mặt mình.
“Tôi hỏi anh Khát Máu là cái gì?” Lúc nói những lời này Bạch Hành đã mất đi tất cả ôn hòa, thanh sắc đều nghiêm khắc hỏi.
“Khát Máu là một trong những Đạo Tặc Đoàn lớn nhất Forde, bọn chúng nhân số không nhiều lắm, nhưng mỗi một người đều là cao thủ trên cấp bảy, nghe nói đội trưởng là cao thủ cấp chín đỉnh, phía dưới cũng tối thiểu thêm vài tên cao thủ cấp chín, hành tung như gió, lại tinh khôn về tấn công, cho dù là cao thủ Thánh cấp cũng không nhất định có thể giành được việc tốt ở trên tay bọn chúng. Mặt khác, bọn chúng gây án lúc nào cũng tâm ngoan thủ lạt, không để lại người sống hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, lấy tra tấn con người làm vui. Là một họa lớn ở biên giới Forde, Kỵ Sĩ Đoàn hoàng gia chúng tôi lần này phụng mệnh đến đây để đuổi bắt bọn họ, sau khi vài lần giao thủ, chúng tôi đã có thể nắm chắc hoàn toàn tiêu diệt bọn chúng, chỉ là không nghĩ tới thế nhưng lại làm cho bọn chúng làm ra chuyện như vậy.”
Một người đàn ông trung niên trầm ổn lại không mất sắc bén mặc khôi giáp tiến lên, mũ giáp được lấy xuống, lúc ông nói ra những lời này âm thanh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt là đỏ lên đã bán đứng cảm xúc chân thật của ông, phía sau ông là một đội kỵ sĩ động tác giống thế, mỗi người đều đứng ở phía sau người đàn ông trung niên, trên mặt mang theo biểu tình bi thương phẫn nộ.
Khôi giáp trên người bọn họ dính đầy bụi đất, mặt trên còn có rất nhiều dấu vết sau chiến đấu, thể hiện bọn họ trải qua chiến đấu cực kỳ gian khổ. Không ít người trên người còn mang theo vết thương, có một số cần phải được đồng đội nâng đỡ.
“Tiểu Ngân, có thể tìm được những tên đó không?”
Bạch Hành thả tay ra, ngẩng đầu đối với Tiểu Ngân hỏi.
Tiểu Ngân gật gật đầu, sờ sờ đầu y.
“Các ông ở đây nghỉ ngơi hồi phục một chút, chúng tôi hai người sẽ đi tìm ra nơi những tên đó dừng chân.”
“Các cậu?”
Đội trưởng Edmund Tetrick của đại đội Kỵ Sĩ Đoàn hoàng gia đệ nhất chỉnh đốn cảm giác áy náy phẫn hận, không quá tin tưởng hai người còn chưa đến hai mươi tuổi trước mắt.
“Không, các cậu không thể nhúng tay. Phải biết rằng bọn chúng cực kỳ hung ác, không phải có nhiệt huyết là có thể đánh bại. Này chàng trai, các cậu có thể có tinh thần trọng nghĩa là tốt rồi. Nhưng mà, tôi không hy vọng lại có người vô tội bởi vì vậy mà mất mạng.” Lúc nói đến cái sau, ánh mắt của ông dừng ở trong thôn, ngữ khí bi thương mà trầm trọng.
Bạch Hành bình tĩnh nhìn đôi mắt màu xanh xám, một hồi lâu mới dường như buông tha chán nản nói: “Được rồi, nếu bọn chúng thực như các ông nói mạnh như thế chúng tôi quả thật không giúp được gì.”
Edmund lúc này mới yên tâm nhẹ nhàng thở ra, lần này quốc vương là hạ quyết định quyết tâm muốn tiêu diệt Đạo Tặc Đoàn mất hết nhân tính này, thậm chí còn phái ra một vị cường giả Thánh cấp và một trong những Kỵ Sĩ Đoàn hoàng gia chiến lực cực mạnh của vương quốc, đại đội bọn họ tuy rằng đuổi theo Khát Máu, nhưng mà chỉ có thể nói là cùng bọn chúng không phân cao thấp, đến lúc đó nói không chừng liền cùng bọn chúng đồng quy vu tận – tuy rằng đã phát tín hiệu cho đội khác, nhưng mà nhìn thảm tượng của thôn này, bọn họ làm sao có thể chịu được bởi vì chờ đợi mà càng làm nhiều người vô tội chết đi thê thảm như vậy?
Bọn họ trong chiến đấu khẳng định không có biện pháp bảo hộ hai người trẻ tuổi chính trực này, bọn họ đồng ý rời đi là tốt nhất.
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân trở lại trên xe ngựa, đều không nói chuyện.
“Tiểu Ngân, anh mang theo tôi lặng lẽ đi theo sau bọn họ, cẩn thận đừng bị phát hiện.”
Vị đội trưởng kỵ sĩ kia khẳng định là cấp chín đỉnh, Bạch Hành không chắc đi theo sau ông ấy sẽ không bị phát hiện, chẳng qua nếu nói là Tiểu Ngân thì chỉ như một bữa ăn sáng.
Tiểu Ngân gật đầu.
Bọn họ đem xe ngựa đặt ở một nơi bí mật, buộc tốt ngựa.
Tiểu Ngân một phen đem Bạch Hành ôm vào trong ngực, mũi chân nhón một cái hai người đã thoát ra khoảng cách vài thước.
Bọn họ đi theo phía sau xa xa Kỵ Sĩ Đoàn, thẳng đến Kỵ Sĩ Đoàn cùng Đạo Tặc Đoàn Khát Máu đối địch.
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân trốn đến trên một gốc cây đại thụ cách nơi chiến đấu không xa.
Đội trưởng Đạo Tặc Đoàn Khát Máu là một người dáng gầy cao, khuôn mặt nham hiểm, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên hào quang khát máu cùng hung ác. Mà đoàn viên phía sau gã cũng giống thế, toàn thân bao phủ trang phục màu đen, để lộ ra hơi thở khát máu và hung ác.
Nhìn thấy bọn chúng, trước mắt Bạch Hành lại hiện lên một màn trong thôn nhỏ khiến người ta thương tâm không nỡ nhìn.
“Tiểu Ngân, chúng ta lát nữa lúc ra tay quan trọng nhất là bảo hộ Kỵ Sĩ Đoàn này, tại bảo hộ thì ra tay luôn. Ngoài ra, dùng ma pháp, đừng ra mặt. Đợi sau khi chiến đấu chấm dứt chúng ta lập tức rời đi.”
Bạch Hành đối với mấy người kỵ sĩ này là rất có hảo cảm.
Chiến đấu rất nhanh bắt đầu, hai bên đều không lãng phí thời gian tiến hành nước miếng chiến ngươi tới ta đi, mỗi một người đứng ở đây đều biết, mình và đối phương trong trận chiến này là không chết không dừng.
Đạo Tặc Đoàn Khát Máu và Kỵ Sĩ Đoàn hoàng gia Forde kinh nghiệm chiến đấu phong phú như nhau, chẳng qua so sánh tương đối mà nói, hiển nhiên Khát Máu càng thêm không muốn sống, bọn họ tre già măng mọc đối chiến với Kỵ Sĩ Đoàn, hoàn toàn là đấu pháp lấy thương đổi thương, lấy mệnh đổi mệnh, rất rõ ràng bọn họ cũng ý thức được đánh một trận này then chốt của trận chiến này, chỉ cần thắng bọn họ có thể trốn vào bên trong dãy núi trong gang tấc, muốn ở trong núi nguy hiểm rập rờn tìm hơn trăm người, trừ phi quốc vương Forde điều động quân đội tiến vào trong núi mà lục soát.
Đấu pháp của Khát Máu chẳng qua là lúc ngay từ đầu thoáng áp chế khí thế của Kỵ Sĩ Đoàn hoàng gia, nếu so với hy sinh, đối phương so với nhóm bọn chúng cũng có tâm lí chuẩn bị. Chung quy rốt cuộc, bọn người Khát Máu vẫn là hy vọng còn sống rời đi, nhưng mà người của Kỵ Sĩ Đoàn hoàng gia cũng thà rằng cùng đối phương đồng quy vu tận, cũng phải đem toàn bộ bọn người Khát Máu giết chết. Bọn họ đúng là kỵ sĩ chân chính, trung thành, dũng cảm, giàu tinh thần hy sinh, thà rằng hy sinh bản thân cũng phải bảo vệ người khác!
“Tiểu Ngân, tôi bắt đầu đối với quốc vương Forde có hảo cảm.”
Bạch Hành nhẹ giọng đối với Tiểu Ngân nói ra, một quân đội đệ nhất của một quốc gia có thể vì một số dân thường làm được đến loại trình độ này, như vậy quốc gia này là rất đáng giá kỳ vọng.
Thời điểm khi nói những lời này, chiến đấu trở nên càng thêm gay cấn, bắt đầu có người bị thương, nhưng, ai cũng thấy được, người của Khát Máu bị thua chính là vấn đề thời gian.
Nhưng sau đó, cuộc chiến lại xảy ra chuyển biến.
Một cổ hơi thở âm lãnh dần dần bắt đầu lan tràn ở trên chiến trường, loại hơi thở âm lãnh mang theo sát khí cùng hắc ám ăn mòn này làm cho người ta không hiểu sao cảm giác được sợ hãi.
Người của Khát Máu tinh thần chấn động, như là được người bơm hơi sinh lực, lực độ phản kháng lại bắt đầu lớn lên.
Bạch Hành chú ý tới cơ thể Tiểu Ngân bắt đầu căng thẳng lên. Có thể làm cho anh ta có loại phản ứng này chẳng lẽ là – “Là người của Vong Linh giới?”
Tiểu Ngân gật đầu, ánh mắt sắc bén như gió thẳng nhìn chằm chằm bên trái phía trước của bọn họ, một chỗ phía sau Khát Máu.
“Bọn chúng vậy mà cùng người Vong Linh giới hợp tác thật sự là phát rồ đến cực điểm!” Bạch Hành không dám tin nói.
Phàm là sinh vật trên ma vũ đại lục, dù cho là có trí tuệ hay không có trí tuệ cùng tất cả sinh vật trên đại lục đều biết, Vong Linh giới là một tử địch không chết không ngừng.
Nhưng mà hiện tại vậy mà lại có người cùng sinh vật của Vong Linh giới hợp tác, không phải phát rồ thì là cái gi?
Làm cho người ta da đầu tê dại là tiếng kẽo cà kẽo kẹt từ xa đến gần, rất nhiều bộ xương khô trắng bạch chậm rãi từ trong rừng cây xông ra.
Thủ lĩnh Khát Máu miệng phát ra tiếng cười điên cuồng.
“Ha ha ha, các ngươi chết chắc! Ha ha ha, mảnh đại lục lần này cũng nhất định xong đời! Ha ha ha——”
Cười đến thật khó nghe!
“Tiểu Ngân, bên kia có bao nhiêu con?”
“Một con, xương khô lãnh chủ.”
Cái gọi là xương khô lãnh chủ là một loại danh hiệu cực mạnh trong xương khô, tương đương với cao thủ Thánh cấp trên đại lục, trời sinh liền có được bản lĩnh triệu hồi xương khô, còn có thể thêm vào một ít thuật, ngoài ra còn có thể có được một ít kỹ năng lúc còn sống, ví dụ như nói, nếu khi còn sống nó là ma pháp sư, như vậy có thể dùng ma pháp, nếu là võ sĩ, có thể dùng đấu khí.
“Nó phát hiện anh không?”
“Không.”
Sắc mặt Edmund trở nên trắng bệch, một con xương khô lãnh chủ Thánh cấp đủ để làm cho tất cả người bọn họ chết ở đây.
Nhưng mà bọn họ tuyệt đối sẽ không lùi bước!
“Lát nữa, chúng tôi sẽ tóm giữ họ. Tori, cậu trở về báo tin.”
Theo sự xuất hiện của xương khô lãnh chủ, chiến đấu tạm thời đình chỉ.
“Xem ra chúng ta không lên trận là không được.”
Edmund cùng kỵ sĩ phía sau ông biểu tình trên mặt đã trở nên kiên định, hiển nhiên bọn họ đã quyết định tử đấu.
Bạch Hành cười khổ, này tính là gì đây, cho dù chết cũng phải chết đến có giá trị chứ. Hiện tại sau đó không phải có thể trốn được một người là được một người đâu? Phải biết là nếu bọn họ chết ở chỗ này, thi thể cũng sẽ bị đối phương lợi dụng, tương lai trở thành công cụ của kẻ địch. Rất vô ích, trước tiên cũng nên phái một người chạy thoát đem chuyện Vong Linh giới xuất hiện phát tán ra ngoài chứ.
Anh đương nhiên không biết, kỳ thật Edmund đã sớm an bài một người kỵ sĩ chạy thoát, những người khác không trốn là bởi vì bọn họ những người này muốn ngăn cản đối phương, để cho người được an bài kia thuận lợi chạy ra.
“Đại Chiến không phải còn đến ba mươi mấy năm mới bắt đầu sao?” Vì không bại lộ hành tung, Bạch Hành trong lòng Tiểu Ngân hỏi.
Tiểu Ngân nhưng không có trả lời, hắn quả thật là trong nháy mắt cảm giác được bức tường không gian xảy ra chấn động, có hơi thở sinh vật giới Vong Linh chợt lóe rồi biến mất lúc mới từ rừng rậm đi ra, nhưng ngoài chuyện của hắn thì hắn cũng không rõ.