Đọc truyện Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn – Chương 73: Chỉ ra và xác nhận
“A Đường, Cốc Tâm Liên kia, mặc kệ nàng có ơn huệ gì với ngươi, tốt nhất ngươi hãy bảo nàng về nhà, đừng tiếp tục đến trường nữa. Loại chuyện
như hôm nay, xảy ra một lần hai lần ta còn nhẫn nhịn, nhưng mà ngươi
không thể để nàng mãi làm phiền mình được!”
Mã Văn Tài nói đến
nói đi đều không hề lưu tình, bất quá ta cảm thấy lời của hắn cũng không phải không có đạo lý. Tạm thời không đề cập đến Mã Văn Tài đang ngầm
tính toán cái gì, nhưng ta quả thật cũng có tính toán của riêng mình.
Những cái khác không nói, nếu như Cốc Tâm Liên thật sự là do Vương Lam Điền
cố ý hại, dựa vào ta nhất định không phải bảo vệ được nàng. Vương Lam
Điền cái tên kia luôn là đâm lén sau lưng, mà Mã Văn Tài hẳn sẽ không
thật sự quan tâm che chở cho nàng, những người khác thì không cần phải
nói. Huống hồ trong trường nhiều học sinh như vậy, chỉ sợ cũng không ít
kẻ muốn trêu chọc nàng.
Huống hồ ta cũng thấy, Cốc Tâm Liên lần này
bị bán vào lầu xanh, nguyên nhân chủ yếu là chính nàng cũng không biết
vì sao mình lại kí vào khế ước bán mình. Chuyện này ta nhất định phải
hỏi nàng cho cặn kẽ? Còn có hai mươi lạng vàng, chẳng lẽ là do mẹ nàng
hay người khác ép buộc nàng?
Nếu là Vương Lam Điền ép nàng kí loại giấy tờ này, ta nhất định sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất!
Bất quá không đợi ta kịp đi tìm Cốc Tâm Liên hỏi cụ thể sự việc, chuyện chúng ta đi lầu xanh đã thành tin nóng.
Mộc Cận vội vàng chạy tới tìm ta, trên mặt còn có chút mờ mịt, nói rằng
Hiệu trưởng và sư mẫu bảo chúng ta qua đó, còn hỏi ta đã làm chuyện gì,
tại sao mọi người đều nói công tử cùng với đám người Lương Sơn Bá Chúc
Anh Đài đi mua vui chốn lầu xanh? Ta có chút xấu hổ, vội an ủi nàng, nói không có việc gì không có việc gì, bảo nàng đừng lo lắng, chúng ta rất
nhanh sẽ trở lại.
Lúc chạy tới sân trường, Hiệu trưởng đã nghiêm nghị ngồi ở ghế chủ tọa, vẻ mặt tức giận. Sư mẫu đứng ở bên cạnh hắn, còn có cả Vương Lan Vương Huệ, hai chị em đang cúi đầu. Vương Huệ lúc nhìn
thấy ta cúi đầu càng sâu, không dám nhìn thẳng vào mắt ta, xem ra người
tiết lộ chuyện này, tám phần chính là nàng.
Nha đầu kia thật sự là
làm cho người ta không an tâm được, lúc trước nói chuyện kia trước mặt
bọn họ, Lương Chúc hai người đều nói Vương Lan Vương Huệ là người có thể tín nhiệm, không cần giữ bí mật trước mặt các nàng. Đúng vậy, Vương Lan thì có thể tín nhiệm, nhưng Vương Huệ kia có thể tin được sao? Không có chuyện cũng bị nàng nói cho thành có chuyện, huống chi lần này còn là
đến lầu xanh!
Ta trừng mắt nhìn Vương Huệ một cái, cô ta vẫn như
trước không dám nhìn thẳng ta, có chút chột da. Lúc này Hiệu trưởng đã
ngẩng đầu lên cao, rất không vui mà nói:
“Diệp Hoa Đường, nghe nói
ngươi và Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài vừa rồi đi vào lầu xanh? Tại sao chỉ có mình ngươi trở về, hai người kia đâu?”
“Hiệu trưởng, chuyện này
thật ra là có nguyên nhân…” Ta thử thăm dò nói ra một câu, nghiên cứu
thật kĩ tâm tình của Hiệu trưởng, lại phát hiện ra trên mặt hắn hoàn
toàn tức giận, cũng không có ý muốn nghe ta phủ nhận hay giải thích, tựa hồ Vương Huệ cái gì cũng đều đã nói ra hết rồi, chỉ còn thiếu chưa khai cả Tuân Cự Bá mà thôi. Hiện tại phỏng chừng muốn phủ nhận cũng không
được, hi vọng có thể bảo vệ được một người thì tốt một người vậy, nghĩ
đến đây, ta liền nói tiếp: “Hiệu trưởng, chuyện này là do ta bày ra,
không liên quan đến Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, muốn phạt xin hãy phạt một mình ta.”
“A Đường!” Mã Văn Tài dùng sức kéo ta, lớn tiếng phản
bác lại: “Hiệu trưởng, người đừng nghe hắn nói lung tung, Lương Sơn Bá
lừa Diệp Hoa Đường đến đó, bằng không làm sao hắn vô duyên vô cớ lại đi
vào lầu xanh? Chuyện này hoàn toàn là chủ ý của Lương Sơn Bá, không liên quan đến A Đường!”
“Đúng vậy, đúng vậy, Chúc công tử trong sạch,
công tử ấy sẽ không đến những nơi như vậy đâu, chắc chắn công tử bị
người ta làm hư!” Vương Huệ nghe thấy Mã Văn Tài giải vây cho ta, cũng
vội vàng tiếp lời.
Vương Lan nghe xong lời này liền không vừa ý.
“Tiểu Huệ, ngươi đừng nói lung tung, Lương công tử không phải loại người đó! Đừng nói mò!”
“Muội nói người khác đó là Lương Sơn Bá sao?” Vương Huệ vênh mặt phản bác một câu, “Tỷ tỷ căng thẳng gì chứ, tỷ tỷ chỉ nghĩ xấu về người khác thôi!”
“Muội mới như vậy, chỉ vì Chúc Anh Đài, muội liền chẳng phân biệt rõ phải trái gì cả!”
“Tỷ tỷ hồ đồ vì Lương Sơn Bá thì có!”
Hai tỷ muội lúc này lại ở ngay giữa đại đường ầm ĩ cãi nhau, sư mẫu rốt cục nhìn không được nữa, lớn tiếng nói: “Đủ rồi đấy, hai đứa cãi nhau như
vậy sao?”
Vương Lan Vương Huệ hai người trừng nhau một cái, không nói gì nữa. Hiệu trưởng tức đến nỗi râu cũng không thèm vuốt, chỉa vào ta,
nói: “Diệp Hoa Đường! Lúc trước khi ngươi vào trường, ta đã nghe nói
hành vi của ngươi không tốt, thích lưu luyến chốn yên hoa, đến khi ngươi vào trong trường, thấy ngươi miệt mài học hành, còn tưởng người khác cố tình đồn thổi, khiến ta hiểu lầm một học trò hiếu học. Nhưng mà ta lại
vạn vạn lần không nghĩ tới, ngươi hiện tại dám ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt đi vào lầu xanh, hủy hoại danh tiếng của trường Ni Sơn, chờ đến lúc Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài trở về, ta nhất định sẽ trừng phạt tất cả bọn ngươi!”
“Hiệu trưởng!” Mã Văn Tài lập tức nóng nảy, vội tiến
lên từng bước nói, “Chuyện này thật sự không liên quan đến hắn! Diệp Hoa Đường ngày thường ở trong trường thế nào ngài đều đã tận mắt nhìn thấy, hắn tuy không đứng đầu, nhưng mỗi ngày đều đến phòng đọc sách không
ngừng tìm tòi, chẳng lẽ ngài lại không thấy?”
“Cho dù có nghiêm túc
học hành, nhưng nhân phẩm thấp kém, cũng không thể thành vị quan tốt!”
Hiệu trưởng liền nói. Mã Văn Tài còn muốn nói tiếp, lại nghe thấy bên
ngoài đại đường một thanh âm run rẩy vang lên, ngay sau đó một bóng
người thấp bé vội vàng chạy tới, quần áo không chỉnh tề, dĩ nhiên là cái người vốn tưởng còn đang ở lầu xanh, Trần Tử Tuấn Trần phu tử!
“Hiệu trưởng…” Trần phu tử chạy lên bậc thang, kỳ lạ là, Tuân Cự Bá lại theo
sát hắn. Mã Văn Tài vừa thấy Trần phu tử đến, liền vội vàng bước lên
trước, cung kính nói với Hiệu trưởng:
“Hiệu trưởng, thật ra là Lương
Sơn Bá và Chúc Anh Đài chìm đắm trong mỹ sắc ở lầu xanh, lúc ấy học trò
còn cùng Trần phu tử đi bắt người, chúng ta đều ở dưới đài nhìn thấy
Lương Sơn Bá, Trần phu tử có thể làm chứng cho những gì học trò nói.”
Trần phu tử nhìn thấy Lương Sơn Bá, kia chẳng phải là cũng thấy ta đang nhảy nhót trên đài sao! Nếu việc này mà bại lộ, chẳng phải so với chuyện ta
đi vào thanh lâu càng khiến người ta lên án! Ta vội túm tay áo của Mã
Văn Tài giật giật, người kia lại dùng ánh mắt ý bảo ta không sao, an tâm đi.
“Tử Tuấn, ông nói đi?” Hiệu trưởng thở dài, nhìn về phía Trần
phu tử. Chỉ thấy Trần phu tử oán giận ngẩng đầu, chắp tay nói với Hiệu
trưởng:
“Hiệu trưởng…Chúng ta bị người ta lừa rồi!”
“Lương Sơn Bá
đã đến lầu xanh ư?” Sơn Trưởng vội vàng hỏi. Từ lời này người thông minh đều nghe ra, học trò mà Hiệu trưởng chú ý nhất, quả nhiên không phải là ta và Chúc Anh Đài, mà là Lương Sơn Bá.
“Không phải Lương Sơn Bá.” Trần phu tử lắc đầu nói, “Mà là, Mã Văn Tài!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Mã Văn Tài cũng sửng sốt, vội vàng quay đầu
nhìn Trần phu tử, ta lại chú ý tới bên môi Tuân Cự Bá lộ ra một tia cười lạnh. Trần phu tử tiếp tục run rẩy chỉ vào hắn, lớn tiếng nói:
“Mã Văn Tài, trò ấy đến lầu xanh, và còn lừa tôi đi cùng.”
“Trần phu tử nói linh tinh gì thế!” Mã Văn Tài lớn tiếng cả giận nói, “Ngươi bị hồ đồ rồi sao?”
“Mã, Mã Văn Tài, rõ ràng là trò đã đổ tội cho Lương Sơn Bá, trò nói Lương
Sơn Bá và Chúc Anh Đài đến lầu xanh chơi, và lừa lão phu cùng trò đi bắt người. Kết quả, chẳng thấy gì cả. Ta chỉ thấy trò dán mắt vào cô kĩ nữ
mặc váy hồng đang múa thôi. Ngươi nói đi, có phải là ngươi muốn đi lầu
xanh chơi, cho nên mới lừa lão phu cùng đi với ngươi không?”
“Phu tử
không biết, cô gái đó chính là…” Mã Văn Tài mới nói được một nửa, đột
nhiên cắn răng không nói nữa. Tuân Cự Bá lại ở một bên tiếp lời nói: “Là ai? Là bạn cũ của huynh sao?” Lời này vừa nói xong, mọi người xung
quanh nhất thời cười vang. Ta tức giận đến tay chân phát run, hung hăng
trừng Tuân Cự Bá, lúc này hắn mới biết mình đã quá lời, liền che miệng
lại, có chút xấu hổ cúi đầu, ngượng ngùng nhìn ta.
Hiệu trưởng phỏng
chừng cũng bị chúng ta làm cho hồ đồ rồi, “Mã Văn Tài, rốt cục là thế
nào? Diệp Hoa Đường, ngươi ra đây nói cho rõ, ai đi lầu xanh?”
Mã Văn Tài bị Hiệu trưởng làm cho không còn cách nào, vừa muốn bảo vệ ta lại
vừa muốn bảo vệ bản thân, kết quả chân tay liền luống cuống. Ta cũng
không muốn thấy hắn khó xử, đang định nhận hết mọi tội lên người, lại
nghe dưới cầu thang có tiếng nói:
“—Hiệu trưởng, chúng trò đã đến lầu xanh!”
Thì ra là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đã về đến nơi.
Chúc Anh Đài lúc này đã đổi lại đồng phục học sinh, hai người cùng bước lên
cầu thang, chắp tay với hiệu trưởng, nói: “Hiệu trưởng, chúng trò đến
nhận tội.”
Ta một phen lại muốn ôm đầu.
Ai, kệ đi, ta mặc kệ hết, thích nhận thì cứ nhận đi, ta mặc kệ mặc kệ!
“Hiệu trưởng, xin ngài đừng tức giận. Hiệu trưởng là người chính nghĩa, nên
chúng trò mới dám chém trước tấu sau.” Chúc Anh Đài nói. Hiệu trưởng có
chút nghi hoặc, “Cái gì mà chém trước tấu sau?”
“Là bởi vì…” Chúc Anh Đài đang muốn nói, ta và Mã Văn Tài cùng kêu lên một tiếng cắt ngang
lời nàng. Hai chúng ta nhìn nhau, sau đó Mã Văn Tài túm ta một cái, làm
ta lùi lại phía sau mấy bước, cho nên Lương Sơn Bá mới giải thích cho
mọi người là chuyện đến lầu xanh chỉ là vạn bất đắc dĩ, chúng học trò
không làm chuyện gì xấu cả, học trò không thể nói rõ trước mặt tất cả
mọi người, mong Hiệu trưởng minh giám. Hiệu trưởng lại tỏ vẻ, có chuyện
gì, lại không dám nói trước mặt mọi người, để mọi người bình phẩm. Nếu
thực sự có nguyên nhân, nói ra ta còn tha cho, nếu không sẽ phê vào kết
quả đạo đức của chúng ta bốn chữ “Háo sắc cuồng vọng!”
Đây là sự
trừng phạt rất nặng. Trên cơ bản, nếu kết quả đạo đức bị đánh giá như
vậy, về sau cơ hội làm quan gần như sẽ không còn. Trong lòng ta gấp quá, vừa muốn nhận hết tội về mình, lại vừa lo tiền đồ của ca ca. Lúc này sư mẫu cũng nôn nóng, vội vàng nói với chúng ta:
“Hoa Đường, Sơn Bá, Anh Đài, có chuyện gì mau nói ra đi. Nếu không nó sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự cả đời của các con đấy.”
Chúc Anh Đài cắn môi, nhìn Lương Sơn Bá. Lương Sơn Bá lại nhìn ta, thấy ta
dùng sức lắc đầu, hắn trong mắt lộ ra một tia vui mừng, mở miệng nói:
“Không thể nói được, Anh Đài, danh dự của cô ấy quan trọng hơn.”
Tâm Liên cô nương nếu bị người ta biết đã từng vào lầu xanh, tương lai của nàng coi như xong rồi!
Hiệu trưởng có chút tức giận, hỏi lại Lương Sơn Bá một lần nữa, thấy hắn vẫn khăng khăng không chịu nói, liền đem ánh mắt chuyển hướng nhìn ta.
“Diệp Hoa Đường, ngươi và Mã Văn Tài định diễn trò gì? Một ánh mắt liền
khiến Lương Sơn Bá không dám nói ra. Nếu hắn đã không nói thì ngươi nói
đi, các ngươi đến lầu xanh, rốt cục là làm cái gì?”
“Hiệu trưởng, học trò cũng chỉ có thể nói rằng, chuyện này là có nguyên do, nhưng thật sự không thể nói trước mặt mọi người. Hơn nữa, Lương Sơn Bá và Chúc Anh
Đài cũng là vì muốn giúp ta nên mới vào lầu xanh, nếu ngài muốn trừng
phạt, xin chỉ phạt một mình ta thôi, hai người bọn họ thật sự không có
liên quan.”
“Được.” Hiệu trưởng giận quá liền cười, “Các ngươi nhất
định không chịu nói ra? Nếu đã vậy, ta sẽ cho các trò được như ý.” Hắn
nói xong liền xoay người đi lên thềm, lúc này phía dưới lại có một giọng nữ tử thanh thúy vang lên, cắt ngang lời bàn tán của mọi người.
“Công tử ấy không nói, ta sẽ nói!” Cốc Tâm Liên bước lên, trên mặt không hề
lộ ra chút sợ hãi nào, nàng cảm kích liếc mắt nhìn ta một cái, cúi đầu
nói với Hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, phu nhân. Diệp công tử đến lầu xanh
là vì…”
“Tâm Liên cô nương!”
“Tâm Liên cô nương, không được nói.”
Ta và Lương Sơn Bá vội vàng không cho nàng nói tiếp. Lúc này, Hiệu
trưởng lại nói, “Làm việc thiện thì có gì không nói được chứ?”
Bởi vì việc này, có liên quan đến danh tiết của một người con gái.
Chúng ta đều không mở miệng, sư mẫu lại từ trong ánh mắt của chúng ta hiểu ra ý tứ này, vội vàng bảo Cốc Tâm Liên ở lại, những người khác quay về đi. Mã Văn Tài nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ nắm lấy bàn tay của ta, thấp giọng nói:
“Coi như nàng thức thời.”
“Nhưng là…” Ta khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy như vậy rất không tốt. Đám học sinh thấy Hiệu trưởng và
sư mẫu đi rồi, lại khơi dậy tính hóng hớt. Bọn họ không dám trêu ta và
Mã Văn Tài, liền cùng nhau vây lấy hai người Lương Chúc, vui vẻ nói:
“Lương Sơn Bá, huynh thật có phúc, cư nhiên có thể đường đường chính chính đi
chơi lầu xanh. Cô nương mặc váy hồng nhảy múa kia trông thế nào? Các
ngươi có nhìn thấy không, nàng có xinh đẹp lắm không? Ta cũng muốn đi
nha.”
“Ngươi nói cái gì?” Mã Văn Tài nghe thấy những lời này, không
khỏi giận dữ, một cước liền đá người nọ ngã lăn quay, “Ngươi nói ai là
cô nương lầu xanh? Ngươi cũng muốn xem? Ta đánh gãy chân chó của ngươi!”
“Được rồi được rồi!” ta vội vàng kéo Mã đại gia đang nổi cơn tam bành lại,
hắn làm như vậy không phải là giấu đầu hở đuôi sao, Chúc Anh Đài cũng
nói: “Chúng ta là đi cứu người, không phải đi chơi, đừng có nói hươu nói vượn!”
“Cứu người?” Vương Lam Điền nheo mắt, “Chắc cô nương đó phải
vô cùng xinh đẹp, cho nên các người mới phải mạo hiểm đi cứu, lại còn vì muốn bảo vệ cô ta, mà hai người còn không quan tâm đến việc bị Hiệu
trưởng phê vào kết quả đạo đức? Cô ấy rất đẹp đúng không?”
Ta nghe
được lời này, không khỏi dừng bước chân lại, đứng phía sau lẳng lặng
nghe. Lương Sơn Bá liền nói câu “Tôi không nói được” sau đó muốn dẫn
Chúc Anh Đài đi, lại nghe Vương Lam Điền nói:
“Ngươi không nói, ta cũng biết. Cô ta chính là Cốc Tâm Liên!”
Quả nhiên là hắn!
Ta hít một hơi thật sâu, định đi lên đánh cho hắn một trận, lại nghe thấy
Lương Sơn Bá mở miệng: “Vương Lam Điền, ngươi đừng quá đáng như vậy!
Đừng có nói bừa!”
“Hừ, ta nói sai sao?” Vương Lam Điền cười lạnh một
tiếng, “Cốc Tâm Liên kia vốn được bản công tử coi trọng, nàng làm cái gì ta đều biết rất rõ ràng. Nói cho các ngươi biết, cứ cho là các ngươi
cứu được nàng ra, cũng không thể xơ múi gì. Bản công tử đã muốn cái gì,
chưa bao giờ thứ đó lại không tới tay!”
“Ngươi!” Hai người Lương Chúc bị hắn làm tức giận đến không nói nên lời. Lúc này cái tên Lưu Bá Tích
luôn luôn theo đuôi Vương Lam Điền đột nhiên nói: “Ai, Lam Điền huynh,
không phải cha ngươi mấy hôm trước gửi thư, nói là muốn cưới vợ cho
ngươi sao? Ngươi ở đây làm loạn, không sợ sẽ bị nàng biết được, đến lúc
đó không chịu gả thì sao đây, ha ha ha ha!”
“Nhỏ giọng một chút!”
Vương Lam Điền đột nhiên quay đầu lườm hắn một cái, sau đó lại xoay đi,
ra vẻ không làm sao hết, lấy ra quạt xếp phe phẩy định lén chuồn đi. Ta
sớm đã theo dõi nhất cử nhất động của hắn, giờ phút nàng trong lòng rét
run, vội vàng xông lên trước hỏi:
“Vương Lam Điền, ngươi nói cho rõ ràng, người mà ngươi muốn kết hôn là ai!”
Lời này ta vừa nói ra, sắc mặt Mã Văn Tài liền thay đổi, ngay cả sắc mặt
Lương Sơn Bá cũng thay đổi, khiến cho những người còn lại vẻ mặt mờ mịt
không hiểu gì cả. Ta lập tức hiểu ra bọn họ có thể là hiểu lầm lời nói
của ta, không khỏi có chút xấu hổ, ai ngờ đúng lúc này lại có một tên
không sợ chết dám mở lời trêu ghẹo: “Diệp huynh, như thế nào, sao lại để ý hôn sự của Lam Điền huynh như vậy? Nhà các ngươi cũng là ở Thái
Nguyên, chẳng lẽ ngươi coi trọng Lam Điền huynh, muốn đem muội muội gả
cho hắn mà không được sao?”
Những người này lúc trước đều đã từng
nhìn thấy ca ca ta đứng ở cổng trường, bèn nhao nhao đòi ta trả lời. Ta
tức giận, bèn quát bọn hắn câm miệng. Vương Lam Điền lại có vẻ sợ hãi,
cắn cắn môi một lúc mới lớn tiếng nói:
“Đúng vậy, Diệp Hoa Đường, cha ta đã nói, người mà ta sẽ lấy làm vợ chính là muội muội của ngươi, Diệp Thu Đường!”