Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Chương 69: Cứu người


Đọc truyện Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn – Chương 69: Cứu người

“Ta cũng sẽ giúp đỡ.” Lương Sơn Bá ở bên cạnh nói một câu. Tuân Cự Bá và Chúc Anh Đài thì không nói gì. Ta cũng không muốn nói lời vô nghĩa, rút túi gấm đeo bên hông ra, nhìn thấy bên trong vừa vặn có đủ hai mươi
lượng vàng, liền đưa cả cho Lương Sơn Bá, lại nhìn thoáng qua Tuân Cự
Bá, có chút ngượng ngùng nói:

“Cái kia, Sơn Bá huynh, Tuân huynh, ta có thể cầu xin các ngươi giúp đỡ, mang tiền đến Chẩm Hà lầu chuộc người được không?”

“Được chứ.” Lương Sơn Bá không nói hai lời liền đưa tay nhận túi gấm. Tuân Cự Bá lại có chút không vui, nhíu mày nói:

“Này, ta nói nha Diệp Hoa Đường, sao bây giờ có chuyện thì mới nhớ đến chúng
ta. Sao ngươi không bảo Văn Tài huynh đi lầu xanh giúp ngươi chuộc người a?”

Bởi vì lần đó ở trên giảng đường ta tức giận vì hắn chỉ lo nói
hộ cho Lương Sơn Bá, nên mới mắng hắn một câu “Câm miệng”, kết quả là
người này bắt đầu dỗi ta, cho đến giờ nhìn thấy ta cứ cau cau có có.

“Đúng vậy, ngươi trước kia ở Thái Nguyên không phải là rất quen với chốn ong
bướm lả lơi này sao? Không chừng cũng là khách quen của Chẩm Hà lầu, sao không tự mình đi, mà lại bảo Sơn Bá đi?” Chúc Anh Đài cũng không chút
khách khí chọc thêm một phát. Nàng quá nặng lời, lúc ấy sắc mặt ta lập
tức thay đổi, Lương Sơn Bá lại vội hòa giải, tỏ vẻ hắn là tự nguyện đi,
hơn nữa thỉnh cầu Tuân Cự Bá đi cùng hắn. Tuân Cự Bá dùng sức hừ một
tiếng, lớn tiếng nói hắn là vì Lương Sơn Bá và Tâm Liên cô nương nên mới bằng lòng giúp, tuyệt đối không phải vì cái tên Diệp Hoa Đường hai mặt
này!

Thôi, ai quan tâm ngươi là vì ai, tóm lại chịu đi là tốt rồi.
Tuân Cự Bá cơ trí lanh lợi, có hắn giúp đỡ, sẽ tốt hơn để con mọt sách
Lương Sơn Bá này tự đi. Về phần Mã Văn Tài, đừng nói hắn bây giờ còn
đang ốm, cũng không biết đang ở đâu, cứ cho hắn còn khỏe mạnh ở đây, ta
cũng không dám nhờ hắn đi chuộc người, trời mới biết được tên kia sẽ làm ra chuyện gì. Hơn nữa hắn cũng không thích Cốc Tâm Liên, lúc nào cũng
nói loại người như nàng nên tiếp tục về nhà bắt cá thì hơn, cho nên ta
cảm thấy nếu hắn mà biết việc này, thờ ơ cũng là quá tốt rồi, còn nếu
không, cũng chỉ sợ hắn lại lén phá hỏng tất cả.


Tuân Cự Bá cũng không chì chiết thêm, vội vàng cùng Lương Sơn Bá trở về phòng thay quần áo.
Bọn họ muốn đi tới lầu xanh, tất nhiên không thể mặc đồng phục học sinh, mà phải một bộ quần áo bình thường.

Mắt thường cũng có thể nhìn
thấy, Chúc Anh Đài đối với việc ta nhờ Lương Sơn Bá đi Chẩm Hà lầu rất
không vui, lúc hai người kia đi rồi nàng cũng không thèm chào ta một
tiếng, vung tay áo nghênh ngang rời đi. Đúng vậy, Tâm Liên cô nương có
ân cứu mạng ta, ta cũng muốn tự mình cứu nàng, nhưng mà dù sao ta cũng
là con gái, làm sao có thể tùy tiện ra vào cái nơi đó? Lần trước là vì
phải đi cùng ca ca và Vương Huy Chi, lần này vô duyên vô cớ, ta cũng
không nhất định phải đi, những cái khác không nói, nếu vạn nhất bị Mã
Văn Tài phát hiện, vậy phải làm sao bây giờ!

Cũng may Lương Sơn Bá đã biết thân phận của ta, nguyện ý giúp ta, bằng không lúc này thật sự ta
không biết phải trốn tránh thế nào.

Nhưng mặc dù là có vàng, Tâm Liên cô nương vẫn không thể trở về. Lúc quay lại, Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá mang theo túi gấm, mặt xám như tro nói cho chúng ta biết, có vàng vẫn
không thể chuộc Tâm Liên cô nương.

Lương Sơn Bá thở dài, đem túi gấm trả lại cho ta.

“Tú bà nói, hai mươi lượng vàng chính là tiền bán mình của Tâm Liên cô nương, cho nên không chuộc được.”

“Nếu ta trả năm mươi hai?” Ta do dự một chút, khẽ cắn môi, nói, “Nếu không
ta trả tám mươi hai, mặc kệ thế nào, nhất định phải đem Tâm Liên cô
nương chuộc về!”

Tám mươi hai lạng vàng đã là cố gắng hết sức của ta. Ngay cả hoa khôi cũng không thể bán được cao hơn giá này, như vậy Chẩm
Hà lầu hẳn sẽ thả người rồi.

Lương Sơn Bá lắc đầu: “Tú bà nói, một cô nương có thể kiếm ra rất nhiều tiền, chính là cây hái ra tiền. Theo

cách nói của bà ấy, đừng nói là hai mươi lượng vàng, dù có cả nghìn
lượng vàng, cũng không chuộc được Tâm Liên cô nương đâu.”

“Vậy phải
làm thế nào?” Chúc Anh Đài vội la lên, ta tức giận đến cắn môi, hung
hăng đập bàn nói: “Nàng nếu không thả người, ta liền đi đốt trụi cả Chẩm Hà lầu.”

Lương Sơn Bá thở dài, cầm lấy bàn tay vừa đập bàn của ta,
khẽ trấn an: “A Đường, đừng làm loạn. Bọn họ nhiều người như vậy, ngươi
làm sao có cơ hội phóng hỏa? Chỉ sợ vừa xuất hiện đã bị bắt rồi. Huống
hồ phóng hỏa đốt nhà người ta là không đúng, hiện tại chúng ta chỉ còn
lại một cách duy nhất.”

“Biện pháp gì?” Ta và Chúc Anh Đài đồng thanh hỏi. Bất quá Chúc tiểu thư rất nhanh phản ứng lại, ngoảnh mặt đi. Lương Sơn Bá thấy vậy liền bật cười, mở miệng nói:

“Phải tìm một cô nương còn xinh đẹp hơn Tâm Liên cô nương để đổi.”

“Cách này không được.” Vương Lan nhíu mày nói, “Cho dù có đổi được Tâm Liên
cô nương thì cô nương đem đi đổi cũng không thể thoát ra khỏi đó được!”

“Vậy cũng đúng.” Lương Sơn Bá nói, “Thế nên, chúng ta phải tìm được một
người có đủ ba điều kiện. Thứ nhất, người đó phải xinh đẹp hơn Tâm Liên
cô nương. Thứ hai, dù người đó có phải vào lầu xanh thì cũng không thể
bị hủy hoại danh tiết. Thứ ba, người đó phải biết võ công để có thể tự
thoát ra khỏi lầu xanh được.”

“Ừ, nói thì nói vậy, nhưng phải tìm ai
đây…” Lúc này Tuân Cự Bá nheo hai mắt lại, bắt đầu không ngừng nhìn Chúc Anh Đài, khiến nàng khẩn trương quát: “Tuân Cự Bá, ngươi nhìn ta làm
gì!”


“Ta thấy ngươi rất phù hợp với ba điều kiện đó.” Tuân Cự Bá vuốt cằm nói, “Thứ nhất, ngươi môi hồng răng trắng, nếu ngươi trang điểm,
nhất định sẽ không thua kém gì các cô nương khác.”

“Im ngay!” Chúc Anh Đài cả giận nói, “Ngươi ấm đầu rồi à, ta là đàn ông mà!”

“Đúng vậy, vì ngươi là đàn ông nên nó phù hợp với yêu cầu thứ hai, dù có vào lầu xanh cũng sẽ không bị hủy hoại danh tiết.”

Chúc Anh Đài càng nghe càng tức, dứt khoát bước lên bẻ quặt hai tay của Tuân Cự Bá, lớn tiếng nói: “Ngươi đừng có nói bừa!”

“Ngươi xem, ngươi xem, điều kiện thứ ba, giỏi võ công, có thể dễ dàng thoát khỏi lầu xanh!” Tuân Cự Bá chịu đau bèn hét lên.

“Đủ rồi!” Chúc Anh Đài tức đến tái mét mặt, quay đầu nói với Lương Sơn Bá, “Sơn Bá, ngươi nghe xem hắn nói gì thế!”

“Cái kia, ta cũng cảm thấy ngươi rất thích hợp.” Lương Sơn Bá nói. Chúc Anh
Đài tức giận đến không nói nên lời, lúc này đột nhiên nàng trông thấy
ta, lập tức đưa tay chỉ:

“Vậy sao các ngươi không bảo hắn trang điểm đi. Diệp Hoa Đường so với ta còn thích hợp hơn!”

“Hắn? Hắn không được.” Lương Sơn Bá không chút nghĩ ngợi vội vàng nói. Chúc
Anh Đài càng thêm tức giận, lớn tiếng nói: “Có cái gì không được? Nói về diện mạo, hắn mi thanh mục tú, so với ta còn giống con gái hơn, võ nghệ cũng rất tốt, ngay cả Mã Văn Tài cũng dám đánh. Hơn nữa, hắn cũng là
con trai, cũng sẽ không thể tổn hại danh tiết. Huống hồ Tâm Liên cô
nương còn có ơn cứu mạng hắn, trang điểm làm con gái cũng đâu có gì
không đúng? Dựa vào cái gì mà các ngươi chỉ nhằm vào ta, không nhìn đến
hắn!”

“Anh Đài, ngươi đừng như vậy, A Đường không giống ngươi.” Lương Sơn Bá nhíu mày nói.

“Có cái gì không giống? Ngươi làm gì cũng thiên vị hắn, lại ép ta đi cái
nơi không hay ho đó!” Chúc Anh Đài ủy khuất khóc đỏ hốc mắt. Ta có chút
bất đắc dĩ, mở miệng nói: “Quên đi, cứ để ta…”

“Không được! Diệp Hoa
Đường không thể đi!” Lương Sơn Bá cương quyết nói, “Anh Đài, đừng nhõng
nhẽo nữa, coi như đại ca cầu xin ngươi, giúp Tâm Liên cô nương đi. Ngươi yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì, nếu có chuyện, đại ca sẽ bảo

vệ cho ngươi, tuyệt đối không để cho ngươi gặp chuyện không may.”

“Ta đi, để ta đi.” Ta mở miệng nói, Lương Sơn Bá vẫn như cũ nhíu mày lắc đầu.

“Ta không đi, ta chính là không muốn đi! Dựa vào cái gì ngươi không bảo hắn đi!” Chúc Anh Đài phát hỏa, còn muốn nói nữa, thì Cốc đại nương và Tô
An lại từ trong phòng đi ra, cầu xin: “Chúc công tử, ta xin ngươi, cầu
xin ngươi cứu Tâm Liên đi.”

“Đại nương, ta thật sự không thể đi đến
cái chỗ đó.” Chúc Anh Đài rối rắm nói, lúc này Tô đại nương đột nhiên
khuỵu gối xuống, quỳ rạp trên mặt đất.

“Chúc công tử, thân già này
thay Tô An cầu xin ngươi, cầu xin ngươi mau đi cứu Tâm Liên cô nương đi. Hắn đời này nếu không có Tâm Liên cô nương, chỉ sợ sẽ không sống nổi.
Tô gia chúng ta tuy là bần hàn, nhưng cũng chỉ có một mình hắn. Vạn nhất hắn nghĩ quẩn thì Tô gia sẽ đoạn tử tuyệt tôn, như vậy sau này lúc
xuống suối vàng ta biết ăn nói thế nào với cha hắn…Chúc công tử, Diệp
công tử, thân già này thay con ta và Tâm Liên cầu xin các ngươi…”

“Đại nương…” Ta vội chạy qua nâng nàng dậy, Tô An và Cốc đại nương cũng ở
một bên không ngừng khẩn cầu, không ngừng dập đầu, Chúc Anh Đài thấy vậy cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nói: “Các ngươi đừng làm như
vậy! Được rồi, được rồi, ta đáp ứng các ngươi là được. Bất quá, ta có
một điều kiện, ta muốn Diệp Hoa Đường cũng phải trang điểm làm con gái,
cùng chúng ta đi đến Chẩm Hà lầu!”

………………….

…………

“Được lắm, rất đẹp. Đúng là rất đẹp.”

Tú bà cười, đi vòng quanh ta và Chúc Anh Đài ngắm nghía hai vòng, vừa lòng cười nói: “Lần này xem ra, đưa tới được hai người. Hai vị công tử thật
sự rất có bản lĩnh.”

“Bà chủ…Nếu… bà đã đồng ý, thì mau kí khế ước
đổi người, và giao Cốc Tâm Liên ra đây!” Tuân Cự Bá và Lương Sơn Bá trên mép dán thêm râu, trong tay cầm hai bản khế ước bán mình, nói. Ai ngờ,
tú bà kia lại lắc đầu, cười lạnh một tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.