Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Chương 57: Thẳng thắn


Đọc truyện Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn – Chương 57: Thẳng thắn

Mã, Mã Văn Tài!

Hắn đột nhiên cắt ngang một câu như vậy, làm ta rùng
mình, theo bản năng định chạy trốn. Ai ngờ Mã Văn Tài một tay nắm chắc
cổ áo, tay kia thì ôm lấy thắt lưng của ta. Mặt của gí sát lại, dán ở
bên tai ta, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tại sao không nói nữa,
hả? Tiếp tục đi chứ, tiểu thiếp rồi đến chính thê, môn đăng hộ đối, còn
gì nữa? Nhà họ Vương ở Thái Nguyên thật sự là rất tốt nha.”

Ta bị hắn làm cho tay chân lạnh ngắt, đột nhiên có ảo giác đang làm chuyện xấu
thì bị bắt gian. Vương Lam Điền thấy tình thế không ổn, thừa dịp Mã Văn
Tài chỉ chú ý đến ta, vắt chân lên cổ mà chạy. Chỉ còn ta vừa vặn bị Mã
Văn Tài túm được, không hiểu sao có chút chột dạ, vừa định mở miệng giải thích, thì cả người đã bị nhấc lên, đẩy sát vào tường.

“Ngươi giỏi
thật nha, Diệp Hoa Đường. Bản công tử chạy xuôi chạy ngược vì ngươi
chuẩn bị hết thảy mọi thứ, vừa quay đầu lại đã thấy ngươi khẩn cấp muốn
gả cho Vương Lam Điền, gả cho cái tên khốn kiếp kia thì có gì hay! Ngươi coi ta là cái gì!”

“Ai, ai bảo ta muốn gả cho Vương Lam Điền!” Ta vội vàng phản bác, nói: “Là ca ca của ta, ca ca của ta muốn…”

“Thế nào, chẳng lẽ ca ca của ngươi muốn gả cho Vương Lam Điền?” Mã Văn Tài
hừ lạnh một tiếng, ta đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng rồi, vội vàng
đính chính: “Không không không, là muội muội của ta, muội muội của ta
muốn gả…Không đúng, không ai muốn gả cho hắn! Ta chỉ là tùy tiện hỏi
thôi, thật sự là thuận miệng mà!”

“Ngươi!” Trên mặt Mã Văn Tài lộ ra
vẻ kỳ quái, vừa giống như tức giận, lại giống như có chút bất đắc dĩ. Ta cũng ý thức được mình lại nói sai nữa rồi, nhất thời thất kinh, cố gắng giãy ra, lại bị Mã Văn Tài áp cả người lại gần, đẩy ta dán hẳn lên
tường, gương mặt gí sát lại, trong đôi mắt hẹp lóe lên một chút ánh sáng nguy hiểm.

“Là ca ca hay là muội muội, nói rõ ràng cho ta.” Thanh âm của Mã Văn Tài vang lên bên tai ta, hơi thở của hắn phả vào vành tai,
khiến cả người ta nóng lên, mơ hồ cảm giác được ngón tay của Mã Văn Tài
đang ở thắt lưng đang chậm rãi sờ soạng lên phía trên, di động từng chút từng chút, đầu ngón tay nóng bỏng chạm vào lớp quần áo mỏng manh khiến
ta cảm thấy như bản thân mình đang khỏa thân đứng trước mặt hắn.

“Ta, ta là con trai, ngươi mau buông tay ra!” Ta có chút sợ hãi, nhưng không trốn được, hô hấp cũng dồn dập hơn. Mã Văn Tài hừ lạnh bên tai ta một
tiếng: “Nếu là con trai, ngươi sợ cái gì chứ, phải không? Chẳng lẽ ta
còn có thể phá hủy danh dự của ngươi ư, Diệp tiểu muội?”

“Ta, ta

không phải…A, ngươi…” Cơ thể của ta đột nhiên chấn động, Mã Văn Tài thế
nhưng cắn vành tai của ta. Mã Văn Tài thấy ta kêu gào đau đớn, liền nhả
ra, liếm liếm môi dưới, cười lạnh: “Thế nào, bây giờ mới biết đau? Vậy
mà lúc hỏi người khác việc chuẩn bị cưới xin thì thật là mau lẹ nha.”

“Ngươi!” Ta bị hắn làm cho tức đến không thốt nên lời, cố gắng đẩy hắn ra để
chạy trốn, nhưng thằng nhãi Mã Văn Tài thực sự quá khỏe, mặc ta làm gì
thì hắn vẫn cứ đem ta ôm chặt vào trong ngực, giống như một cái gọng kìm bằng sắt, ta muốn cử động cũng không cử động nổi. Ta vừa vội vừa tức,
lại sợ có người sẽ nhìn tới, liền nghiêng đầu nhìn qua vai hắn, kết quả
giây tiếp theo bị hắn giữ chặt lấy đầu xoay lại, mặt cũng đầy tức giận:
“Nhìn cái gì, nhìn đi nơi nào? Hiện giờ ngoài nhìn ta ra thì cái gì cũng không được nhìn! Dám ở trước mặt ta mà bàn chuyện cưới xin với người
khác, không giáo huấn ngươi thì sau này ngươi trèo lên đầu ta hả?”

“Ta đã nói là ta không có mà!” Ta không giải thích rõ được, gấp đến muốn
giơ chân đá người, Mã Văn Tài lại không thèm để ý, tay túm cằm ta, miệng mơ hồ một câu “Bản công tử nhất định phải trừng phạt ngươi”, sau đó
liền cắn môi của ta!

Tên khốn nạn này! Hắn trăm phần trăm là cố ý làm như vậy!

Ta vội vã đẩy hắn ra, nhưng mà Mã Văn Tài không tốn chút sức nào dùng một
tay nắm lấy cả hai tay của ta, còn tay kia của hắn thì vòng ra sau gáy
ta, vừa liếm vừa mút đôi môi của ta, động tác mặc dù có chút trúc trắc,
nhưng khí thế tuyệt đối bức người, từng bước áp sát!

Thực sự…Quá đáng giận…Trốn không được a…

Ta lúc đầu còn cắn chặt môi không để hắn chiếm lợi, ai ngờ tên kia lại ác ý cắn môi ta một cắn, khiến ta đau đến kêu thành tiếng, nhân lúc đó thì
đầu lưỡi của hắn liền xông thẳng vào, thô bạo liếm toàn bộ khoang miệng, tựa hồ như muốn đánh dấu sự sở hữu của bản thân. Ta bị hắn hôn đến
không thở được, liền cắn hắn một cái! Mã Văn Tài phát ra tiếng kêu đau
đớn, hơi hơi buông ta ra, khóe môi còn dính một chút vết máu.

“Ngươi
dám cắn ta!” Mắt hắn đột nhiên sâu hơn, trừng trừng nhìn ta, còn ta sau
khi vất vả cố gắng mới có được một khe hở, vội vàng thở hổn hển từng
ngụm từng ngụm, vênh mặt nói: “Ta cắn thì sao, ngươi còn dám chạm vào
ta, ta liền cắn chết ngươi!”

“Vậy ngươi cắn đi, có bản lĩnh thì cắn
chết ta cũng được.” Mã Văn Tài liếm liếm môi, lại định áp lại gần, ta
cuống quít giãy giụa, nghiêng đầu tránh đi, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị
liền dùng đầu mình đập mạnh về phía trước. Mã Văn Tài vội lùi lại một
chút, ta nhân cơ hội này thì dùng sức đẩy mạnh hắn ra, bản thân lùi ra

xa hắn, một bên dựa lưng vào tường, hít lấy hít để không khí. Lúc này
đột nhiên ta nghe thấy cách đó không xa có tiếng bước chân, vừa ngẩng
đầu, lại phát hiện Vương Sơn Bá và Vương Lan đang đứng gần một gốc cây,
vừa nói chuyện phiếm vừa tiến lại gần nơi này.

Không hay rồi, có người tới!

Ta kinh hoàng định đào tẩy, lại bị Mã Văn Tài ở phía sau dùng sức kéo áo,
không ngờ khiến áo ngoài của ta rách toạc, kêu xoẹt một tiếng! Việc này
gây ra tiếng động quá lớn, khiến Vương Lan và Lương Sơn Bá nghe thấy đều vội vàng chạy tới. Mã Văn Tài hiển nhiên cũng không nghĩ có người sẽ
tới đây, trong tay cầm một mảnh áo của ta đứng sững sờ tại chỗ.

Lần
này thật sự rất mất mặt rồi. Ta âm thầm cảm thấy may mà hai người kia
bây giờ mới tới, nếu chỉ cần sớm hơn một chút, thanh danh của ta ở Ni
Sơn sẽ hoàn toàn mất rồi. Tuy rằng tình cảnh bây giờ cũng làm ô uế thanh danh, nhưng vẫn là ít bi kịch hơn a!

Đều là tại Mã Văn Tài!

Ta
nghiêng đầu, hung hăng trừng hắn một cái, kẻ gây họa lúc này đã khôi
phục bình tĩnh, lạnh nhạt đem cất mảnh áo rách kia vào trong ống tay áo, lại túm cổ tay ta, không thèm nhìn hai người kia, chỉ nói “A Đường, về
phòng”, sau đó liền kéo ta ra ngoài.

= = Này, thực sự bây giờ muốn
đi là có thể đi sao? Tạm thời không đề cập đến Sơn Bá huynh luôn lấy
việc cứu vớt chúng sinh là lý tưởng cuộc đời, nhưng vị còn lại là con
gái Hiệu trưởng đó, chúng ta quần áo không chỉnh tề đòi bỏ đi, việc này
có phải hơi mơ tưởng rồi hay không?

Quả nhiên, sắc mặt Lương Sơn Bá
liền thay đổi, vội vàng bước lên trước ngăn cản Mã Văn Tài, đồng thời
kéo tay của ta ra khỏi tay của Mã công tử, vẻ mặt chính nghĩa, dứt khoát kéo ta ra sau người, chất vấn Mã Văn Tài: “Văn Tài huynh, ngươi vừa rồi làm gì Diệp huynh?”

Vương Lan sau đó cũng kéo ta qua, kinh ngạc hỏi: “Diệp công tử, đã xảy ra chuyện gì? Quần áo của ngươi sao lại…”

“Không, không có gì, Vương Lan cô nương. Ta chỉ là cùng Văn Tài huynh đùa giỡn
thôi, không có chuyện gì đâu.” Có cho ta mười lá gan ta cũng không dám
nói là vì Mã Văn Tài kia vì phi lễ bất thành mà phẫn nộ xé quần áo của
ta, việc này mà làm căng, nhất định không chỉ ảnh hưởng đến danh dự của

riêng hắn, mà cả phẩm trạng của ta cũng đi tong luôn!

Vương Lan tuy
là hoài nghi, nhưng cũng không nói gì thêm, ngược lại Lương Sơn Bá lại
không tin, hắn chính nghĩa nói với ta, nếu Mã Văn Tài làm gì ta, cứ nói
cho hắn, hắn nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ta. Tuy là ta biết hắn
có lòng, nhưng mà loại chuyện này, ngươi bảo ta phải nói sao? Thật sự
là…

Ta ôm chặt đầu, lắc đầu nguầy nguậy. Bên kia, Mã Văn Tài còn đang đấu khẩu với Lương Sơn Bá, tỏ vẻ bổn đại gia thích làm gì thì làm,
ngươi không quyền xen vào! Diệp Hoa Đường cũng không thích thấy ngươi,
ngươi đừng có tự cho là đúng mà xen vào chuyện của người khác. Ta thấy
hai người dường như sắp sửa gây gổ, cảm thấy sốt ruột, vội vã nói với
Lương Sơn Bá là ta không sao, bảo hắn không cần lo lắng, sau đó vội vàng túm Mã Văn Tài lúc này đang hăng máu chạy về phòng, dọc theo đường đi
vô cùng hoang mang rối loạn, những người đi đường nhìn thấy ta kích động như thế thì vội né tránh, sợ bị va chạm vào.

Lúc đi ngang qua dược
xá, vừa vặn Vương Huệ đang đi lên phòng thuốc, thở hổn hển trèo lên từng bậc thềm. Nàng vừa nhìn thấy chúng ta, liền không đi nữa, lớn tiếng hỏi ta mấy hôm trước sao dám phi lễ Chúc công tử, sau đó chạy xuống cản
đường, ý đồ muốn ta dừng lại. Ta chạy nhanh như vậy, vốn tưởng sẽ không
đụng phải nàng, kết quả bị nàng nhảy ra chắn ngang đường như vậy, không
kịp chuyển hướng, lập tức đụng té nàng! Chỉ nghe thấy Vương Huệ kêu lên
một tiếng, té ngã dúi dụi, sau đó giống như một quả bóng lăn tròn lăn
tròn vào trong bụi hoa.

= = Được rồi, tuy rằng không nên làm vậy,
nhưng giờ ta quả thật không có chút ý niệm nào phải đỡ nàng dậy…Vì thế
ta cũng không làm như vậy, chỉ mặc niệm một câu cô nương xin bảo trọng,
sau liền tiếp tục kéo Mã Văn Tài chạy thẳng về phòng. Mã Văn Tài được
cái cũng nghe lời, dọc theo đường đi không hề phản kháng, tùy ý để ta
kéo hắn chạy, ngay cả đến lúc về phòng, cũng thoải mái mặc cho ta đẩy
hắn lên giường.

Mã Thống và Mộc Cận đang thu dọn trong phòng, thấy
chúng ta hùng hổ nhào đến, không khỏi giật nảy mình. Ta không chút khách khí gân cổ quát Mã Thống ra ngoài, lại bảo Mộc Cận cũng ra ngoài trước, lại dặn nàng trông cửa cẩn thận, đừng cho ai vào. Mộc Cận thấy ta ngồi
trên phần giường của Mã Văn Tài, lại thấy ta bộ dạng phẫn nộ, không khỏi có chút khó hiểu, gãi gãi đầu, nhưng nàng tuyệt đối nghe lời ta, liền
vỗ ngực tỏ vẻ dù là con ruồi nhỏ nhất cũng không lọt vào! Sau đó thật sự chạy ra ngoài trông cửa cho ta.

Ta cảm động đến muốn rơi lệ, Mộc Cận thật sự là một cô nương rất tốt a…Nàng thậm chí còn không hỏi ta tại
sao áo ngoài lại chỉ còn lủng lẳng một tay…

Ta vội khoác một cái áo
khác vào, rồi đem cuốn Nam Hoa chân kinh còn đang kẹp dưới nách để lên
giá sách. Mã Văn Tài vẫn ngồi trên giường đợi ta, thấy ta nửa ngày không có hành động gì khác, liền từ trên giường nhảy xuống, đi đến bên cạnh
ta, tay định giơ ra ôm ta, thì thấy ta đã chạy nhanh sang chỗ khác,
trừng to mắt, kêu lên:

“Ngươi muốn làm gì!”

“Không làm gì cả, chỉ

là muốn làm nốt chuyện vừa nãy. Ngươi vội vã kéo ta về như vậy, hẳn là
vẫn chưa tận hứng đi, Diệp tiểu muội?”

Diệp tiểu muội…

“Mã Văn
Tài, ngươi rốt cuộc muốn thế nào!” Bị Mã Văn Tài gọi như vậy, ta nhất
thời nhớ lại mục đích bản thân sốt ruột kéo hắn về, lại lùi về phía sau
từng bước.

“Sao, rốt cục không phản bác nữa sao?” Mã Văn Tài cười lạnh một tiếng, “Lần này sao không ầm ĩ nói ngươi là nam nhân nữa?”

Trời mới biết hắn rốt cục làm thế nào thấy được sơ hở của ta, cả ngày cứ nắm thóp ta không buông, còn…Còn năm lần bảy lượt làm ra loại chuyện này,
thật sự là quá đủ rồi!

“Đúng vậy, ta là con gái, ta thừa nhận, ta là
giả nam đến trường Ni Sơn, thế nào, hiện tại ngươi vừa lòng rồi chứ?” Ta tức giận cắn môi, rút ra một quyển sách ném vào đầu hắn! Mã Văn Tài giơ tay bắt được sách, cười cười, lại nói: “Đúng vậy, ta rất vừa lòng. Bất
quá ta còn muốn hỏi thêm một câu, Diệp tiểu muội, vì sao ngươi muốn giả
trai, đến trường đọc sách vậy?”

“Ngươi đừng có quản tại sao, tóm lại
là không phải là đến để cho ngươi khinh bạc!” Ta lại rút một quyển sách
khác ra ném, Mã Văn Tài nghiêng đầu tránh, “Này cũng không thể trách ta
nha, ai bảo ngươi cứ lén lén lút lút với Vương Lam Điền, còn hỏi hắn về
tiểu thiếp về chính thê, bản công tử cũng chỉ là muốn giáo huấn ngươi
một trận mà thôi, để ngươi đừng có cả ngày nghĩ đến người khác.”

“Vậy tại sao phải đứng ở chỗ ấy mà làm chuyện đó với ta? Nếu như bị đám
người Lương Sơn Bá nhìn thấy, ta làm gì còn mặt mũi ở lại trường!” Ta
tức giận đến nỗi nói không lựa lời. Mã Văn Tài lại đột nhiên nhếch khóe
môi, nhíu mày:

“Vậy ý ngươi là trách ta không nên làm chuyện đó ở bên ngoài phải không, nói cách khác, chỉ cần làm ở chỗ không người là được
rồi?”

“A?” Này, ta rút cục khi nãy đã nói lung tung gì vậy.

“Ngươi a…” Mã Văn Tài liên tục thở dài, cuối cùng giơ hai tay lên cao ngang
đầu như kiểu đầu hàng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, A Đường, A Đường, đừng nóng. Vừa rồi là ta sai rồi, không nên chạm vào ngươi, bất quá ngươi cứ yên tâm, bọn họ nhất định là chưa thấy gì hết. Ngay cả có thấy được đi
nữa, ta cũng có biện pháp khiến chúng phải câm miệng, ngươi cứ an tâm
đi.”

Ta cũng biết bọn họ không có thấy! Nhưng mà trọng điểm không phải là chỗ này, được chứ?

“Tốt lắm, A Đường, đừng giận mà. Ta lúc ấy cũng chỉ là nhất thời tình thế
cấp bách, không quan tâm đến cái chỗ kia có an toàn không. Mà thực ra
chúng ta cũng đâu phải là lần đầu tiên làm như vậy a, về sau, lúc thành
thân rồi, ngày nào cũng sẽ như vậy, ngươi sớm muộn gì cũng phải tập
thành thói quen đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.