Đọc truyện Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn – Chương 36: Cùng giường (phần 2)
Ôm…Ôm ta trở về
Ta bị từ này làm hỗn loạn, vội vã hướng Lương Sơn
Bá để xác nhận lại, cũng tính toán khi trở về tìm Mã Văn Tài tính sổ.
Lương Sơn Bá thấy thái độ của ta không ổn, liền bắt đầu nói quanh co,
còn nói có lẽ là hắn nhìn lầm rồi, hình như là cõng trở về
== Này, loại chuyện này cũng có thể dùng từ “Giống như” sao? Ngươi đừng có nói lấy lệ a!
“Là cõng, là cõng trở về !” Lương Sơn Bá cuống quít ngăn lại ta, cố sức
giải thích, “Diệp huynh ngươi đừng nóng giận, là ta nhìn lầm rồi, kỳ
thực ta chính là muốn nói, Văn Tài huynh đối với ngươi cũng không tệ,
Diệp huynh ngươi cũng đừng luôn luôn cãi nhau với hắn. Mọi người dù sao
vẫn là ở chung một chỗ, vì sao không thể sống tốt? Giống như ta và Anh
Đài vậy.”
Ngươi cùng Chúc Anh Đài là trường hợp đặc biệt được
không? Ngươi là người thành thật, Chúc Anh Đài tuy là có tính cáu kỉnh
đại tiểu thư, nhưng cũng là người hiểu ý, ở chung cũng không phải quá
khó, huống hồ là Chúc Anh Đài kia thích ngươi, làm sao nỡ khiến ngươi
khó xử? Nhưng mà cái tên Mã Văn Tài kia, cả ngày kì quái, động chút là
cáu giận, muốn ta phải thế nào tốt đẹp sống chung với hắn?
“Ai
nha, Diệp huynh!” Lương Sơn Bá thở dài, liên tiếp vỗ vai ta, thoạt nhìn
còn muốn khuyên ta, sau lại vẫn là không nói tiếp, ngược lại nói, “Đúng
rồi Diệp huynh, ta còn chưa kịp hỏi ngươi, đã nhiều ngày xuống núi, kết
quả thế nào?”
“Gì? Chúc Anh Đài không có nói cho ngươi sao?
Chúng ta đều là cùng nhau xuống núi.” Ta có chút kinh ngạc. Lương Sơn Bá lắc đầu, cười nói: “Anh Đài là Anh Đài, ngươi là ngươi. Anh Đài tính
tình yếu ớt, có đôi khi thích nháo thích cáu kỉnh, Văn Tài huynh lại
kiệt ngạo bất tuân, mắt cao hơn đầu, ngươi ở giữa bọn họ, những ngày qua hẳn thật sự đã rất vất vả rồi?”
Không thể tin được, thế mà
Lương Sơn Bá cũng biết rõ tính cách của Chúc Anh Đài. Chỉ là đã nhiều
ngày qua rồi, nói chung cũng không đến mức quá vất vả, chính là chuyện
của Mã Văn Tài khiến ta có chút ngoài ý muốn. Nếu không phải là vì hắn
lại bắt đầu lấy chuyện ngủ cùng giường ra nói với ta, ta cũng vốn là
muốn cùng hắn êm đẹp ở chung, lại nói tiếp, buổi sáng hôm nay, lúc ngủ
ta có vô ý đánh hắn một quyền, hẳn là bây giờ cái tên kia lại đang giận
ta.
Tùy tiện trả lời Lương Sơn Bá chút chuyện về việc mất đồ
cùng gặp đại thúc bán trà, lại kể cả chuyện thời điểm gặp vườn hoa đào
nở rộ, Lương Sơn Bá nói Chúc Anh Đài cũng có đem cành hoa đào kia đưa
cho hắn, còn nói thêm là hoa đào kia rất đẹp mắt, nếu như có thể ở trong thư viện trồng một ít thì tốt rồi. Ta nhớ hoa đào hẳn là thuộc loại cây có thể chiết cành mà đem gieo trồng. Lương Sơn Bá nghe xong thật cao
hứng, tỏ vẻ muốn về tìm Chúc Anh Đài, hỏi Anh Đài một chút ý tưởng,
thoạt nhìn còn giống như muốn trồng hoa đào khắp sau núi. Người này để
tâm ở việc học cùng tạp dịch rất nhiều, thế nhưng còn có thể nhàn rỗi
như vậy, cũng thật đáng để hâm mộ.
“Diệp huynh, ta còn muốn đa tạ
ngươi giúp chúng ta tìm được dòng suối kia.” Lương Sơn Bá lại nhắc tới
chuyện nước suối, xem ra phiền toái của hắn đã được giải quyết. “Ta đã
nói với Hiệu trưởng, lần này công lao của ngươi cũng có một phần. Đúng
rồi, ta nghe thấy Văn Tài huynh hình như luôn gọi ngươi là A Đường, cảm
thấy rất thân thiết. Nếu Diệp huynh không để ý, về sau Sơn Bá có thể
xưng hô với ngươi như thế được chăng?”
“Tốt lắm. Ta đây về sau
cũng gọi ngươi Sơn Bá.” Ta đối với Lương Sơn Bá không có chút gì phòng
vệ, liền sảng khoái đáp ứng. Kỳ thực người hiện đại xưng hô với nhau
chính là trực tiếp kêu tên thôi, nào có nhiều quy củ như thời cổ đại? Dù sao đối với ta, các ngươi thích kêu thế nào thì liền kêu như vậy đi.
Đến phòng ăn ăn cơm, hôm nay có khóa sớm, theo thường lệ bắt đầu từ Trần
phu tử giảng bài. Lại nói tiếp, từ tối hôm qua cho tới hôm nay, ta cũng
không có gặp Vương Huy Chi, hôm nay đến giảng đường cũng không thấy hắn
đâu. Ta thừa dịp Trần phu tử giảng bài liền than khát nước, lúc đi ra
ngoài uống nước liền lặng lẽ quay đầu hỏi Tuân Cự Bá đứng phía sau: “Ai, Cự Bá Cự Bá, ngươi nói xem Huy Chi huynh thế nào mà hôm nay không có
tới? Hắn không phải là dạy lớp thư pháp sao?”
“Đến dạy cái gì chứ,
hắn đã sớm đi rồi.” Tuân Cự Bá nói, nhìn ra ngoài phòng liếc nhìn một
cái để thăm dò, rồi dùng sách vở che mặt, cố ý dùng âm thanh sầu não
nói, “Ngay lúc học trò Diệp Hoa Đường xuống núi, vài canh giờ sau, chỉ
thấy Vương Huy Chi Vương tiên sinh buồn bã rời khỏi phòng, hai tay chắp
sau lưng, nhìn bầu trời thở dài: ‘Giai nhân đã đi, tiểu sinh ở lại nơi
này còn ý nghĩa gì?’. Nói xong những lời này, Huy Chi huynh liền vung
tay áo dài, nhanh chóng rời khỏi thư viện. “
“Giai, giai nhân là ai?” Trong buổi sáng hôm nay, ta một lần nữa lại bị hỗn loạn. Tuân Cự
Bá cười bỡn cợt, nói: “Này giai nhân, đương nhiên là chỉ Diệp huynh
ngươi !”
“Nói bậy, bộ dạng ta tuyệt đối khó coi!” Nói Chúc Anh
Đài là giai nhân còn không sai, thế nào lại liên quan đến ta? Ta cảm
thấy bộ dạng này của ta còn thực hung hãn.
“Không phải đâu, ai nói A
Đường nhìn khó coi ?” Lương Sơn Bá mở miệng nói chuyện, bởi vì hôm nay
Chúc Anh Đài không có tới, hắn cùng Tuân Cự Bá liền ngồi cùng nhau, giờ
phút này nghe đoạn đối thoại của chúng ta, liền góp thêm một câu, “Cái
kia, Diệp công tử của chúng ta chính là một công tử thanh tú, tuấn dật
phi phàm, nói là giai nhân, cũng là đúng thôi, ha ha!”
Hắn nói
xong cùng Tuân Cự Bá đều nở nụ cười, sau đó còn khoa trương nói rằng ta
hôm nay thoạt nhìn đặc biệt trong sáng tuấn tú, nói là tóc chải vuốt so
trước nhìn chỉnh tề đẹp mắt hơn nhiều. Ta đoán ra cái này là vì Mộc
Cận giúp ta chải tóc, mặc dù có chút không muốn thừa nhận là bản thân
búi tóc loạn cào cào, nhưng là nghe bọn hắn khích lệ, vẫn là cảm thấy
thật cao hứng, đang định tỏ ra khiêm tốn, khen bọn họ hôm nay cũng là
rất có tinh thần, lại nghe thấy Mã Văn Tài hừ lạnh một tiếng, gạt rơi
sách vở.
Hự, chẳng lẽ là không ca tụng hắn khiến hắn mất hứng ?
Ta đây biết sai liền sửa, nhanh chóng thêm vào, nói: “Thật ra Văn Tài
huynh cũng là phi thường thanh nhã tuấn khí.”
Mã Văn Tài động
tác đột nhiên dừng một chút, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, nửa ngày
sau mới nói một câu: “Đừng có nói bừa, chăm chú nghe giảng bài đi.” Ta
mơ hồ nhìn thấy tai hắn hơi hơi ửng đỏ.
Người này… Sẽ không là phải là thẹn thùng chứ…
Không đợi ta nhìn kỹ, Trần phu tử đã từ ngoài bước vào, bên cạnh hắn còn có
môt người mặc cẩm phục, thân thể đẫy đà, nói chung là, rất có dáng
dấp quan to. Người này đầu quấn khăn màu ngọc, trên người cẩm bào rực
rỡ, mặt trát phấn trắng thật dầy, môi tô son, trên tay cầm một thanh
quạt xếp, nghênh ngang đi vào giảng đường. Hắn ngẩng đầu nhìn quanh
giảng đường một vòng, lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng đầy khinh thường.
“Vương đại nhân, mời.” Trần phu tử động tác ngại ngùng khom người với vị nam tử kì quái kia, nhường hắn đi lên trước, rồi mới theo sau, thanh
thanh yết hầu, hướng tới học sinh ngồi dưới lớn tiếng nói:
“Các bạn
học sinh, tin rằng đại bộ phận mọi người đều đã biết đến tục danh của vị đại nhân này, chỉ có một số ít xuống núi làm việc mới không biết, nên
ta sẽ giới thiệu lại một chút. Vị này, chính là người được triều đình
phái xuống để kiểm tra đánh giá khách quan, Vương Trác Nhiên Vương đại
nhân, hôm nay hắn tới đây, là muốn nói riêng một câu, sắp tới sẽ có
kiểm tra đánh giá.”
Vương đại nhân hơi hơi mở to mắt, phấn trên
mặt liền rớt xuống một lớp dầy. Hắn dùng khóe mắt nhìn bên trong giảng
đường, bỗng nhiên nói:
“Đã nhiều ngày ở trong thư viện, ta quan sát được không ít việc, cũng nhìn thấy không ít người trong ngoài bất nhất, có vẻ dối trá! Hừ, đừng tưởng rằng có thể giấu giếm trước mắt của bản
đại nhân!”. Hắn nói xong, ánh mắt liền hung hăng đảo qua ta, lỗ mũi hừ
một cỗ khí, uốn éo uốn éo đi ra. Trần phu tử cũng hừ một tiếng, đi theo
sau mông Vương đại nhân, ta bị liếc mắt có chút không hiểu gì, hơn nửa
ngày mới ý thức được hắn không phải là trừng ta, mà là trừng Lương Sơn
Bá ngồi phía sau ta.
Hự, những ngày kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Vì sao Vương Trác Nhiên lại không thích Lương Sơn Bá? Ta có nghe Tuân Cự
Bá nói mấy ngày nay Lương Sơn Bá đều hầu hạ vị Vương đại nhân kia, từ
múc nước tắm rửa, thu dọn phòng, còn tặng cả hộp son bột nước chất
lượng tốt nhất, lúc đầu Vương Trác Nhiên cũng đối tốt với Lương Sơn Bá,
nhưng sau đó không biết tại sao, đột nhiên lại chuyển biến một trăm tám
mươi độ, bắt đầu khắp nơi gây khó dễ.
Ta mơ hồ cảm thấy, hình
như là Trần phu tử ở phía sau nói xấu gì đó. Trước giờ Trần phu tử luôn
đối với Lương Sơn Bá ấn tượng không tốt lắm, lúc nào cũng muốn mượn cơ
hội giở trò xấu sau lưng. Ngược lại, Mã Văn Tài tuy rằng không có quan
hệ hữu hảo với Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, nhưng cũng sẽ không chơi
xấu, mọi chuyện giữa họ nói chung vẫn bình an vô sự.
Sau đó mấy
ngày, trong thư viện cũng không có phát sinh chuyện gì đặc biệt. Mộc Cận ở phòng bên nghỉ ngơi hai ngày, sau đó liền vội vội vàng vàng quay trở
lại Thái Nguyên. Thật ra, nàng vốn muốn ta viết hồi âm, nhưng nếu là để
Diệp gia bên kia nhìn thấy bút tích của ta, trên cơ bản là muốn ngốc ở
trường này cũng không được nữa. Cho nên ta chỉ để cho tiểu cô nương này mang theo lời nhắn cùng tín vật trở về, còn dặn dò nàng không cần vội
vã, đi đường an toàn mới là quan trọng.
Bất quá nói đến an toàn, trừ
bỏ Mộc Cận ở bên ngoài, trong thư viện còn có một người, tình cảnh hiện
tại… Tựa hồ cũng không quá an toàn.
Người kia chính là Mã Văn Tài.
Mà đầu sỏ khiến cho hắn lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, vừa đúng lại chính là tại hạ.
Việc này muốn nói phải kể từ ngày trước, từ thời điểm ta cùng hắn chung
giường. Tối hôm đó, Mã Văn Tài bị lời nói của Mộc Cận làm cho tức giận,
liền đem trường kỉ trong phòng bỏ đi, bắt ta cùng hắn ngủ chung. Sau đó
ta chạy tới ngủ nhờ trường kỉ trong phòng Lương Sơn Bá, nửa đêm bị hắn
mang trở lại, sau đó,…kết quả chính là, buổi sáng ta tỉnh lại, Mã Văn
Tài đã bị trúng một quyền của ta.
Ngày hôm sau, trường kỉ lại bị Mã
Thống vào lúc nghỉ ngơi vô tình làm hỏng, hại ta không thể không miễn
cưỡng ngủ lại trên giường một đêm, ngày thứ hai buổi sáng sau khi tỉnh
lại ta phát hiện, Mã Văn Tài trên mặt lại có thêm một con mắt tím bầm.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư… Trong thư viện nhân bắt đầu nghị luận ồn ào. Lương Sơn Bá còn chạy riêng tới hỏi ta, rốt cuộc mấy ngày nay Mã Văn Tài đã
làm gì ta.
“A Đường, ngươi đừng bắt nạt Văn Tài huynh.” Lương Sơn Bá
nghiêm trang nói với ta, “Văn Tài huynh không phải là người xấu, ngươi
đừng lúc nào cũng đánh hắn.”
Ta không có đánh hắn a… Chẳng qua là mấy ngày nay nằm mơ luôn không may lại mơ đến võ quán cùng đại ca. Khóc a,
thật mà, ta thật sự không phải là cố ý …
Vì thế buổi tối ngày
thứ năm, trước lúc ngủ, ta rốt cục quyết định nói chuyện với Mã Văn Tài. Ta cảm thấy giữa chúng ta, cần thiết phải có một điểm phòng hộ.
“Ngươi lại muốn ép mình làm cái gì?” Mã Văn Tàu chú ý thấy ta bắt đầu xếp sách lên đầy giường, từng xấp từng xấp, không khỏi nhíu mày hỏi. Ta nhìn vết thũng ứ máu trên mặt hắn còn chưa tan, thực ngoan ngoãn nói cho hắn, ta chuẩn bị ở giữa hai chúng ta dựng một cái tường.
“Đều là do tướng ngủ của ta không tốt, hại Văn Tài huynh mấy hôm nay phải chịu ủy khuất”.
Mã Văn Tài sờ sờ cái mũi, có chút buồn cười. Ta lại tiếp tục nói: “Thật
ra, nếu có thể thì đem trường kỉ trở lại là tốt nhất, ta ngủ ở trường
kỉ, Văn Tài huynh ngủ trên giường, như vậy cũng miễn cho mọi người phải
chịu khổ.”
“Không được!” Mã Văn Tài một hơi đem lời của ta phủ
quyết. Ta buồn bực nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng mà lúc ta ngủ trường kỉ
cũng không có loạn đánh người…”
“Ngươi chút nữa thì rơi xuống từ
trường kỉ!” Mã Văn Tài giận dữ nói. Ta nghe qua liền sửng sốt, ta như
thế nào không nhớ rõ ta đã từng từ trường kỉ rơi xuống?
“Đó là bởi vì ngươi ngủ như lợn chết, làm gì cũng không khiến ngươi tỉnh được!” Mã Văn Tài nổi giận.
Hự, được rồi, kỳ thực tuy rằng phần lớn thời điểm ta tỉnh lại đều là nằm
trên trường kỉ, nhưng cũng có hai lần là phát hiện bản thân đang nằm lăn ở dưới giá sách…Tuy rằng ta cũng không rõ bản thân tại sao lại lăn tới
nơi đó.
“Hừ, thành thật ngủ trên giường đi, ta cũng sẽ không hại
ngươi, đừng có tùy tiện ép buộc mình.” Mã Văn Tài hừ một tiếng, sau đó
cởi ngoại bào ra, chui vào trong chăn, xoay người ra chỗ khác, quay lưng về phía ta. Ta buồn bực nhức đầu, lại tiếp tục ở giữa chúng ta xếp một
núi sách.
Có lẽ, hẳn là chỉ cần thêm một lớp bình phong, nửa đêm hẳn là sẽ không đánh đến Văn Tài huynh đi?