Đọc truyện Mã Văn Tài, Huynh Là Của Ta – Chương 10
Ở đại sảnh Chúc phủ, Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài thong dong ngồi, một bên uống trà, một bên chờ Chúc lão gia xuất hiện.
Mã Văn Tài bắt chéo chân cầm ly trà lên, ngửi mùi trà liền nhíu mày, hừ, vậy cũng là nhà giàu nhất Thượng Ngu sao, tiếp khách mà chỉ cho uống trà Thiết Quan Âm bậc trung là thế nào? Vì thế hắn chỉ uống một ngụm nhỏ rồi đặt xuống.
Lại quay sang nhìn Lương Sơn Bá, thấy hắn thổi nhẹ lá trà, mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không gian. Mã Văn Tài mũi thính ngửi thấy, phát giác ra đây chính là mùi trà Tây Hồ Long tỉnh thượng hạng!
Vào cửa đều là khách, tại sao lại phân biệt đối xử như vậy?
Mã Văn Tài há miệng định mắng, lại bị Lương Sơn Bá trừng mắt cảnh cáo, vì thế đành nhẫn nhịn, nâng ly trà lên uống một ngụm to cho hạ hỏa.
Qua thời gian một ly trà, một tên nô tài quần áo xúng xính bước ra, cúi đầu hành lễ với Lương Sơn Bá, cung kính nói: “Công tử, lão gia cho mời.”
Mã Văn Tài lúc này đã sớm không còn kiên nhẫn, lập tức bật dậy phủi phủi quần áo định đi, lại bị tên nô tài kia vươn tay ngăn lại.
“Lương công tử, lão gia nhà ta chỉ cho mời Mã công tử, xin ngài chờ cho một lát.”
Mã Văn Tài mở to mắt không dám tin: “Cái gì? Ta và Mã công tử rõ ràng cùng vào cửa kia mà!”
“Mời ngài chờ một lát.” Tên nô tài kia một chút cũng không lúng túng đáp lại.
Quả thực là khinh người quá đáng mà! Mã Văn Tài hắn xưa nay có bao giờ bị người đối xử như vậy chứ!
Thái Thú công tử xiết chặt nắm tay định nổi bão, lại bị một bàn tay nhẹ nhàng đè lại, “Sơn Bá, chủ nhân đã có lời, ngươi cứ tạm thời chờ một chút đi. Nếu như hồ đồ xông vào, sợ rằng sau này muốn kết thân sẽ rất khó.”
Lương Sơn Bá hơi nhấn hai chữ “kết thân” một chút, khiến Mã Văn Tài lập tức tỉnh ngộ. Hắn tựa như bị nước lạnh xối lên đầu, ủ rũ quay lại ghế ngồi.
Mắt thấy tôi tớ trong phủ Chúc vây quanh Lương Sơn Bá đi vào bên trong, chỉ còn một mình Mã Văn Tài nơi đại sảnh, cảm giác vô cùng thê lương.
Một lát sau, lại có người bưng trà lên cho hắn, tuy rằng vẫn là Thiết Quan Âm, nhưng hương vị còn nhạt hơn trước nhiều. Mã Văn Tài nhấp một ngụm, lửa giận cố gắng lắm mới kiềm chế được lại bùng lên, vung tay một cái gạt đổ ly trà.
Nhưng mà, hắn giận thì mặc hắn, không một ai quan tâm. Vì thế, sau khi làm mình làm mẩy một hồi, Mã Văn Tài đành phải yên lặng ngồi.
Cùng lúc đó —
Lương Sơn Bá vào trong, Chúc viên ngoại liền lập tức ăn mặc chỉnh tề bước ra nghênh đón. Khuôn mặt già nua tươi cười, lại sai người hầu mang trái cây quý hiếm dâng lên.
“Nghe danh Thái Thú công tử mà Chúc mỗ không nghênh đón từ xa, thất lễ, thất lễ rồi! Không biết công tử thích uống gì, tại hạ đã chuẩn bị riêng Tây Hồ Long tỉnh, Bích Loa Xuân, Hoàng sơn Mao Phong, Lư sơn Tuyết Lộ, Quân sơn Ngân Trâm…Ở tệ phủ cũng chỉ có mấy thứ thô tục này thôi, nếu không hợp ý mong công tử đừng trách.”
Bởi vì thật sự vô cùng nhàm chán, Mã Văn Tài nhớ tới hôm qua không ăn cơm, nên bây giờ bụng bắt đầu sôi ùng ục. Nhìn nhìn bốn phía, hắn liền ăn sạch đám hạt dưa đặt trên bàn, lại nhìn trên mâm trái cây còn hai miếng bánh, cũng vội vàng nuốt xuống. Không ngờ điểm tâm quá cứng, vì thế hắn liền bị nghẹn. Thế nhưng ly trà khi nãy hắn đã uống sạch, nên Mã Văn Tài đành lết ra cửa hô to: “Người đâu, mau mang trà lên.”
Đợi hồi lâu không có người tới, hắn lại húng hắng ho thêm vài cái nhưng chẳng có chút động tĩnh nào.
Rơi vào đường cùng, Mã Văn Tài đành phải quay lại đại sảnh, cầm ly trà đã cạn kia, ngửa cổ dốc trà xuống, dùng đầu lưỡi dè dặt liếm muốn một giọt trà cuối cùng cho đỡ khô miệng.
Con người lúc đói, hoặc là không ăn, hoặc là phải ăn no. Cho nên Mã Văn Tài càng lúc càng đói bụng.
Cùng lúc đó —
Lương Sơn Bá được Chúc viên ngoại nhiệt tình chiêu đãi cơm trưa, sơn hào hải vị, nem công chả phượng đều được bưng lên, bên cạnh còn có một đào kép đành đàn ca hát. Hai người họ nâng chén, trò chuyện vui vẻ.
“Công tử, mời nếm thử, đây là sơn dương núi, được nướng cùng với mật nước và rượu đào, ngọt mà không ngấy. Còn cái này, là cá khuê tươi hấp gừng, là món gia truyền của đầu bếp trong phủ tại hạ…”
Một ngày nữa sắp trôi qua, sương lạnh bắt đầu rơi xuống. Lúc trước khi ngồi kiệu tới, Mã Văn Tài vì vội vàng muốn đuổi kịp Lương Sơn Bá, cho nên không kịp khoác thêm quần áo.
Không bao lâu sau, hắn rét run toàn thân, nhịn không được ngay cả chân cũng nhấc lên trên ghế, co rúm như một đứa bé, vùi mặt vào trong đầu gối, chỉ lộ ra một đôi mắt, mơ màng tưởng tượng tiểu thư họ Chúc mặc quần áo nam bước ra, mỉm cười nhìn mình…
Cùng lúc đó —
Ăn uống no say, Chúc viên ngoại thấy trời trở lạnh, liền vội vàng sai người mang lò sưởi lên.
Trong phòng ấm áp vô cùng, Chúc viên ngoại rất thích vị Mã công tử ôn hòa hiểu lễ nghĩa này, vì vậy liền nheo mắt, cười như hồ ly nói: “Mã công tử hào hoa phong nhã, lịch sự tuấn tú, không biết trong nhà đã nạp thê hay chưa…Sao, không có ư? Aizz, tuy rằng nam nhân nên lấy sự nghiệp làm trọng, nhưng người xưa cũng nói, lấy vợ cũng là việc lớn, công tử không nên kén chọn quá lâu, ha ha…”
Mã Văn Tài vừa lạnh vừa đói, từ trong lòng lấy ra túi bạc vừa rồi cướp được ở chỗ Vương trưởng quan.
Rút ra một thỏi bạc đặt trước mặt, trong mông lung hắn như nhìn thấy bánh bao nóng hổi, gà nướng, sơn dương nước mật nước, lợn sữa thui…Vừa vươn tay định bắt, liền phát hiện ra cái gì cũng không có, chỉ có duy nhất ánh bạc nhàn nhạt tỏa ra, càng lúc càng ảm đạm.
Vì thế hắn lại lấy ra một thỏi bạc khác, hoa mắt nhìn thấy lò sưởi bằng vàng, áo choàng lông điêu, cùng với thảm lông cừu…vươn tay ra, lại không còn gì nữa.
Mã Văn Tài dốc toàn bộ túi bạc ra, trong ánh bạc sáng lóa, hắn như nhìn thấy một khuôn cười xinh đẹp tươi cười, đôi mắt đen láy vô cùng linh động…
“Anh Đài…” Hắn nhìn khuôn mặt kia, phều phào nói: “Ta đói…”
Nói xong, Mã Văn Tài “bùm” một tiếng ngã từ trên ghế ngồi xuống, ngất đi, sắc mặt tái nhợt, bên môi còn mang theo nụ cười hạnh phúc.
Tôi tớ trong phủ Chúc nghe tiếng động thì bước vào, nhìn thấy Mã Văn Tài ngã trên mặt đất thì liền sai hai tên nô tài cường tráng kéo hắn ra ngoài.
Nhìn những thỏi bạc tung tóe khắp nơi, đám nô tài khinh bỉ nhíu mày, thu hồi tất cả bạc để vào túi gấm thêu chữ “Lương” rất to kia, ném lên người Mã Văn Tài, lắc lắc đầu mắng “Đám con buôn đầy mùi tiền”, sau đó liền tản đi, quay lại làm việc của mình.