Đọc truyện Ma Trận Án – Chương 3: Manh mối – Câu đố trên Mạng Đen
Type: HaDiepKhanh
Phòng cảnh sát hình sự, Hàn Phong cầm chai nước suối Phan Khả Hân mua tu ừng ực, không buồn bận tâm nghe Lãnh Kinh Hàn nói gì.
Lãnh Kinh Hàn nói: “Hiện giờ mọi khâu giám định kỹ thuật đều đã hoàn thành.
Chúng tôi có thể loại trừ khả năng ngoại lực dẫn nổ, hiện trường không
có bất kỳ dạng chất nổ nào, cả tình huống mà cậu nói cũng có thể bỏ qua. Vì từ góc độ kỹ thuật, xe bọn họ khi đó vẫn đang chạy, duy trì tốc độ
100km/h không hề giảm tốc, trước khi vụ nổ xảy ra cửa kính xe đều đóng
kín, làm sao có chuyện bị người bên ngoài tập kích được. Có thể giả
thiết thế này, chiếc Mercedes-Benz đang chạy nhanh thì đột nhiên bình
khí bắt lửa, chỉ trong giây lát lửa bùng phát, dẫn đến nổ tung!”
Hàn Phong nói: “Ừm.” Lãnh Kính Hàn tiếp tục: “Chúng tôi đã đối chiếu mẫu
răng, xác nhận người chết chính là Lâm Chính và tài xế của anh ta. Hiện
giờ thượng cấp đang đem áp lực từ các phía đổ cả lên đầu chúng tôi,
người nhà của Lâm Chính thì quả quyết anh ta bị mưu sát. Mà hôm đó cậu
tới hiện trường tìm được bao nhiêu đầu mẩu thuốc lá như thế, cậu nói
xem, chuyện này nên bắt tay từ đâu? Chúng tôi thậm chí không còn manh
mối nào mà điều tra nữa.”
Hàn Phong nhíu mày nói: “Phải, chuyện
này thực là quá thần bí, không để lại bất kỳ manh mối nào có thể lần
theo cả. Hiện giờ manh mối duy nhất chính là túi đầu mẩu thuốc lá kia,
nhưng số đầu lọc đó thì nói lên điều gì chứ? Khó thật, đúng là quá khó.”
Lãnh Kính Hàn gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, phía bên kia cậu điều tra ra manh mối gì chưa?”
Hàn Phong nói: “Bên đây cũng đứt hết manh mối rồi, tôi đang sầu não lắm.”
Lãnh Kính Hàn trừng mắt quát: “Vớ vẩn, Khả Hân rõ ràng bảo với tôi, các cậu có rất nhiều phát hiện mới.”
Hàn Phong sững người, nói: “Thế ư? Ôi chao, đấy anh xem, tôi một thân một
mình đầu tắt mặt tối, nhiều chuyện cũng chẳng nhớ nổi nữa.”
Lãnh Kính Hàn rốt cuộc vỡ lẽ: “Cậu đang uy hiếp tôi.”
Hàn Phong hớp một ngụm nước suối, nói: “Gì chứ? Tôi làm sao dám? Anh là
trưởng phòng Cảnh sát hình sự cơ mà, tôi lấy cái gì để uy hiếp anh?”
Lãnh Kính Hàn nghiến răng nói: “Ngày mai, cho Long Giai qua hỗ trợ cậu điều tra.”
“Ờm. Các anh có phải vẫn chưa giúp tôi hóa nghiệm thành phần cái thứ như xỉ
than ấy không? Mau làm đi, xem thu được kết quả gì. Còn nữa, các anh có
thể điều tra hệ thống giao thông giữa Hải Giác và Thiên Nhai, xem trưa
ngày hôm qua có xe cảnh sát nào tự động đi làm nhiệm vụ hay không. Mấy
câu hỏi han thông thường khác tôi không nói nhiều nữa nhé.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Thằng oắt này, nói, điều tra xe cảnh sát tự động đi làm nhiệm vụ là có ý gì?”
Hàn Phong cười nói: “Lúc nào tôi gặp được cảnh sát Long Giai, lúc ấy anh
khắc biết là có ý gì. Tôi còn phải tới đồn cảnh sát xem tình trạng gia
đình Lương Hưng THịnh. Chào.”
Lãnh Kính Hàn nhìn theo Hàn Phong, hậm hực nói: “Chết vẫn không chừa được cái thói ấy.”
Trước khi tới đồn cảnh sát, Hàn Phong còn đi một chuyến đến công ty quản lý
tài vụ Tuệ Tinh. Công ty này vô cùng chuyên nghiệp, ra vào cổng đều phải quẹt thẻ, người khác muốn vào công ty bắt buộc phải trình bản lý do,
đăng ký tên tuổi tại phòng bảo vệ ngoài cổng. Hàn Phong nói là bạn của
Hồ Kim Thành, nhân viên bảo vệ bảo anh ta đợi một chút, sau đó mới nói
anh ta có thể vào gặp Hồ Kim Thành trong phòng nghỉ. Vào phòng nghỉ, Hàn Phong hỏi thằm mấy nhân viên công ty trước.
Nhân viên công ty
nói với anh ta: “Mấy ngày trước, có hai người trẻ tuổi, tự xưng là con
trai Khúc Minh Sinh, nói cha bọn họ gặp tai nạn giao thông, đã chết,
công ty còn cử người đi thăm hỏi.” Còn cái gì mà ba trăm nghìn đồng tiền an ủi, với đảm bảo công ăn việc làm cho con trai thì khẳng định là
không có. Mà Hàn Phong được biết, Khúc Minh Sinh chỉ có một con trai,
người còn lại là con gái. Hàn Phong hỏi đến tướng mạo hai người trẻ tuổi kia nhưng cũng không thu hoạch được gì. Các tình tiết vụ án dần lộ ra
chân tướng, có điều trong công ty Khúc Minh Sinh không ai chú ý đến. Hàn Phong hỏi trước khi gặp tai nạn Khúc Minh Sinh có biểu hiện gì bất
thường hay không, người trong công ty đều nói khúc Minh Sinh thật thà,
không ưa nói chuyện, nhưng làm việc rất nghiêm túc, trước nay chưa từng
phạm sai sót, các việc quan trọng của công ty lãnh đạo đều giao cho ông
ta.
Hồ Kim Thành đeo kính, tuổi tác xấp xỉ năm mươi, trông có vẻ
sắp sửa về hưu. Hàn Phong nói rõ lý do đến tìm rồi hỏi: “Ông không tới
tham dự lễ tang ông Khúc sao?”
Hồ Kim Thành đáp: “Khi đó tôi đang bận chuyện công ty, quả thật không lúc nào rảnh ra được. Hơn nữa, quan
hệ của chúng tôi cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trao đổi trong công
việc hàng ngày thôi.” Hồ Kim Thành nhân đang trong phòng nghỉ, châm một
điếu thuốc Hoàng Quả Thụ, cũng chia ra mời Hàn Phong nhưng anh ta xua
tay tỏ ý từ chối.
Hàn Phong hỏi: “Ông Khúc trước khi xảy ra chuyện có hành động gì lạ thường không?”
Hồ Kim Thành nói: “Thời gian đó chúng tôi đã ai làm việc nấy, tôi cũng
không rõ, song, trước khi xảy ra chuyện mấy ngày, hình như ông ấy có
giúp người ta làm một vụ chuyển nhượng lớn, mới bắt đầu thì rất hào
hứng, về sau lại có vẻ thất vọng, tôi cho là bên phía đầu tư không trả
đủ tiền quản lý chăng.”
“Ồ,” Hàn Phong đảo mắt hỏi, “Sau khi ông ấy qua đời, máy vi tính và các khoản tài vụ ông ấy quản lý đã giao lại cho ai rồi?”
“Hiện giờ đang do Tiểu Kim quản lý.”
“Tôi có thể đi xem được không?”
“Công ty quản lý rất nghiêm, e rằng anh phải xuất trình giấy tờ, xin ý kiến lãnh đạo hữu quan xong mới được.”
“Được, ngày mai tôi lại tới.” Anh phải nghĩ cách bảo Lãnh Kính Hàn làm cho giấy chứng nhận mới được.
Tiếp đó Hàn Phong đi tới đồn cảnh sát, Tiểu Lý được thông báo tiếp đãi anh
ta, đồng thời giúp lấy ra những tài liệu anh ta cần. Lương Hưng Thịnh,
nam, bốn mươi bốn tuổi, quê ở tổ sáu thôn Văn Giang, huyện Hưng Văn, hai mươi năm trước tới thành phố Hải Giác phát triển sự nghiệp, gây dựng từ nhỏ đến lớn, cuối cùng cũng có được một doanh nghiệp của riêng mình,
gọi là công ty hữu hạn Phát triển Văn hóa Hưng Thịnh, hai tuần trước vừa tuyên bố phá sản. Anh ta có một người vợ, tên Đường Thanh Hà, nhưng
quan hệ không hòa hợp, đã ly thân từ sáu năm trước, vợ anh ta từng đề
nghị ly hôn, nhưng Lương Hưng Thịnh trước sau không đồng ý, tòa án cũng
không đưa ra phán quyết. Anh ta có đứa con trai tên Lương Tiểu Đồng, ở
với mẹ, nhưng Đường Thanh Hà từ năm năm trước do buồn rầu sinh bệnh đã
ốm chết, Lương Tiểu Đồng không muốn về ở với Lương Hưng Thịnh nên vào
sống trong cô nhi viện. Cha mẹ Lương Hưng Thịnh đều là nông dân chân
chất thật thà, cả đời không đặt chân vào thành phố, cha Lương Đại Trụ,
mẹ Lâm Tố Hoa, do mẹ anh ta bị bệnh tim nên chỉ có duy nhất đứa con trai là Lương Hưng Thịnh. Cha mẹ đều đã bị bệnh qua đời.
Hàn Phong xem xong, hỏi: “Chỉ có ngần này tư liệu thôi sao?”
Tiểu Lý đáp: “Anh còn muốn biết chuyện gì nữa ạ?”
Hàn Phong nói: “Tôi còn muốn biết, Lương Tiểu Đồng ở cô nhi viện nào, tư
liệu về vợ Lương Hưng Thịnh, cha Lương Hưng Thịnh có mấy chị em, cùng tư liệu liên quan đến bọn họ, ngoài ra giúp tôi điều tra một chút về người đàn bà tên Lư Phương, cảm ơn.”
Tiểu Lý lè lưỡi nói: “Mẹ ơi, anh định điều tra tổ tông mười tám đời của người ta đấy à?”
Hàn Phong đứng dậy, nói: “Đúng vậy, tôi muốn điều tra tổ tông mười tám đời nhà anh ta đấy.”
Tiểu Lý thấy Hàn Phong định đi, cuối cùng bèn hỏi: “Phải rồi, anh và trưởng
phòng Lãnh có quan hệ thế nào? Anh ấy đặc biệt căn dặn chúng tôi phải
toàn lực giúp đỡ anh.”
Hàn Phong nửa cười nửa đùa không đáp: “Tôi từng chơi anh ta.”
Nhìn theo bóng lưng Hàn Phong, Tiểu Lý không sao hiểu nổi, lẩm bẩm lặp lại: “Từng chơi anh ta?”
Hàn Phong không ăn cơm trưa, mà vội vàng chạy tới văn phòng của bọn Lãnh
Kính Hàn, những lúc đánh án lớn thế này, bọn họ thường làm xuyên trưa ăn cơm ngay tại văn phòng. Lúc Hàn Phong bước vào, sáu nhân viên cốt cán
đang dùng cơm, anh ta bèn chào hỏi: “Ồ, đang ăn cơm à?”
Lãnh Kính Hàn lịch sự đáp lời: “Ồ, tới ăn trực à?”
Hàn Phong ngồi xuống bên cạnh Lãnh Kính Hàn, nói: “Sao anh lại nói thế chứ, tôi vốn là một trong số các anh mà.” Nói đoạn, chẳng hề khách khí kêu
luôn một suất, dù gì cũng tìm được người móc hầu bao rồi.
Lãnh Kính Hàn nói: “Bên cậu đã có tiến triển gì mới chưa?”
Hàn Phong đáp: “Đã tìm được người thực sự bị xe đâm kia rồi. Là nhân viên
một công ty quản lý tài vụ, nội tình có rất nhiều vấn đề, không biết
liên quan tới bao nhiêu là tiền.”
Lãnh Kính hàn thấp giọng nói: “Việc công tác của Long Giai đã giải quyết ổn thỏa rồi, tên oắt nhà cậu chớ có làm bừa đấy.”
Hàn Phong liếc xéo ông ta: “Tôi làm bừa lúc nào kia chứ?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Ăn xong cơm rồi chúng ta thảo luận tiếp.”
Sau bữa cơm, Lãnh Kính Hàn bảo Hàn Phong vào văn phòng đợi, một lát sau,
Long Giai bước vào. Nữ cảnh sát mặc đồng phục vừa vào cửa liền đứng
nghiêm chào: “Điều tra viên cấp một phòng Cảnh sát hình sự Long Giai, số hiệu 10683, có mặt.” Vành mắt cô vẫn còn đỏ hoe, vốn đang thuộc tổ
chuyên án điều tra án lớn, giờ lại bị điều tới cùng Hàn Phong điều tra
án lừa bảo hiểm gì đó, quả thực trong long vô cùng bất mãn.
Hàn
Phong cười tươi như hoa, vội nói: “Ngồi, mời ngồi. Kỳ thực, tôi biết
trong long cô nhất định không phục, nhưng cô sẽ nhanh chóng nhận ra
thôi, vụ án này, không hề nhỏ hơn vụ các cô đang điều tra đâu.” Anh ta
đưa mắt quan sát một lượt, nữ cảnh sát này, cao chắc một mét bảy mươi
lăm, nếu không đi giày da cảnh sát đế bằng mà thay bằng giày cao gót,
đứng cùng mình thì rất tương xứng. Mắt Hàn Phong giống như cái máy quét
tinh nhạy, rất nhanh đã có phát hiện mới: khí chất của Long Giai rất
tuyệt, nhoẻn miệng cười thì không ai có thể nói là không xinh, vóc dáng
không kém Phan Khả Hân, hiếm nỗi ăn mặc quá cổ lỗ, ngoài bộ đồng phục
cảnh sát bên ngoài, trong chỉ mặc loại áo ngực quai dây hết sức bình
thường, chắc là loại may bằng vải kém chất lượng bán năm đồng một cái
ngoài vỉa hè, chiếc quần cảnh sát bên dưới có vẻ rộng rãi, nhưng nữ cảnh sát này hẳn không đời nào mặc quần lọt khe, mà khả năng cao là loại vải hoa bình thường.
Trong lúc Hàn Phong đánh giá mình, Long Giai
cũng quan sát Hàn Phong. Tay kỳ tài phá án theo lời trưởng phòng Lãnh
này có gương mặt nét nào ra nét ấy, người hơi gầy, nhưng rất cao, quần
áo trên người không vừa vặn lắm, dưới chân xỏ một đôi dép lê rách nát,
nhìn rất không ăn nhập. Cô nào biết, Hàn Phong toàn thân từ trên xuống
dưới, chỉ có đôi dép rách ấy là đồ chính chủ, còn lại, quần áo đều của
Lãnh Kính Hàn cho mượn, đương nhiên không vừa người.
Hàn Phong cười nói: “Chào cô, đây là lần đầu chúng ta hợp tác, tôi tên Hàn Phong.” Anh ta chìa tay phải ra.
Long Giai nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng cũng chìa tay phải, nói: “Xin chào, từ lâu đã nghe danh anh.”
Hàn Phong lập tức chìa cả hai tay ra nắm chặt lấy tay Long Giai, vừa ra sức lắc qua lắc lại vừa nói: “Hân hạnh, hân hạnh.” Long GIai muốn rụt tay
về, nhưng Hàn Phong cứ giữ chặt không buông.
Long Giai nhìn nụ
cười cổ quái của anh ta, đột ngột giật tay về, quay người, vắt tay Hàn
Phong lên lưng, quăng mạnh, ném qua vai, chỉ nghe tiếng Hàn Phong kêu:
“Á, á, á” ngã dúi vào cửa.
Long Giai không ngờ Hàn Phong lại
không đỡ nổi một đòn như thế, vội xin lỗi: “Xin lỗi, nghe trưởng phòng
Lãnh nói anh rất giỏi phá án, tôi cứ tưởng thân thủ anh cũng không tồi.
Thật áy náy quá, quên không nói với anh, tôi có đai đen ngũ đẳng Judo.”
Hàn Phong rên rỉ đứng dậy, nói: “Còn tôi đai đen thập đẳng, có điều lâu rồi không tập luyện, tay chân không quen.” Long Giai không nhịn được bật
cười.
Lãnh Kính Hàn bước vào phòng, nói: “Xem ra cả hai đã quen thân rồi nhỉ.”
Hàn Phong lập tức kéo Lãnh Kính Hàn sang bên, hỏi: “Sao lại là Judo ngũ đẳng, anh không hề nói gì với tôi.”
Lãnh Kính Hàn cười nói: “Thế chẳng phải rất tốt sao? Được rồi, Long GIai đã
được phân vào tổ án của cậu, cậu có thể cho tôi biết vì sao phải đi điều tra hệ thống cảnh sát giao thông thành phố Thiên Nhai được rồi chứ?”
Hàn Phong chỉnh lại áo xống, nói: “Còn nhớ Lưu… Lưu gì ấy nhỉ?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Lưu Định CƯờng.”
Hàn Phong nói: “Ờ phải, Lưu Định Cường từng nói, lúc anh ta tới hiện trường có phát hiện một chiếc xe cảnh sát chạy qua, khi đó anh còn hỏi lại rất kỹ còn gì.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Phải rồi, nhưng chuyện này liên quan mật thiết đến vụ án ư?”
Hàn Phong nói: “Nếu nói theo cách của anh, thì chẳng liên quan gì cả, nếu
chiếc xe cảnh sát ấy vừa hay có mặt ở hiện trường, vậy thì tác dụng của
nó ở đó là gì?”
Lãnh Kính Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Bảo vệ hiện trường.”
Long Giai bỗng nhiên sực hiểu: “Nó có thể ngăn các xe khác tới hiện trường!” Hàn Phong nói: “Chính xác. Nếu giả định nó là một mắt xích trong vụ án, vậy thì tác dụng của chiếc xe cảnh sát chính là phòng ngừa xảy ra việc
ngoài ý muốn. Nó sẽ ngăn các xe khác chạy vào đoạn đường có gài bẫy, để
đảm bảo chỉ có xe của Lâm Chính bị nổ.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Nếu
tới phòng Cảnh sát giao thông thành phố Thiên Nhai, điều tra xem trong
các xe được phái đi tuần tra ngày hôm đó, chiếc xe nào ra khỏi địa phận
thành phố chạy về hướng Hải Giác chúng ta, thì sẽ có thể truy nã manh
mối kẻ tình nghi phạm tội.”
Hàn Phong nói: “Việc không thể chậm trễ, người e đã bị diệt khẩu.”
Lãnh Kính Hàn lập tức bước ra cửa, vừa đi vừa hét lớn: “Lý Hướng, chiều nay
đi một chuyến tới Thiên Nhai, chúng ta điều tra xem…”
Long Giai
nhìn theo bóng lưng Lãnh Kính Hàn, vẻ rất nóng ruột, bởi vốn dĩ cô xũng
là người phụ trách điều tra vụ án này. Hàn Phong nói: “Cảnh sát Long, cô không cần đi theo đâu. Chúng ta cùng, cùng trao đổi một chút.”
Long Giai bấy giờ mới ngồi xuống: “Anh nói đi, muốn tôi làm gì?” Có kinh
nghiệm bị quăng qua vai vừa rồi, Hàn Phong cũng nghiêm túc hẳn lên, anh
ta nói: “Mang theo thẻ ngành của cô, chúng ta đi điều tra bên công ty
quản lý tài vụ Tuệ Tinh.”
Công ty quản lý tài vụ, bảo vệ gác cổng buổi chiều đã thay người mới. Lần này là giám đốc Thôi đích thân tiếp
đón, Hàn Phong thầm nhủ: “Sớm biết cái thẻ ngành của bọn họ hữu dụng như thế thì cũng bảo Lãnh Kính Hàn làm cho mình một cái.”
Giám đốc
Thôi dáng người thấp béo, cao chưa đến mét sáu, đầu hói trọc lốc giống
quả bóng đặt trên cái gioăng cao su. Hàn Phong nói rõ lý do đến gặp,
giám đốc Thôi lập tức dẫn bọn họ đi xem máy vi tính Khúc Minh Sinh từng
dùng. Giờ người sử dụng máy này là Kim Mẫn, tóc nhuộm vàng chóe, cả
người thơm nức như nhánh oải hương. Hàn Phong không thích phụ nữ trang
điểm quá đà, nên chẳng buồn nhìn đến cô ta.
Kim Mẫn nói giọng ỏn
ẻn: “Ông Khúc quản lý tài vụ cho tổng cộng ba công ty, ngoài ra còn được hai nơi ủy thác quản lý tài sản, trong này có mọi ghi chép về những
thao tác của ông ấy, các vị xem.”
Hàn Phong hỏi Long Giai: “Cô
hiểu biết về máy vi tính không?” Long Giai nhìn Hàn Phong như thể lần
đầu tiên quen anh ta, giờ hầu như chẳng còn ai là không biết về máy vi
tính nữa. Hàn Phong tựa hồ hiểu Long Giai đang nghĩ gì, vội vàng bổ
sung: “Là tôi muốn hỏi cô có giỏi máy vi tính không.”
Long Giai mỉm cười, nói: “Chuyên ngành của tôi là máy tính.”
Long Giai cười trông vô cùng ngọt ngào tươi tắn. Hàn Phong nhìn mê mẩn một
hồi mới nói: “Đã bảo mà, tôi có bao giờ chọn sai người. Cô có thể lấy
lại những ghi chép đã bị xóa trong máy tính không?”
Long Giai
ngồi xuống, đầu ngón tay lướt trên bàn phím. Rất nhanh, một danh sách
các file bị xóa đã xuất hiện trong máy, có không ít những thông tin rác, nhưng cách đây một tháng, có một bản “Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần”,
phía sau còn được đánh ký hiệu bảo mật quan trọng. Hàn Phong hỏi: “File
này có khôi phục lại được không?”
Long Giai lắc đầu nói: “Không được, ông ấy đã xóa sạch bách rồi, dù có sửa lại phần vùng ổ cứng cũng không thể khôi phục được.”
Hàn Phong lại bảo Long Giai tiến hành những thao tác khác, song không có
phát hiện gì mới. Anh ta lầm bầm: “Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần? là ai chuyển nhượng cổ phần cho ai nhỉ? Chuyện này có liên quan gì đến cái
chết của Lương Hưng Thịnh chứ?”
Long Giai hỏi: “Còn cần làm gì nữa không?”
Hàn PHong định thần lại: “À, không cần nữa, chúng ta đi thôi.” Đoạn quay
sang nói với giám đốc Thôi: “Cảm ơn sự phối hợp của các vị, nếu có ai
nhớ ra Khúc Minh SInh trước khi chết có những biểu hiện khác thường gì,
hãy lập tức thông báo cho chúng tôi.”
Long Giai chăm chú lái xe
cảnh sát, còn Hàn Phong đờ đẫn như mất hồn, anh ta ngẫm lại một lượt
tình tiết vụ án: đêm hôm đó, Khúc Minh Sinh bị một cuộc gọi điện thoại
lừa ra ngoài, theo kế hoạch, theo kế hoạch tỉ mỉ kín kẽ, bị xe của Ngô
Chí Quang đâm chết, sau đó bị tráo xác với Lương Hưng Thịnh. Hung thủ
đưa xác Khúc Minh Sinh đến bệnh viện, lừa cả người nhà lẫn công ty ông
ta. Cứ thế, cái chết của Lương Hưng Thịnh được diễn biến thành vụ án lừa bảo hiểm, còn vụ tai nạn của Khúc Minh Sinh không hề lọt vào mắt nhân
viên chấp pháp, bạn cũ của Ngô Chí Quang cũng chết vì tai nạn xe, còn
Ngô Chí Quang xem ra không hề hay biết gì, cả quá trình tiến hành hoàn
mỹ, chính xác, gần như không để lại bất kỳ manh mối nào, nếu không phải
là ăn may, thì vụ án này hẳn không thể tiến triển được. Hiện giờ Lương
Hưng Thịnh đã được hỏa thiêu, không tài nào điều tra ra nguyên nhân cái
chết cụ thể, ở công ty của Khúc Minh Sinh cũng không tìm được manh mối
nào, điều duy nhất biết được, chính là ông ta từng giúp người ta thực
hiện một vụ chuyển nhượng cổ phần, hơn nữa còn tiến hành trong bí mật.
Hàn Phong đột nhiên thấy lóe lên một tia sáng, đám hung thủ ấy vì sao dám
lớn gan như vậy, một mặt lừa người nhà họ Khúc, một mặt lừa cả công ty
của Khúc Minh Sinh? Nếu bọn họ đối chất với nhau thì chẳng phải bại lộ
hay sao? Hàn Phong nhớ lại từng tình tiết khi bước vào công ty Tuệ Tinh, nếu người nhà họ Khúc đến công ty thì cũng phải trình bày lý do ở phòng bảo vệ chứ? “Chết tiệt!” Hàn Phong trửi thề. “Mau, quay đầu xe, chúng
ta quay lại công ty Tuệ Tinh!”
Hàn Phong hỏi nhân viên bảo vệ:
“Sáng nay không phải ca trực của anh. Sáng nay là ai trực?” Nhân viên
bảo vệ họ Cổ, trả lời rằng: “Buổi sáng là Phó Khải trực, hình như ở nhà
cha tự dưng lâm trọng bệnh, nên xin nghỉ phép về rồi.”
Hàn Phong hỏi: “Anh ta làm ở đây bao lâu rồi?”
Bảo vệ Cổ đáp: “Anh ta mới đến làm, xem nào, vừa được một tuần.”
Hàn Phong tức lộn ruột, sao lại không nghĩ ra sớm hơn, nhưng tên bảo vệ ấy
sao biết được mình đến điều tra chuyện này nhỉ? Anh ta tức tốc quay lại
văn phòng giám đốc, hỏi: “Hôm nay có mấy người xin nghỉ phép?”
Giám đốc Thôi nói: “Hai người, sao, có vấn đề gì ư?”
Hàn Phong truy hỏi: “Là ai? Nói cho tôi biết.”
Giám đốc thôi trả lời: “Một người là Tiểu Phó bảo vệ, một người là Hồ Kim Thành kế toán viên. Bọn họ đều có việc gia đình.”
Hàn Phong nói: “Cảm ơn,” đoạn hầm hầm đi khỏi phòng làm việc của giám đốc
Thôi. Đúng là thất bại, Hàn Phong hiểu ra, Hồ Kim Thành đã lừa mình,
quan hệ giữa ông ta và Khúc Minh Sinh nhất định không bình thường, ông
ta có biết người giúp Khúc Minh Sinh giúp làm hợp đồng chuyển nhượng,
chưa biết chừng còn chính là người đã xóa bản hợp đồng đó trong máy tính của Khúc Minh Sinh. Tay bảo vệ kia cũng là người của bọn chúng, nếu
người nhà họ Khúc tìm đến công ty, bọn chúng sẽ gọi ngay ra một tay giám đốc giả, tiện bề trong ứng ngoài hợp. Buổi sáng mình hỏi chuyện đã đánh rắn động cỏ, khiến bọn chúng nhất loạt chuồn êm.
Long Giai trông sắc mặt anh ta sa sầm, bèn hỏi: “Sao thế?”
Hàn Phong đáp: “Không có gì, bị người ta chơi cho một vố. là tôi sơ suất,
giờ manh mối đầu này đứt rồi, chúng ta chỉ có thể điều tra tình hình bên phía Lương Hưng Thịnh thôi. Đi, tới đồn cảnh sát.”
Hàn Phong gõ
ngón tay cộp cộp lên phía trên táp lô, lặp đi lặp lại trong đầu: “Hợp
đồng chuyển nhượng, cái chết của Lương Hưng Thịnh; hợp đồng chuyển
nhượng, cái chết của Lương Hưng Thịnh. Cái hợp đồng chuyển nhượng này
rốt cuộc có liên quan gì đến cái chết của Lương Hưng Thịnh hay không?
Nếu có, vậy là ai chuyển nhượng cho Lương Hưng Thịnh? Công ty của Lương
Hưng Thịnh từ hai tuần trước đã tuyên bố phá sản, cũng tức là, sau khi
thỏa thuận chuyển nhượng mới tuyên bố phá sản. Cái công ty cỏn con của
Lương Hưng Thịnh thì lấy đâu ra cổ phiếu, muốn chuyển nhượng, nhất định
là người khác chuyển nhượng cho anh ta, nhưng nếu anh ta tự nhiên có
được số cổ phiếu ấy, sao còn phải tuyên bố phá sản công ty? Không đúng,
thông tin vẫn chưa đủ.” Hàn Phong lại nghĩ: “Bên phía Lãnh Kính hàn vẫn
còn một vụ án còn bế tắc hơn, chuyện này là thế nào, đột nhiên xảy ra
bao nhiêu vụ án ly kỳ như vậy?”
Long Giai dừng xe, nói: “Đến rồi.”
Trung khu thành phố Thiên Nhai. Một xe cảnh sát hú còi inh ỏi lao dến, ra lệnh qua loa: “Dừng lại, xe máy phía trước, dừng lại!”
Chiếc xe máy bị chặn đầu, từ trên xe cảnh sát một cảnh sát bước xuống, chỉ
vào người điều khiển xe máy: “Anh không biết đây là đường một chiều sao? Xe anh đi ngược chiều như thế rất nguy hiểm. Yêu cầu xuất trình bằng
lái.”
Người đi xe máy có vẻ rất oan uổng, anh ta thực sự không
biết đây là đường một chiều, lúc này, chiếc loa trong xe cảnh sát lại ra lệnh: “Ngồi ra phía sau! Lái xe đi!”
Rất nhanh đã có một nhóm
người tụ tập bên đường, viên cảnh sát ngồi xuống yên trước xe máy, còn
người điều khiển xe lùi ra sau, xem ra chiếc xe máy sẽ bị đưa đến đồn
cảnh sát. Nhưng viên cảnh sát kia, không hiểu vì lí do gì bỗng nhiên đổ
gục xuống tay lái, người ngồi sau chỉ khẽ động vào anh ta một cái, viên
cảnh sát liền ngã lăn ra đất, trên người còn có vết máu rõ mồn một, bỗng chốc cả nhóm người náo loạn cả lên!
Hàn Phong đẩy cửa bước vào, Tiểu Lý nói: “Lần này đã điều tra đâu vào đấy rồi. vị này là?”
Hàn Phong trả lời: “Cảnh sát Long Giai thuộc phòng Cảnh sát hình sự.”
Long Giai lịch sự chào: “Chào anh.”
Tiểu Lý cuống quít: “Chào cô, chào cô.”
Hàn Phong đã ngồi xuống trước máy tính, Tiểu Lý ngồi bên phải, Long Giai
ngồi bên trái anh ta. Tiểu Lý nói: “Ở thành phố Hải Giác có bảy mươi ba
người tên Lư Phương.”
Hàn PHong gật gù lần lượt xem từng bức ảnh
tìm khuôn mặt Lư Phương mà mình biết. Cũng thật may Lư Phương mà Hàn
Phong từng gặp đích thực tên Lư Phương. Lư Phương, nữ, ba mươi tư tuổi,
trình độ văn hóa trung học cơ sở.
Tiếp tục kéo xuống dưới là lý
lịch tóm tắt của Lư Phương, Hàn Phong xem qua, băn khoăn hỏi: “Trước khi tới Hải Giác chị ta ở đâu? Làm gì?”
Tiểu Lý lắc đầu: “Cái này thì quả thật chưa biết, tôi phải điều tra thêm.”
Hàn Phong lại đọc xuống dưới, Tiểu Lý nói: “Đây là vợ của Lương Hưng Thịnh, Đường Thanh hà.”
Hàn Phong quan sát ký từng nét đặc trưng trên khuôn mặt Đường Thanh Hà, lắc đầu nói: “Lương Tiểu Đồng có thể cũng là giả.” Anh ta đã nhìn ảnh của
Lương Hưng Thịnh, nhưng thằng bé Lương Tiểu Đồng anh ta từng gặp không
hề giống cả hai người này. Phần sau là tư liệu về Lương Tiểu Đồng, lên
năm tuổi Lương Tiểu Đồng vào sống trong viện phúc lợi Thiên Tứ thành phố Hải Giác, hai năm trước được người ta nhận nuôi, không có ảnh. Hàn
Phong hỏi: “Được ai nhận nuôi?”
Tiểu Lý cười cười, rõ rang lại
chưa điều tra. Hàn Phong cũng cười đọc tiếp xuống dưới, phần sau là tình hình cha mẹ Lương Hưng Thịnh, cha anh ta có năm anh chị em, mẹ anh ta
có sáu. Lần này Tiểu Lý quả đã chuẩn bị tư liệu rất đầy đủ, ngay đến
thông tin về đấng sinh thành ra cha mẹ Lương Hưng Thịnh cũng đã liệt kê
ra đâu ra đấy, cha mẹ Lương Đại Trụ là Lương Quốc Cường và Ngụy Phân,
còn cha mẹ Lâm Tố Hoa là Lâm Thành Long và Trương Tú Thanh. Đời trước
nữa thì không có hồ sơ lưu giữ, nếu không chắc anh ta cũng sẽ liệt kê ra đủ cả.
Hàn Phong xem xong, đoạn đứng dậy nói: “Cảm ơn anh. Những tư liệu này rất hữu ích, nếu như có thể tỉ mỉ hơn nữa thì càng tốt.”
Tiểu Lý nói: “Lần sau nhất định tôi sẽ chuẩn bị kĩ lưỡng hơn. Rất vui được
cộng tác với các anh. Tôi tra ra lai lịch của Lư Phương và người nhận
nuôi Lương Tiểu Đồng sẽ báo cho các anh ngay.”
Bọn Hàn Phong bắt tay anh ta cáo từ. Ra khỏi đồn cảnh sát, Long Giai hỏi: “Những tư liệu đó chứa thông tin gì?”
Hàn Phong cười ngao ngán: “Cái tay Tiểu Lý đó, những điều tôi muốn biết thì chưa điều tra ra, còn lại mấy thông tin vô bổ thì cả đống.”
Long Giai nói: “Lần sau có thể sử dụng luôn kho tư liệu của phòng chúng tôi, kho tư liệu ấy kết nối với đủ các ban ngành dân sự mà.”
Hàn
Phong ngạc nhiên: “Có chuyện đó sao? Lãnh Kính hàn sao không hề nói với
tôi?” Long Giai đáp: “Mạng liên thông này mấy ngày gần đây mới làm xong, trưởng phòng Lãnh chắc cũng không nắm rõ. Giờ chúng ta đi đâu?”
Hàn Phong nói: “Chúng ta tới khu phát triển hạ Loan.”
Long Giai hỏi: “Tới đó làm gì?”
Hàn Phong trả lời: “Đó là nơi tôi gặp Lư Phương và Lương Tiểu Đồng lần đầu
tại căn nhà họ thuê tạm, giờ thì người đã đi rồi, nhưng ta vẫn có thể
tìm chủ nhà của bọn họ. Cô lái xe đi, trên đường tôi sẽ thuật lại tình
tiết vụ án từ đầu đến cuối cho cô nghe một lượt rồi cô khắc biết vụ án
này có ý nghĩa như thế nào.”
Đang nói dở câu chuyện thì điện
thoại di động của Long Giai đổ chuông, cô nghe điện một lát rồi chìa máy cho hàn Phong: “Trưởng phòng Lãnh tìm anh.”
Hàn Phong nghe máy: “Việc gì thế?”
Tiếng Lãnh Kính Hàn từ đầu dây bên kia truyền lại: “Tìm thấy người rồi.”
Hàn Phong nghe thấy giọng điệu ông ta chẳng lấy gì làm vui mừng, cười nói:
“Tìm thấy người rồi mà lại có vẻ thất vọng thế à? Không lẽ nào là tìm
thấy một cái xác đấy chứ?”
Lãnh Kính Hàn chửi thề: “Cái thằng mồm quạ này, lần nào cũng nói trúng. Xin cậu một lúc nào đấy nói cho đôi
câu dễ nghe được không?”
Hàn Phong nói: “Ngay từ đầu tôi đã biết, vụ anh đụng phải chẳng hề có gì tốt đẹp. Giờ mới chỉ là bắt đầu, anh cứ từ từ mà chịu đựng. Người đó chết thế nào?”
Lãnh Kính Hàn nói:
“Do sát thủ chuyên nghiệp làm, vô cùng sạch sẽ, giờ đầu đạn và thi thể
đã được chuyển đến sở Cảnh sát Thiên Nhai, sẽ có kết quả sớm thôi. Lý
Hưởng nói, hung thủ tổng cộng nổ hai phát súng, phát đầu tiên trúng ngay giữa ngực nạn nhân, nhưng hắn vẫn không yên tâm, lại bồi thêm phát vào
trán. Hiện tại có thể nói toàn bộ manh mối đều đã đứt.” Rồi thuật lại
đại khái tình hình hiện trường.”
Hàn Phong nói: “Phát đầu tiên có phải xuyên qua ngực trái bắn thủng tim rồi lại xuyên qua ngực phải
không? Còn phát thứ hai thì chính giữa trán?”
Lãnh Kính Hàn ngạc nhiên: “Làm sao cậu biết?”
Hàn Phong lại hỏi: “Có đoạn băng giao thông không?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Không phải ngã tư, cũng không phải đoạn đường thường xảy ra tai nạn, làm gì có băng giao thông. Cậu mau nói đi, lại nghĩ ra gì
rồi?”
Hàn Phong nói: “Anh qua phòng cảnh sát giao thông, kiểm tra lại toàn bộ băng ghi hình trước khi xảy ra vụ việc, chú ý các xe hơi
gầm thấp, hoặc tương đối cũ, giấy phép đăng ký có thể không còn rõ, xem
có manh mối gì không, sau đó liên lạc lại với tôi.”
Lãnh Kính hàn nói: “Được. Tôi sẽ đi xem thử. Phải rồi, Khả Hân đang tìm cậu khắp nơi, tôi đã nói với con bé cách liên lạc với cậu rồi. Chính cậu nhận lời để
người ta đưa tin đấy thôi.”
Hàn Phong đáp: “Cả ngày từ sáng đến tối bận tối tăm mặt mũi, tôi quên béng mất. Được rồi, cứ thế đi.”
Lãnh Kính hàn cất điện thoại đi, cười nói: “Cái thằng được mỗi điểm này, hễ
có ăn là không còn tư tưởng gì đến đàn bà. Nếu vụ án không phức tạp,
không biết cậu ta sẽ thế nào nữa.”
Lý Hưởng hỏi: “Cậu ta bảo sao ạ?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Bảo chúng ta tới phòng Cảnh sát giao thông kiểm tra đoạn băng ghi hình giao thông đoạn đường gần đó.”
Lý Hướng vỗ trán nói: “Đúng rồi, sao em lại không nghĩ ra nhỉ!”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cậu nghĩ ra gì rồi?”
Lý Hướng nói: “Trưởng phòng Lãnh, anh xem, viên đạn đi vào cơ thể như thế, hung thủ chắc chắn nổ sung từ trong một chiếc xe hơi gầm thấp, sau phát súng đầu tiên, viên cảnh sát đương nhiên sẽ hướng ánh mắt về nơi cảm
thấy nguy hiểm, vì vậy phát súng thứ hai mới chính xác như vậy.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Thì ra là vậy. Tôi hiểu rồi, xe của hung thủ vẫn luôn
theo sát xe cảnh sát, chỉ là không có cơ hội hạ thủ. Mãi đến khi bọn họ
phát hiện một người đi xe máy vi phạm, xuống xe xử phạt, hung thủ mới có cơ hội rat tay. Chúng ta chỉ cần rà soát tuyến đường xe cảnh sát đi
qua, xem có bao nhiêu xe hơi từ đầu đến cuối theo sau xe cảnh sát là ra
ngay đáp án, đi thôi.”
Phan Khả Hân gọi đến điện thoại của Long
Giai, bọn họ dừng lại đón cô giữa đường, Phan Khả Hân vừa lên xe đã hỏi: “Thế nào rồi? Có tiến triển gì mới chưa?”
Hàn Phong ngồi cạnh Long Giai ở ghế trên, quay đầu lại nói: “Tiến triển rõ rệt thế này mà không nhìn ra sao?”
Phan Khả Hân lấy làm thắc mắc: “Tiến triển rõ rệt ư? Tôi chẳng thấy gì cả?”
Hàn Phong cười nói, chỉ vào đường dành cho xe ô tô: “Giờ đã có xe chuyên dụng đưa đón.” Rồi lại chỉ Long Giai nói: “Còn thêm một nữ cảnh sát
xinh đẹp như hoa thế này ngồi đây, chẳng phải tiến triển lớn thì là gì?”
Mặt Long Giai ửng đỏ. Phan Khả Hân hừ mũi nói: “Chớ có ở đó mà đắc chí. Nếu không có bác Lãnh xem anh có ra dáng người hay không. Cũng không hiểu
sao bác Lãnh lại coi trọng anh như thế nữa.”
Hàn Phong nghiêm giọng đáp: “Là vì tôi đẹp trai.”
Long Giai bật cười, Phan Khả Hân càng cười nghiêng ngả.
Phan Khả Hân hỏi: “Giờ chúng ta đang đi đâu đây?”
Hàn Phong đáp: “Tìm Lư Phương.”
Phan Khả Hân thắc mắc: “Tìm Lư Phương? Sao lại tìm chị ta? Đi đâu tìm?” Hàn
Phong nói: “Lư Phương chính là tình nhân của Lương Hưng Thịnh, chị ta
tham gia vào vụ án lừa bảo hiểm, chứng tỏ cũng là người biết sự tình,
giờ chị ta là hy vọng duy nhất của chúng ta để phá án. Tuy chị ta có thể chuyển nhà, nhưng thông tin thì không chuyển đâu được hết, lần trước
tôi đã hỏi, biết căn nhà xập xệ của họ là thuê nhưng không tìm thấy chủ
nhà, lần này hy vọng không hụt nữa.”
Long Giai hỏi: “Các vị đã gặp Lư Phương ư?”
Hàn Phong đáp: “Phải, đấy cô xem, mãi vẫn chưa có thời gian thuật lại cho
cô cụ thể tình tiết vụ án. Nếu cô không sợ xảy ra tai nạn, giờ tôi sẽ kể luôn.”
Long Giai nói: “Không vấn đề gì. Anh kể đi.”
Hàn
Phong bèn thuật lại từ lần đầu tiên tới hiện trường giao thông cho đến
lần đầu đến công ty quản lý tài vụ Tuệ Tinh. Phan Khả Hân ở bên cạnh bổ
sung. Long Giai nghe xong, nói: “Như vậy các vị hiện giờ ngoài hai người Lư Phương và Lương Tiểu Đồng ra, chẳng phải cũng đều đứt hết manh mối
rồi sao. Ngoài anh em của Ngô Chí Quang đã chết, Hồ Kim Thành và tay bảo vệ kia đã bỏ chạy, còn Lương Hưng Thịnh và Khúc Minh Sinh đều đã hỏa
tang, bọn chúng ra tay sạch sẽ thật đấy.”
Hàn Phong nói: “Đúng
vậy, thủ đoạn này trước nay tôi chưa từng gặp, cứ như có một công ty
chuyên sắp đặt, có người cung cấp thông tin, có người nghiên cứu đối
thủ, có người đưa ra kế hoạch, có người thực thi, bọn chúng nung nấu kế
hoạch này, chắc chắn không phải trong ngày một ngày hai. Vì thế khi tôi
tìm ra sơ hở đầu tiên của bọn chúng, phát hiện đây thực ra là một vụ mưu sát, cũng đã lập tức ý thức được rằng, nó không phải vụ án tầm thường,
hao tổn sức người sức của lớn như vậy, thứ bọn chúng nhắm đến không hề
nhỏ, và nhất định sẽ còn xảy ra các vụ án khác, chỉ có điều đến nay
chúng ta vẫn chưa biết là gì thôi. Cũng bởi thế tôi đã đề nghị Lãnh Kính Hàn thành lập trước một tổ chuyên án, vừa mới lập tổ đã xảy ra vụ Lâm
Chính bị hại, giờ vẫn không rõ hai vụ án này có liên quan gì với nhau.”
“Ồ, thì ra là anh cố vấn cho trưởng phòng Lãnh, chúng tôi đều ngỡ trưởng phòng Lãnh liệu việc như thần cơ.”
“Anh ta mà đòi liệu việc như thần! Đừng làm tôi phì cười, cái tính làm việc
gì cũng từng bước từng bước theo trình tự ấy của anh ta, một vụ án nhỏ
cũng phải mất năm rưỡi mới phá xong.”
Long Giai thanh minh: “Làm
gì đến nỗi chậm như anh nói, trưởng phòng Lãnh làm theo quy trình phá án chính quy thôi.” Đi vào khu chưa làm đường, xe bắt đầu xóc đấy.
Phan Khả Hân chõ miệng nói chen: “Hàn Phong, sao anh dám chắc có thể tìm ra chủ nhà?”
Hàn Phong đáp: “Rất đơn giản, bọn chúng không cần phải thoại lâu dài, chỉ
cần gặp chúng ta một hai lần là sứ mệnh của ngôi nhà nát đó coi như hoàn thành. Người vốn ở trong ngôi nhà đó mới thật sự là kẻ nghèo khó, tuy
lần này anh ta có thể kiếm được ít tiền nhưng vì nghèo nên chắc chắn
không nỡ tiêu, anh ta sẽ ở một bên đợi, hễ bọn Lư Phương rời đi là lập
tức dọn lại về nhà ngay.”
Long Giai hỏi: “Bọn chúng sao không giết người đó diệt khẩu?”
Hàn Phong đáp: “Không cần thiết, trước tiên, chủ nhà chỉ là người cho thuê
nhà, anh ta không biết gì cả, thêm nữa, bọn chúng cho rằng chúng ta cũng không thể moi được thông tin gì từ chỗ người này. Không cần phải gây
thêm một vụ giết người vô vị, bọn chúng không phải kẻ giết người hang
loạt, mà là một đám tội phạm tri thức cao có kế hoạch mục đích rõ rang.
Cũng giống như mấy cao thủ dùng kiếm trong tiểu thuyết vậy, một khi giết người là đâm thẳng vào cổ họng, không lãng phí chút sức lực nào, thế
mới là cao thủ.”
Phan Khả Hân nói: “Chỉ cần đã làm thì nhất định
để lại dấu vết, rất nhiều thông tin nhìn qua có vẻ vô dụng, nhưng tập
hợp lại càng nhiều sẽ càng hữu dụng.”
Cuối cùng cũng đến nơi. Hàn Phong lấy làm lạ nói: “Cô xem, lần trước chúng ta đến hình như không yên tĩnh thế này.”
Long Giai đột nhiên nhớ ra gì đó, bèn hỏi: “Tôi nhớ ở đồn cảnh sát anh có nói Lương Tiểu Đồng anh gặp là giả.”
“Phải rồi, cô nghĩ ra gì à?”
“Tôi chỉ thấy lạ, trước kia anh cũng nào đã gặp người nhà Lương Hưng Thịnh, dựa vào đâu lại nói Lương Tiểu Đồng là giả?”
Hàn Phong trả lời: “Thằng bé đó đã không giống cha cũng không giống mẹ, nên tôi đoán thế.”
Long Giai bụm miệng cười nói: “Hướng phán đoán như vậy có vẻ không đáng tin
lắm. Đây chắc không phải tác phong suy luận chuẩn xác của anh đấy chứ.”
Phan Khả Hân cũng nói: “Đúng rồi, trẻ con có đứa giống cha, có đứa giống mẹ, nhưng ai bảo không giống cha thì nhất định giống mẹ chứ, nhỡ đâu nó
được di truyền ưu điểm, hoặc khuyết điểm của cha mẹ chưa biết chừng.”
Hàn Phong nói: “Tôi cũng đâu có khẳng định chắc chắn, các cô việc gì phải
túm tiết lấy một câu lỡ lời của tôi thế. Thằng bé Lương Tiểu Đồng ấy có
phải con trai Lương Hưng THịnh thật hay không cũng đâu phải vấn đề gì to tát? Tiến hành điều tra sâu thêm một bước là rõ cả thôi mà. Nào, tới
rồi đây.”
Căn nhà nhỏ xập xệ đã đổi chủ, là một ông già râu bạc
gầy gò chỉ còn da bọc xương, Hàn Phong tự so mình với ông ta, thấy bản
thân cũng không đến mức ít thịt. Ông già họ Hoàng, sau khi nghe bọn Hàn
Phong nói rõ mục đích tìm đến, bèn nhớ lại: “Độ một tuần trước, hôm đó
trời vừa đổ trận mưa to làm thời tiết mát mẻ hẳn, tôi còn nhớ rất rõ.
Cơn mưa đó lớn thật…”
Hàn Phong vội gắt lời: “Bác Hoàng, bác
không cần tả thời tiết đâu, cứ nói luôn mấy người tìm bác là những ai,
bọn họ muốn bác làm việc gì.”
Lão Hoàng nói: “Cái cậu này, ngựa
non là cứ hoắng cả lên, cậu cứ nghe từ từ xem nào. Bọn họ có ba người,
đều mặc đồ đen từ đâu đến, còn đeo cả kính đen nữa, nhưng mà chớ cho
rằng tôi già rồi không biết gì, cái kính đen ấy, đeo cái ấy lên để cho
ngầu chứ gì.”
Hàn Phong sốt ruột không chịu nổi, bèn hỏi: “Bọn họ là đàn ông phải không? Cao bao nhiêu? Bác có nhìn rõ mặt họ không?
Trông thế nào?”
Lão Hoàng lại nói: “Phí lời, đàn bà con gái ai mà đeo kính đen, bọn họ, xem nào, thấp hơn cậu một chút. Cậu trông căn nhà này của tôi, có thể nhìn rõ mặt mũi người ta không? Cái cậu này, bọn họ cướp tiền của cậu hả? Gì mà cuống lên thế…”
Phan Khả Hân vội
cười nói: “Bác Hoàng, bác đừng giận, cái anh này tính cứ sồn sồn thế
đấy, bác nói tiếp đi ạ, chúng cháu vẫn đang nghe đây.”
Lão Hoàng
bấy giờ mới nói: “Bọn họ bảo, muốn thuê nhà của tôi, trong vòng một
tuần, đây khác nào miếng bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống. Cô bảo,
nhà tôi thế này cũng có người muốn thuê, mà tiền thuê không thấp, lẽ nào tôi lại chẳng cho? Tôi bảo để thu dọn nhà cửa lại một chút, song họ nói không cần, cứ muốn rách nát thế này. Bọn họ đưa tôi tiền, bảo tôi đi
thuê nhà nghỉ, tôi nào nỡ thuê, cứ ra đường ngủ vạ ngủ vật một tuần. Bọn họ bảo thuê nhà để quay phim, còn rốt cuộc làm gì thì có trời mới biết. Tôi chỉ biết thế thôi, còn đâu không rõ.”
Hàn Phong hỏi: “Bác Hoàng, sao bên ngoài có vẻ yên tĩnh thế?”
Lão Hoàng nhấm nhẳng nói: “Vớ vẩn, giờ này người ta không ra ngoài nhặt rác thì đến lúc đói biết lấy gì mà ăn. Người nghèo cũng là người, cũng phải sống qua ngày chứ. Hôm nay nếu không phải tôi vừa về phải dọn dẹp lại
nhà cửa thì cũng đã ra ngoài từ sớm rồi. À mà, cô cậu muốn tìm hiểu gì,
đợi mấy người quanh đây quay về mà hỏi, dù gì bọn họ cũng không chỉ thuê mình nhà tôi.”
“Sao cơ!” Hàn Phong đột nhiên hét lên, làm mọi người giật nảy mình, lại gặng hỏi: “Bác nói là bọn họ thuê không ít nhà ư?
Lão Hoàng gật đầu: “Phải rồi, khi đó cả dãy nhà này đều được bọn họ thuê hết, cô cậu không biết sao?”
Hàn Phong ra khỏi căn nhà nhỏ dột nát, hướng phát triển của sự việc hoàn
toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta, nếu lão Hoàng không nói dối, vậy thì
lần đầu tiên đến khu phát triển này, tất cả những người họ trông thấy
đều do hung thủ bố trí, bọn chúng đã diễn cho anh ta xem một vở kịch
hoàn mỹ. Hàn Phong cực kỳ băn khoăn, sắp đặt nhiều người như thế để làm
gì chứ? Sợ mình hỏi han người xung quanh về chuyện của Lư Phương, dẫn
đến kế hoạch bại lộ sao?
Bên ngoài căn nhà, khu phát triển tĩnh
lặng như tờ, còn đâu không khí ồn ào lần trước. Hàn Phong thở dài, Phan
Khả Hân không nói không rằng đi ra theo anh ta. Hàn Phong nói: “Bọn
chúng không phải đến đây quay phim mà là diễn kịch, diễn cho chúng ta
xem một vở kịch xuất sắc.”
Phan Khả Hân đáp: “Ừ.”
Hàn
Phong tiếp lời: “Cô thấy họ tên lưu lại trên hợp đồng bảo hiểm của Lương Hưng Thịnh là Lư Phương, nên mới nhân định chị ta là vợ Lương Hưng
Thịnh, có phải không?”
Phan Khả Hân lại đáp: “Ừ.”
“Thông
thường ai cũng đều nghĩ vậy cả, tài sản thì phải để lại cho người nhà
mà. Lần đầu tiên cô tới đây đã hỏi han những người xung quanh về tung
tích của Lư Phương, có đúng không?”
“Ừ.”
“Rồi những người
đó chỉ cho cô chỗ ở của Lư Phương. Lư Phương cũng kể cho cô câu chuyện
giữa chị ta và Lương Hưng Thịnh. Tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối, cô
đều không hề nghi ngờ, đúng không?”
Phan Khả Hân ngập ngừng rồi lại đáp: “Ừ.”
Hàn Phong nói: “Đây cũng là lẽ thường tình ở con người, sau khi nghe chuyện của bọn chúng, ngoài cảm động ra còn chỗ đâu cho chúng ta nghi ngờ tính chân thực của câu chuyện nữa. Chúng đã âm mưu rất lâu, còn chúng ta thì không hề hay biết, vì vậy mới dễ bị mắc lừa đến thế, đừng nói là cô,
ngay tôi đây chẳng phải cũng thế sao.”
Lúc này, Long Giai cũng cắm điện thoại bước ra, đưa cho Hàn Phong nói: “Trưởng phòng Lãnh.”
Lãnh Kính Hàn nói trong điện thoại: “Bọn tôi đã tới phòng Cảnh sát giao
thông thành phố Thiên Nhai điều tra rồi, quả thật có một chiếc xe tắc xi Santana bám theo xe tuần tra, nhưng hung thủ thì rất giảo hoạt, mỗi khi đến nơi có camera hắn lại che đầu tóc mặt mũi đi. Thành ra vẫn chưa có
manh mối gì.”
Hàn Phong hỏi: “Nhưng nghe giọng anh có vẻ rất lo lắng? Lẽ nào có phát hiện gì mới?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Đúng vậy, bọn tôi tuy không nhìn ra mặt mũi hung thủ, nhưng lại phát hiện được một chuyện khác, Mạng Đen.”
Hàn Phong chưa từng nghe cụm từ này, bất giác lặp lại: “Mạng Đen? Là cái gì?” “Á” Long Giai ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên.
Mạng Đen là gì? Vì sao Long Giai lại hốt hoảng đến thế? Vì sao Lãnh Kính Hàn cũng sợ hãi đến thế? Hàn Phong lấy làm lạ đưa mắt quan sát Long Giai,
chỉ nghe Lãnh Kính Hàn nói tiếp: “Cậu không hề biết gì về Mạng đen sao?”
Hàn Phong đáp: “Anh biết mà, tôi toàn ngủ thôi, đã lâu lắm rồi không ngó ngàng gì đến thế sự.”
Lãnh Kính Hàn lập tức hỏi: “Thế hiện giờ tình hình điều tra bên cậu thế nào rồi?”
Hàn Phong nói: “Vừa hoàn thành một giai đoạn.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Vậy được, cậu mau cùng Long Giai quay lại trụ sở một
chuyến, tôi phải lập tức bổ túc cho cậu cái gì là Mạng Đen.”
Trên xe, Hàn Phong hỏi Phan Khả Hân: “Cô có biết Mạng Đen là gì không?” Phan Khả Hân đang thảo ghi chép trên máy tính, chẳng buồn ngẩng đầu đáp:
“Mặc kệ nó là mạng đen hay mạng trắng, chỉ cần là cái mạng làm chuyện
xấu thì chúng ta phải xé toạc nó ra.”
Long Giai nói: “Về trụ sở
rồi hai người sẽ biết, chúng tôi có rất nhiều tư liệu lên quan đến Mạng
Đen. Không ngờ vụ này lại có dính dáng đến Mạng Đen, vậy thì độ khó vụ
án bên trưởng phòng Lãnh e rằng không chỉ tăng lên gấp mười thôi đâu.”
Khi bọn Hàn Phong đến được trụ sở phòng Cảnh sát hình sự, mấy người Lãnh
KÍnh Hàn cũng vừa hối hả về tới nơi. Lãnh Kính Hàn bảo Lý Hướng: “Đem
băng ghi hình đến tổ kỹ thuật phân tích.” Rồi kéo Hàn Phong vào trong,
tới ngồi ngay trước máy vi tính, đoạn nói: “Mạng Đen là một tổ chức sát
thủ, chuyên tổ chức ám sát.”
Hàn Phong cười nói: “Có phải không thế? Không phải chỉ trên phim ảnh mới có tổ chức sát thủ thôi sao?”
Lãnh Kính Hàn mặt lạnh tanh: “Tôi không đùa với cậu đâu, cậu tự mình xem đi. Long Giai, lấy tư liệu ra.”
Long Giai bật máy tính, nói: “Điểm đáng sợ nhất của Mạng Đen chính là, bất kỳ ai chỉ cần lên mạng đều có thể tìm ra nó.”
Máy tính của Long Giai đăng nhập vào một trang mạng, Hàn Phong quan sát,
thấy màn hình máy tính chuyển sang màu xanh lục, bên trên có hàng chữ
màu lam thẫm: “Lên minh mạng lưới hacker – Liên minh Trung Quốc.”
Hàn Phong hỏi: “Đây là mạng đen?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Đúng thế, song đây chỉ là lớp vỏ bọc ngụy trang của chúng thôi, Long Giai.”
Long Giai nhoay nhoáy nhấp chuột trên trang mạng, vào hết cột này đến cột
khác, mở ra trang diễn đàn, trong diễn đàn lại được chia thành từng mục, cuối cùng vào một bài post nhan đề “Xếp hạng cao thủ”. Sau khi vào đến
đây, màn hình hiển thị: “Bạn vẫn chưa đăng nhập, xin mời nhập tài khoản
hội viên và mật mã”.
Lãnh Kính Hàn ở bên cạnh giải thích: “Bài
post này luôn nằm trên đầu diễn đàn. Sau khi cậu nhấp chuột vào, mọi thứ đều thay đổi.”
Hàn Phong nhìn màn hìnhmáy tính, font chữ phát
sáng màu lam đậm đang nhấp nháy, toát lên vẻ huyền bí rất khó diễn tả.
Anh ta hỏi: “Vào rồi thì sao?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Bên trong là
một danh sách tên, không biết có bao nhiêu người, đều là sát thủ chuyên
nghiệp. Sau mỗi cái tên đều có lý lịch tóm tắt của từng sát thủ, loại vũ khí sở trường, đã từng giết những người nào, giết ra sao, đều được ghi
chép lại tỉ mỉ. Giá cả mỗi sát thủ là bao nhiêu cũng có bảng phân loại.
nếu là khách hàng của Mạng Đen, cậu chỉ cần chuyển tiền vào tài khoản
chỉ định, sau đó để lại trên Mạng Đen thông tin về người cậu muốn giết,
người đó nhất định sẽ biến mất khỏi cõi đời này vào đúng lúc cậu muốn họ chết.”
Hàn Phong nói: “Thần kỳ như vậy sao? Chưa bao giờ thất bại?”
Lãnh Kính Hàn nghiêm túc nói: “Sát thủ của Mạng Đen, trước nay chưa từng sẩy tay. Ba năm trước, vụ lãnh đạo châu Phi tiền nhiệm bị ám sát làm chấn
động thế giới; rồi hai năm trước, vụ một quan chức cấp cao của Nga và
ngoại trưởng Philipines; còn cả lãnh tụ nổi dậy Afghanistan…”
Hàn Phong ngắt lời: “Không phải chứ, những người này lẽ nào đều bị sát thủ trong Mạng Đen ám sát sao?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Theo tình hình chúng tôi nắm được, thì là thế. Các nước
trên thế giới đều phải đi cảnh sát đặc nhiệm, còn cả cảnh sát liên bang, đặc công Liên Hợp Quốc, cảnh sát hình sự quốc tế, không đâu là không
giăng lưới truy bắt tập đoàn sát thủ này. Đáng tiếc, đến nay vẫn không
hề có chút manh mối nào.”
Hàn Phong chỉ máy tính nói: “Nhưng các anh có vẻ hiểu rất rõ về cái cơ cấu này?”
Lãnh Kính Hàn cười khổ: “Là vì cách đây không lâu, chúng tôi vừa phá được
một vụ án giết người theo hợp đồng, người đứng sau giật dây là một đại
gia, sau khi bị tóm hăn ta đã khai ra Mạng Đen. Hiện giờ chúng tôi đã
chia sẻ thông tin này cho lực lượng cảnh sát toàn thế giới rồi.”
Hàn Phong nói: “Với năng lực của các anh, hình như theo dấu một trang mạng kiểu này cũng dễ thôi mà?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Phải rồi, chúng tôi mới đầu cũng nghĩ vậy. Với năng lực
của cảnh sát quốc tế, tìm ra địa chỉ một trang mạng, xem nó bắt nguồn từ đâu, cốn là một chuyện rất đơn giản. Đáng tiếc, dù cho chúng tôi cố
gắng thế nào, Mạng Đen chỉ có thể đăng nhập, chứ không tài nào tìm ra
nguồn cung cấp thông tin, thêm nữa, cũng không cách nào đóng được tên
miền này, tựa hồ trời sinh đã tồn tại trong hệ thống Internet vậy.
Long Giai bổ sung: “Vì là liên minh mạng lưới hacker thế giới nên bọn chúng
có khả năng náu mình, song lực lượng chống hacker của chúng tôi cũng
không phải hạng vừa, tôi chỉ không hiểu, rốt cuộc những tên hacker đó đã dùng thủ pháp gì, khiến chúng tôi mãi vẫn không tóm được.”
Phan Khả Hân lấy làm hào hứng nói: “Đăng nhập vào xem nào?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Trước đây thì có thể, nhưng gần đây tài khoản thành viên của tay đại gia kia đã bị xóa, chúng tôi không vào được nữa.”
Hàn Phong ngạc nhiên: “Đừng có nói ngay việc phá mật mã của cái Mạng Đen này các anh cũng không làm được đấy nhé?”
Long Giai đỏ mặt thừa nhận: “Quả thật chúng tôi không làm được.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Hiện nay các trang mạng thông thường đều dùng mã kích
hoạt 1024 bit, nhưng mã kích hoạt bọn chúng thiết lập còn phức tạp hơn
thế. Bình thường chúng ta vẫn đặt mật mã đăng nhập bằng chữ số hay tiếng Anh, hoặc dùng lẫn tiếng Anh và chữ số, phải không?”
Hàn Phong nói: “Đúng, lẽ nào bọn chúng đặt chữ Hán?”
Lãnh KÍnh Hàn đáp: “Còn phức tạp hơn cả chữ hán nữa, bọn chúng thiết lập mật mã bằng văn tự của năm quốc gia Trung, Nga, Đức, Hàn, Nhật, rồi bên
cạnh những văn tự này còn kèm theo tổ hợp chữ số, chữ cái tiếng Anh và
ký hiệu, đó là con số thiên văn. Hiện giờ siêu máy tính nhanh nhất cũng
chỉ xử lý được mười tỷ tỷ phép tính mỗi giây, với tốc độ này muốn phá
giải mật mã của bọn chúng thì phải đợi đến tám mươi năm nữa.”
Hàn Phong nói: “Tôi vẫn không hiểu lắm. Mà thôi, không muốn bàn đến mấy
kiến thức chuyên ngành này nữa, tôi muốn biết các anh làm sao mà biết
được tên sát thủ đó đến từ Mạng Đen vậy?”
Lãnh Kính Hàn giải
thích: “Chúng tôi từng thấy trên mạng hình dáng áo trùm mặt của đám sát
thủ, bộ đồ chúng mặc chính là loại trong băng ghi hình hôm nay, câu qua
đây mà xem.” Ông lại dẫn Hàn Phong tới trước một đầu phát băng ghi hình.
Hàn Phong trông thấy trong chiếc xe hơi màu xanh lục có một người đội mũ
bóng chày, trước sau không nhìn rõ mặt, mình mặc bộ đồ bò, trên cánh tay phải có phù hiệu như trong quân đội. lãnh Kính Hàn chỉ cái phù hiệu
nói: “Đây chính là Mạng Đen, bọn chúng cũng có số hiệu, Lý Hưởng đang xử lý hình ảnh trên máy tính, chúng ta sẽ nhanh chóng được thấy hình ảnh
rõ nét hơn.”
Lý Hưởng lên tiếng: “Được rồi đây.” Ba người lại tới bên chiếc máy tính của Lý Hưởng. Phù hiệu được phóng to, hình ảnh rất
mờ, Lý Hưởng gõ lên bàn phím loại bỏ những gờ nét và chi tiết không cần
thiết, số hiệu nhanh chóng xuất hiện, toàn là những ký hiệu không lý
giải nỏi. lãnh Kính Hàn nói: “Ghi lại các ký hiệu, đối chiếu với dữ liệu của cảnh sát hình sự quốc tế, chúng ta thu thập được càng nhiều ký
hiệu, càng có khả năng giải mã được nội dung trong đó.”
Đoạn ông vỗ nhẹ vào người Hàn Phong: “Giờ thì cậu đã biết tính nghiêm trọng của sự việc rồi chứ?”
Hàn Phong nói: “Tôi nghĩ, giá cả trên Mạng Đen nhất định rất cao phải
không?” lãnh Kính Hàn đáp lời: “Tôi biết cậu muốn nói gì, có điều, người bọn chúng đối phó là dạng nhân vật lớn như Lâm Chính, nên nhất định
không thể để xảy ra sai sót. Hiện giờ Lưu Định Cường và Hạ Mạt đang
nghiên cứu những di vật tìm thấy ở hiện trường, Trương Nghệ và Lâm PHàm
đã được phái đi điều tra ngân hàng Hằng Phúc, bác sĩ Cố đang làm các
giám định pháp y, người của chúng tôi chỉ có nhiêu đó thôi, không còn ai đi tiến hành các điều tra khác nữa. Cấp trên cứ nửa tiếng lại gọi điện
xuống thúc một lần, cậu cũng đừng chỉ chăm chăm vào cái án lừa bảo hiểm
kia, có thời gian thì năng giúp tôi tìm hiểu thông tin xem sao. Đúng
rồi, vừa rồi cậu nói trong điện thoại là đã gặt hái được thành quảmang tính giai đoạn, là thế nào thế?”
Hàn Phong nói: “Còn thế nào
được nữa, càng điều tra càng loạn, càng tìm hiểu càng đau đầu. Mới đầu,
hung thủ có ý đồ khiến chúng ta cho rằng đây chỉ là vụ tai nạn ngoài ý
muốn, các anh tin. Tôi lấy làm nghi ngờ. Sau đó, hắn lại tính toán dẫn
dụ chúng ta vào mớ bòng bong lừa bảo hiểm, chúng ta đều tin. Kết quả về
sau, phát hiện là án mưu sát, ngay từ đầu tôi đã tin chắc rằng có hai
người chết, giờ là ba, số nhân lực tham gự cũng từ vài người tăng lên
tới vài chục người, vụ án này còn lớn hơn so với tưởng tưởng cuẩ tôi
nữa, chẳng những vậy càng điều tra càng phát hiện ra những tình tiết khó lường. Hiện giờ tôi cũng đang rối như mớ bòng bong đây.”
Lãnh Kính Hàn gợi ý: “Đã tới điều tra bên công ty cũ của Lương Hưng Thịnh chưa?”
Hàn Phong nói: “Tôi cũng định thế, kể từ khi phát hiện đây là một vụ mưu
sát đến giờ, tôi chưa được nghỉ giây phút nào cả, xin anh thêm một người mà anh cũng lải nhải khó chịu. Công ty Lương Hưng Thịnh ở Thành Nam,
lái xe phải mất một tiếng rưỡi. à phải rồi, Long Giai, chẳng phải cô nói máy tính của cô có thể tra cứu được hồ sơ hộ tịch sao?”
Long Giai đáp: “Ừm, tôi tìm ngay đây.”
Phan Khả Hân thì hễ rảnh ra lại ngồi thụp xuống khuỵu một gối, ghi chép tất
tật những chuyện nghe được vào máy tính, đây đều là những tư liệu trực
tiếp.
Hàn Phong nhìn Long Giai rồi bảo Lãnh Kính Hàn: “Còn các anh? Có manh mối gì mới không?”
Lãnh Kính Hàn trả lời: “Vẫn phải đợi tin tức từ Trương Nghệ và Lâm Phàm, chứ đầu mối bên này của tôi coi như đứt rồi. mạng Đen, biết tìm ở đâu đây?”
Hàn Phong nói: “Anh có từng nghĩ bọn chúng vì sao lại đột nhiên hạ sát thủ không?”
Lãnh Kính Hàn sững người: “Điều này thì tôi quả thật chưa nghĩ đến, bọn
chúng sao có thể biết chúng ta sẽ truy vẫn đến tận phòng Cảnh sát giao
thông Thiên Nhai nhanh như thế chứ?”
Hàn Phong nói: “Có hai cách
giải thích: một, tay cảnh sát đó vốn đã được định sẵn phải ngậm miệng
mãi mãi, vai trò của hắn trong vụ án này không hề quan trọng, cũng giống như người anh em của Ngô Chí Quang kia, dùng xong là có thể khứ đi
ngay.”
Lãnh Kính Hàn gật gù: “Vậy cách giải thích thứ hai thì sao?”
Hàn Phong lại nói: “Cách thứ hai, trong nội bộ chúng ta có người của địch,
thông tin hoặc là rò rỉ lúc anh gọi điện thông báo cho phía Thiên Nhai,
hoặc là bị tiết lộ ra ngoài từ chính phòng Cảnh sát hình sự bọn anh,
hung thủ cuống lên nên đành ra tay diệt khẩu. Hiện giờ chúng ta và hung
thủ đang trong cuộc chạy đua thời gian, ai vượt lên trước một bước người đó có thể nắm lấy quyền chủ động.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Không thể tiết lộ từ phòng Cảnh sát hình sự bọn tôi được. Nhưng lúc thông báo tới phòng Cảnh sát giao thông Thiên Nhai thì xũng có thể rò rỉ thật, khi đó tôi đã không chú ý đến vấn đề về mặt này.”
Hàn Phong tiếp lời:
“Nếu là trường hợp thứ hai thì các anh phải cẩn thận, nếu bị bức quá
hung thủ có thể làm ra những chuyện kinh người đấy. Đúng rồi, các anh đã tới nhà Lâm Chính chưa?”
Lãnh Kính Hàn lắc đầu nói: “Tôi cũng cứ chạy suốt, chưa được nghỉ lúc nào. Hơn nữa, tới nhà Lâm Chính, không có thủ tục hoàn chỉnh e là khó.”
Hàn Phong tò mò: “Vì sao?”
Lãnh Kính Hàn giải thích: “Vợ Lâm Chính, tức Chương Ngọc Linh, là con gái
một gia đình máu mặt, có trình độ rất cao, cô ta tuy yêu cầu phía cảnh
sát chúng tôi toàn lực truy tìm hưng thủ, nhưng nếu chúng tôi tùy tiện
vào nhà bọn họ khám xét, thì chính là xâm phạm quyền riêng tư của cô ta. Cậu nên tin rằng, so với chồng mình, cô ta cũng có thể điều động các
thế lực xã hội to không kém đâu. Do vậy, trước khi được sự cho phép của
cô ta, chúng tôi bắt buộc phải xin thủ tục hợp pháp chính quy, sau đó
mới có thể bước vào nhà họ Lâm.”
Hàn Phong bất mãn: “Xì, đợi cái thủ tục hợp pháp của các anh phê xuống thì không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi.”
Hàn Phong xoa cằm: “Hiện giờ hai vụ án của chúng ta đang có cùng một vấn
đề, đó là chúng ta đều không biết mục đích thực sự của hung thủ là gì,
chỉ cần chúng ta biết được cái hung thủ nhắm tới, chắc chắn sẽ có bước
ngoặt lớn về quyền chủ động nắm bắt tình tiết vụ án và kiểm soát toàn
cục. Còn giờ chúng ta chỉ có thể như con trâu bị dắt mũi, hung thủ xuất
hiện ở đâu thì chúng ta theo tới đó thôi. Ài…”
Hai người trao
đổi thông tin mình điều tra được, đồng thời cũng nhắc nhở lẫn nhau. Hồi
lâu sau, điện thoại di động của Lãnh Kính Hàn đổ chuông, ông bắt máy: “A lô! Sao! Thật không? thế thì tốt quá rồi.” Tiếp đó ôm chầm lấy vai Hàn
Phong nói: “Vợ Lâm Chính đã đồng ý để chúng ta tới nhà thu thập chứng cứ rồi.”
Đúng lúc ấy Long Giai reo lên: “Tìm ra rồi.” Bọn Hàn Phong tới trước máy tính, thấy tư liệu về Lư Phương rành rành trên màn hình.
Lư Phương là dân lao động đến từ nông thôn, địa chỉ khai trương trong hộ tịch nhỏ đến độ chưa ai từng nghe nói đến. Nhưng, mấy năm đầu chị ta
tới Hải Giác, dường như đã đột ngột mất tích một quãng thời gian, giai
đoạn đó trong bảng lý lịch không thấy ghi gì. Hàn Phong xem đi xem lại,
hỏi: “Có thể tìm thông tin về việc phúc lợi Thiên Tứ không?”
Long Giai đáp: “Tôi đã tìm rồi nhưng không được, viện phúc lợi này có địa
chỉ trên mạng, nhưng lại không thiết lập dữ liệu nguồn tìm trên mạng.
Vậy nên, hồ sơ vẫn được lưu trữ bằng cách thức truyền thống, muốn tra
phải đích thân đến chỗ bọn họ một chuyến.”
Hàn Phong nói: “Được,
chúng ta tới viện phúc lợi Thiên Tứ một chuyến.” “Không được!” Lãnh Kính Hàn phản đối. “Cậu phải theo tôi tới nhà Lâm Chính.”
Hàn Phong nói: “Vì sao?”
Lãnh Kính Hàn cười cười: “Cậu tới viện phúc lợi chẳng qua cũng chỉ lấy tư
liệu, việc như vậy giao cho người khác làm là được rồi. còn nhà Lâm
Chính, cậu chưa biết chừng có thể phát hiện ra manh mối mà người khác
không phát hiện nổi.”
Hàn Phong ngẫm nghĩ: “Cũng phải, vậy…”
“Tôi đi!” Long Giai và Phan Khả Hân gần như hô lên cùng lúc.
Hàn Phong kinh ngạc nói: “Ấy! Thành viên đội tôi đúng là rất tích cực mà. Thế thì, tiểu thư Phan đi vậy.”
Phan Khả Hân vui mừng ra mặt, Long Giai thì có vẻ không vui. Hàn Phong an
ủi: “Cô cần đi làm chuyện khác. Cô đánh xe tới công ty của Lương Hưng
Thịnh xem thế nào, đem tình hình thu thập được về đây, cô biết phải tìm
hiểu những gì mà.”
Nhìn theo bóng lưng hai người, Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cậu để Khả Hân đi lấy tư liệu, có yên tâm không?”
Hàn Phong đáp: “Anh chớ coi thường vị đại tiểu thư này, cái danh phóng viên của cô ấy cũng không phải chơi đâu.” Đoạn kể lại cho Lãnh Kính Hàn
chuyện Phan Khả Hân đi lấy tư liệu ở nhà hỏa táng. Lãnh Kính Hàn cười
nói: “Vậy chúng ta cũng nên bắt đầu thôi, Lý Hưởng, đi cùng luôn.”
Lý Hưởng: “Rõ.”