Ma Tôn Đế Vương

Chương 17: Cướp ngươi về


Đọc truyện Ma Tôn Đế Vương – Chương 17: Cướp ngươi về

Thấy Mạc Ninh đã đồng ý, Vô Song sư phụ cũng chỉ tặc lưỡi tiếc nuối, thật là rèn sắc không thành thép mà.

“Lục sư phụ, ta muốn Tiểu Lộ!” Cơ Quân Tà chăm chú quan sát sắc mặt Vô Song, thấy không có vấn đề gì mới nói tiếp, “Làm hộ vệ.”

“A! Ninh Ninh, ý ngươi thế nào?” Vô Song sư phụ cười cười, một tay ưu nhã cầm tách trà bằng sứ thượng hạng, một bên cưng chiều xoa mái tóc bóng mượt của Cơ Quân Tà.

“Được ạ, đồ nhi rất thích Tông chủ.” Lộ Mạc Ninh cười rực rỡ, hai mắt sáng như sao, trong đáy mắt xinh đẹp còn mang theo một tia ngượng ngùng mong chờ.

“Ta cũng thích Lộ Lộ.” Cơ Quân Tà cong khóe môi, tùy tiện nói một câu, nhưng lại làm Lộ Mạc Ninh hai má đỏ bừng.

Lộ Mạc Ninh hai má hiện lên hai rặng mây đỏ, y không hiểu sao tim mình lại đập nhanh đến vậy, nhưng khi nghe Tông chủ nói thích y, trong lòng không hiểu sao nổi lên một tia ngọt ngào.

Nhìn Mạc Ninh hai má đỏ bừng, Vô Song bỗng nhiên ý thức ra vài điều.

“Hắc hắc, vậy Ninh Ninh, ngươi dọn đồ sang Quân viện ngay bây giờ luôn đi, đừng để Tông chủ sốt ruột.” Vô Song sư phụ nhìn Lộ Mạc Ninh như nhìn vật thể lạ, lát sau như mới hiểu ra gì đấy, cười gian phân phó, lại còn liếc mắt thâm tường ý vị nhìn Cơ Quân Tà, làm hắn nổi da gà.

Vô Song cũng không nói tiếng nào, chỉ cười vụng trộm cười, hắn còn lấy tay đẩy nhẹ đầu Mạc Ninh, ý tứ thúc giục, Lộ Mạc Ninh vẫn còn ngượng ngùng, bị hắn chọc ghẹo mãi mới đỏ mặt rời đi.

Cơ Quân Tà ngồi im một chỗ không động, mặc cho Vô Song càng thêm hiểu thành hắn ngại không nói.

“Lục sư phụ, ngài thật dễ dàng.” Cơ Quân Tà phun ra một câu không đầu không đuôi, trên tay vẫn cầm khối hắc ngọc chơi đùa, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có lấy một tia gợn sóng.


“Ninh Ninh ở với ngươi cũng tốt, tiện cho việc chăm sóc Thường Trữ hơn ta.” Thở dài một tiếng, nói đến Thường Trữ, hắn thật là đau đầu.

“Thường Trữ từ nhỏ thân thể hư yếu, điều trị cho đến giờ đã là rất tốt, sư phụ cũng đừng lo lắng quá, nàng chỉ cần không tiếp xúc với thời tiết khắc nghiệt là ổn mà.” Cơ Quân Tà thấy Vô Song lo lắng, cũng không trách, còn nói thêm vài câu.

Thường Trữ là do Vô Song trong một lần đi hái dược dưới núi tìm về, hắn nhớ năm đó, Vô Song ôm về một nữ hài bảy tuổi còn nhỏ hơn cả hắn khi đó ba tuổi, thân thể yếu ớt run rẩy lạnh lẽo, tuyết rơi trên tóc mượt như nhung, như gấm đen thêu hoa tuyết, môi nhỏ tái nhợt, quần áo là một bộ hoàng y mỏng rách rưới, trên người không có lấy vật gì quý báu, hảo thảm, nhưng mà, ánh mắt quật cường cùng nhu hòa kia, lặng lẽ chạm đến tâm hắn, từ đó, hắn ngày nào cũng đến dược viên, cùng Thường Trữ luyện thành một thân hảo cảm tình thâm.

Tà đệ, Thường Trữ, Khuynh Thành, Tần thẩm,Vô Song, Dã lão đầu, còn có mọi người ở Đông Qua, đều là xương sườn mềm của hắn…

Còn có, nương…

Cùng Vô Song hàn huyên chút chuyện trong Đông Qua, ta liền vội vã cáo từ trở về.

——o0o——

Nhân sinh trôi qua thật mau, chẳng mấy chốc đã đến cuối mùa đông.

Quân viện. Trong căn phòng phía Tây sa hoa nhất.

Mọi vật đều tinh mỹ bất phàm, ngay cả cốc trà cũng làm bằng thạch sứ trắng tinh điểm hoa văn xảo diệu, mành treo là lụa Ngân Hà thượng hạng quý giá, bàn ghế đều làm bằng gỗ Trầm Hương, màu chủ đạo đương nhiên là màu đen huyền ảo, tạo cảm giác lạnh lẽo mà tinh tế, Cơ Quân Tà biếng nhác nằm dài trên tháp, vẻ đẹp tuấn mỹ dịu dàng, nhìn thế nào cũng không ra một nữ hài, hắn mặc Huyền y thật dày quàng lên người, lại khoác thêm một tầng áo lông chồn, còn đội cả mũ miện lông công, trong phòng có cả lò sưởi ấm, nhưng có vẻ vị chủ tử kia vẫn chẳng buồn động tay chân, bên dưới là Thần Dực vừa từ Mặc quốc trở về.


“Chủ tử, mọi việc đều ổn, Cảnh Giang lâu sinh ý hiện tại đã nổi danh khắp Mặc quốc, hiện tại mọi người vẫn dựa theo bản kế hoạch trước của ngài mà làm.” Thần Dực thanh âm trầm ổn, báo cáo sự việc đã qua.

“Trong vòng một tháng đứng đầu Mặc quốc, ta muốn nó trong một năm đứng đầu đại lục, ngươi khả làm được?” Cơ Quân Tà tùy ý mà hỏi, hai tay mân mê một bức tranh thủy mặc.

“A!…” Thần Dực hít một hơi, hoàn toàn im lặng, đứng đầu đại lục Thượng Hoa là chuyện cỡ nào lớn, hắn không dám chắc.

“Haizz…Ta hỏi thế thôi, dù sao bây giờ thứ cần nhất là thực lực, cứ từ từ bồi dưỡng, không gấp, không gấp, đây, bản kế hoạch tiếp theo, từ giờ Cảnh Giang lâu đã nổi tiếng, ta tin chắc sẽ có không ít phiền toái, có gì cứ dựa vào đây mà làm.”

Cơ Quân Tà cũng không trách cứ, nâng tay áo màu đen phất một cái, bức tranh thủy mặc liền tách đôi ra, hóa ra là hai tờ giấy tuyên thành dán lại, mặt bên áp vào phía sau một bức vẽ, Cơ Quân Tà đưa cho Thần Dực bản kế hoạch, mặc kệ nam nhân vẫn còn há hốc mồm, vừa đưa hắn vừa nói.

Thần Dực sững sờ, bản kế hoạch mà bọn họ xem như trân bảo lại bị chủ tử tùy tiện dán vào sau bức tranh thủy mặc, lại còn treo trên tường mấy ngày nay, giữa thanh thiên bạch nhật, hắn ngày nào đi báo cáo cũng nhìn thấy nó, treo ở cái nơi vừa dễ thấy nhất, đáng chú ý nhất.

“Nhanh đi đi, mấy canh giờ sau tuyết lại lại rơi dày thêm.” Cơ Quân Tà lười nhác quay lại trường kỉ, liếc mắt thoáng nhìn qua cửa sổ, sau đó cười với Thần Dực, rồi lại trùm mềm kín mặt mình lại.

“Vâng, chủ tử.” Thần Dực run rẩy cầm bản kế hoạch, đối với tính tình của Cơ Quân Tà cũng không dám nêu ý kiến, nhanh chóng lắc mình một cái, biến mất.

“Gần đến Xuân rồi, nhưng hình như trời càng lạnh, thật khó chịu…” Đợi khi khí tức Thần Dực hoàn toàn biến mất khỏi Quân viện, Cơ Quân Tà mới ló đầu khỏi chăn, thấp giọng nỉ non một tiếng.

— —— —-


Thần Dực dùng hết sáu thành công lực, cuối cùng trong ba canh giờ trở về Mặc quốc, trong lòng thầm than chủ tử quả thật đoán như thần, trên đường quả thật có chút tuyết rơi, càng ngày càng dày.

“Quản sự! Ngài về rồi!” Lý lão bản thở phào nhẹ nhõm.

“Có chuyện gì?”

“Thập công chúa Hiên Viên Lục Thanh đến quấy rầy…nói là…là chúng ta phục vụ không tốt…” Lý lão bản có chút sợ hãi, dù sao Thập lục công chúa cũng là một trong ba vị công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất.

“Các nàng đang nháo ngoài đại sảnh?” Thần Dực kinh ngạc, công chúa lại tới đây gây rối?

“Vâng, bởi vì thân phận của đối phương nên chúng ta vẫn không dám làm quá, hiện tại đã sắp xếp một bàn thượng hạng để chờ ngài về ạ, ngài ấy nói không thấy ngài sẽ không trở về.” Lý lão bản ảo não.

“Hừ! Đi ra xem nào.” Thần Dực nhíu mày, nét mặt anh tuấn cau có vẫn rất đẹp.

“Công chúa, ngài định xử lí bọn họ thế nào?” Nha hoàn thân cận Tiểu Linh bên cạnh khẽ nói nhỏ với nữ tử diêm dúa bên cạnh, nàng quần là áo lụa, màu sắc sặc sỡ, mùi hương nồng đậm hòa quyện, làm cho người khác vừa nhìn đã muốn tránh xa.

“Dám cướp sinh ý của Tứ ca, Cảnh Giang lâu này nhất định phải diệt.” Hiên Viên Lục Thanh nghiến răng, nét mặt trắng toát trông cực kỳ đáng sợ.

Thất công chúa Hiên Viên Lục Thanh cùng Tứ hoàng tử Hiên Viên Huyền Nha là thân huynh mụi, đều do Đức phi sở sinh, mà Hoàng hậu cũng sinh liền Đại công chúa, Nhị công chúa, Tam công chúa đều là nữ nhi, cho nên Tứ hoàng tử vừa sinh ra là nam làm cho Hoàng thượng vui mừng, ban thưởng rất nhiều, khiến Đức cung tràn ngập màu vàng lóa mắt, vốn dĩ ngôi vị Thái tử nằm trong tay Tứ hoàng tử, nhưng mà Hoàng hậu lại kịp thời sinh ra Lục hoàng tử, Lục hoàng tử dù là nam thứ, nhưng lại là đích tử, vị trí Thái tử kia liền giao cho Lục hoàng tử.

Không giống Cảnh quốc đích thứ đều có thể nối dõi tông đường, Mặc quốc gia giáo cực kỳ nghiêm khắc, cấp bậc đích thứ tôn ti qui định rõ ràng, thậm chí dù là đích tử nhưng vẫn phải chào trưởng tỷ, Mặc quốc tôn ti xếp trước, đích thứ xếp sau.

Hoàng thượng có tổng cộng mười bảy người con, bảy hoàng tử, mười công chúa, trong đó có ba hoàng tử và bốn công chúa đã chết, chỉ còn lại bốn hoàng tử, sáu công chúa.


Đại công chúa, Nhị công chúa, Tam công chúa, Lục hoàng tử do Hoàng hậu sở sinh.

Tứ hoàng tử cùng Thất công chúa do Đức phi sở sinh.

Ngũ công chúa, Thập Tứ công chúa cùng Bát hoàng tử do Thục phi sở sinh.

Thập lục hoàng tử do cung nữ vô danh trong cung sinh ra, cũng không thụ Hoàng thượng sủng ái.

Hoàng thượng cưng chiều cũng chỉ vài người con, mà trong đó có Thất công chúa cùng Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử có thế lực là Lạc lâu, sinh ý rất tốt, nhưng khi Cảnh Giang lâu xuất hiện liền bị mất khách, Tứ hoàng tử ức khí liền về tẩm cung đập phá phát tiết, Thất công chúa đi thăm ca ca liền nghe được câu chuyện, nhanh chóng chạy đến Cảnh Giang lâu phá sinh ý trả thù.

Vì Lạc lâu thất thu, Tứ hoàng tử làm sao đủ tiền để hối lộ chốn quan trường, mặc dù Đức phi được sủng không kém Hoàng hậu, nhưng vẫn chỉ là phi tần, thế nên hiện tại Tứ hoàng tử là trưởng tử nhưng vẫn cần nhờ tiền cấp từ Lạc lâu mới mong có được sự ủng hộ của các vị đại thần.

Vốn dĩ mọi thứ đã hoàn hảo, nào ngờ giữa chừng xuất hiện Cảnh Giang lâu cản đường, làm hại Tứ hoàng tử không kịp chuẩn bị quà hối lộ cho các nguyên lão, phải biết, nguyên lão là đại thần trải qua hai triều, là công thần được vua tin tưởng nhất.

Thất công chúa vẻ mặt hiện lên tia tàn độc, hai tay vò nát khăn lụa mỏng, thề nhất định hôm nay liền làm “đẹp mặt” Cảnh Giang lâu.

Vừa lúc đó, cửa phòng chữ “Nhất” được người gõ vài tiếng, sau đó trực tiếp bước vào, Hiên Viên Lục Thanh vốn dĩ muốn hắt nước trà lên người vừa tới vì hắn tới trễ, nhưng vừa ngẩng đầu liền bị dung mạo đối phương làm cho mê mẩn.

“Thảo dân Thần Dực ra mắt công chúa!” Thần Dực nửa quỳ nửa ngồi thi lễ, dù nàng có là công chúa cũng không nhân nhượng.

Hiên Viên Lục Thanh ngẩn người đối phương là nam nhân gần ba mươi tuổi, da dẻ màu đồng, tóc đen như mực, một thân hắc y nổi bật, đôi mắt sắc bén nhanh nhạy, thân thể cao to nhưng không thô lỗ lại có vẻ nhã nhặn làm người ta yêu thích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.