Đọc truyện Ma Tôn Cũng Muốn Biết – Chương 73: Nhập hồn lần hai
Tình huống lần nhập hồn trước khẩn cấp, Văn Nhân Ách chỉ nghĩ một lòng muốn ổn định cảm xúc của Ân Hàn Giang, vẫn chưa đi sâu vào hồn phách y. Tình huống nhập hồn cũng phải dựa trên trạng thái của bản thân Ân Hàn Giang. Nếu Ân Hàn Giang khăng khăng kháng cự đối phương, không chịu thả lỏng thần hồn thì cho dù nhập hồn được cũng uổng công.
Lần đó thần hồn của Ân Hàn Giang đang hỗn loạn, Văn Nhân Ách vừa tiến vào đã bị kí ức bộc lộ tình cảm và đọc sách không ngừng lặp đi lặp lại ngăn trở. Nhờ lần trị liệu trước cộng thêm khoảng thời gian gần đây tinh thần ổn định, Ân Hàn Giang đã khỏe hơn rất nhiều, thần hồn xuất hiện vô vàn điểm sáng.
Văn Nhân Ách tới gần một trong số những điểm sáng đó, thấy lấp lánh phản chiếu cảnh tượng Văn Nhân Ách lấy Tuyết Trung Diễm cho Ân Hàn Giang.
Hắn lại đến bên một điểm khác lớn hơn, nhìn thấy tình huống lúc Ân Hàn Giang bắt Hạ Văn Triều.
Quan sát thêm mấy điểm, Văn Nhân Ách hiểu ra, những điểm sáng lớn nhỏ khác nhau đó là những điều khiến Ân Hàn Giang thấy vui vẻ sung sướng. Cảm xúc yếu một chút điểm sáng sẽ nhỏ đi một chút; cảm xúc mạnh một chút điểm sáng sẽ lớn hơn một chút.
Điểm sáng lớn nhất là khung cảnh Ân Hàn Giang đọc “Ngược luyến phong hoa”, Văn Nhân Ách thông qua Bách Lí Khinh Miểu thổ lộ tình cảm. Nó lơ lửng trên vị trí cao nhất trong hồn hải, vừa to vừa tròn như một vầng thái dương.
Trong điểm sáng ấy còn có một vài vết bẩn huyết sắc. Thần thức Văn Nhân Ách nhập vào kiểm tra phát hiện ra chúng là những suy nghĩ hỗn loạn u ám, đồng thời kèm theo dấu vết của ảo giác tâm ma, cũng là điều làm cho Ân Hàn Giang đau khổ nhất.
Văn Nhân Ách ngộ ra điểm sáng là những chuyện vui vẻ của Ân Hàn Giang, tì vết màu máu là tâm ma của y.
Hắn lang thang trong hồn hải của Ân Hàn Giang, càng đi càng xa, kiên trì tìm kiếm nguồn gốc sâu nhất của đau đớn. Cuối cùng, ở một nơi rất rất hẻo lánh, tìm thấy một khối máu khổng lồ, còn lớn hơn cả “thái dương” trên không hồn hải.
Đó có lẽ chính là nguồn gốc.
Văn Nhân Ách định đi vào khối máu nhưng nó hơi chống cự, không muốn để hắn xâm nhập.
Hắn đành dịu giọng dỗ dành:
“Ân Tông chủ, là ta, Văn Nhân Ách.”
Nhắc đến tên, khối máu co lại càng chặt, quyết tâm cản bước chân hắn đến cùng.
Đây là điều mà Ân Hàn Giang kháng cự không muốn cho Văn Nhân Ách biết nhất.
Làm thế nào mới phải đây? Văn Nhân Ách phiêu diêu trước khối máu, hơi chút sầu não. Tất cả điểm sáng và khối máu đều là những sự việc đã xảy ra. Nói cách khác, khối máu lớn nhất trước mặt Văn Nhân Ách là chuyện hắn không được biết vì Ân Hàn Giang giấu hắn.
Cho dù là tình lữ song tu có khoảng riêng tư cũng hợp lý thôi. Nếu đối phương không muốn bị động vào thì hắn không nên cưỡng chế tìm tòi.
Nhưng không xử lí được khối máu này thì cũng không chữa khỏi được tâm ma của Ân Hàn Giang. Đúng là cục diện tiến thoái lưỡng nan.
Văn Nhân Ách suy nghĩ hồi lâu, nhớ đến mỗi lúc hắn và Ân Hàn Giang ở bên nhau, rồi lại nghĩ bản thân mình cũng có thật nhiều hồi ức không muốn để ai biết đến, đột nhiên thông suốt.
Nếu Ân Hàn Giang không muốn cho hắn tìm hiểu vậy để Ân Hàn Giang đến tìm hiểu hắn đi.
Văn Nhân Ách dang tay nói với Ân Hàn Giang:
“Bản tôn tuyệt không có ý định xâm phạm vào khoảng riêng tư của em. Ta chỉ mong được cùng em giao hoà hồn hải, hoá giải ngăn cách giữa đôi ta mà thôi.”
Trong lúc hắn nói, khối máu dần thu nhỏ lại, nhỏ đến mức Văn Nhân Ách có thể vòng tay ôm lấy, kéo vào trong ngực.
Cho dù là quá khứ u ám của Ân Hàn Giang Văn Nhân Ách cũng kiên định dùng thân thể bảo vệ. Khối máu xấu kia dần dung nhập vào hồn hải của Văn Nhân Ách.
“A Vũ, A Vũ!”
Giọng nói vừa lạ vừa quen quanh quẩn bên tai, có người dịu dàng đặt tay lên vai hắn. Văn Nhân Ách mơ màng mở mắt, thấy một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp đứng trước mặt mình khẽ gọi, “Đến giờ rời giường rồi.”
Là mẫu thân, người phụ nữ kì tài khi biên thành báo nguy có thể mặc giáp ra trận, mang theo dân binh tử thủ năm ngày liền, mãi khi viện binh chạy đến bà mới ngất xỉu ngay trên tường thành.
Văn Nhân Ách phát hiện cơ thể mình đã trở lại dáng vẻ thiếu niên thuở mười bốn mười lăm, hoảng hốt nhận ra đây là kí ức của mình.
“Luyện võ, đọc sách, rèn chữ… Hôm nay con có nhiều bài tập lắm, đừng để tiên sinh đợi lâu.”
Tay mẫu thân cầm đôi song kiếm ngắn mảnh, nếu Văn Nhân Ách còn nhây trên giường thì đôi song kiếm này sẵn sàng gọt đầu hắn.
“Con tỉnh rồi mà mẹ!”
Văn Nhân Ách vội bật dậy, mặc quần áo đàng hoàng chạy nhanh đi rửa mặt.
Từ nhỏ hắn đã sinh sống ở biên thành, nơi giới tuyến nhân lực hữu hạn, Văn Nhân Ách không có nha hoàn chỉ có một cậu sai vặt cùng nhau luyện võ. Mọi việc hắn đều tự thân vận động, nhưng lúc này vội quá mới gào lên:
“Lấy hộ ta cái khăn với!”
Một đôi tay nhỏ đen đúa nâng tấm khăn trắng đưa đến. Khi Văn Nhân Ách cầm lấy mới sửng sốt. Không thấy cậu sai vặt của hắn đâu, đổi lại là một nhóc con khoảng năm sáu tuổi. Đứa bé này cả người xanh tím, cơ thể đã phân huỷ hơn nửa, vừa bẩn vừa bốc mùi, run rẩy giơ khăn lên.
Là Ân Hàn Giang!
Văn Nhân Ách dung nhập khối máu xấu mà Ân Hàn Giang không muốn đối diện nhất vào thần hồn của mình. Ân Hàn Giang tìm kiếm vị trí thích hợp nhất trong hồn hải của hắn, biến thành cậu sai vặt.
Đây không phải hiện thực, là kí ức của Văn Nhân Ách.
Hắn nhận khăn, nhưng không lau mặt mình mà bế Ân Hàn Giang nhỏ bé lên, dùng khăn lông ấm nhẹ nhàng lau người cho Ân Hàn Giang.
Bàn tay nhỏ sưng phù đáng sợ hất khăn đi, nghiến chặt răng chỉ thoát ra một từ:
“Bẩn.”
Tiểu Hàn Giang không phải đang chê khăn lông bẩn mà là sợ thân thể của mình làm bẩn khăn lông.
“Khăn giặt là sạch, còn em cần phải chữa thương và đổi bộ quần áo tinh tươm nữa.” Văn Nhân Ách đáp.
Tâm cảnh của hắn biến hoá ảnh hưởng đến người trong kí ức hồn hải. Mẹ Văn Nhân Ách cũng không thúc giục hắn đi làm bài tập mà dịu dàng xoa đầu Tiểu Hàn Giang nói:
“Tiểu Giang sao lại bị thương đến thế này? A Vũ, con mau đưa em đi tắm sạch rồi đến chỗ Lý đại phu bôi thuốc nhé.”
Văn Nhân Ách nghe lời đi đun nước giúp Tiểu Hàn Giang tắm, còn tìm quần áo hồi bé của mình cho nhóc mặc, ôm bé con thi triển khinh công bay thẳng đến Dược Đường của đại phu biên thành.
Văn Nhân Ách thuở niên thiếu là một tiểu tướng áo trắng, hơi bị bảnh choẹ, luôn mặc cẩm y màu mây chỉn chu tươm tất. Hắn bế Ân Hàn Giang bay qua những mái ngói mái tranh trập trùng, không ít người dân biên thành ngẩng đầu lên nhìn, xôn xao bàn tán Văn Nhân tiểu tướng quân lại bắt đầu vượt nóc băng tường rồi kìa!
Văn Nhân Ách khi đó, là thiếu niên phi dương, trẻ trung sáng sủa, đến thiên không nơi biên thành cũng lam biếc một mảnh.
“A Vũ?” Tiểu Hàn Giang trong ngực tò mò hỏi.
“Trước khi nhập đạo, tên cha mẹ đặt cho ta là Văn Nhân Vũ. Họ còn bàn bạc tên tự lúc cập quan, vừa hay triển khai chữ “Vũ”, tự là Chỉ Qua.” Văn Nhân Ách đáp.
(Chữ “Vũ” 武, “Chỉ Qua” 止戈. Chữ “Chỉ” và chữ “Qua” hợp thành chữ “Vũ”. Chỉ Qua – thôi việc can qua, ngăn chặn chiến tranh)
Tiếc rằng ngày ấy còn chưa đến nhà Văn Nhân đã gặp nạn mà Văn Nhân Vũ cũng đổi tên thành Văn Nhân Ách.
Đạp mái hiên nhảy xuống bậc cửa làm Lý đại phu bị doạ nhảy dựng lên, vị quân y tuổi già nhưng tinh thần phấn chấn tiện tay vơ cái chổi bên hông nhà khua trước mặt Văn Nhân Ách:
“Thằng nhãi đi đến đâu là gà bay chó sủa đến đó này, làm lão phu giật hết cả nảy! Không gõ cửa đàng hoàng đứng đắn được hả? Lần nào cũng thế, không phải nhảy từ nóc nhà xuống thì chạy trong hậu viện ra, bộ xương già này của ông không chịu nổi ngươi dậm dật đâu!”
Chổi còn chưa đánh vào người đã bị một bàn tay nhỏ nắm chặt. Tiểu Hàn Giang mặt mũi âm u nhìn Lý đại phu.
Cho dù chỉ là một phần xấu trong hồn thể Ân Hàn Giang cũng có sức mạnh rất cường đại. Văn Nhân Ách lo y sẽ ra tay, vừa định ngăn cản thì Lý đại phu nói:
“Ối giời, con cái nhà ai đây? Sao lại ra thế này? Mau đi vào đây lão phu băng bó cho con.”
“Nhặt được giữa núi thây, cha mẹ người thân đều bị ngoại tộc sát hại rồi.” Văn Nhân Ách nhỏ giọng nói với Lý đại phu.
Gương mặt đầy nếp nhăn của thầy thuốc già lập tức thêm trìu mến, để Văn Nhân Ách đặt Tiểu Hàn Giang lên giường, mình thì đi lấy rượu mạnh và đao giúp Tiểu Hàn Giang loại bỏ thịt thối.
Năm đó khi Văn Nhân Ách cứu Ân Hàn Giang về, tuỳ tiện ném cho một viên đan dược, truyền một luồng chân nguyên là chữa khỏi xong cho đứa bé ấy. Vết thương của phàm nhân đối với người tu chân mà nói thật quá nhẹ nhàng. Ân Hàn Giang không có cảm giác gì với việc được chữa thương cả.
Lúc này, Lý đại phu cẩn thận khoét thịt thối, rồi dùng rượu mạnh khử trùng, đau đến khuôn mặt nhỏ của Tiểu Hàn Giang nhăn nhó. Văn Nhân Ách thấy thế có chút khó hiểu, rõ ràng là hồn thể sao cảm nhận được đau đớn? Lúc này Ân Hàn Giang đang nghĩ gì?
Lý đại phu sợ phạm đến da thịt còn lành, không dám làm quá nhanh, vừa khoét vừa rửa mất khoảng năm canh giờ, trời đã về chiều ông mới bôi thuốc đủ hết các vết thương, băng bó cẩn thận.
Tiểu Hàn Giang trán đẫm mồ hôi, Lý đại phu nói “Được rồi” là lúc bé con ngất xỉu, gương mặt vẫn nhăn lại vì đau đớn.
“Khi ngươi nhặt được đứa bé này nó đã bị thương mấy ngày rồi?” Lý đại phu kéo Văn Nhân Ách sang một bên thấp giọng hỏi.
“Chắc năm ba ngày gì đó, kéo ra từ núi thây.” Văn Nhân Ách không biết liệu có bị Ân Hàn Giang nghe thấy, trong hồn hải không thể truyền âm cũng thấp giọng trả lời.
“Đứa bé này có chút không ổn,” Lý đại phu nghiêm trọng nói, “Tuổi nó còn nhỏ quá, ta sợ trí não bị tổn thương nên không dùng Ma Phí Tán, đành phải cố gắng chịu đựng. Một ít thịt thối không có cảm giác khoét xuống cũng chẳng sao, nhưng có chỗ da thịt nửa lành, đao đụng đến là đau đớn cắt thịt. Nhóc con nhỏ như vậy, ta trị thương trong thời gian dài liên tục mà nó không kêu lấy một tiếng. Đổi lại con khỉ lươn lẹo sĩ diện nhà ngươi có cắn răng không gào thì lão phu cũng thấy quá là điều bình thường thôi. Nhưng đứa nhỏ kia đến khóc cũng không biết khóc, ta sợ trong này đã xảy ra vấn đề gì rồi.”
Vừa nói, Lý đại phu vừa chọc chọc vào ngực Văn Nhân Ách.
Trái tim sao?
Lão đại phu liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề. Năm đó Văn Nhân Ách chẳng để ý gì bỏ mặc Ân Hàn Giang trên núi. Hắn nghĩ đưa cho nhóc con đồ ăn no đủ, quần áo tươm tất, tâm pháp luyện công và năng lực báo thù như vậy là đủ rồi. Một người đàn ông kiên cường thì không được yếu đuối. Nhưng Văn Nhân Ách không nghĩ đến năm đó Ân Hàn Giang chưa phải người đàn ông kiên cường mà chỉ là một bé trai năm tuổi, vẫn trong độ biết khóc biết cười.
“Đứa nhỏ này được cứu muộn mất rồi.” Lý đại phu lắc đầu nói, “Chân trái có lẽ sẽ què, trên mặt trên người cũng để lại đầy sẹo. Ta biết ngươi bận, Văn Nhân Nguyên soái và phu nhân quản ngươi rất chặt nhưng vẫn cần bớt chút thời gian chăm sóc nó. Vừa nãy khoét thịt, khi đau đến quá sức chịu đựng nó chỉ biết nhìn ngươi chằm chằm, cho thấy đã nhận định ngươi là người cứu rỗi duy nhất. Ngươi hãy ở bên nó nhiều hơn.”
“Vãn bối hiểu rồi.” Văn Nhân Ách thở dài đáp.
“Vãn bối cái gì mà vãn bối!” Lý đại phu dộng đầu hắn vào cửa, “Bày đặt ngàn năm văn vở với ta hả, ngươi đủ làm cháu nội ta đấy con trai!”
“A Vũ hiểu rồi.” Văn Nhân Ách đành phải tìm lại xưng hô mình đã vứt bỏ từ lâu.
Khi Lý đại phu đập Văn Nhân Ách Tiểu Hàn Giang đã tỉnh lại, âm trầm nhìn tay Lý đại phu vừa lôi đầu Văn Nhân Ách.
Thầm quan sát một thời gian, Văn Nhân Ách có chút hiểu biết về sự tương quan giữa ánh mắt và suy nghĩ của Ân Hàn Giang. Ân Hàn Giang đang giận Lý đại phu đánh hắn.
Vì thế hắn ngồi xuống giường, bế Tiểu Hàn Giang lên, đặt bé con nằm trên đùi mình, giới thiệu Lý đại phu với Tiểu Hàn Giang:
“Vị này là Lý đại phu, năm đó còn là ngự y đấy.”
“Hảo hán không nhắc dũng năm xưa, ta cũng chỉ là một lão già củi mục không trị được bệnh của phi tần, bị đuổi ra khỏi cung lưu đày đến quân đội thôi!” Lý đại phu quay lưng về phía hai người, bóng dáng có chút cô đơn.
Văn Nhân Ách cười cười:
“Chuyện năm đó ta không nói nữa. Y thuật của Lý đại phu cao minh, sau khi đến biên thành nơi đây đã cứu được tính mạng của 6148 binh sĩ. Mấy năm trước còn theo quân lên chiến trường, trong vòng ba ngày chữa trị cho mấy chục thương binh, cuối cùng kiệt sức ngã xuống ở hậu phương. Cha anh ta nhiều lần nguy hiểm tính mạng đều được Lý đại phu ra tay cứu giúp, đến cả ta cũng…”
Hắn thấy tai Lý đại phu đã đỏ bừng, không tiện khen ngợi nữa, đành ghé xuống gần Tiểu Hàn Giang thì thầm:
“Năm đó biên cảnh báo nguy, mẫu thân ta hoài thai chín tháng vẫn mặc giáp bước lên đầu thành. Khi chờ được viện binh tới chống đỡ thì dưới thân đã thấy đỏ. Nếu không nhờ Lý đại phu diệu thủ, ta đã chết lưu trong bụng mẹ.”
Tiểu Hàn Giang chớp chớp mắt.
Văn Nhân Ách thấp giọng nói:
“Thật ra ta là cháu nội của ông ấy.”
Mắt Tiểu Hàn Giang sáng rực lên, cất tiếng nói đầu tiên với ai đó ngoài Tôn thượng từ sau khi đi vào hồn hải của Văn Nhân Ách, một câu dành cho Lý đại phu:
“Ông nội!”
Thanh âm còn nghẹn, hơi yếu ớt, làm Lý đại phu nghe xong vui sướng đến rung râu, xoay người qua bên giường:
“Ôi, bé ngoan!”
Tiểu Hàn Giang túm râu của ông, nhoẻn miệng cười, lây sang vết thương vừa mới băng bó cẩn thận trên mặt, đau đến kêu xuýt xoa.
Lý đại phu vội kéo lại râu của mình, nhìn Văn Nhân Ách ý nói đứa bé này cuối cùng cũng có chút nhân khí, cố gắng che chở.
Tiểu Hàn Giang hơi mệt, bé con nghịch ngợm một lát rồi gối đầu lên cái chân cơ bắp rắn chắc của Văn Nhân Ách ngủ mất.
Trước khi chìm vào giấc mộng, y thầm nghĩ, hoá ra đây là những người mà Tôn thượng muốn bảo vệ.