Đọc truyện Ma Tôn Cũng Muốn Biết – Chương 66: Cái gọi là nhân quả
Điều mà Bách Lí Khinh Miểu được cảnh tỉnh không phải là quan hệ giữa Hạ Văn Triều và thương sinh mà là nàng không giống Ân Hàn Giang. Ân Hàn Giang có thể ném hết tính mạng những kẻ khác, Bách Lí Khinh Miểu ngay từ đầu đã không phải người như vậy rồi.
Câu nói giúp nàng thức tỉnh là “cam nguyện từ bỏ tất thảy vì Hạ Văn Triều”. Nàng vẫn luôn chấp nhận tình yêu là phải như thế. Trong tiềm thức Bách Lí Khinh Miểu cảm thấy mình cho đi nhiều như này, đối xử tốt với huynh ấy, yêu huynh ấy như này, tại sao Hạ Văn Triều lại đáp lại nàng như kia, nàng không cam lòng.
Nhưng hiện tại, nàng sực nghĩ, hình như chuyện nàng làm được vì Hạ Văn Triều cũng chẳng nhiều nhặn gì cho cam. Bách Lí Khinh Miểu hỏi:
“Ân Tông chủ, người thấy ta từ bỏ tất cả vì sư huynh ở chỗ nào vậy?”
Ân Hàn Giang đáp:
“Chính là ngươi vì gã mà đi tìm Tuyết…”
Không đúng, quả thật trước đó Tôn thượng đã nói với y Bách Lí Khinh Miểu lấy Tuyết Trung Diễm cho Hạ Văn Triều, lúc này lại bị Ân Hàn Giang hấp thu rồi. Phá Nhạc Vẫn Thiết vốn Bách Lí Khinh Miểu cũng tìm vì Hạ Văn Triều, nhưng sau đó về tay Ân Hàn Giang luôn.
Người cầm đồ của Bách Lí Khinh Miểu và Tôn thượng nhiều nhất là Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang lập tức trầm mặc, im lặng nhìn Bách Lí Khinh Miểu, hiện trường có chút xấu hổ.
Ân Hàn Giang không quan tâm đến sống chết của người khác, nhưng nhiều năm nay y một thân một mình, ngoài ân cứu mạng, nghĩa nuôi dạy của Văn Nhân Ách ra thì chẳng nợ ai thứ gì. Chỉ là, cẩn thận nghĩ lại, y đã thông qua Văn Nhân Ách nợ Bách Lí Khinh Miểu. Ít nhất là Tuyết Trung Diễm, Bách Lí Khinh Miểu suýt chết cứng ở Vạn Lí Băng Nguyên mới lấy được.
Cũng may Bách Lí Khinh Miểu không để ý thái độ của Ân Hàn Giang, nàng ôm đầu lắc lắc nói:
“Người cũng thấy hình như ta chẳng đánh đổi gì vì sư huynh phải không? Nhưng tại sao ta luôn có một cảm giác mình yêu sư huynh chết đi được, còn đã vì huynh ấy mà từ bỏ rất nhiều thứ chứ?”
“Khi sư huynh bị huỷ căn cơ, quả thật ta lấy Thất Thải Bích Liên Tâm vì huynh ấy. Nhưng cuối cùng Thất Thải Bích Liên Tâm về tay Liễu sư tỷ. Ta biết rõ người moi Nguyên anh của sư huynh là Thư hộ pháp, bây giờ lại ở nhờ Huyền Uyên tông, được Thư tỷ tỷ chăm sóc, quan hệ không tính là thân mật nhưng cũng chung sống hoà hợp. Sau khi sư huynh và Liễu sư tỷ thành hôn ta liền rời khỏi môn phái, vân du tứ hải cùng ba người Chung Ly đại ca, Thanh Tuyết sư phụ và Túc Hoè. Ở Tử Linh Các Thái Âm Sơn, đúng là ta lấy được Toả Tâm Thảo, nhưng đâu phải vì sư huynh, là vì chưởng môn sư bá mà.”
“Khó khăn lắm mới quay về môn phái, sư huynh kêu ta ám hại Cừu hộ pháp, ta cũng không đồng ý.”
Nàng càng nói ánh mắt càng kì dị, một vẻ “rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”. Bách Lí Khinh Miểu cào đầu rối tung, nghi hoặc nói:
“Ta và sư huynh đã sớm vẫy tay xin chào đường ai nấy đi từ khi huynh ấy thành hôn, đến nay chẳng còn can hệ gì nữa. Tại sao ta lại luôn có cảm giác huynh ấy phụ bạc ta, ta không cam lòng từ bỏ mối tình này nhỉ? Người bị huynh ấy phụ bạc nên là Liễu sư tỷ mới phải chứ?”
Cảm giác này Ân Hàn Giang nghe thấy quen quen. Đến nay mỗi khi y nhìn Bách Lí Khinh Miểu trong lòng cũng không tự chủ được mù mịt sát khí, đinh ninh là nàng đã chà đạp lên tấm chân tình của Văn Nhân Ách.
Nhìn dáng vẻ đầu óc hỗn loạn của Bách Lí Khinh Miểu, Ân Hàn Giang bình tĩnh kéo ống tay áo nàng lại xé một mảnh ra, lau chùi bụi bẩn không tồn tại trên lưỡi Phá Quân Thích.
Mỗi khi muốn giết Bách Lí Khinh Miểu, Ân Hàn Giang đều dùng cách này để khắc chế bản thân.
Dòng hồi tưởng của Bách Lí Khinh Miểu đứt quãng bởi nửa ống tay áo bị xé mất. Nàng có chút vô ngữ nhìn cái váy rách tung toé của mình, không biết Ân Hàn Giang có đam mê gì với việc dùng mình làm giẻ lau.
Nàng khụ hai tiếng, quay sang phía Sư đàn chủ đang mang vẻ mặt khát khao nhìn mình, hơi ngượng ngùng nói:
“Sư đàn chủ, ta không biết lây bệnh, cần làm phiền ngươi tự thân động thủ rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không đòi sống đòi chết nữa, cảm ơn ngươi đã chăm sóc.”
“Khụ khụ khụ, đâu có chăm sóc gì, là ngươi cướp mất đấy.”
Sư đàn chủ chột dạ ho mấy tiếng, đi lên áp tay cách ngực Bách Lí Khinh Miểu thu lại bệnh khí hắn đã tu luyện bao nhiêu năm nay.
Sau khi Sư đàn chủ hút hết bệnh khí lại bỗng nhiên phát hiện ra pháp lực của mình mạnh lên. Theo lý thuyết, bệnh khí giống chân khí, truyền đi truyền lại sẽ hao tổn không ít. Sư đàn chủ đã chuẩn bị tinh thần cho việc thực lực yếu đi, ai dè bệnh khí thế mà lại mạnh hơn trước!
Trong thời gian này, Bách Lí Khinh Miểu tích cực ôn dưỡng, thương thế cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ cần tìm nguyên liệu thích hợp luyện chế lại pháp bảo bản mạng là được. Cứ mãi suy yếu hôn mê bất động là do ảnh hưởng của bệnh khí. Nàng trả lại bệnh khí cho Sư đàn chủ xong thấy người tỉnh táo hẳn lên, suy nghĩ cũng sáng rõ hơn.
Nàng nói với Ân Hàn Giang:
“Ta có thể theo người trở lại Thượng Thanh phái dụ sư huynh ra. Không chỉ có thế, sư phụ… Cừu hộ pháp đã đưa pháp bảo khống chế hồn thề của Liễu sư tỷ cho ta, ta có thể lệnh cho Liễu sư tỷ làm việc. Nhưng ta có một điều kiện.”
“Miễn bàn.” Ân Hàn Giang đáp, trực giác nói cho y biết y sẽ không cho phép.
Bách Lí Khinh Miểu lại rất cố chấp. Lúc trước nàng đã không đồng ý Thượng Thanh phái ép nàng hãm hại Cừu Tùng Tuyết. Bây giờ Ân Hàn Giang muốn nàng làm thế với Thượng Thanh phái, nàng cũng có thể không đồng ý.
Cho dù Ân Hàn Giang không muốn thoả hiệp, nàng vẫn nói:
“Mục đích cuối cùng của người là Huyết Ma. Ta từng nghe Chung Ly đại ca nói Huyết Ma hại chết mười bảy vị cao thủ Chính đạo, sau khi thành Ma chỉ sợ sẽ là mối nguy hại với Tu chân giới. Chúng ta là tu sĩ Chính đạo, quyết không thể để một ma đầu như vậy huỷ hoại Tu chân giới, thậm chí tàn sát nhân gian. Bỏ qua tình cảm cá nhân của ta, cứ cho là Hạ Văn Triều không biết chuyện nhưng để Huyết Ma lợi dụng, hắn cũng chẳng thoái thác được tòng phạm, không thể tính như vô tội.”
Lần này nàng lập luận đanh thép, nói có sách mách có chứng, làm Ân Hàn Giang phải rửa mắt mà nhìn thật, cũng nhẫn tính tình xuống nghe tiếp.
“Vậy nên ta đồng ý đến Thượng Thanh phái dụ Hạ Văn Triều ra, đồng thời dẫn theo Huyết Ma xuất đầu. Nhưng phải giao Hạ Văn Triều cho Thượng Thanh phái, thậm chí là năm đại môn phái công khai phán xử. Chúng ta không thể tuỳ tiện dùng tư hình.” Bách Lí Khinh Miểu nghiêm túc nói.
Ân Hàn Giang bắt đầu muốn thiêu chết Bách Lí Khinh Miểu rồi đấy, sao có thể buông tha cho Hạ Văn Triều được. Tuy nhiên ý tưởng của Bách Lí Khinh Miểu thật ra cũng không mưu mà hợp với tính toán của y. Ân Hàn Giang sẽ chứng minh thay Tôn thượng của mình, y muốn cho những nhân sĩ Chính đạo kia thấy rõ chúng đã đui mù đến mức nào, trợ Trụ làm ác, hại chết Tôn tượng tốt nhất của y!
Chẳng qua sau khi công khai việc ấy, Ân Hàn Giang cũng không định tha cho những tu giả ngày đó cùng Hạ Văn Triều tham gia bao vây tiêu diệt. Y nhìn Bách Lí Khinh Miểu, khẽ cười lạnh không tính nói cho nàng biết suy nghĩ của mình, gật đầu đáp:
“Công khai phán xử được thôi.”
“Ân Tông chủ cao thượng, Bách Lí nguyện theo Tông chủ một chuyến.” Bách Lí Khinh Miểu ngây ngô ôm quyền nói.
Nàng đã phối hợp, Ân Hàn Giang và Bách Lí Khinh Miểu quyết định lập tức khởi hành. Quần áo trên người nàng rách mướp cả rồi, bèn xin Ân Hàn Giang ra ngoài đợi, nàng thay bộ nào chưa bị dùng để lau Phá Quân Thích đã.
Vừa mới đổi sang chiếc váy màu vàng nhạt của nữ đệ tử Thượng Thanh phái, Bách Lí Khinh Miểu thấy một người bỗng xuất hiện trước mặt mình, là Văn Nhân Ách.
“Văn Nhân tiền bối.” Nàng ôm quyền chào.
Văn Nhân Ách qua “Ngược luyến phong hoa” thấy được quyết định của Bách Lí Khinh Miểu vô cùng ngoài dự đoán. Thật ra hắn đã chuẩn bị tốt nếu Bách Lí Khinh Miểu không chịu đồng ý với Ân Hàn Giang, hắn sẽ bám vào người Bách Lí Khinh Miểu, mượn cơ thể của nàng tự mình đến Thượng Thanh phái dụ Hạ Văn Triều ra. Nhưng cách này rất có khả năng bị Huyết Ma phát hiện, không phải thượng sách. Lúc này Bách Lí Khinh Miểu đồng ý phối hợp, Văn Nhân Ách yên tâm đồng thời cũng có chút khó hiểu.
“Ngươi lại đồng ý trợ giúp Huyền Uyên tông bẫy Hạ Văn Triều cơ à, Bản tôn cho rằng cả đời Bách Lí Khinh Miểu cũng không thể thoát khỏi Hạ Văn Triều.” Văn Nhân Ách nói.
Mặt Bách Lí Khinh Miểu đỏ bừng, nói hết tâm sự với vị “tiền bối” Văn Nhân Ách có chút lạnh lùng nhưng vẫn luôn rất săn sóc mình này:
“Ta cũng thấy rất kì lạ. Hồi mười tám tuổi, ta cảm giác như mình có thể vì sư huynh mà vào sinh ra tử. Sau Chính Ma đại chiến, ta vừa nhìn thấy sư huynh là sẽ đau lòng, ước gì có thể tặng Nguyên anh của mình cho huynh ấy. Ngày sư huynh thành hôn, ta đau đớn muôn phần, không phải có Chung Ly đại ca giúp đỡ, chỉ sợ là ta đã lén quay lại Thượng Thanh phái nhìn huynh ấy. Nếu huynh ấy và Liễu sư tỷ chung sống không vui vẻ thuận hoà, có lẽ ta sẽ vi phạm nguyên tắc của bản thân, cam tâm nương thân nơi sư huynh, trở thành loại người mà chính ta cũng ghê tởm.”
Văn Nhân Ách thấy nàng phân tích rất hợp tình hợp lý. Trong sách ghi lại nếu không phải có Tử Linh Các chủ bao phen ngáng chân, chỉ sợ là Bách Lí Khinh Miểu đã sớm ở bên Hạ Văn Triều, trở thành một trong những vợ của gã. Nàng cùng Hạ Văn Triều nhiều lần dây dưa mập mờ, lại bị Thần cách quấy phá, không làm sao thoát ra được khỏi đoạn ngược luyến đó.
Nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác. Ba mươi năm vân du, Chung Ly Khiêm giáo dục Bách Lí Khinh Miểu rất khá. Cừu Tùng Tuyết… chắc là cũng mang lại một ít tác dụng đi.
Bách Lí Khinh Miểu trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:
“Ta vừa cẩn thận hồi tưởng lại hành động của sư huynh trước khi thành hôn. Đại khái do từ nhỏ ta đã định tình với sư huynh, lại bỏ ra hơn hai mươi năm thanh xuân và tình cảm, khó lòng dứt bỏ. Nhưng lúc này ta cũng sắp 70 tuổi rồi, ở phàm trần đã là tuổi nhìn thấu bãi bể nương dâu. Bớt đi bầu nhiệt huyết năm ấy, nhiều thêm đôi phần lí trí. Có những việc, những người mà mình càng đâm đầu cho đi càng đòi hỏi muốn nhận lại, không chiếm được hồi báo sẽ cắn chặt không buông. Nhưng một khi buông tay rồi mới phát hiện năm xưa chẳng còn để lại gì ngoài những chấp niệm khôn nguôi.”
“Lời của Ân Tông chủ không tuyệt đối chính xác nhưng có một câu rất đúng. Ta cẩn thận nghĩ lại khúc mắc giữa mình và sư huynh, bỗng nhiên phát giác có lẽ ta chẳng yêu huynh ấy đến như vậy, mà chỉ là đang cố chấp với cảm giác trả giá vì một người, bị tình yêu của chính mình làm cho cảm động mà thôi.”
“Văn Nhân tiền bối đừng chê cười vãn bối, vãn bối… còn đang chưa hiểu tại sao một năm trước lại muốn đi chết đây.”
Vẻ mặt Bách Lí Khinh Miểu thản nhiên, quả thật bị Ân Hàn Giang mắng đến tỉnh.
Văn Nhân Ách khẽ cười, nghĩ đến đoạn đối thoại vừa nãy trong “Ngược luyến phong hoa”, không khỏi có chút đắc ý nói:
“Chuyện ngươi khuynh mộ Hạ Văn Triều, Bản tôn đi hỏi han khắp chốn, gần như môn nhân Huyền Uyên tông, xa như Chung Ly Khiêm, Chung Ly Cuồng, thậm chí từ kí ức của Dược Gia Bình cũng không tìm thấy câu trả lời. Không ngờ rằng, người am hiểu tình yêu nhất thế mà lại ở ngay bên Bản tôn.”
Hắn hao tâm tổn trí, đến cả ba cái loại phương pháp như chú truy tung rồi đồng tâm cổ cũng nghĩ ra nhưng vẫn không tài nào thức tỉnh được Bách Lí Khinh Miểu. Ngược lại là Ân Hàn Giang thấu triệt sâu sắc hơn Văn Nhân Ách nhiều.
Ân Hàn Giang yêu một người chẳng xin được hồi báo. Y có thể không cần Văn Nhân Ách đáp lại, chỉ mong hắn còn sống là tốt rồi. Cho dù Văn Nhân Ách trong sách yêu Bách Lí Khinh Miểu sâu đậm, y vẫn vì Tôn thượng mà gom những mảnh vỡ trái tim lại, bảo vệ Bách Lí Khinh Miểu.
Cũng bởi bản thân đã có trải nghiệm như vậy Ân Hàn Giang mới liếc mắt một cái là nhìn ra nút thắt trong lòng Bách Lí Khinh Miểu, chẳng qua là tâm nguyện chưa yên mà thôi.
“Bách Lí Khinh Miểu,” Văn Nhân Ách lấy khối Thần huyết ra đặt trước mặt nàng, “Năm xưa Bản tôn nợ ân tình của ngươi, bây giờ trả hết. Vật này bên người, chỉ cần ngươi không đến quá gần Thần cách, sẽ giúp ngươi không bị tình cảm ảnh hưởng đến lý trí, cất cẩn thận. Từ đây, giữa ta và ngươi không còn nhân quả.”
Bách Lí Khinh Miểu nhận Thần huyết, nhất thời cảm thấy thân thể tràn đầy sức mạnh, Thần huyết hoá ra một dải lụa màu đỏ, trở thành pháp bảo bản mạng mới của nàng. Nàng vội khoanh chân ngồi xuống vận chuyển chân nguyên luyện hoá pháp bảo bản mạng. Văn Nhân Ách tinh tường nhìn ra nàng đang tu luyện Vô Tình Đạo!
Văn Nhân Ách nhờ lệnh chiến tranh của Thiên Sinh Thần mà nhập đạo, nắm giữ được sức mạnh báo thù cho người thân. Ân Hàn Giang được Văn Nhân Ách lòng mang thù hận cứu về, si mê yêu Tôn thượng của y. Bách Lí Khinh Miểu bị tình nghiệt quấn thân, được Ân Hàn Giang một lời thức tỉnh, về sau hoàn toàn thoát khỏi tình nghiệt, tĩnh tâm bước lên đại đạo.
Cái gọi là nhân quả, dường như vận mệnh đã sớm sắp đặt cẩn thận và quyết định xong xuôi rồi.