Đọc truyện Ma Tôn Cũng Muốn Biết – Chương 28: Văn vẻ rác rưởi
Khi Văn Nhân Ách ném sách còn thi triển thủ thuật che mắt, khiến người khác nhìn thấy như là có hai quyển sách ném sang, một cao thủ Đại thừa kì cấp cao như hắn lừa gạt người thường không có vấn đề gì, Chung Ly Cuồng cũng không phát hiện thật ra có mỗi một quyển sách ném lại đây, chỉ có Chung Ly Khiêm nghi hoặc liếc mắt nhìn sang, y cũng thấy được bìa sách, khẳng định cuốn này chắc chắn không thuộc về thư viện, nhưng vậy thì nó rốt cuộc là từ đâu ra?
Ma tôn không định giải thích gì cả, khi hắn nhìn thấy lại có thêm một quyển sách xuất hiện thì đã hết tâm trạng ở lại hội sách rồi nên truyền âm ngay với Thư Diễm Diễm:
“Không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải làm cho Chung Ly Khiêm rời khỏi phạm vi Chung Ly thế gia, hoàn thành việc này, giảm cho ngươi 99 năm xử phạt.”
Còn lại một năm coi như để công bằng cho hai vị đàn chủ ngâm mình dưới thuỷ lao cùng hai vị khác bị dọn đến trên giường hàn ngọc, một năm không phải là việc khó gì với Thư Diễm Diễm. Nàng nghe nói có thể được miễn giảm nhiều năm trừng phạt như vậy, mắt sáng lên lập tức nói:
“Nhất định không phụ lòng Tôn chủ.”
Để lại lời xong, Văn Nhân Ách im lặng gật đầu với Chung Ly Khiêm, rời khỏi hội sách qua đường cửa sổ, động tác cực nhanh, thư sinh bình thường trong hội sách không phát hiện ra được.
Ba bị công tử Chung Ly gia thật ra có thấy nhưng Văn Nhân Ách đã im lặng cáo từ Chung Ly Khiêm, Chung Ly Khiêm thấy hắn là cao thủ tu chân giới, không muốn tự nhiên làm khó, chuyên tâm tiến hành tiếp hội sách. Chung Ly Cuồng giận điên lên, rất muốn đương trường lật bàn, Chung Ly Khiêm không dấu vết lấy đi bút lông trên tay gã, chấm mực viết lên tường một câu thơ.
Y dáng vẻ phong lưu, khi đặt bút phóng khoáng không nói lên lời, những chấm mực nước bắn lên tay áo trắng như điểm từng đoá hoa mai, cho dù là thơ văn hay cử chỉ đều khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán, Chung Ly Cuồng bị cướp bút, biết Chung Ly Khiêm không cho phép gã náo loạn, đành phải nhịn xuống, trở về chỗ ngồi uống mạnh một ngụm rượu.
Sau khi hội sách kết thúc, những thư sinh tới bái phỏng hôm nay đều vô cùng tôn sùng Chung Ly Khiêm, trước khi chia tay lưu luyến không rời. Chung Ly Khiêm nói với mọi người, Ngũ Liễu Sơn Trang hoan nghênh các vị học sinh trong thiên hạ, mọi người có thể đến đàm luận thơ văn bất kì lúc nào. Mọi người vui vẻ ra về, Thư Diễm Diễm liếc mắt đưa tình chằm chằm nhìn Chung Ly Khiêm, mãi tới cuối cùng mới đứng dậy, thấy có vẻ Chung Ly Khiêm thực sự không có ý tứ để tâm đến mình mới thất vọng chậm rì rì bước ra khỏi thư viện.
Mới đi được vài bước lại nghe thấy phía sau có người gọi nàng:
“Vị cô nương này xin dừng bước.”
Thư Diễm Diễm cười khẽ một chút quay lại thấy là Chung Ly Cuồng, thầm nghĩ chín bỏ làm mười vậy, giao lưu tí đi. Quan trọng là dùng Chung Ly Cuồng có thể lừa Chung Ly Khiêm ra, chỉ cần bắt được Chung Ly Khiêm vào tay Tôn chủ sẽ thả những thuộc hạ cục cưng kia của nàng ra!
Vì cả một rừng xanh Thư Diễm Diễm tình nguyện nếm thử một lần ngọn cỏ ven đường.
Tạm không đề cập tới Thư Diễm Diễm thông đồng với Chung Ly Cuồng như thế nào, Văn Nhân Ách cầm sách, lập tức mang theo Ân Hàn Giang bay đến nơi rừng sâu núi thẳm không người cách xa Chung Ly thế gia, bày trận pháp, để Ân Hàn Giang bảo vệ bên ngoài, lúc này hắn mới yên tâm đọc sách.
“Diệt thế thần tôn” chỉ có quyển một thôi độ dày đã không kém “Ngược luyến phong hoa: Chàng là điều duy nhất trong ta bất biến” mấy, cũng là tác phẩm lớn trường thiên hơn một trăm vạn chữ, Văn Nhân Ách huyễn hoá ra một cái bàn và ghế dựa, bắt đầu tập trung đọc.
Vừa xem thì không ngừng lại được, ước chừng tròn ba ngày ba đêm liên tục mới đọc hết quyển sách này. Đọc xong tâm tình của Văn Nhân Ách cực kì phức tạp.
Nghiêm khắc mà nói trên mặt ý nghĩa, quyển sách này nếu chỉ là một câu chuyện bình thường, hắn sẽ cảm thấy rất thú vị, có vài tình tiết thậm chí còn khiến người ta sôi trào nhiệt huyết, muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi nhân vật chính.
Vai chính của cuốn tiểu thuyết này là một người nam, thời thơ ấu sống ở một thị trấn nhỏ bình thường, không biết cha mình là ai, sống nương tựa lẫn nhau với người mẹ ốm yếu. Nam chính lúc nhỏ ở làng quê nghèo khổ chính là đại ca của đám trẻ con, được các đồng bạn tôn sùng, chỉ là đứa con nhà bên cạnh cậy có tiền thường xuyên bắt nạt nó, nô bộc của quý tộc nhà cao cửa rộng cũng không coi ai ra gì. Nam chính tự nhủ với bản thân đừng khinh thiếu niên nghèo, sau này nhất định nó trở nên nổi bật.
Một ngày vào đông nó lên núi đốn củi, chuẩn bị về nhà lại cảm giác được cả trấn nhỏ tử khí âm u, nó vừa chạy đến nơi thì thấy tất cả người trong trấn nhỏ chết hết rồi. Nam chính gặp biến lớn, khóc lóc thảm thiết, thu hút người tu chân đi ngang qua ghé lại, đưa nó lên núi, lại tra ra linh căn hiếm thấy nhất, con đường tu tiên của nó mở ra từ đó.
Gã ở môn phái là sư huynh mà ai cũng yêu mến, sâu trong nội tâm lại bị ám ảnh không thôi, vẫn luôn tìm kiếm hung thủ đã giết chết người nhà và bạn bè của mình. Sư phụ nói, trấn nhỏ bị tận diệt có thể là do người trong Ma đạo làm để tu luyện tà môn pháp thuật gì đó, gã thề sau này nhất định phải trừ ma vệ đạo, nỗ lực tu luyện. Sau khi gã Trúc cơ xuống núi gặp được kẻ bắt nạt mình năm đó, cả nhà người kia đã chuyển hết đi chỗ khác nên không bị diệt môn, nam chính hung hăng dạy dỗ bọn chúng, rửa mối nhục ngày xưa.
Sau đó, gã lên làm chưởng môn, còn thu rất nhiều tiểu đệ. Trong những tiểu đệ đó có con vợ lẽ không được yêu thích của tu chân thế gia, có người tu chân thân ở ma đạo tâm hướng chính đạo, có tán tu tu Tán Tiên lạc lối vừa chính vừa tà, cũng có tiền bối cao nhân cùng gã ngang hàng kết bạn. Gã còn may mắn gặp được một vị thần nhân thượng cổ làm sư phụ chỉ đạo gã tu luyện, sư phụ giúp hắn giải trừ rất nhiều lần nguy nan, gã vô cùng biết ơn sư phụ.
Gã còn gặp được muôn màu muôn vẻ hồng nhan tri kỉ, tất cả những người đẹp tâm lý đó đều nguyện ý chung sống hoà bình, thờ chung một chồng, vợ cả xử lý mọi việc rất khá, gã rất kính trọng vợ cả.
Kết cục của quyển thứ nhất là gã dưới sự trợ giúp của sư phụ cuối cùng cũng dùng mưu kế diệt trừ được đệ nhất cao thủ Ma đạo hình như là kẻ đã giết người nhà mình, rồi phát hiện ra đầu mối mới chứng minh người tàn sát trấn nhỏ không phải cao thủ ma đạo kia mà là người thượng giới nào đó hạ phàm.
Vì tìm ra kẻ thù, nam chính mang theo người có tư chất tốt nhất trong các vợ của mình là tiểu sư muội phi thăng Tiên giới, đến đó quyển một kết thúc, cuối cùng còn viết muốn biết cốt truyện trên Tiên giới như thế nào xin đọc “Diệt thế thần tôn – Quyển II”.
Bản thân câu chuyện này không có vấn đề gì nhưng một khi nói ra tên của các nhân vật trong vở kịch thì dường như không phải chỉ đơn giản thế.
Quyển “Diệt thế thần tôn” này, nam chính tên Hạ Văn Triều, vợ cả là Tử Linh các chủ, tiểu sư muội điêu ngoa tuỳ hứng thích quấy rầy gã là Bách Lí Khinh Miểu, một tiểu đệ của gã là Chung Ly Cuồng, đệ nhất cao thủ Ma đạo gã tính kế giết chết ở kết truyện là Văn Nhân Ách.
Cuốn sách này viết theo một góc độ hoàn toàn điên đảo cốt truyện của “Ngược luyến phong hoa”, cùng là một cốt truyện, “Ngược luyến phong hoa” dưới góc nhìn của Bách Lí Khinh Miểu giải thích một cách, “Diệt thế thần tôn” lấy góc nhìn của Hạ Văn Triều lại thay đổi hoàn toàn một cách khác!
Ví dụ như đoạn Bách Lí Khinh Miểu bị giam cầm, là do Tử Linh các chủ sắp thành hôn với Hạ Văn Triều chỉ ra Bách Lí Khinh Miểu mang mệnh Thất Sát, nàng đi đến đâu người chết đến đó, tai ương sẽ sóng bước cùng Bách Lí Khinh Miểu. Hạ Văn Triều vì bảo vệ tiểu sư muội thân yêu mới để nàng ở sau núi, không cho ai tổn thương Bách Lí Khinh Miểu.
Còn bên Bách Lí Khinh Miểu đây, chính là Hạ Văn Triều nghe nói Tử Linh Các có linh dược có thể cứu chưởng môn, lúc tới cửa xin thuốc được Tử Linh các chủ nhìn trúng, vì cứu sư phụ không thể không cưới cô ta, còn nói với Bách Lí Khinh Miểu là phải kiên nhẫn, đừng quậy, còn sai người nhốt nàng sau núi, không để nàng phá hỏng hôn lễ.
Văn Nhân Ách:…
Lại nói đến đoạn nội dung Chung Ly Khiêm ngẫu nhiên gặp được Bách Lí Khinh Miểu rồi cứu người xuống núi, với Bách Lí Khinh Miểu là có người đưa nàng rời khỏi nơi khiến mình đau khổ, nàng vô cùng cảm tạ; với Hạ Văn Triều là, đáng chết, có người dám cướp vợ của nam chính cơ đấy, còn không mau đi giết chết tên mặt trắng nguỵ quân tử lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo Chung Ly Khiêm!
Văn Nhân Ách:…
Nếu không phải hắn chính là đệ nhất cao thủ ma đạo bàn tay sau màn bị diệt trừ ở cuối quyển một thì hắn suýt chút nữa đã tin vào câu chuyện “Diệt thế thần tôn” đổi trắng hay đen này rồi.
Trên trang lót của “Diệt thế thần tôn – Quyển I” có một câu khá giống như trên trang lót của “Ngược luyến phong hoa.”. Khác nhau là, “Ngược luyến phong hoa” viết “Truyện nhiều bug quá, người đọc không tán thành. Do đó, chọn ra một nhân vật có tiếng nói nhất trong lòng độc giả, tự mình nghiệm chứng tính hợp lý của cốt truyện và tiến hành sửa chữa phù hợp.”, “Diệt thế thần tôn” thì viết “Cốt truyện đang dần xa rời nguyên tác, người đọc không tán thành. Do đó lựa chọn một nhân vật trung thành với nam chính nhất, chỉnh sửa những nội dung không hợp theo cốt truyện.”
“Diệt thế thần tôn” xuất hiện trên đỉnh đầu Chung Ly Cuồng, xem ra gã ta là vị “nhân vật trung thành với nam chính nhất” kia, giống như Văn Nhân Ách, đều là vai phụ trong sách.
Văn Nhân Ách đặt hai quyển sách trên mặt bàn suy nghĩ sâu xa, sự xuất hiện của “Diệt thế thần tôn” làm hắn càng thêm khẳng định thế giới của họ thực sự tồn tại, nhóm nhân vật có ý thức và tư tưởng của bản thân, không vì bất kì điều gì mà ý chí bị thay đổi.
Chẳng qua một quyển là góc nhìn của nữ chính Bách Lí Khinh Miểu với thế giới này, một quyển khác lại là góc nhìn của nam chính Hạ Văn Triều, hai quyển sách là cùng một thế giới qua lăng kính của những người khác nhau.
Nếu đổi lại vai chính là Văn Nhân Ách có lẽ sẽ lại có một quyển sách hoàn toàn khác.
Trong mắt của Bách Lí Khinh Miểu, Văn Nhân Ách là vì cứu mình mới chết ở U Minh Huyết Hải; đối với Hạ Văn Triều mà nói, Văn Nhân Ách có thù diệt môn, cướp vợ của gã, sức mạnh của gã lại kém Văn Nhân Ách một chút, để diệt trừ ma đầu năm đó bày kế dựng lên Chính Ma đại chiến, gã dưới sự trợ giúp của sư phụ cao nhân kí sinh trong thần thức mình vây giết Văn Nhân Ách ở U Minh Huyết Hải, còn cứu được tiểu sư muội Bách Lí Khinh Miểu bị ma đầu bắt đi.
Câu chuyện của Hạ Văn Triều trong “Diệt thế thần tôn” thoạt nhìn hợp tình hợp lý hơn “Ngược luyến phong hoa”, ít nhất người đọc có thể hoàn toàn lý giải cách làm của Hạ Văn Triều, nhưng từ góc độ của Văn Nhân Ách mà xem, quả thực là văn vẻ rác rưởi!
Bàn tay của Văn Nhân Ách đặt trên “Diệt thế thần tôn”, lạnh lùng nói:
“Muốn lợi dụng U Minh Huyết Hải để giết Bản tôn sao, Bản tôn chống mắt nhìn xem ngươi có năng lực đó không.”
Hắn thu hồi hai quyển sách, triệt trận pháp, thấy Ân Hàn Giang canh giữ bên ngoài hỏi:
“Hữu hộ pháp có gửi đến tin tức gì mới chưa?”
“Hôm qua Hữu hộ pháp truyền tin, nàng đã lung lạc được Chung Ly Cuồng, đang muốn lợi dụng Chung Ly Cuồng lừa Chung Ly Khiêm ra. Căn cứ theo lời của Chung Ly Cuồng, Chung Ly Khiêm người này công lực khó lường, lại có Tiên khí hộ thể, không dễ đối phó. Hữu hộ pháp hy vọng Tôn thượng có thể ra tay tương trợ, cùng bắt giữ Chung Ly Khiêm.” Ân Hàn Giang đáp.
Văn Nhân Ách không nói gì, hoá thành một đạo huyết quang, cuốn theo Ân Hàn Giang, dường như trong nháy mắt đã tới chân núi Thương Khung.
Chung Ly Cuồng có một căn nhà ngoài Ngũ Liễu Sơn Trang, lúc này Thư Diễm Diễm ở trong viện kia, mỗi ngày quấn quít cùng Chung Ly Cuồng, nhàm chán qua ngày hết vẽ tranh lại ngâm thơ, quả thực bực bội.
Khi Văn Nhân Ách phá trận tiến vào căn nhà, Chung Ly Cuồng đang điên loan đảo phượng với Thư Diễm Diễm thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện hai người kinh hãi muốn ra tay tự vệ ngay, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một đoá hoa màu đỏ như máu tức khắc thần trí bị mê hoặc.
“Hữu hộ pháp,” trong tay Văn Nhân Ách cầm một quyển sách, lạnh lùng nói, “Moi Nguyên anh của gã ra cho Bản tôn, luyện thành con rối, dùng thần hồn của gã dẫn Chung Ly Khiêm xuống núi!”
“Eo ơi ác thế!” Mắt Thư Diễm Diễm sáng lên, tay dán ngay vào đan điền của Chung Ly Cuồng, động tác moi Nguyên anh nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, cực kỳ thuần thục.
“Ngươi, các ngươi…” Chung Ly Cuồng vừa nói được một câu đó đã bị người đẹp rắn rết bên cạnh gã huỷ hoại căn cơ.