Ma Tôn Cũng Muốn Biết

Chương 26: Chỉnh đốn đội hình


Đọc truyện Ma Tôn Cũng Muốn Biết – Chương 26: Chỉnh đốn đội hình

“Mỗi người nói một câu xem nào.”

Trong chính điện Huyền Uyên tông, nam tử áo đen cụt một tay ngồi ở vị trí cao nhất, bên trái có một hộ vệ ôm kiếm đứng, mấy người quỳ phía dưới, bốn đàn chủ một hộ pháp năm người quỳ ở trước nhất, sau đó lần lượt là cấp dưới của họ, năm thế lực cách xa hết cỡ, ranh giới rõ ràng.

Nghe thấy tiếng nói của nam tử cụt tay trên đầu, thân thể năm người phía dưới đều run lên, ai cũng không dám đi đầu mở miệng.

“Bản tôn đã tức giận đâu.” Cánh tay còn lại của Văn Nhân Ách chống tay vịn, lười biếng mà hưởng thụ nhìn những thuộc hạ của mình, thản nhiên nói, “Chỉ là Bản tôn tò mò thôi, hai vị cao thủ Đại thừa kì cấp bảy, hai vị cao thủ Cảnh hư kì hàng đầu, sao lại để bị một hộ pháp Đại thừa kì cấp năm thường thường một lưới bắt hết cơ chứ?”

Thấy mấy người phía dưới vẫn không dám mở miệng, Văn Nhân Ách lại nói:

“Ở chung gần trăm năm, các ngươi hẳn là hiểu Bản tôn. Bản tôn không thèm để ý thuộc hạ có phản loạn hay không, Huyền Uyên tông vốn là Ma tông, không kiêng kị phương pháp tu luyện nào, mỗi một môn nhân đều có thể tuỳ tâm làm, Bản tôn không quan tâm các ngươi luyện cổ trùng, mị thuật, quỷ tu, mai rùa hay là đấm đá. Huyền Uyên tông luôn bao dung tất cả những tâm tư nhỏ của các ngươi, duy nhất không dung thứ chính là người vô dụng.”

Thấy hắn nói thế, Thư Diễm Diễm đã lấy lại tinh thần, nàng vẫn quỳ đến tiêu chuẩn như cũ, nhưng lưng thẳng hơn nhiều. Lần phản loạn này, nói thế nào chăng nữa nàng cũng là người thắng cuối cùng, dựa theo ý của Tôn chủ, nàng là người hữu dụng nhất, mạnh hơn bốn kẻ quỳ bên cạnh đây nhiều. Thấy Thư Diễm Diễm quỳ thẳng, Văn Nhân Ách liền nói:

“Thư hộ pháp, Bản tôn thấy hình như ngươi có lời muốn nói.”

“Tôn chủ,” Thư Diễm Diễm hít sâu cất cao giọng nói, “Thật ra chuyện này xét cho cùng không thể trách thuộc hạ được, thuộc hạ cũng chỉ là ngăn cản các vị đường chủ nội chiến mà thôi. Trước kia Tôn chủ đã ra lệnh, khi người không ở Tông môn, hộ pháp có quyền thay mặt Tôn chủ. Thuộc hạ thấy mấy đàn chủ vung tay đánh nhau, sao có thể không đau lòng đến không dám nhìn thẳng, không ra mặt ngăn cản được chứ! Còn việc đưa Sư đàn chủ và Nguyễn đàn chủ vào phòng, chuyện này… Tôn chủ người cũng hiểu thuộc hạ mà, chuyện qua tay thuộc hạ, sao có thể không vớt cho mình chút lợi ích được chứ?”

Văn Nhân Ách vừa lòng gật đầu, nói với Ân Hàn Giang:

“Ân hộ pháp, còn nhớ trước đó Bản tôn nói thế nào không? Ngươi với ta nếu cứ phá trận xông thẳng vào Huyền Uyên tông, Thư hộ pháp trực tiếp cung nghênh Bản tôn thì lấy đâu ra nhiều chuyện náo nhiệt như thế để xem cơ chứ, chuẩn không?”

Ân Hàn Giang vẫn là lần đầu tiên thấy Tôn thượng của mình có biểu hiện nghịch ngợm như thế, trong lòng thầm cười, trên mặt lại không biểu hiện gì cả, thuận theo đáp:

“Tôn thượng nói phải.”

Nghe hắn nói thế, da mặt Thư Diễm Diễm có dày cũng không hùa theo tiếp được, đành phải chuyển chuyện nói:

“Chuyện này ấy, xét ra thì phải nói từ chỗ Nguyễn đàn chủ, nếu không phải gã nâng đỡ Sư đàn chủ thượng vị, liên thủ đối phó Miêu đàn chủ, thuộc hạ chỉ là một Đại thừa kì mới tấn chức tầm thường, pháp lực lại không phải đặc biệt cao, chỉ biết dùng thuật mị người, sao có thể khống chế bốn vị đàn chủ được.”

“Thư Diễm Diễm, ngươi đừng vội ngậm máu phun người.”

Nguyễn đàn chủ tính tình táo bạo thật sự không nhịn được, hắn đấm sàn nhà nói, “Ta nâng đỡ Sư đàn chủ thượng vị bao giờ? Ngươi tự vỗ ngực mình nói lại lần nữa, là ai nâng đỡ hắn thượng vị? Ta con mẹ nó đúng là mắt mù rồi mới hợp tác cùng tên mặt trắng tráo trở như hắn! Đợi ông đây thoát vây xem ông làm chết hắn!”


Sư đàn chủ là một nam tử có làn da xanh nhợt vẻ mặt bệnh tật, nhìn như một thư sinh văn nhược, nghe thấy Nguyễn đàn chủ mắng, hắn nâng tay lên che bên miệng, ho nhẹ mấy tiếng, suy yếu nói:

“Nguyễn đàn chủ, ngươi nói ta tráo trở ta không nhận nổi, ngay từ ban đầu, ta đã không định hợp tác với ngươi, chính ngươi chạy đến chỗ ta, bla bla nói ra một đống lời muốn giáo huấn Miêu đàn chủ gì đó, còn muốn ta cho mượn bệnh khí làm suy yếu cổ trùng mà Miêu đàn chủ nuôi. Chuyện lớn như vậy, ta có thể không thương lượng với đại lý tông chủ và Tổng đàn Viên đàn chủ sao?”

Lời của Sư đàn chủ vừa ra khỏi miệng, Miêu đàn chủ âm nhu nói:

“Kết quả ngươi thương lượng được chính là dựa theo kế hoạch của Nguyễn đàn chủ, lây bệnh khí cho ta, làm cổ trùng của ta toàn bộ bị ốm, để Nguyễn đàn chủ cầm đại chuỳ đập ta ước chừng hơn ngàn phát đúng không?”

Sư đàn chủ khù khụ đến trên mặt xuất hiện một vệt hồng bất thường, hắn nhẹ giọng nói:

“Xem người nói kìa, không phải Nguyễn đàn chủ cũng bị bệnh sao? Đây đều là chủ ý của Viên đàn chủ, hắn nói muốn ngăn cản hai vị phá hư tình đoàn kết của Huyền Uyên Tông chúng ta, biện pháp tốt nhất là khiến cho hai vị đều bình tĩnh lại.”

Viên đàn chủ mập mạp lúc này nghe cũng không vui, nheo mắt nói nhỏ:

“Nhưng mà Sư đàn chủ à, ta đâu bảo ngươi nói với họ đều là ta bức bách ngươi làm? Cũng không bảo ngươi lưu cho Miêu đàn chủ một hơi, để hắn có cơ hội thả cổ trùng cắn ta!”

“Cắn ngươi thì sao?” Miêu đàn chủ cười lạnh nói, “Ta chỉ hận mình bị thằng ngu nào đó đấm hơn một ngàn quả, không còn chân nguyên hỗ trợ, nếu không ta đã dùng luôn một thân thịt mỡ của ngươi để nuôi sâu! Chân nguyên của ngươi đủ để ta nuôi ra một con cổ vương!”

“Viên đàn chủ, sao ngươi lại không nhắc đến trước khi ngươi bắt ta đi truyền bệnh khí đã thi triển bí thuật với ta?” Sư đàn chủ nói, “Là ngươi âm thầm nâng đỡ ta tiếp nhận vị trí của Cừu đàn chủ, còn lén hứa hẹn với ta, nói Văn Nhân Ách đã chết, đến lúc đó ngươi làm Tôn chủ, ta làm Hộ pháp. Vì để khống chế ta mà tách một tia thần hồn của ta khắc lên lệnh bài, chỉ cần ngươi bóp nát lệnh bài thần hồn của ta sẽ bị thương nặng, vĩnh viễn không có cơ hội tấn chức Đại thừa kì nữa. Ta vì đoạt lại lệnh bài, đương nhiên phải hợp tác với Miêu đàn chủ, bảo vệ bản thân.”

“Tôn thượng người xem đi, chuyện này có thể trách thuộc hạ sao?” Ngón tay ngọc thon dài của Thư Diễm Diễm chỉ về bốn người, vẻ mặt vô tội nói, “Lúc ta chạy đến, Miêu đàn chủ đã bị đập thành bánh nhân thịt, Sư đàn chủ đang muốn tách thần hồn của Viên đàn chủ để luyện hồn, Nguyễn đàn chủ ôm mai rùa mắng to Sư đàn chủ phản bội mình, vừa ho khan hộc máu vừa hành hung Sư đàn chủ. Thân là đại lý tông chủ, thuộc hạ sao có thể để cho họ làm càn ở tổng đàn như thế, đương nhiên phải đối xử như nhau, chế phục tất cả bọn họ!”

Văn Nhân Ách bình tĩnh gật đầu:

“Ừ, Thư hộ pháp nói đúng lắm, nhưng vẫn phải phiền Thư hộ pháp đốt cái giường vừa chuyển vào phòng Bản tôn kia đi, nhìn chung Bản tôn không cần cái giường lớn như vậy.”

Vẻ mặt Thư Diễm Diễm cứng đờ, lưng còng lại, ấp úng nói:

“Tôn thượng đó là giường hàn ngọc vạn năm, ta tốn công sức mấy chục năm mới sưu tập được đủ nguyên liệu để mài ra, không đốt, đốt được.”

“Thế thì đập.” Văn Nhân Ách nhàn nhạt nói, “Ngươi tự tay đập, từng khối từng khối chuyển ra ngoài đi, Bản tôn nhìn ngươi động thủ.”

“Vâng.” Thư Diễm Diễm không dám nói nữa, cánh tay của nàng còn đặt bên chân đây, bây giờ vẫn chưa dám nối lên lại.


Nghe thấy Tôn thượng bắt đầu trừng phạt từng thuộc hạ, bốn vị đàn chủ cũng không dám chỉ trích nhau nữa, lần lượt ngậm miệng, chờ Văn Nhân Ách xử lý.

“Ân hộ pháp, ngươi cảm thấy mấy người họ đều có tội gì?” Văn Nhân Ách không thẳng thắn đưa ra quyết định mà hỏi ý kiến của Ân Hàn Giang.

Ân Hàn Giang nghe đến chỗ mấy người này không nỗ lực đi tìm Tôn thượng bị thương, ngược lại ở Huyền Uyên tông tranh quyền đoạt lợi, đã sớm giận xanh người, thấy Văn Nhân Ách nói vậy, quyết đoán đáp:

“Hữu hộ pháp Thư Diễm Diễm tự cao tự đại, chiếm cứ đạo tràng của Tôn thượng, còn tự xưng Bản tôn, phải phá huỷ đạo tràng của nàng, giải tán hết thuộc hạ, phong bế miệng lưỡi, cấm dục cấm ngôn trăm năm.”

“Quá độc ác rồi đấy!” Thư Diễm Diễm ngẩng mạnh đầu nhìn về phía Ân Hàn Giang, dù thế nào cũng thấy Tả hộ pháp có gì đó khang khác trước kia.

Ân Hàn Giang không để ý nàng, tiếp tục nói:

“Bốn đàn chủ theo như lời Tôn thượng, tội lớn nhất không phải là phạm thượng mà là vô năng, bốn người chỉ lo giết hại lẫn nhau, để hữu hộ pháp ngư ông đắc lợi, không xứng chức đàn chủ. Nhưng dù sao, Nguyễn đàn chủ một người có thể đánh thương nặng Miêu, Sư hai vị đàn chủ, đúng là không dễ dàng, cũng có thể giảm bớt xử phạt.”

Văn Nhân Ách có chút ngoài ý muốn, hắn nhìn Ân Hàn Giang nói:

“Bản tôn cho rằng ngươi đối xử với những người khác ngoài ta ra đều như nhau, không nghĩ tới, quan hệ giữa Ân hộ pháp và Nguyễn đàn chủ cũng không tệ lắm nhỉ.”

Ân Hàn Giang cắn môi dưới, không trả lời. Thật ra cũng không phải y quan hệ tốt với Nguyễn đàn chủ, chỉ là khi Chính Ma đại chiến, từng cùng Nguyễn đàn chủ kề vai chiến đấu mà thôi.

“Vậy làm theo lời Ân hộ pháp đi.” Đầu ngón tay Văn Nhân Ách gõ gõ tay vịn, ra lệnh.

Miệng Thư Diễm Diễm vẫn hữu dụng, Văn Nhân Ách liền không khoá miệng nàng mà lệnh cho nàng tự tay đập giường, đốt đạo tràng giống như hoàng cung, còn thu hết thuộc hạ của nàng vào tổng đàn làm tạp dịch. Lấy cổ trùng chỗ Miêu đàn chủ hạ cho từng người, chỉ cần những thuộc hạ này động tâm tư vui vẻ với Thư Diễm Diễm, Miêu đàn chủ sẽ biết ngay.

Bốn đàn chủ, Văn Nhân Ách cho rằng người vô năng nên do người vô năng phạt. Hắn để Viên, Miêu, Sư ba vị đàn chủ nghĩ phương thức trừng phạt lẫn nhau, cuối cùng chỉ cần báo cáo kết quả lên là được. Còn Nguyễn đàn chủ, nếu Ân hộ pháp đã cầu tình thì thả cho hắn một con ngựa vậy.

Một ngày ngắn ngủi, Văn Nhân Ách đã sửa sang cuộn chỉ rối Huyền Uyên tông gọn gàng, từng người lại an an phận phận, không dám sinh dị tâm nữa.

Vây xem một lúc thủ đoạn trừng phạt ngươi thả cổ trùng cắn hắn, ta lây bệnh khí cho người của ba vị đàn chủ, Văn Nhân Ách bỗng thấy hơi nhàm chán, liền cùng Ân Hàn Giang trở về phòng. Thư Diễm Diễm đã sớm rưng rưng tự tay đập giường lớn, còn vứt lại xuống nhân gian, mấy năm sau nơi đó sẽ trở thành một mỏ quặng ngọc. Nàng lụng bụng một mình, giường mới vừa chuyển vào, còn chưa kịp làm gì Tôn chủ đã chở lại rồi.

Xem lời nói và biểu tình của Thư Diễm Diễm, dường như rất hối hận, hối hận không kịp hưởng thụ một lần thừa dịp Tôn chủ chưa trở về vậy.


Vừa vào cửa phòng, Ân Hàn Giang liền ngửi được một mùi vị đặc trưng của Thư Diễm Diễm, là mùi cái giường kia của nàng. Y nhăn mày, Phá Quân kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí quét ngang phòng, xua mùi hương kì dị ra ngoài.

“Không cần tốn sức thế,” Văn Nhân Ách nói, “Để Thư Diễm Diễm tự tay sửa lại căn phòng một chút là được.”

“Không cần nàng ta, thuộc hạ sẽ làm.” Ân Hàn Giang nén giận.

Văn Nhân Ách không ngăn cản y, dò hỏi chuyện của Ân Hàn Giang và Nguyễn đàn chủ.

Ân Hàn Giang một năm một mười kể lại, ngay cả lúc đó Nguyễn đàn chủ mắng y như thế nào một chữ cũng không sai, Văn Nhân Ách nhướng mày nói:

“Ồ? Hoá ra Nguyễn đàn chủ còn có đam mê bậc này, xem ra không thoả mãn hắn không được.”

“Thoả mãn?!” Ân Hàn Giang lạc giọng, hơi nghẹn họng, thoả mãn như thế nào?

Văn Nhân Ách thấy vẻ mặt y kinh hãi, vội nói:

“Không phải hắn muốn làm này làm nọ bà người ta sao? Chọn một cái xác còn hư thối dòi bọ từ đám quỷ tu của Cừu đàn chủ, Bản tôn lại cũng muốn nhìn xem hắn làm kiểu gì!”

Lúc này Ân Hàn Giang mới yên lòng, thấp giọng nói:

“Cũng chỉ là miệng lưỡi mau thôi.”

“Bản tôn cũng chỉ là doạ hắn chút thôi.” Văn Nhân Ách nói, “Mệnh lệnh tôn chủ không ở, hộ pháp thay quyền kia của Bản tôn là chuyên chỉ ngươi, lúc Chính Ma đại chiến, hành động của ngươi không chỉ cứu Bản tôn, càng là nghịch chuyển tình thế của cả cuộc chiến. Nguyễn Nguy Dịch giúp ngươi là hắn nên làm, không cần cảm tạ. Bản tôn muốn cho hắn biết, lời không thể nói bậy, không phải ai cũng được phép mắng.”

Thấy Văn Nhân Ách nhất quyết chống lưng cho mình, trong lòng Ân Hàn Giang thấy có chút ngọt, y yên lặng đứng sau Văn Nhân Ách, để Tôn thượng giúp mình xả giận.

Quỷ tu của Cừu đàn chủ đã được Sư đàn chủ tiếp nhận, hắn vừa nghe nói có thể tự mình tuyển chọn người trừng phạt Nguyễn đàn chủ, vừa ho khan vừa vỗ ngực tỏ vẻ bản thân nhất định tỉ mỉ chọn lựa một tên thuộc hạ song tu với Nguyễn đàn chủ, còn cố ý xin một bản tâm pháp từ chỗ Thư hộ pháp. Thuộc hạ có thân xác quỷ tu của hắn nghe nói có thể thải bổ Nguyễn đàn chủ, sôi nổi báo danh chủ động hiến thân, nhiệt tình tăng cao.

Ân Hàn Giang:…

Luôn cảm thấy thuộc hạ của Sư đàn chủ hiếm có ai không doạ người.

Văn Nhân Ách thấy nhóm thuộc hạ Huyền Uyên tông lại khôi phục hình thức “chung sống hài hoà” như trước kia, sẽ không ra ngoài quấy rối người thường mà ở bên trong tự tiêu hao, cảm thấy vô cùng hài lòng, quay lại đạo tràng tu luyện tĩnh tâm đọc sách.

Đương nhiên là đọc “Ngược luyến phong hoa”.

Bách Lí Khinh Miểu từ biệt hai người họ đã khoảng một tháng, cho dù Cừu đàn chủ kéo chân cũng nên đến Thượng Thanh phái rồi, hắn rất muốn nhìn xem Hạ Văn Triều bên kia như thế nào, Nguyên anh đã khôi phục hay chưa?


Quả nhiên tác giả lại sửa truyện, dùng thị giác của Bách Lí Khinh Miểu ghi lại toàn bộ quá trình từ khi ở Thượng Thanh phái cáo biệt sư huynh đến khi vào Tiên Linh Huyễn Cảnh tầm bảo, lần sửa truyện này khiến bình luận thực sự bùng nổ, lượng chữ sắp nhiều hơn cả chính truyện…

“Từ từ, bình tĩnh, tiền bối kia của Bách Lí Khinh Miểu nói hắn tên gì? Văn Nhân Ách! Nam 2 bá đạo đẹp trai của ta, sao lại biến thành tiền bối của Bách Lí Khinh Miểu rồi?”

“Nói thật, đoạn trước thấy vị tiền bối áo đen lên sân khấu, đưa Bách Lí Khinh Miểu Hoả Vũ Sưởng đánh Vạn Lí Băng Nguyên, tác giả không miêu tả kĩ ngoại hình, tui còn tưởng là một ông già cơ…”

“Ông già cũng không sai, Văn Nhân Ách 300 tuổi rồi, chỉ do đẹp trai thôi, người tu chân không lo tuổi tác, không thấy Hạ Văn Triều ngay cả Tử Linh các chủ một ngàn tuổi cũng cưới sao? Ma tôn của chúng ta 300 tuổi ở Tu chân giới vẫn là một anh giai có được không?”

“Nếu tiền bối áo đen là Văn Nhân Ách, vậy người vẫn luôn đi theo hắn, hấp thu Tuyết Trung Diễm chính là Ân Hàn Giang sao? Emma, bóng ma tuổi thơ lại tới rồi, ai tới giúp ta thắp một ngọn đèn mỡ người đi.”

“Sau khi sửa truyện, Văn Nhân Ách nói Phá Nhạc Vẫn Thiết phải luyện kiếm cho Ân Hàn Giang? Chờ tui load não đã, Văn Nhân Ách bảo vệ Bách Lí Khinh Miểu lấy Tuyết Trung Diễm là vì Ân Hàn Giang, lấy Phá Nhạc Vẫn Thiết là vì Ân Hàn Giang, đưa tín vật của Ma tôn cho nữ chính cũng là vì Ân Hàn Giang… Hình như tui phát hiện ra sự tình gì không thể để cho người nhìn đến rồi.”

“Tác giả mấy năm nay là bị cái gì kích thích vậy? Vai diễn phối hợp của nam 2 và nữ chính toàn bộ chuyển cho nam 4, cốt truyện nam 2 được nữ chính cứu lại chuyển cho một kẻ… không biết từ đâu chui ra, đầu óc thoạt nhìn hơi có vấn đề, Thanh Tuyết trưởng lão?”

“Nói đến Thanh Tuyết, tui vẫn rất có hảo cảm với cô ấy, cô ấy luôn chăm sóc nữ chính, cũng không để ý tới Hạ Văn Triều, có cổ bảo vệ Bách Lí Khinh Miểu, sau này cốt truyện Hạ Văn Triều cưới vợ giam cầm Bách Lí Khinh Miểu hẳn là cũng sẽ thay đổi?”

“Nhưng cốt truyện cầm tù là cơ hội gặp gỡ của Bách Lí Khinh Miểu và Chung Ly Khiêm nha! Nếu Thanh Tuyết trưởng lão bảo vệ nữ chính, Chung Ly Khiêm còn lên sân khấu kiểu gì? Chung Ly công tử của tuiiii, tui yêu anh ấy nhất, hu hu hu…”

“Không được, tui càng ngày càng mong chờ cốt truyện sau này rồi, tác giả sửa đến đoạn Bách Lí Khinh Miểu về môn phái thì không viết tiếp nữa, không biết Hạ Văn Triều có ngủ với Liễu Sư muội chưa, vạn nhất ngủ rồi… Tui chỉ còn hy vọng vào Thanh Tuyết trưởng lão thôi.”

“Hy vọng vào Thanh Tuyết trưởng lão + 10086, giết chết Hạ Văn Triều rồi chuyển thế nuôi lớn, biện pháp như vậy thật quá thanh kì rồi, bắn tim cho Thanh Tuyết.”

Cốt truyện chỉ viết đến chỗ nữ chính và Cừu Tùng Tuyết về đến môn phái, Văn Nhân Ách khép sách lại, suy nghĩ tiếp phải bắt cóc Chung Ly Khiêm như thế nào.

“Gọi hữu hộ pháp tới, có cơ hội cho nàng lập công chuộc tội đây rồi.” Văn Nhân Ách nói.

***

Tác giả nói:

Sư đàn chủ mỉm cười: Nguyễn đàn chủ, đây là thuộc hạ bản đàn chủ tỉ mỉ lựa chọn vì ngươi, ngươi xem đi, xem xem thích bộ khung xương này? Hay vẫn là thích cái xác thối kia?

Nguyễn đàn chủ:…

Văn Nhân Ách: Lặp lại lần nữa ngươi muốn làm ai nào?

Nguyễn đàn chủ:…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.