Đọc truyện [Ma Thổi Đèn] Phủ Tiên Độc Cổ – Chương 8: Xóm nghĩa trang (1)
Dịch giả: gaygioxuong
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Răng Vàng không những phá hỏng hoàn toàn danh tiếng của Nhất Nguyên Trai, mà còn biến mấy anh em thành chuột chạy qua đường, bị mọi người hùa nhau vào đánh. Nếu như việc này không có liên quan gì đến mình, chắc chắn tôi sẽ bội phục sát đất, can tâm tình nguyện gọi anh ta một tiếng “anh hai”. Sự việc gây chấn động rộng rãi như vậy, người bình thường dù có muốn cũng không thể làm được. Tôi nhìn Lâm Khôi, nói: “Lần này chúng tôi quay về Nam Kinh, mục đích chính là tìm hiểu tường tận chuyện gì đã xảy ra, muốn rửa sạch nỗi oan khuất này. Nếu cậu em biết thông tin chính xác gì thì cứ nói thẳng đừng ngại.” Cậu ta xua tay bảo rằng thông tin chính xác thì không hẳn, bản thân chỉ nghe ngóng được một vài tin tức chưa được kiểm chứng ở ngoài đường. Nói xong, cậu ta chỉnh lý lại suy nghĩ trong đầu một lát, sau đó mới thong thả kể lại đầu đuôi mọi chuyện: “Muốn nói đến việc này, vậy phải bắt đầu từ hội chợ đồ cổ năm ngoái…”
Hội chợ đồ cổ ở miếu Phu Tử thì tôi biết. Sau khi khu di tích đó được xây mới lại hoàn toàn, chính phủ đã kêu gọi đầu tư để làm thay đổi bộ mặt miếu Phu Tử bằng nhiều hình thức khác nhau, hội chợ đồ cổ chính là một trong số đó. Tháng giêng hàng năm, người ta sẽ tổ chức hội chợ đồ cổ miếu Phu Tử trong vòng một tuần, kết hợp với những món ăn vặt và hàng thủ công mỹ nghệ đặc sắc của Kim Lăng. Hội chợ đồ cổ năm nào cũng được tổ chức rầm rộ.
Mọi người nên biết, số tiệm đồ cổ trong khu vực miếu Phu Tử không tới một ngàn thì cũng phải mấy trăm. Một hội chợ lớn như vậy, có cả triệu du khách, ai mà chẳng muốn tận dụng cơ hội để bán những món hàng mình đã đầu cơ tích trữ ra. Tôi nhớ mang máng trong tiệm hình như là có một mớ đồ giả vứt trong xó, chẳng lẽ vấn đề xảy ra ở chỗ này? Có lẽ là Răng Vàng đã lợi dụng cơ hội định đánh liều làm một mẻ ăn cho đẫy, nếu không thì đã chẳng xảy ra sự việc niêm phong tiệm truy nã người ô nhục như thế này.
Cụ thể ra sao, Lâm Khôi không biết nhiều để mà nói. Cậu ta chỉ nghe một người bạn mở sạp bán hàng ở Triêu Thiên cung đưa chuyện vài câu, bảo rằng trong hội chợ đồ cổ đã từng xuất hiện một nhóm đàn ông Tân Cương không rõ lai lịch. Bọn họ ăn nói hết sức ngông cuồng, bảo rằng hàng trong tay mình là vật hiếm có từ trên trời rơi xuống, chỉ bán cho hiệu buôn lớn trả giá cao. Miếu Phu Tử là nơi nào chứ, tàng long ngọa hổ anh kiệt tề tựu, đằng sau biển hiệu nhà nào mà chẳng có một giai đoạn lịch sử. Nghe thấy đối phương ăn nói ngông cuồng như vậy, rất nhiều người đã phá ra cười. Có mấy kẻ thích làm chuyện xấu còn ác khẩu trào phúng, bảo nhóm người Tân Cương mang thứ đồ đó đi mà nhân giống.
Không ngờ đám người dân tộc thiểu số này lại phớt lờ tất cả những cửa hiệu lớn nhỏ. Cho đến khi nhân viên của cửa hiệu bá chủ Nhất Nguyên Trai đến mời, họ mới chịu nhấc mông đứng dậy, bước qua cánh cửa Linh Tinh môn. Về phần sau này chính xác đã xảy ra chuyện gì, người đó có giao dịch làm ăn với Nhất Nguyên Trai hay không, người ngoài đương nhiên không ai hay biết.
Kể đến đây, bác sĩ Lâm chợt ngừng lại. Shirley Dương cau mày hỏi: “Chẳng lẽ hàng của người Tân Cương này có vấn đề?” Tuyền béo vỗ đùi đánh đét: “Tôi biết ngay cái tên khốn Răng Vàng này không đáng tin cậy, tham như mọi thấy tiền là sáng mắt mà. Sau này bắt được, anh đây chắc chắn sẽ bắt cái kẻ lòng dạ hiểm độc đó nôn sạch số tiền đó ra.”
Tôi nhớ lại nội dung trong lệnh truy nã, hình như thật sự có liên quan đến buôn lậu văn vật. Thêm vào lời kể của bác sĩ Lâm, chắc chắn là Răng Vàng đã nổi lòng tham, thu mua vật không có nguồn gốc xuất xứ thì mới gây ra tai họa mất đầu như chơi thế này. May mà anh ta lanh trí, biết chạy trốn kịp thời. Chỉ khổ cho mấy kẻ ngớ ngẩn chúng tôi, tự dưng phải chịu tội thay cho người khác, bị truy đuổi chạy trốn khắp Nam Kinh.
Bà chủ nhà họ Lâm là người nghĩa khí, chẳng hề truy hỏi chúng tôi đến cùng, chỉ nói rằng việc tìm Răng Vàng cứ để cho người của Thảo Đường phụ trách, bảo chúng tôi cứ yên tâm ở lại đây. Sau đó bà ta sai người thông báo cho toàn bộ gia đình, nhắn rằng khách bất ngờ ghé thăm không phải đến từ kinh thành, dặn họ không cần phải bỏ hết mọi việc chạy gấp về Thảo Đường nữa. Cuối cùng, bà ta sắp xếp phòng cho mấy người chúng tôi nghỉ ngơi. Vật lộn cả một đêm, xương cốt toàn thân đã rệu rã hết cả ra, tôi chẳng còn quan tâm đến phép tắc lịch sự gì hết, cảm ơn bà chủ nhà xong là đi thẳng vào phòng lăn ra giường ngáy khò khò.
Sau một giấc ngủ say sưa, tôi mơ màng tỉnh dậy mà không kịp nhận ngay ra mình đang ở chỗ nào nữa. Tôi ngồi dậy, chợt cảm thấy cánh tay, hai bên hông đau nhức đến lạ kỳ, cứ như vừa tham gia Vạn Lý Trường Chinh về vậy, thiếu chút nữa là đã ngã chúi đầu từ trên giường xuống đất. Sau khi ngồi dậy một lúc lâu, đầu óc đã tỉnh táo trở lại, tôi mới nhớ ra những rắc rối mình đã liên tiếp gặp phải vào đêm hôm qua. Nhìn trời có vẻ không còn sớm nữa, tôi vội lấy đồ sạch trong hành lý ra, định thay quần áo rồi ra ngoài xem sao. Đúng lúc này, ngoài cửa phòng bỗng nhiên có người gọi: “Ông chủ Hồ, đã dậy chưa? Bên phía cô cả đã có tin tức, mời anh qua bên đó.”
Nhận ra giọng A Tùng, tôi vội khoác tạm cái áo vào, mở cửa ra, hỏi: “Sao rồi, là tin tức về Răng Vàng hả?”
Hôm nay, A Tùng vẫn mặc cái khoác áo đen ngày hôm qua. Lúc anh ta nói chuyện, hai mắt cứ đảo liên hồi, trông giống hệt một kẻ lừa đảo vậy: “Vậy thì không phải! Đêm qua, khi mấy vị đi nghỉ rồi, cô cả đã sai mấy người chúng tôi chạy ra ngoài tìm hiểu tin tức. Hề hề, trong khu vực thành Kim Lăng này, đừng nói là tìm một người có tên có tuổi còn sống sờ sờ, cho dù là một xác chết đã cho vào quan tài đóng đinh rồi chôn dưới đất tôi vẫn có thể moi ra cho anh.”
Nhìn thấy dù anh ta vẫn cười tươi rói, nhưng da mặt hơi tái đi, ống quần đầy vết bùn đất, tôi thừa hiểu người này đã phải vất vả ngược xuôi suốt cả một đêm, vội vàng nói câu cảm ơn. A Tùng mỉm cười nói: “Đừng, là người một nhà cả, sau này còn phải nhờ vả nhau nhiều!” Nói xong, anh ta chỉ vào phòng khách, “Mấy người còn lại đang ở đằng trước chờ ông anh dậy ăn sáng. Ông chủ Hồ, anh mau vào ăn đi. Cháo hoa ăn với trứng vịt muối cửa Thủy Tây, ngon hết chỗ chê.”
Sau khi vào phòng khách, tôi nhìn thấy hơi nóng bay nghi ngút khắp căn phòng, than trong bốn cái lư đồng chạm trổ hoa văn cháy đỏ rực. Shirley Dương thay một cái áo lụa sát nách thêu hoa phổ biến của người phương nam, đang ngồi cùng với Tuyền béo và Tần Bốn mắt ở chỗ cái bàn bát tiên. Tuyền béo đang nhét cả một cái chân vịt vào trong mồm, thấy tôi đến, nói oang oang: “Sao giờ cậu mới dậy, cháo đã nguội lạnh cả rồi, mọi người chờ cậu lâu lắm rồi đấy. Mau qua đây thưởng thức món vịt béo mập này…” Còn chưa nói xong, cậu ta thiếu chút nữa đã đánh rơi cái chân vịt. Sau khi giật mình luống cuống bắt lại được nó, cậu ta nuốt chửng luôn cả da lẫn thịt. Tôi nói: “Cái tướng ăn của cậu thật quá tởm lợm, cứ như bò ăn cỏ vậy, món ngon như vậy mà cậu nuốt chửng vào bụng, có còn cảm nhận được hương vị nữa không? Đúng là sỉ nhục đồ ăn mà.”
“Chà, Lão Hồ, mới qua một đêm mà sao tài vu khống của cậu lại nâng cao thêm một bậc thế nhỉ, đã thế lại còn chuyên môn nhắm vào người phe mình nữa chứ, gian ác như cậu ấm nhà địa chủ vậy.”
“Thôi đi, vừa mới sáng sớm, hai người yên lặng một chút!” Shirley Dương dịch ghế sang bên, “Bà chủ nhà đang chờ ở bên trong đấy, có lẽ bên phía Răng Vàng đã có tin tức. Anh ăn xong rồi chúng ta sẽ lập tức qua bên đó.”
Tần Bốn mắt ngồi bên cạnh, vẫn còn non nửa chén cháo hoa chưa ăn hết. Tay anh ta cầm một từ báo, lông mày nhíu chặt không lúc nào giãn ra. Tôi hỏi anh ta, có phải sự tích quang vinh của chúng ta đã được đăng lên báo rồi hay không. Anh ta đẩy kính mắt: “Còn cần phải hỏi nữa sao, giấy trắng mực đen, chiếm trọn cả trang bìa. Ngay cả việc anh chui vào ruộng nhà người ta đào trộm khoai lang thời còn ở trong quân ngũ cũng bị moi ra. Quản lý, tôi thấy Nam Kinh không thể ở lại thêm nữa, tranh thủ thời gian xử lý việc bên Vân Nam cho xong mới là quan trọng nhất.”
Nói xong, anh ta đưa tờ báo cho tôi. Vừa nhìn hàng tít to đùng trên mặt báo, thiếu chút nữa tôi đã phun sạch chỗ cháo nóng vừa mới ăn vào mồm ra.
Tuyền béo sán lại xem cùng, vỗ đùi nói: “Con mẹ nó, rõ ràng là phỉ báng, trắng trợn phỉ báng! Ông đây sẽ đốt trụi tòa soạn báo! Ai xúi giục cả thôn thông đồng với địch hả, ai có ông cha là cường hao ác bá hả, con mẹ nó, bài báo này do thằng mất dạy nào viết, cả nhà hắn là đồ chó hoang!”
Tôi xoa dịu cậu ta. Mặc dù ngoài miệng nói chỉ là vì muốn thu hút dư luận truyền thông, phóng viên mới thêm thắt để kiếm miếng cơm manh áo thôi mà, nhưng trong lòng thực sự cảm thấy uất ức. Dù gì cũng đã từng là một người lính cầm súng bảo vệ đất nước, vô duyên vô cớ bị người ta chụp mũ như vậy, nếu không phải vì sợ mọi người lo lắng, tôi thực sự chỉ muốn khóc luôn lúc này. Lúc mới bắt đầu chuyến hành trình này này, tôi hoàn toàn không sợ gặp phải nguy hiểm, vỡ đầu chảy máu là cùng, nhưng bị tấn công bằng thủ đoạn mềm dẻo bằng ngòi bút thế này, quả thực là đau hơn hoạn. Chẳng hiểu hai cụ nhà tôi có đọc bài báo này không nữa. Cha tôi là người nóng tính, nếu biết được việc này, có lẽ ông cụ sẽ tức giận đến mức cầm súng đuổi giết tôi để làm trong sạch cho xã hội này mất.
Cả một bữa sáng ngon lành, nhưng tâm lý bị ảnh hưởng thành ra không còn ngon miệng một chút nào nữa. Tôi trệu trạo nuốt vài miếng rồi buông thìa đi thẳng tới phòng bà chủ nhà họ Lâm. Điều quan trọng nhất hiện giờ là phải tìm được Răng Vàng, tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân hậu quả của sự việc, cho dù có biến thành ma thì cũng không thể làm một con ma oan khuất được.
Chân vừa bước ra khỏi cửa phòng khách, tai đã nghe văng vẳng giọng hát của bà chủ nhà họ Lâm, bà ta hát theo một làn điệu nào đó của kinh kịch. Tuyền béo hỏi tôi đây là bài hát nào thế. Tôi đáp, có vẻ không giống hí kịch lắm, nghe ca từ có lẽ là một đoạn kịch sướt mướt kiểu khóc lóc tương tư nhớ chàng ngày xưa ấy mà. Bốn mắt ho khan một cái: “Đoạn này tôi đã từng nghe chú Tiết hát, là Bá Vương Biệt Cơ.”
Tôi thốt lên vậy à, nghĩ bụng tóm lại vẫn là loại không nghiêm túc. Đúng lúc này, Lâm Khôi ôm con mèo tam thể thò đầu ra từ trên gác dòm xuống dưới. Shirley Dương vẫy tay chào. Cậu ta mỉm cười nói: “Bà nội đang luyện giọng ở phòng thuốc đây mà. Chúng ta cùng tới đó nào.” Nhờ thế tôi mới biết bà chủ nhà họ Lâm không ở trong phòng, thiếu chút là đã đi một chuyến không công.
Thảo Đường nhà họ Lâm ở mặt phố, có vẻ như chỉ cần nhìn một cái là thấy hết toàn bộ, nhưng phải ở bên trong thì mới biết thế nào là hoa mắt chóng mặt. Toàn bộ nhà cửa bị hoa cỏ hòn non bộ che chỗ này chắn chỗ kia, khiến cho người ta không biết đâu mà lần. Đi theo sau bác sĩ Lâm, chúng tôi dần dần hoa hết cả mắt. Tuyền béo lẩm bẩm, các bà các chị trồng hoa hoét kiểu gì mà loạn lên thế này. Tôi bảo cậu ta, đừng bao giờ coi thường cách thức bố trí của Thảo Đường nhà họ Lâm. Trong này bao hàm rất nhiều học vấn, nếu không có người thông thạo dẫn đường, người bình thường nhất định sẽ bị giam chân vĩnh viễn ở trong này. Tuyền béo nói, cậu đừng hòng lừa tớ, chắc là nghe lỏm từ lão Hoàng kể chuyện thuyết thư ở đầu thôn chứ gì, trên đời này thật sự có trận Bát Quái như trong truyện Tam quốc hay sao? Mà cho dù là thực sự có đi nữa, lão Khổng cũng đã chết từ lâu lắm rồi, ai còn biết sử dụng? Ngẫm mãi mà không nghĩ ra Khổng Tử và Tam quốc có liên quan gì với nhau, tôi bèn hỏi cậu ta lão Khổng nào vậy. Tuyền béo nói thản nhiên như không: “Đúng là thiếu trình độ văn hóa, lão Khổng hả, Ngọa Long Khổng Minh chứ ai!”
Lâm Khôi đi đằng trước, phì cười vì câu trả lời của Tuyền béo, con mèo trước ngực cậu ta quẫy mình rồi lại nhảy vèo xuống đất. Tôi thấy hình thể của nó rất lớn, dáng nhảy như hổ vồ, buột miệng khen mèo quý.
Lâm Khôi đột ngột dừng lại, hỏi: “Ông chủ Hồ biết xem mèo?”
Tôi đáp: “Xem mèo xem gờ, giống như các cụ vẫn thường nói. Trong miệng mèo có gờ, chia làm bốn loại ba, năm, bảy, chín gờ. Mèo chín gờ bắt chuột cả bốn mùa trong năm, là loại chăm chỉ nhất.”