Ma Thiên Tiền Truyện

Chương 26: Hung đảo thiên (26)


Đọc truyện Ma Thiên Tiền Truyện – Chương 26: Hung đảo thiên (26)

Bên bờ biển, những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Tù phạm trên Hung đảo không mặc giáp, vậy nên cứ một loạt mũi tên bắn ra là hơn trăm người ngã xuống, mùi máu tươi tanh nồng mau chóng lan ra. Uy lực của Thần Cơ Nỏ mạnh mẽ tới vậy, làm cho trong nhất thời, đám tù phạm không dám tiến tới nữa.

“Không phải sợ! Tiếp tục tấn công! Nếu hôm nay không cướp được thuyền Ô Mộc, chúng ta chỉ còn con đường chết!” Độc Nhãn Long không biết vừa chạy đi nơi nào. Lúc này y xông ra, trong tay giương một cây trường cung dài tầm ba xích, kéo căng hết cỡ. Một mũi tên bằng xương thú như sao băng bắn ra. Chỉ nghe Phập một tiếng, đã cắm thẳng vào ngực một tên giáp sĩ, xuyên thủng cả lớp giáp dày của gã, hơn nữa còn kéo thi thể bay ra sau hơn mười trượng mới rơi xuống đất.

Những tên giáp sĩ thấy vậy thì sắc mặt khẽ biến, có chút kinh hãi với thần lực của Độc Nhãn Long, tới cả đại hán áo đen cũng giật mình.

Lời của Độc Nhãn Long như búa tạ nện thẳng vào nội tâm toàn bộ các tù phạm, làm cho mọi người lại hò hét, nâng cao sĩ khí, lao thẳng vào phía thuyền Ô Mộc.

“Bắn tên!” Đại hán áo đen lạnh lùng ra lệnh.

Từng loạt mũi tên bắn ra, rơi như mưa xuống đám tù phạm đang lao tới. Đa phần các mũi tên đều rơi xuống những kẻ chạy đằng trước. Mấy lượt tên bắn ra, hơn hai trăm người đã tử thương quá nửa, thế nhưng rốt cuộc cũng có mấy chục người lao tới gần đám giáp sĩ áo đen.

Một màn vật lộn bắt đầu!

Đại hán áo đen thấy cảnh này thì khóe mắt có chút run rẩy, trong lòng chợt lạnh đi. Không ngờ y đã đánh giá thấp sự liều lĩnh của đám hung phạm này, dưới làn mưa tên vẫn còn cố lao tới.

“Khốn kiếp! Tại sao đột nhiên đám tù phạm này lại không muốn sống nữa thế?”

Y có phần hối hận về quyết định nhận nhiệm vụ vận lương này, thế nhưng dẫu sao cũng không phải kẻ bình thường, y rất nhanh đã ổn định tâm lý, hạ mệnh lệnh cho đám giáp sĩ áo đen.


Hơn một trăm tên giáp sĩ lập tức chia ra hơn ba mươi người, rút trường đao, kết thành quân trận, bắt đầu chiến đấu với đám tù phạm. Những người còn lại tiếp tục bắn tên, áp chế nhóm người hai phía đang chạy tới.

Trong một khu rừng rậm cách chiến trường chừng mấy trăm trượng, có tầm sáu bảy mươi người đang đứng quan sát tình hình bên ngoài. Những người ở đây đều là các cao thủ tinh anh trong bang, kể cả Thượng Bang chủ và lão giả họ Vân, hay Liễu Minh đều có mặt.

“Kế sách của Vân lão quả nhiên hữu hiệu, chúng ta chia ra ba đường, giáp sĩ của Triều đình được cái này thì mất cái kia, chỉ cần có thể áp sát là có thể phát huy ưu thế về mặt số lượng của chúng ta. Có điều ta không ngờ là đám giáp sĩ này lại mang theo Thần Cơ Nỏ.” Tinh quang trong mắt Thượng bang chủ lóe lên, trầm giọng nói.

“Người của triều đình cũng biết tù phạm trên Hung Đảo lợi hại, vì phòng ngừa chúng ta đoạt thuyền nên mỗi lần vận lương tới đều dùng những hộ vệ tinh nhuệ nhất, thế nên việc mang theo Thần Cơ Nỏ cũng là bình thường mà thôi.” Lão giả họ Vân nghe lời này thì trong lòng có chút lâng lâng.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau thì trận chiến nơi bờ biển đã có thay đổi. Sau khi tử thương quá nửa thì hai nhóm tù phạm khác đã vọt tới gần thuyền Ô Mộc.

Đám giáp sĩ tuy rằng lợi hại nhưng cũng tử thương mười mấy người.

Ba bốn trăm tù phạm và bảy tám chục giáp sĩ rốt cuộc đã bước vào giai đoạn đánh giáp lá cà. Không còn trợ giúp từ Thần Cơ Nỏ, vậy nên đám giáp sĩ đành rút đao ra nghênh chiến. Tuy rằng đám Hung phạm có nhân số đông hơn, thế nhưng lại rất hỗn loạn, tay vung vẩy các loại đao thương côn bổng, không có chút trật tự nào cả. Trái lại, các giáp sĩ vung trường đao trong tay liên tục bổ xuống, bảy tám chục người kết thành bốn năm trận thế, hỗ trợ lẫn nhau, cực kỳ kín kẽ.

Đám giáp sĩ mặc giáp dày trên người, không sợ đao kiếm bổ xuống, vậy nên đao thế cực kỳ ác liệt, bất cứ ai xông vào cũng bị chém ra làm mấy mảnh. Nhưng mặc dù vậy thì nhân số quá đông của đám tù phạm vẫn là một ưu thế lớn, trong lúc nhất thời, trận chiến đã lâm vào giai đoạn giằng co.

Đại hán áo đen múa tít loan đao trong tay, bên cạnh không có bất kỳ hộ vệ nào, thế nhưng chiến đấu với mười hung phạm vẫn chiếm ưu thế, đôi mắt thỉnh thoảng vẫn quan sát tình hình xung quanh. Mắt thấy đám giáp sĩ không rơi vào thế hạ phong, đại hán áo đen mới âm thầm thở ra một hơi.


Đúng lúc này, thừa dịp đại hán áo đen nhìn sang hướng khác, một tên tù phạm lập tức vung thanh cốt kiếm trong tay về hạ sườn y. Thanh cốt kiếm chém qua không mang theo chút kình phong nào, hiển nhiên đây là một người có tạo nghệ về kiếm pháp khá cao siêu, nhất là trên chiến trường này, không ai có thể cảm giác được.

Chỉ một lần hô hấp, thanh cốt kiếm đã tới gần đại hán áo đen. Đại hán kia như có mắt sau lưng, y chỉ vung tay, một bóng kiếm lóe lên. Phịch một tiếng, cốt kiếm đã bị chém đứt đôi, đồng thời nơi cổ tên tù phạm chợt lạnh, gã đang định tránh đi thì chỉ thấy trước mắt quay cuồng, cái đầu đã bay lên.

Thì ra sau khi đại hán áo đen chặt đứt cốt kiếm lại tiện tay bổ thêm một đao, đao phong cực nhanh, lập tức chém đứt đầu tên tù phạm kia.

Sau khi giết chết một người, đại hán áo đen lại bước ra, kéo dài khoảng cách hơn trượng, lao ra khỏi vòng vây, vung đao chém giết khắp nơi. Những tù phạm kia vội vàng vung vũ khí trong tay ra ngăn cản, thế nhưng vừa chạm vào loan đao thì lập tức thân hình chấn động, lui về sau, vũ khí trong tay hai tù phạm yếu hơn lập tức bị chém nát.

Một nam tử cầm cốt thương bị đâm một nhát nơi bụng, máu tươi chảy ròng, ngã vật xuống đất.

“Ha ha. . .” Người này chính là Hoàng Tam. Thần thái trong mắt y dần dần mờ xuống, trong miệng cười nhẹ một tiếng, dường như cũng không quá bất bình với kết cục này. Ngay sau đó, cái đầu y nghiêng đi, trong phút chốc, chút sinh cơ còn lại cũng biến mất.

Một người chết đi, không làm cho người khác để ý chút nào, kể cả đại hán áo đen vừa giết chết y cũng không nhìn thêm một cái, mà lập tức chạy ra hướng khác.

Một tiếng Xùy bén nhọn vang lên, là tiếng mũi tên bắn ra trong gió, từ khoảng cách hơn mười trượng, vọt thẳng về hướng đại hán áo đen. Đại hán kia đã bổ ra hơn mười đao, cảm thấy có phần mệt mỏi nhưng loan đao trong tay vẫn ngăn cản chính xác mũi tên.

Phịch một tiếng, mũi tên bị cắt làm hai đoạn, thế nhưng cổ tay của đại hán áo đen cũng tê rần đi, ánh mắt lập tức quét qua kẻ vừa bắn tên.


Chỉ thấy cách đó hơn mười trượng, Độc Nhãn Long vẫn chưa gia nhập chiến đoàn, trường cung trong tay giương lên, lạnh lùng nhìn qua.

“Xem ra là lúc này rồi. . . ” Ánh mắt Độc Nhãn Long nhìn qua chiến trường bên kia, thấy giờ phút này, số tù phạm trên đảo đã tử thương gần nửa, chỉ còn không tới hai trăm người. Còn đám giáp sĩ bên kia cũng chỉ còn hơn bốn mươi người có khả năng chiến đấu.

“Nếu cứ đánh thế này, e rằng đám tù phạm chết hết cũng không giết hết những giáp sĩ kia được. Chẳng may chúng lái thuyền đào tẩu thì nguy.” Độc Nhãn Long nghĩ tới đây, liền quay đầu nhìn một cái.

Trong rừng rậm, Thượng Bang Chủ và lão giả họ Vân liếc nhau rồi lập tức rút binh khí, hét lớn một tiếng: “Tấn công! Giết! Cướp thuyền Ô Mộc!” Nói xong, hai người liền lao ngay ra ngoài.

Những người phía sau tiếp tục lao ra, như một dòng nước lũ cuốn về phía thuyền Ô Mộc. Những tiếng hò hét này vang lên, làm cho hai phe đang kịch chiến giật nảy mình, động tác trên tay có chút chậm lại.

Khi thấy rõ ràng mấy kẻ lao tới thì đám tù phạm Hung đảo vô cùng vui mừng, còn gương mặt đám giáp sĩ bên kia thì chợt đen lại. Sắc mặt đại hán áo đen tái nhợt đi. Y không nghĩ tới Hung đảo vẫn còn phục binh, hơn nữa nhìn thân thủ của những người ngày còn hơn xa đám tù phạm vừa nãy, xem ra đây chính là đám người tinh nhuệ nhất.

“Giết!” Tinh thần phe tù phạm được nâng cao, sĩ khí tăng mạnh, còn đám giáp sĩ thì quay đầu nhìn về hướng đại hán áo đen, trong mắt có chút bối rối.

“Tất cả mọi người trở về thuyền, lập tức lui lại!” Đại hán áo đen xanh mặt, nghiêm giọng hạ lệnh.

“Hừ! Muốn đi là đi sao? Tất cả mọi người lập tức toàn lực cầm chân bọn họ. Chỉ cần kiên trì thêm một lát là có thể cướp được thuyền Ô Mộc rồi.” Độc Nhãn Long cười lạnh một tiếng, hô to.

Đồng thời, y cũng giương cung, một mũi tên xé rách không khí, bắn thẳng về phía đại hán áo đen.

Những hung phạm nghe vậy thì phấn khởi quát lên một tiếng, kiệt lực tấn công, cố gắng cầm chân đám giáp sĩ.


Trong lòng đại hán áo đen có chút sợ hãi. Y lập tức vung đao chém lệch mũi tên của Độc Nhãn Long rồi cắn răng một cái, lấy từ trong ngực ra một thanh đoản kiếm đen kịt. Thanh đoản kiếm này nhìn có chút cổ xưa, lưỡi kiếm hơi cùn, nhiều vết rạn, vết mẻ trên thân.

Đại hán áo đen niệm chú mấy câu, thanh đoản kiếm chợt hiện lên mấy đường vân đỏ rực như máu, ngay sau đó y liền đâm mấy kiếm về hướng đám tù phạm.

PHỐC PHỐC PHỐC!

Nơi cổ họng mấy tên tù phạm gần đó chợt xuất hiện một vết máu, ngay sau đó máu tươi chợt phun ra, đồng loạt ngã xuống đất.

“Phù khí! Luyện Khí sĩ!” Con mắt duy nhất của Độc Nhãn Long trợn lên, nhìn đại hán áo đen, nghẹn ngào hô.

Đại hán áo đen khẽ động, thân ảnh lắc lư, cổ tay liên tục điểm ra các nơi. Chỉ trong chớp mắt, đã có hơn mười tù phạm ngã xuống, những nơi yếu hại đều xuất hiện mấy vết thương nhỏ.

Đám tù phạm xung quanh liều mạng huơ vũ khí trong tay, thế nhưng không những không thể làm gì đại hán áo đen được mà còn liên tục có người tử vong.

Thấy cảnh này, sắc mặt đám tù phạm chợt tái đi, vô thức lùi về sau một bước. Tuy rằng bọn họ đều là những kẻ không sợ chết, thế nhưng thấy công kích quỷ dị như vậy thì cũng có phần lạnh người. Con người luôn luôn có cảm giác sợ hãi với những thứ không giải thích được, bởi chẳng ai muốn chết không rõ lý do cả.

Đám giáp sĩ áo đen thấy vậy thì có chút buông lỏng tinh thần.

“Nhanh lái thuyền! Ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian!” Gương mặt đại hán áo đen đã tái nhợt, vùng trán lấm tấm mồ hôi. Xem ra phương pháp công kích này, y cũng không phải có thể sử dụng tùy tiện được.

Thế nhưng đại hán áo đen vẫn như hung thần sừng sững đứng chắn trước người đám hung phạm như một bức tường thành không thể vượt qua. Đám giáp sĩ nghe vậy như tỉnh mộng, lập tức chạy về hướng thuyền Ô Mộc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.