Đọc truyện Ma Thiên Tiền Truyện – Chương 20: Hung đảo thiên (20)
Những người Mệnh Nhị Bang mau chóng trở về nơi đóng quân. Từ xa trông thấy, những bang chúng ở lại có chút giật mình rồi đồng loạt hoan hô vang dội.
Chu Phó Bang Chủ mang theo một ít người chạy ra đón, kinh ngạc nhìn Thượng Bang Chủ một cái, bởi chưa đến hai mươi ngày, đáng lẽ họ còn chưa về mới phải. Thượng Bang Chủ nhìn lại y, nhẹ nhàng lắc đầu.
Chu Phó Bang Chủ hiểu ý, không hỏi nhiều nữa mà cất cao giọng nói: “Các vị huynh đệ, chuyện tầm bảo lần này đã xong. Đây chính là đại hỷ sự, tối nay chúng ta hãy mở tiệc, mọi người hãy cùng vui vẻ một phen đi.”
Nghe lời này, những người còn lại liền hoan hô ầm ĩ. Nơi Hung đảo cằn cỗi này, cũng chỉ có tiệc tối là có thể làm cho đám tù nhân hài lòng một chút mà thôi. Liễu Minh đứng trong đám người, chợt thấy nơi cánh tay xiết chặt, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy đó là Hoàng Tam.
“Liễu huynh đệ, quả nhiên ngươi đã đi ra.” Hoàng Tam quan sát kỹ càng Liễu Minh một lượt rồi cười ha ha nói.
Nghe vậy, trong lòng Liễu Minh liền có chút ấm áp, hắn khẽ gật đầu nói: “Dược liệu ngươi nhờ, ta đã tìm được.”
Hoàng Tam nghe vậy thì cực kỳ vui mừng. Liễu Minh nhìn quanh trong đám người, lông mày nhíu chặt lại.
“Hoàng Tam, sao không thấy Càn thúc đâu? Thúc ấy ra ngoài săn thú sao?” Trong lòng Liễu Minh chợt nảy ra một dự cảm xấu, chậm rãi hỏi.
Hoàng Tam nghe vậy thì gương mặt lộ ra chút phức tạp, chần chờ không nói.
“Càn thúc xảy ra chuyện gì?” Liễu Minh biến sắc, gấp giọng hỏi.
Hoàng Tam do dự một hồi, rốt cục chậm rãi nói: “Không lâu sau khi ngươi đi vào trong đảo, Càn tiên sinh đột nhiên bệnh nặng, giờ đang nghỉ ngơi trong động.”
Liễu Minh nghe vậy thì thân thể lảo đảo một cái, gương mặt đột nhiên tái nhợt đi, không nói một lời, hai tay tách đám người xung quanh ra, chạy thục mạng vào trong sơn động.
Những bang chúng nhìn theo bóng lưng hắn chạy phía xa, rất nhanh đã có người nhận ra Liễu Minh.
“Kia không phải Liễu Minh sao? Không thể tưởng được hắn lại còn mạng trở ra.”
“Xem ra tuổi của hắn mặc dù nhỏ, nhưng cũng có không ít bổn sự đâu.”
Thượng Bang chủ nhìn theo bóng lưng Liễu Minh, thở dài một hơi, bởi y cũng biết rõ tình trạng hiện nay của Càn thúc. Hoàng Tam cũng nhìn theo, khi Càn thúc bị bệnh, chính gã là kẻ đã khám và chữa bệnh cho Càn thúc, nên gã biết rõ tình hình hiện nay, Càn thúc chỉ sợ. . .
Liễu Minh chạy vội đến cửa sơn động, chợt nghe thấy bên trong truyền tới một tràng tiếng ho khan. Hắn bước chậm lại, cái mũi đau xót, cảm giác như nước mắt muốn trào ra. Hắn hít sâu một hơi, tay vuốt vuốt vào bụng một cái, cố gắng giữ tinh thần phấn chấn một chút rồi mới bước vào.
“Càn thúc.” Hắn gấp giọng kêu, không nhịn được bước nhanh vào trong.
Trong sơn động, Càn thúc nửa nằm trên giường đá, trên người đang đắp một tấm da thú, tóc hoa râm, gương mặt đầy sẹo đã hõm sâu xuống, ánh mắt mờ đi. Chợt thấy Liễu Minh đi vào, ánh mắt y sáng lên, khuôn mặt có chút vui mừng, nói: “Dựa theo tiền lệ thì chuyện tầm bảo còn chưa kết thúc cơ mà, sao ngươi đã về rồi thế?”
Liễu Minh thấy cổ họng nghẹn ứ lại, hắn vội vàng bước tới đỡ lấy thân thể Càn thúc, run giọng nói: “Trong đảo có chút biến cố nên chuyện tầm bảo đành kết thúc sớm. Càn thúc, sao thúc đột nhiên lại ngã bệnh thế này?”
Càn thúc cười ha ha, giơ tay vuốt tóc Liễu Minh, nói: “Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. Trên Hung Đảo này, tù phạm nào chẳng đến lúc chết chứ? Càn thúc có thể chết trên giường bệnh mà không phải bị những dã thú kia ăn tươi đã xem như may mắn rồi.”
“Không, Càn thúc, thúc sẽ không chết .” Liễu Minh cầm chặt cánh tay có chút khô héo của Càn thúc, nước mắt đã đảo quanh.
“Liễu huynh đệ.” Thanh âm Hoàng Tam từ ngoài động truyền tới.
Liễu Minh lau nước mắt, đứng lên nói: “Hoàng huynh đệ, mời vào.”
Hoàng Tam nghe vậy thì bước vào, nhìn Càn thúc một cái, ánh mắt có chút ảm đạm.
“Hoàng huynh đệ, Càn thúc mắc bệnh gì vậy, cần dùng loại thuốc nào?” Liễu Minh túm lấy cánh tay Hoàng Tam, gấp gáp hỏi.
Nơi cổ tay Hoàng Tam bị xiết chặt, cảm giác như bị một cái vòng sắt bóp lại, gã có chút hoảng sợ nhìn Liễu Minh, một lát sau mới thở dài nói: “Hết sức xin lỗi, tại hạ học y không tinh, bệnh tình của Càn tiên sinh tại hạ đành thúc thủ vô sách.”
“Ta đã tìm thấy không ít dược thảo quý hiếm trong đảo, có thể trong đó sẽ có thứ có tác dụng. . .” Liễu Minh buồn bã nói.
“Bệnh tình của Càn tiên sinh là do phủ tạng hao tổn, tinh khí khô kiệt, xương cốt bạc nhược, cơ thịt teo nhẽo, đây đều là triệu chứng của bệnh nan y. Dù có dùng linh đan diệu dược gì cũng không chữa được, tại hạ vô năng.” Hoàng Tam thở dài nói.
“Khục. . . Minh nhi, thân thể của ta, chính ta hiểu rõ, không quan hệ gì với Hoàng tiên sinh cả.” Càn thúc ngăn Liễu Minh định nói tiếp rồi lại ho khan một hồi.
Liễu Minh trầm mặc trong chốc lát rồi từ từ buông tay ra.
Hoàng Tam vuốt vuốt cổ tay, mau chóng cáo từ.
Chờ khi y đi xa, Liễu Minh mới tới gần Càn thúc, tay nhấn mạnh lên bụng, một lát sau, bụng hắn cuộn lên, há miệng hộc ra một quả màu vàng kim.
“Minh nhi, đây là. . .” Càn thúc giật mình nói.
“Càn thúc, đây là dược liệu ta tìm được trong đảo. . .” Liễu Minh lấy một ít nước trong, rửa ráy quả sạch sẽ. Lúc này, hào quang và nhiệt khí của quả đã yếu đi, màu sắc cũng biến thành đỏ rực.
Hắn biết rõ sau khi ra đảo sẽ bị người Mệnh Nhị Bang kiểm tra quần áo kỹ lưỡng nên mới mạo hiểm giấu quả này vào trong bụng. Trước kia hắn đã được Càn thúc dạy cho công phu này, cũng may mà mới trải quả nửa ngày nên dược lực còn chưa bị cơ thể hấp thu.
Hắn lập tức kể nguồn gốc của quả này kỹ càng cho Càn thúc rồi nói: “Càn thúc, quả này xem ra chính là tiên thảo mà người trong đảo nói, nhất định có thể chữa khỏi tổn thương của thúc.”
Càn thúc nghe lời này, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu, yêu thương vuốt ve mái tóc Liễu Minh, tay cầm lấy kim quả. Chợt y chuyển tay, nhét vào miệng Liễu Minh. Liễu Minh cả kinh, định phun ra thì đúng lúc này, Càn thúc giơ ngón tay điểm mạnh vào cằm hắn một cái. Hàm răng của hắn liền không tự chủ được cắn mạnh xuống, lớp vỏ quả liền vỡ tan ra, một cỗ mùi hương nồng đậm lập tức tràn ngập khoang miệng hắn. Cánh tay Càn thúc khẽ động, lại tiếp tục nhấc cằm Liễu Minh lên. Liễu Minh đành nuốt kim quả xuống.
“Càn thúc, thúc. . .” Liễu Minh đang định nói gì thì đột nhiên Càn thúc lại giơ tay vỗ mạnh xuống cổ hắn.
Liễu Minh chỉ thấy trước mắt tối sầm, liền ngã xuống trước giường đá. Không biết bao lâu sau, hắn mới từ từ tỉnh lại, chỉ thấy nơi bụng có một khối không khí ấm áp cuộn lên. Một cỗ khí lưu mạnh mẽ chuyển động trong kỳ kinh bát mạch, các đốt ngón tay rung động, lực lượng thân thể tăng lên nhanh chóng, tinh thần vô cùng sảng khoái, cảm giác sung mãn chưa từng có.
“Khục khục. . . Bây giờ ngươi thấy thế nào?” Âm thanh Càn thúc truyền tới.
Liễu Minh nghe vậy thì xoay người ngồi dậy.
Lúc này, Càn thúc vẫn nửa nằm trên giường đá, gương mặt còn suy bại hơn lúc trước, thế nhưng ánh mắt lại có chút sáng lên, nhìn Liễu Minh.
“Càn thúc, sao thúc lại nhường quả này cho cháu? Nếu vậy, thúc chẳng phải. . .” Trong lòng Liễu Minh không có chút nào vui sướng mà tràn ngập áy náy.
“Khục khục. . . Nếu ta không đoán sai thì kim quả này chính là một linh dược có thể tẩm bổ nguyên khí, để ta dùng thì quá lãng phí.” Càn thúc ho khan hai tiếng rồi nói.
Liễu Minh vội vàng đỡ thân thể Càn thúc, đưa tay nhè nhẹ vỗ lên lưng y.
“. . . Tổn thương của ta đã có từ khi còn chưa tới Hung Đảo này rồi. Những năm gần đây đều bị ta dùng nội lực áp chế, mãi tới giờ mới bạo phát ra. Đây cũng không phải là bệnh thế nên dược vật không có tác dụng gì cả, ngươi không cần áy náy đâu.”
Liễu Minh nghe vậy, cắn chặt răng, cố nén nước mắt, nhẹ nhàng đỡ Càn thúc nằm xuống.
“Đứa nhỏ ngốc, ta chỉ là bị bệnh, cũng sẽ không chết ngay, sao ngươi đã ủ rũ thế này rồi.” Càn thúc khẽ cười, trong giọng nói mang theo chút bi thương.
Liễu Minh kéo da thú trùm lên người Càn thúc, há miệng, thế nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn lại, chỉ nói được một câu: “Thúc phải cố gắng nghỉ ngơi. . . Đừng nói nhiều như vậy nữa.”
“Được rồi, thế ngươi nói đi, vết thương trên mặt là thế nào thế này?” Càn thúc cười cười, thấp giọng hỏi.
“Là do một con cự viên lông đỏ gây ra. Cự viên này nhìn có chút khác so với mấy con thông thường, hình thể cực lớn, cao cỡ một người, hơn nữa còn cực kỳ hung dữ, chắc là dã thú biến dị.” Liễu Minh sờ sờ gò má, không chút để ý nói.
“Ngươi nói cho ta một chút về chuyện tại sao tầm bảo lại kết thúc sớm đi?” Càn thúc nằm xuống, hô hấp chậm lại, cũng không ho khan nữa.
“. . . Nội đảo nhìn rất yên tĩnh, trong không khí phảng phất một mùi tanh nhạt, cây cối rậm rạp hơn bên ngoài rất nhiều, nhìn bên trên đẹp như tranh vẽ, thế nhưng nếu đi vào thì rất dễ bị lạc, vô cùng quỷ dị. . .” Liễu Minh kể lại kỹ càng chuyện động đất trong đảo và khói độc sớm buông xuống.”
“Gần đây thời tiết cũng không bình thường, lúc nóng lúc lạnh. Nghe đồn ngoài đảo cũng có một chút sương mù. Không biết có phải là sắp có thiên tai không nữa.” Càn thúc nghe xong, trầm tư nói.
Hai người cứ nói chuyện trong sơn động, còn bên ngoài đã sớm có mấy đống lửa lớn, thỉnh thoảng vang lên những tiếng hoan hô của bang chúng Mệnh Nhị Bang. Đúng lúc này, chợt ngoài động truyền tới những tiếng bước chân.
“Liễu huynh đệ, đây là phần thưởng mà Thượng Bang chủ đưa cho ngươi.” Một tiểu lâu la trong bang đi tới.
Người này giao vật phẩm cho Liễu Minh rồi cáo từ rời đi.
Liễu Minh nhìn thoáng qua rồi đặt phần thưởng sang một bên, chỉ thấy gồm có: mấy xâu thịt khô, một thanh loan đao, một chiếc áo vải và mấy bao dược vật chữa thương. Tất cả đều là thứ tốt, thế nhưng lúc này Liễu Minh chẳng còn chút hứng thú nào nữa.
Mấy ngày sau, Liễu Minh đều ở trong động với Càn thúc, cũng không tham gia săn bắn hay tuần tra nơi đóng quân nữa. Có thể do công lao vào đảo tầm bảo nên Thượng Bang chủ cũng không nói gì cả.
Nhìn thấy thân thể Càn thúc này một kém đi, Liễu Minh cảm thấy lòng như đao cắt.
Ngày thứ năm sau khi cuộc tầm bảo kết thúc, đột nhiên tinh thần của Càn thúc tốt hơn nhiều, được Liễu Minh nâng xuống giường, đi ra ngoài phơi nắng một chút.