Đọc truyện Ma Thần Tướng Quân – Chương 217: Xuất phát
Tư Đế An vẫy tay ra dấu cho hạ nhân đang hầu hạ lui xuống.
Nó tự rót cho mình một ly rượu, nhẹ giọng nói:”Mỗi tháng ta đều cùng sư phụ thư từ qua lại, bất quá sư phụ không hề nói cho ta biết người đang ở đâu. Mẫu hậu có biết người đang ở đâu không?”
Thụy Thu cầm ly nước quả lên nhấp một ngụm, vị mát lạnh giúp cho nàng bình tĩnh lại, quan sát thần thái của Tư Đế An, nàng không biết ý tứ của nó, chỉ thuận miệng nói:”Ta cũng không biết, con hỏi có việc gì chăng?”
Tư Đế An vuốt mũi, động tác này nó chính là học từ Dương Chính:”Mẫu hậu cũng biết hài nhi hiện nay tiếp quản chính vụ, còn nhiều chỗ chưa rành rẽ, nếu như có sư phụ ở bên thì ta cũng thoải mái hơn.”
Thụy Thu thở dài, nàng lẽ nào không muốn Dương Chính quay về ư, nhưng hắn còn quá nhiều việc phải làm.
“Mẫu hậu, người sao thế? Không cao hứng à?” Tư Đế An hỏi.
Thụy Thu lắc đầu:”Không phải, sư phụ con còn có rất nhiều việc phải làm, tương lai của Vệ Nhung quốc nằm trong tay con, sư phụ ly khai cũng chính là muốn rèn giũa con, bằng không thì khi nào con mới trở thành một quốc vương chân chính?”
Tư Đế An ánh mắt hơi ảm đạm, thấp giọng nói:”Hài nhi biết, nhưng hài nhi vẫn còn nhớ ngày trước sư phụ và mẫu hậu đều bầu bạn bên người, từ khi tiếp quản chính sự, một ngày từ sáng đến tối hài nhi cũng khó gặp được mẫu hậu một lần, cảm giác thấy người càng lúc càng rời xa hài nhi…”
Nói đến đây, thanh âm của nó cũng trở nên nghẹn ngào, ánh mắt lấp lánh lệ quang, cho dù Tư Đế An đã trưởng thành hơn, nhưng tuổi tác vẫn còn nhỏ, trước mặt mẫu thân khó thể khống chế, nên để lộ tình cảm chân chính trong lòng.
Thụy Thu tâm thần chấn động, nàng nhớ lại câu nói năm xưa của Dương Chính:”Đế vương, mệnh vận chú định là phải cô độc.” mà nhịn không được cơ hồ sa lệ.
“Mẫu hậu, người sao thế? Hài nhi không có ý oán trách gì người, hài nhi hiểu mẫu hậu chỉ muốn tốt cho hài nhi mà thôi.” Tư Đế An thấy mẫu hậu sa lệ, vội vàng rời khỏi ghế, quỳ trước mặt Thụy Thu.
Thụy Thu đưa tay vuốt má Tư Đế An, nhắm mắt lại, một lát sau mới mở mắt ra, cố gắng kìm nén tâm tình, bình tĩnh nói:”An tử, con cần phải biết con gánh trách nhiệm trọng đại của quốc gia trên vai, trước mặt mẫu hậu thì còn có thể rơi lệ, có thể ủy khuất nhưng trước mặt người đời thì con nhất định phải kiên cường, cho dù không chịu đựng được cũng phải cố gắng. Bởi vì con là vua của Vệ Nhung, phải nhớ kỹ!”
Thụy Thu đỡ Tư Đế An đứng dậy.
“Ta biết, mẫu hậu, ta nhất định sẽ trở thành một quốc vương hợp cách!” Tư Đế An kiên định nói, lau khô nước mắt, ngồi xuống đối diện Thụy Thu.
Hai người cũng đã đói nên bắt đầu dùng bữa.
Sau khi ăn xong, Tư Đế An nhìn mẫu thân, đột nhiên nói một câu ý tứ sâu xa:”Mẫu hậu, ta còn muốn nói một câu, nếu như sư phụ xong việc, hãy gọi người trở về, nơi này chính là nhà của người!”
Thụy Thu không biết phải đáp thế nào, chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Tư Đế An ngồi thêm một lát, sau khi thị nữ dọn dẹp xong xuôi thì cáo từ rời đi.
Thụy Thu vừa quay người thì giật mình, phát hiện Dương Chính giống như quỷ mỵ đã đứng ngay sau lưng nàng, nhịn không được oán trách:”Ngươi là quỷ à? Sao không có chút tiếng động nào?”
“Không phải nàng bảo ta không được gây tiếng động sao?” Dương Chính cười gian, ôm nàng vào lòng.
“Đi vào phòng nhanh lên!” Thụy Thu sợ thị nữa đột nhiên đi tới, đẩy hắn vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
“Nàng sao lại khẩn trương như vậy?” Dương Chính cảm thấy lúc này Thụy Thu bộ dáng rất tức cười, giống như một con mèo đang vụng trộm.
“Đều do ngươi, hại ta suýt nữa là bêu xấu trước mặt An tử!”
Dương Chính ôm lấy nàng, ngồi xuống một cái ghế, cười cười nhìn nàng.
“Ngươi làm cái quỷ gì? Vẻ mặt cười đầy tà khí!” Thụy Thu bị hắn nhìn đến mức rợn da gà.
“Vừa rồi ta nghe hai người nói chuyện, An tử hình như muốn tác hợp chúng ta, nàng nói xem ta có nên cười hay không?” Dương Chính càng cười lớn hơn.
Thụy Thu bịt miệng hắn, rít giọng gắt:”Ăn nói linh tinh, không được cười… A, ngươi còn cười…”
Dương Chính nén cười, đưa tay siết Thụy Thu vào lòng, nhẹ nhàng ve vuốt:”Ta nói linh tinh ư? Tỷ tỷ, nàng đừng giả ngốc với ta, nàng không hiểu được ý tức của An tử sao? Thằng nhóc đó còn thương yêu cho mẹ nó, cũng không tệ, không uổng công ta kỳ vọng vào nó.”
Thụy Thu bị hắn nói đến không còn cách nào phản bác, hơn nữa mình lại rơi vào lưới tình chẳng thể nào thoát ra được.
“Ngươi không đói sao?” Thụy Thu đánh trống lảng.
“Đói!”
Thụy Thu liền nói:”Ta bảo nhà bếp làm chút thức ăn, chờ ta nhé!”
Nàng thuận thế muốn thoát ra khỏi lòng Dương Chính, nhưng y phục đang mặc vốn rộng, từ cổ áo nhìn xuống có thể nhìn thấy nhũ hoa trắng mịn như tuyết, Dương Chính kéo nàng lại, đưa tay thò vào trong, đang lúc Thụy Thu hổ thẹn thì hắn cúi người nói bên tai nàng:”Ta cảm thấy ăn nàng thì ngon hơn.”
“Đừng…”
………….
Ánh trăng giữa đêm lạnh chiếu qua tấm màn, rọi lên thân thể hai người đang quấn lấy nhau, hai màu trắng đen tương phản thu hút thị giác vô cùng, hợp thành một bức tranh hoàn mỹ động nhân.
Chăn gối đều bị dồn về một góc, ra giường cũng bị nhăn nhúm.
Thân thể trắng như tuyết co rúc lại, đầu gục vào trong thân thể màu đen, mái tóc xõa ra như mây trời.
Bàn tay của Dương Chính đi từ sống lưng trắng nõn đi xuống, cuối cùng dừng lại ngay cặp mông tròn lẳn, nhẹ nhàng ve vuốt, màu đỏ từ đó dần dần lan ra theo nhịp run rẩy của thân thể Thụy Thu.
Gương mặt nõn nà ngẩng lên, vành mắt trũng sâu còn ướt nước mắt.
“Vì sao vừa về lại đi ngay? Chẳng thà không về còn hơn!”
Thanh âm nhỏ nhẹ nhưng mang đầy cảm giác thống khổ, Dương Chính gương mặt đầy vẻ có lỗi, hắn biết nói ra sự thật thì rất tàn nhẫn nhưng lại không thể nào dấu diếm, suy cho cùng lần này ra đi hung hiểm khó lường, so với lần trước còn nguy hiểm hơn nhiều, ít nhất lần trước hắn còn suy đoán được con đường tương lai, còn lần này đối mặt với địch nhân thống trị thế giới này mấy vạn vạn năm, nói không chừng con đường hắn đi là con đường dẫn xuống suối vàng.
Nhưng hiện nay không thể không đi, chỉ là mang lại cho Thụy Thu cảm giác đau lòng, Dương Chính không khỏi thấy mình quá tàn nhẫn.
Vai hắn vẫn còn vết răng cắn rất sâu, cả máu cũng chảy ra, đây chính là “kiệt tác” của Thụy Thu.
Dương Chính ôm nàng, không biết phải giải thích thế nào cho nàng bớt bi thương.
Bốn mắt nhìn nhau, một bên thì đầy vẻ có lỗi, một bên thì ai cầu và thống khổ.
“Vì sao cả Mật Tuyết Nhi cũng phải đi, Dương Chính, ngươi không phải là người mà.” Thụy Thu biết không thể thay đổi tâm ý của hắn, nước mắt lại trào ra.
Dương Chính cảm thấy mình cơ hồ sụp đổ, cả đời này hắn sợ nhất là làm cho nữ nhân mình yêu thích rơi lệ, khó khăn cất tiếng:”Ngày mai ta sẽ nghĩ cách, nếu như có thể thì ta sẽ không dẫn theo Mật Tuyết Nhi.”
Thụy Thu biết muốn Dương Chính thay đổi ý kiến rất khó, hắn nói vậy phần nhiều chính là vì nàng. Nàng biết hắn vốn là người đặc biệt, tinh thần ý chí đều kiên định hơn xa người thường, chỉ là vì nàng nên mới thỏa hiệp, nghĩ tới đây cảm giác bi thương cũng giảm đi một chút.
Nhưng Thụy Thu cũng là người kiên định, chỉ là lần này tình cảm sôi trào nên mới bức bách Dương Chính, nàng cũng không mong muốn nam nhân của mình vì mình mà trở nên yếu ớt.
Nàng nhìn vào Dương Chính hỏi:”Cái la bàn đó thật sự thần kỳ như vậy sao?”
Dương Chính gật đầu:”Ít nhất thì ta cũng chưa từng thấy nó nói sai bao giờ.”
Thụy Thu cắn môi, nội tâm tranh đấu dữ dội, cuối cùng nàng nói:”Ta biết ngươi không thể mang ta đi, la bàn đó đã thần kỳ như vậy, tuyển định Mật Tuyết Nhi đi cùng thì ngươi cứ mang nó đi, bằng không ta chẳng thể yên tâm được.”
Dương Chính ôm ghì lấy nàng, Thụy Thu hiểu rõ đại nghĩa càng khiến hắn cảm thấy có lỗi và đau lòng, không biết phải nói gì mới biểu lộ được cảm tình của mình.
…….
Mật Tuyết Nhi đã đi du ngoạn với bọn Mạc Băng Vân, sau khi liên hệ thì hôm sau Mạc Băng Vân và A Tuyết mới dẫn nó đi tới Tác La Đốn.
Dương Chính dẫn Thụy Thu tới gặp mặt Tử Tâm.
Thụy Thu đã từng nghe nói qua người này nhưng lần đầu gặp mặt, nhìn thấy dung nhan hoàn mỹ vô khuyết của nàng, nghĩ tới nàng và Dương Chính cùng chung một chặng đường dài lại không hề cảm thấy ghen tuông. Cảm giác này rất kỳ quái, vì Tử Tâm khiến cho người khác cảm thấy nàng không giống nữ nhân, cũng không phải nhân loại, đôi mắt không chút cảm tình của nàng khiến cho người ta liên tưởng đến Thần cao cao tại thượng miệt thị chúng sinh.
Thụy Thu cũng yêu cầu nghiệm chứng la bàn, kết quả vẫn như cũ, Mật Tuyết Nhi là người được tuyển định, Thụy Thu không còn lý do gì yêu cầu nó ở lại.
Lại thêm một ngày nữa, Mạc Băng Vân và A Tuyết mới đưa Mật Tuyết Nhi tới Tác La Đốn.
Gặp nhau cười đùa vui vẻ, Mạc Băng Vân và Nguyệt Như Tuyết đã có thể khống chế cảm tình của mình, còn Mật Tuyết Nhi thì khóc lóc vang trời, Dương Chính ở Bắc đại lục quá lâu, vì bệnh dịch lan tràn nên hắn không cho Mật Tuyết Nhi tới đó, hơn 1 năm nay Mật Tuyết Nhi đều là nhờ Thụy Thu và hai người Mạc Băng Vân chiếu cố, chỉ là có thân thiết đến đâu cũng không bằng quan hệ huyết mạch với Dương Chính, một năm nay nó buồn nhiều hơn vui.
Mật Tuyết Nhi nhìn thấy Dương Chính liền chạy tới nắm chặt không chịu rời tay, cả ngày quấn lấy hắn.
Lần này rời đi, khi nào gặp lại còn chưa xác định được, Dương Chính ở lại Tác La Đốn 1 tuần, dùng dị lực cải tạo thân thể của bọn Mạc Băng Vân, có Tử Tâm ở bên chỉ đạo, thân thể của họ tuy không thể so được với Dương Chính nhưng ở mức độ nhân loại thì đã vượt lên một bước dài.
Ly biệt dù thống khổ nhưng vẫn rốt cục vẫn phải đến, một tuần sau, Dương Chính quyết định xuất phát.