Ma Thần Tướng Quân

Chương 208: Hỏa sắc yên vân


Đọc truyện Ma Thần Tướng Quân – Chương 208: Hỏa sắc yên vân

Quân Đào nguyên điên cuồng truy sát hình thành một đợt sóng ào ạt trên đường.

Trong chiến tranh, thua chạy một khi đã thành thế thì rất đáng sợ, căn bản sức người không thể nào ngăn trở, nó giống như nước lũ tràn đê, lan ra từng ngóc ngách.

Những chiến sĩ dù vẫn có lòng chiến đấu cũng không thể nào ngăn trở vạn người đang sụp đổ, hơn nữa còn bị khí tức bại vong cảm nhiễm, phảng phất như ngày tận thế đã đến, rút sạch dũng khí và sức lực trong người.

Quân Thánh Hỏa Giáo bỏ chạy một mạch, cuối cùng đã đến đại doanh bên sông.

Bạch Lan Độ không biết đã xảy ra chuyện gì, đến khi Đỗ Y chạy vào cấp báo mấy vạn quân mình đang bỏ chạy về đây, sắp tới đại doanh bên sông, y mới giật mình.

Thua chạy?

Bạch Lan Độ cơ hồ không còn sức để nổi giận, cũng không muốn truy cứu trách nhiệm của ai.

Thân là một quan chỉ huy, y vội vàng tập hợp chiến sĩ trong đại doanh, đi ra khỏi cổng.

Từng sự kiện bất ngờ liên tiếp xảy ra như một chuỗi ác mộng liên hoàn kéo đến, y vừa thoát khỏi cơn ác mộng này thì lại hãm nhập vào một cơn ác mộng khác. Đến giờ y vẫn tìm chưa ra nguyên nhân ác mộng phát sinh, tất cả mọi thứ đều giống như ảo giác, nếu là thế giới thực sự thì làm sao xảy ra tình trạng ly kỳ thế này?

Tám vạn quân tinh nhuệ đang tiến công Nam ngạn, chi bộ đội này cho dù không thể công hạ Tân Nguyệt thành trong thời gian ngắn nhưng chắc chắn có thể kéo đại quân liên quân hãm nhập vòng chiến không thể thoát ra.

Hơn nữa cho dù liên quân toàn bộ có thể lén qua được sông Ni Á Mỗ nhưng với binh lực của họ thì sao có thể đánh cho quân đội Thánh Hỏa Giáo đóng giữ Bắc ngạn tơi bời như thế, doanh quân nhu vô cớ bị thiêu cháy, một binh đoàn tinh nhuệ và 4 vạn bộ binh thua chạy, thực sự không biết thực lực liên quân mạnh đến mức nào.

Quỷ dị nhất chính là đến giờ nhân viên tình báo vẫn không dò ra nội tình của quân địch.


Bạch Lan Độ nhìn dòng người ào ạt cuộn tới như thủy triều, im lặng không nói gì dẫn 2 vạn kỵ binh xông ra.

Y không muốn dựa vào bọn tình báo ngu xuẩn đó nữa, y muốn tự mình tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, hơn 50 năm qua, y leo lên được địa vị Tý thần giả, vẫn chưa hề có cảm giác khó hiểu và phẫn nộ như hôm nay.

Từ đầu đến cuối, y đều cảm thấy mình đang đánh với địch nhân là không khí, nhưng lại bị đội quân không khí này đánh cho mê muội.

Lá cờ của Bạch Lan Độ cuối cùng đã có tác dụng.

Thân là người tiếp nhiệm Giáo hoàng, địa vị của y trong lòng các giáo đồ giống như thần linh!

Binh sĩ bỏ chạy nhìn thấy đại kỳ của Bạch Lan Độ dựng lên thì giống như nhìn thấy một ngọn đèn sáng giữa đêm đen, nhao nhao hội tụ lại.

Bạch Lan Độ ra lệnh cho hai vạn kỵ binh chia ra đội hình duy trì trật tự, tất cả binh sĩ bỏ chạy đều tập trung lại. Bạch Lan Độ đi tới hỏi han nhưng bọn binh sĩ chạy tới trước tiên quá nửa đều là bộ đội ở phía sau khi xuất phát, còn khi bỏ chạy thì họ lại thành người chạy đầu.

Đại đa số người kỳ thật ngay cả bóng dáng của Vũ Lôi cũng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy người người hỗn loạn, đủ lời đồn đoán.

Lời đồn tệ nhất cũng nói đối phương có tới mấy vạn kỵ binh xung phong.

Người càng lúc càng nhiều, còn có một số bộ đội Huyết bào quân đoàn mang theo tin tức hữu dụng tới.

Doanh quân nhu đúng là đã bị đốt, Á Lý Đa Đức và Ngân bào kỵ sĩ đoàn của y đã bị tiêu diệt, khi Tạp Ba Tư bị trọng thương hôn mê được đưa tới thì sắc mặt của Bạch Lan Độ ngưng trọng tới cực điểm.


Đối mặt với một loạt chiến huống thảm liệt này, Bạch Lan Độ suy đoán nếu là chiến lực của kỵ binh thông thường thì ít nhất phải có 5 vạn quân mới có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng đến thế. Y suy đoán như thế bình thường cũng không sai lệch mấy, chỉ là trận chiến này thực sự có quá nhiều nhân tố trùng hợp, nữ thần may mắn lại đứng về phía Vũ Lôi, Bạch Lan Độ có nằm mơ cũng không ngờ tới đối phương chỉ mang theo vỏn vẹn có 3000 kỵ binh.

Y không biết 5 vạn kỵ binh kia làm sao có thể xuất hiện ở hậu phương, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, Bạch Lan Độ cuối cùng đành quyết định sử dụng đạn tín hiệu báo nguy khẩn cấp Hỏa sắc yên vân.

Đây là quyển trục đại hình ma pháp, cần có mấy chục cao cấp ma pháp sư hợp lực phát ra, có thể truyền tín hiệu đến hơn ngàn dặm nếu không có chướng ngại gì. Từ khi Thánh Hỏa Giáo thành lập đến nay đã mấy trăm năm, loại tín hiệu này chỉ sử dụng có 3 lần, còn gần 100 năm nay thì chưa hề có thế lực nào khiến Thánh Hỏa Giáo phải phát xuất loại tín hiệu này.

Bạch Lan Độ mang theo quyển trục tín hiệu này chỉ là thói quen cẩn thận, y chưa từng nghĩ rằng mình sẽ sử dụng nó.

Không ngờ ngay lần đầu tiên tiến công sau bao nhiêu ngày trù tính thì lại bị địch nhân ép phải sử dụng quyển trục tín hiệu trăm năm chưa từng dùng này.

Khi ánh sáng màu đỏ của Hỏa sắc yên vân nhuộm cả bầu trời, gương mặt của Bạch Lan Độ càng thêm khổ sở…

…………

Ở Nam ngạn.

Cao Sĩ Lan Đăng và Nạp Lan Đức đồng thời ngẩng đầu nhìn thấy Hỏa sắc yên vân chiếu rọi nơi Bắc ngạn.

Đây chính là tín hiệu cầu cứu nguy cấp nhất của Thánh Hỏa Giáo, tin tức nó mang tới chỉ có một:”Bắc ngạn đã không trụ nổi nữa rồi.”


Thần tình của Cao Sĩ Lan Đăng và Nạp Lan Đức không thể nào dùng hai chữ “kinh hãi” để hình dung.

Không chỉ riêng bọn họ, ngay cả mỗi chiến sĩ do họ suất lĩnh nhất thời cũng đều tròn mắt ngơ ngẩn.

Phổ Ngang thống lĩnh 200 chiến thuyền hoàn thành nhiệm vụ quấy nhiễu của họ rất tốt, họ dưới sự thao luyện như ma quỷ của thủy binh Đào nguyên, tài nghệ khống chế thuyền rõ ràng hơn xa quân Thánh Hỏa Giáo, bọn họ giữ cự ly như đánh như không, giống như một bầy ruồi nhặng phiền hà vô cùng, lúc hạm đội Thánh Hỏa Giáo sơ suất thì xông tới chích một cái, hơn nữa mục tiêu của họ đều là những chiếc thuyền làm bằng gỗ, loại thuyền này chỉ cần trúng một, hai quả pháo thì đã bị chìm. May mà Cao Sĩ Lan Đăng cũng là lão già thành tinh, ông chỉ huy thiết giáp thuyền quây quanh thuyền gỗ, thủ hộ chúng, bất quá làm vậy thì tốc độ hành quân sẽ chậm lại, đúng như ý đồ của Phổ Ngang. Nhiệm vụ của hắn ta chỉ là kềm chân, hắn tuyệt không kỳ vọng 200 chiến thuyền của mình có thể tạo thành nhiều tổn thất cho hạm đội hơn ngàn chiến thuyền của đối phương.

Cao Sĩ Lan Đăng cũng không gấp rút, ông rất có lòng tin vào hai quân đoàn tinh nhuệ của Nạp Lan Đức, chỉ cần họ ở trên đất liền thì đó chính là đội quân vô địch.

Ông cảm thấy binh lực của Tân Nguyệt thành tuyệt không thể uy hiếp được Nạp Lan Đức.

Đây vốn dĩ là thế trận một chiều.

Nhưng mà tín hiệu Hỏa sắc yên vân đã cắt đứt tất cả suy tính của ông.

Thậm chí đến cả Dương Chính cũng kinh ngạc, hắn không hiểu hàm nghĩa của Hỏa sắc yên vân nhưng Bắc ngạn động tĩnh quá lớn như vậy, hắn không khỏi lo lắng cho Vũ Lôi.

Hắn bỏ ly rượu xuống, đi tới mép thành lâu, quan sát động tĩnh của quân Thánh Hỏa Giáo.

Lúc này, lão hầu tước chợt la lên:”Trời, là Hỏa sắc yên vân sao? Thánh Hỏa Giáo sao có thể bắn ra tín hiệu này?”

Dương Chính nghe thấy, vội hỏi lão, lão hầu tước liền giải thích một hồi.

Dương Chính nghe xong, trong lòng nhẹ nhõm, vừa kinh vừa hỉ.

Đây thật sự là một lễ vật lớn, không hiểu Vũ Lôi thực hiện bằng cách nào, hắn nhìn về phía quân Thánh Hỏa Giáo, quả nhiên họ đang náo động, xem ra đang triệt thối.


Thời gian vẫn đang còn, Gia Lý Nặc Lan và Tô Á Tra cũng nên xuất động thôi.

Dương Chính nhếch mép, cơ hội ngàn năm có một này nếu như bỏ qua thì sẽ khó dứt được mệnh căn của Thánh Hỏa Giáo.

Hỏa sắc yên vân bùng nổ, Cao Sĩ Lan Đăng và Nạp Lan Đức đều có suy nghĩ giống nhau, đây là tín hiệu cầu cứu khẩn cấp nhất, là mệnh lệnh chí cao vô thượng, cho dù lúc này họ đã chiếm lĩnh được Tân Nguyệt thành thì cũng phải bỏ qua chiến quả, lập tức quay về chi viện đại doanh bắc ngạn, huống gì trận chiến này còn chưa bắt đầu, cả đại quân đối phương ở đâu cũng chưa thấy.

Lúc này họ cũng không suy nghĩ xem đại doanh bắc ngạn đã bị đánh thê thảm như thế nào.

Giờ đây, tụ họp rồi nhanh chóng quay về chính là mục đích chủ yếu của họ.

Cao Sĩ Lan Đăng không để ý đến Phổ Ngang quấy rối, ông tập hợp pháo hỏa, sau khi bức lui Phổ Ngang, liền hạ lệnh toàn tốc quay về.

Lúc này tự nhiên họ không thể lập nên trận hình như vừa rồi, thiết giáp thuyền tốc độ nhanh hơn thuyền gỗ nhiều, khi tăng hết tốc độ lướt đi thì thuyền gỗ liền bị rớt lại phía sau, Phổ Ngang tức thì giống như bầy ruồi ngửi được mùi máu tươi vội bâu tới. Nhiệm vụ của hắn chính là kềm chân đối phương, nhìn thấy đối phương không hề để ý đến mình, tự nhiên hắn công kích mãnh liệt hơn, thuyền gỗ bị rớt lại sau tức thì chịu phải tai ương, từng chiếc một bị đánh chìm. Vào tiết trời lạnh lẽo này, thủy binh dù thủy tính có giỏi đến đâu thì trong vòng mấy phút cũng bị đông cứng, thuyền chìm có nghĩa là thuyền viên trên đó toàn quân đều bị tiêu diệt.

Cao Sĩ Lan Đăng đau lòng cơ hồ nhỏ máu, nhưng vì khẩn cấp quay về nên không thể dừng lại phản kích đối phương.

Lúc này ông cũng đoán ra 200 chiến thuyền này chính là dùng để kềm chân mình, tuy không rõ ý đồ của đối phương nhưng mùi vị âm mưu đã quá rõ ràng, ông làm sao dám giảm tốc độ?

Nhìn thấy đối phương vẫn cứ toàn lực lui về, Phổ Ngang cũng phát điên. Đây là nhiệm vụ Dương Chính giao phó cho hắn, thân là quân nhân, đã là nhiệm vụ mà không hoàn thành thì chính là thất trách. Hắn gầm lên, tự dẫn thiết giáp thuyền xông về phía hạm đội Thánh Hỏa Giáo, phát động “Tử vong trùng chàng” đáng sợ nhất của thiết giáp thuyền.

Thiết giáp thuyền mạnh nhất chính là công kích điên cuồng này, thủy binh Đào nguyên đã biểu diễn qua cách sử dụng ba thanh cương thiết ở đầu thuyền để xé toang thân thuyền của đối phương.

Chẳng qua lúc đó chỉ là mộc thuyền.

Lần này bọn Phổ Ngang đối diện với địch nhân cũng sử dụng thiết giáp thuyền, mâu và thuẫn chạm nhau, tạo thành một chương chiến trận điên cuồng bậc nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.