Ma Thần Tướng Quân

Chương 17: Tiềm long xuất động


Đọc truyện Ma Thần Tướng Quân – Chương 17: Tiềm long xuất động

Ở cực Bắc Lam Phong đại lục có một thế giới quanh năm băng tuyết bao phủ.

Nơi này lạnh lẽo vô cùng, so với Nam cực, Bắc cực ở địa cầu còn lạnh hơn gấp chục lần, cơ hồ có thể làm đóng băng bất cứ vật gì trên đời, cho nên ngoài một màu băng tuyết trắng mênh mang mờ mịt ra không có một sinh vật nào có thể sinh sống được, nơi này yên tĩnh, băng lãnh, thanh khiết, đúng thực sự là một thế giới cấu tạo bằng băng.

Sông băng dài vạn dặm chạy xa tít tắp không thấy đâu là bến là bờ, ở nơi cuối cùng đại địa có một ngọn núi cao ngất chọc trời.

Ngọn núi từ trên xuống dưới đều óng ánh chính là núi do hàn băng vạn năm ở nơi chí hàn này hình thành, ngọn núi rất cao, đâm xuyên qua cả tầng mây.

Đây không phải là địa phương làm người ta kỳ quái nhất, điều kỳ quặc nhất là núi băng trên lớn dưới nhỏ giống như một gốc nấm băng khổng lồ.

Nửa phần trên ngọn núi hoàn toàn ẩn sau lớp mây trắng tinh khiết như tuyết.

Vầng mây này cũng đột ngột giống như dòng sông băng chạy dài suốt thế giới băng tuyết này.

Bởi vì trên bầu trời ở nơi lạnh nhất này, trời trong như chiếc kính, thế mà trên đỉnh núi băng lại dày đặc mây trắng quái dị, bao phủ ngọn núi băng hình nấm kia chặt chẽ.

Trên đỉnh núi, trong lớp mây.

Lại có một hồ nước nóng khổng lồ.

Mặt hồ bình lặng như gương, nằm trên đỉnh núi, khói bay vấn vít dày đặc cả đỉnh núi, lẫn vào đám mây mù xung quanh.

Thì ra nguyên nhân là do cái hồ nước nóng khổng lồ này hình thành nên lớp mây.

Lúc một con chim thủy tinh nhỏ xuyên qua tầng mây, lao xuống hồ không lâu thì mặt hồ rung động, cả ngọn núi chấn động kịch liệt vang lên tiếng ầm ầm.

Trung tâm mặt hồ chợt xuất hiện một cái xoáy nước cực nhỏ, xoáy nước này liền bị phá bỏ ngay, không ngờ là nếu như có người ở đây khẳng định sẽ bị cãnh tượng siêu tự nhiên trước mắt làm rúng động.

Bởi vì, một tòa thành trì giống như điêu khắc bằng thủy tinh lại có thể chậm rãi bay từ dưới mặt nước lên.

Thành trì bằng băng này hùng vĩ huyền kỳ vượt quá sự tưởng tượng của con người, vẻ đẹp không thể có được lại cứ xuất hiện ra trước mắt. Hình dáng của thành trì hoàn toàn ngược lại với kết cấu lực học, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, băng tinh trong suốt tung hoành giao nhau làm thành các đình đài lầu các, rường cột các gian phòng, cây rừng thấp thoáng, hành lang liền lạc tạo thành một khối. Nhiệt khí đằng đằng tỏa ra khắp cung điện, thực sự giống như Dao Lâm tiên cảnh.

Cung điện kỳ quặc này đã xinh đẹp còn lại xinh đẹp hơn, thực sự khó mà tưởng tượng được.

Từ trên xuống dưới đều có ánh sáng lóng lánh ôn hòa mê người lưu chuyển khắp.

Tầng cuối cùng diện tích cơ hồ chiếm hết diện tích nửa cái hồ.

Phía bên ngoài thành trì có một lồng ánh sáng lãng đãng vô hình ngăn chặn nước tràn vào trong thành.

Vân Trung Thành.

Sự tồn tại thần bí nhất, đỉnh cao nhất của Lam Phong đại lục.

Người ta đều biết, Vân Trung Thành hầu như đều có quan hệ với mỗi lần biến hóa cực lớn với lịch sử của đại lục.

Vào thời kỳ đồ đá chưa xác định được niên đại, sứ giả Vân Trung Thành chính là người dạy nhân loại dùng lửa.

Vào thời hình thành chế độ nô lệ, sứ giả Vân Trung Thành sáng tạo văn tự cổ nhất.

Bộ lạc nhân loại đầu tiên biến thành thành thị, hạt giống ngọc mễ (lúa gạo) chính là lễ vật sứ giả Vân Trung Thành mang đến.

Con người không cần phải vì kiếm miếng ăn mà đấu tranh cùng mãnh thú, họ thông qua sứ giả Vân Trung Thành học được kỹ thuật trồng trọt tạo nên lương thực.

Hai ngàn năm trước thuật luyện chế đồng xuất hiện cũng chính là công lao của Vân Trung Thành.

Một ngàn bốn trăm năm trước Ba Bỉ Á vương triều thành lập, Ba Bỉ Á đại đế Hải Mễ Đức Nhĩ vốn là một tên thợ rèn nhỏ nhoi, nhờ sự giúp đỡ của sứ giả Vân Trung Thành trở thành Long kỵ sĩ đầu tiên trên đại lục, xô ngã chế độ nô lệ của Tu Dạ vương triều.

Tám trăm ba mươi năm trước, Ba Bỉ Á vương triều ngày càng suy vi, chân chánh làm cho vương triều bị hủy diệt nghe nói là do thuật luyện chế thiết kiếm ra đời.

Thuật rèn sắt này cũng đến từ Vân Trung Thành, đương nhiên sứ giả Vân Trung Thành đã giao kỹ thuật này cho Phí Mễ Nhĩ sơn mạch Ải nhân tộc trưởng trước tiên.

Sau đó bảy trăm sáu mươi bốn năm, Phí Sắt Đức vương triều xuất hiện bộ pháp điển hoàn chỉnh đầu tiên, cũng là sứ giả Vân Trung Thành trợ giúp hiệu đính hoàn thành.

Sau lần đó, cự long bắt đầu lùi khỏi vũ đài lịch sử.

Kỵ binh xuất hiện, đại lục dần dần tiến nhập vào thời đại phồn vinh của kỵ sĩ, Vân Trung Thành một thời gian dài không còn xuất hiện.

Khai quốc hoàng đế Đại Viêm đế quốc suất lĩnh năm vạn thiết kỵ diệt Phí Sắt Đức vương triều.

Đại Viêm đế quốc quốc thế cường thịnh, chiếm cứ đại lục thời gian ba trăm năm, làm cho các phương diện kinh tế giáo dục khoa kỹ đều phát triển mạnh mẽ, nhưng lúc đó lại xuất hiện một thánh điện thần bí, hơn nữa lúc đó hoàng đế cuối của triều Đại Viêm là Lịch Vương đột nhiên phế hoàng hậu ban đầu, nạp nữ tử Thánh điện tên Tư Đát vào làm tân hậu.

Hình thế của toàn đại lục nhanh chóng biến chuyển, Lịch Vương biến tính thành tàn bạo, tham ăn hưởng lạc, trầm mê trong nữ sắc, thường thường suốt đêm uống rượu tìm vui. Y đặc biệt sủng ái Tư Đát, chỉ nghe lời một mình ả, còn đối với đại thần thì nghe cũng như không. Mỗi năm đều có vô số đồng nam đồng nữ bị tuyển vào Thánh điện. Sau đó Lịch Vương hầu như bị Tư Đát không chế hoàn toàn. Nhưng chỉ được như thế không quá mười năm, Đại Viêm đế quốc hoàn toàn phân tán, Vân Trung Thành cuối cùng lại xuất hiện lần nữa, ngấm ngầm giao thủ với thánh điện thần bí. Vì Vân Trung quân xuất hiện nên Tư Đát đã mất tích.
Tiếp theo thì nước chư hầu mạnh nhất là Thương Nguyệt quốc tấn công vào Y Kỳ Lan, hủy diệt vương triều cường thịnh ba trăm năm này.

Các nước nhao nhao dấy binh tự lập hình thành cục diện chiến quốc hỗn loạn trên lam Phong đại lục.


Thần thoại Vân Trung Thành cứ truyền từ đời này sang đời khác.

Theo như nhiều truyền thuyết đó thì sự ohát triển của Lam Phong đại lục có liên hệ mật thiết với Vân Trung thành.

Địa phương này trong truyền thuuyết gần như là thiên đường, sứ giả đến từ Vân TRung Thành được những người biết chuyện ở Lam Phong đại lục tôn xưng là Vân Trung quân!

Đại biểu cho người thân tín của chủ thần thanh khiết và ôn hòa!

Một trăm năm mươi năm qua đi.

Vân Trung quân tịnh không hề xuất hiện nữa.

Nhưng những người biết truyền thuyết Vân Trung Thành đều hiểu rõ Vân Trung Thành không hề biến mất.

Vân Trung quân sở dĩ không xuất hiện là vì không đến lúc cải biến đại lục.

Quay trở lại Vân Trung Thành.

Kiến trúc siêu việt lạ thường này xuất hiện trên dải đất cực hàn chỉ có duy một dòng sông băng.

Trong Vân Trung Thành, các con chim trắng tinh bay lượn vòng quanh.

Chim hòa bình bay tới bay lui trong thành, còn có âm thanh du dương phiêu đãng hòa hoãn. Trên con ngã tư đường tinh khiết có vô số nhân loại da trắng như tuyết lại vận bạch y. Làm người ta kinh hãi nhất là sau lưng họ đều có đôi cánh màu trắng tinh khôi, từng quầng ánh sáng phát ra khắp thân thể họ, vẻ đẹp không nói nên lời, giống như là một bức họa không thật. Trừ áo choàng màu trắng ra, trên người họ không khoác thứ gì, cả giày cũng không mang, chân trần đi trên con đường trong suốt.

Đỉnh Vân Trung Thành là một bình đài hình tròn rộng mấy ngàn bình (một bình tương ứng 36 thước vuông).

Bình đài như mặt biển, phát ra ánh sáng xanh yếu ớt, nhìn lên thấy cảnh tượng kỳ dị vô cùng, mỹ lệ khôn tả hiện ra trước mắt.

Chỗ tiếp xúc giữa bầu trời rộng rãi không bờ bến và bình đài, vô số ánh sáng rực rỡ, quầng sáng huyễn hoặc chao đảo trên không.

Một thân ảnh màu trắng như tuyết quỳ nửa người xuống bình đài.

Chim thủy tinh đậu trên vai của người đó.

Ánh sáng đột nhiên dao động, chim thủy tinh bay lên trời, dần dần hóa thành một tấm màn hư không, nhưng tấm màn này trên đó có hình một người một ngựa lao tới như cuồng phong, vung một thương phá đại môn.

Là hình ảnh của Dương Chính.

Trời đất rộng lớn đột nhiên rung động, ánh sáng mang hơi nóng giống mặt trời lóe lên.

Không gian bị cấm cố bị phá ra, trong luồng ánh sáng có người, vật nào cũng nhìn không rõ.

“Phụ thần!” Thân ảnh màu trắng phát xuất thanh âm tôn sùng.

Thanh âm vang dội trầm muộn từ bốn phương tám hướng truyền tới:”Lực lượng của Tử Tâm, hắn cuối cùng cũng xuất hiện sao? Hắn ở đâu?”

Thân ảnh bạch sắc trả lời:”Tin tức đến từ Tu gia nước Thương Nguyệt.”

“Thanh Liên! Bắt hắn về đây cho ta!”

“Dạ…”

Màu trắng biến thành quang hoa màu vàng dần dần hiện ra thân hình xinh đẹp cao ráo, vòng eo như muốn gãy, hình dáng tươi thắm, phong tư tưu nhã không thể chê được chỗ nào,vừa xuất hiện đã làm người ta không thể hít thở, đến cả nhân loại hoàn mỹ trong Vân Trung Thành vừa rồi cũng không so sánh được với vẻ đẹp này. Hấp dẫn người ta không phải vẻ hoàn mỹ lộ ra bên ngoài mà chính là khí chất điềm đạm giống như không ăn thức ăn của nhân gian, mái tóc của nàng tương phản với màu tóc của nhân loại thông thường, mái tóc xanh dài như mặt kính, lại mềm mại như tơ lụa.

Đáng tiếc là cặp mắt không chút cảm tình giống như nước hồ bình lặng.

Nữ nhân cong đôi môi chậm rãi nói, thanh âm giống cơn mộng ảo:”Thiết định cảm tình nhân loại!”

Trên tròng mắt như được họa sư cao minh nhất điểm một bút tức thì sinh ra thần thái đặc biệt có thể làm người ta thấy một lần khó mà quên được, cuối cùng lại biến thành hồ nước sâu không thấy đáy.

Biến hóa trong tích tắc này làm cho nàng ta từ một người như trong tranh vẻ trở nên người có sức sống bình thường.

“Vũ khí lựa chọn, Băng oánh!”

Một đạo lưu quang đột nhiên xuất hiện trên thân thể nữ nhân, giống như một con quang xà không ngừng di chuyển, nữ nhân chậm rãi vươn tay ra, quang xà liền chui vào trên tay nàng, bạch quang đột nhiên bùng sáng lên rồi biến mất, một thanh đoản kiếm toàn thân trong suốt xuất hiện trên tay nàng. Thanh kiếm giản dị tự nhiên nhưng ở trong tay nữ nhân tại vô cùng tương xứng.

“Mục tiêu đã định, Thương Nguyệt quốc!”

Nữ nhân nói câu này xong, liền biến mất.

####

Dương Chính có thể cảm giác được bên ngoài nhưng hắn không thể suy xét, càng không hiểu mình vì sao không cần hít thở, hắn chỉ là nằm trộn lẫn mơ hồ ở nơi này, nghe ngóng phong vân biến hóa, thậm chí rất nhiều ngày qua, hắn đều có thể nghe được nhiều thương đội, người đi qua đường không ai chú ý đến hắn, loại tử thi như vậy trên hoang nguyên rất nhiều.

Không ai để ý đến một “sinh vật hình người” toàn thân bị tuyết che phủ.


Cơn đau đầu dần dần giảm bớt, chỉ là Dương Chính không nghĩ tới bất cứ chuyện gì, không hề động não, im lặng nằm đó giống như thai nhi nằm trong tử cung, hoặc giống như con nhộng nằm chờ phá kén.

Hắn không biết mình đã nằm đó bao nhiêu ngày.

Cảm giác này rất kỳ quái, giống như đang ngủ.

Hắn càng không biết lúc này đang là tiết đông dài đăng đẵng, tuyết rơi cả ngày giúp hắn trốn khỏi một trường kiếp nạn.

Trên trời thỉnh thoảng có mấy tiếng kêu kỳ quái, sắc bén, cuồng bạo, vang lên dữ dội trong gió, dội qua khắp hoang nguyên, Dương Chính đã rất nhiều lần nghe qua loại thanh âm này, nhưng hắn nằm trong “kén”, căn bản không thấy thế giới bên ngoài.

Cho đến một ngày có một thương đội đi qua nơi này dừng lại nghỉ ngơi.

Hắn lại nghe thấy thanh âm cuồng bạo vang lên giữa không trung, có người trong thương đội la lớn:”Trời ơi, cái gì vậy?”

Một người lớn tuổi bịt miệng y, nhẹ giọng nói:”Đừng lớn tiếng, là sư thứu, ngươi không muốn sống hả?”

Lúc này một thanh âm vang lên:”Nhìn xem, trên sư thứu hình như có người.”

“Là… Sư thứu kỵ sĩ trong truyền thuyết sao?” Lão ta thanh âm bắt đầu run rẩy.

Qua một khắc, chợt nghe thanh âm đó càng lúc càng tới gần, thương đội bên dười đều xôn xao, còn có người bỏ chạy tứ tán, vô số thanh âm vang lên hỗn loạn:”Chạy mau, bọn chúng tới rồi.”

Tiếng gió rất lớn, Dương Chính nghe rất rõ ràng, là tiếng đập cánh.

Tiếng kêu của sư thứu càng lúc càng gần, biến thành khó nghe vô cùng.

Chỉ bằng cảm giác, Dương Chính cũng có thể đánh giá được sư thứu này là một sinh vật phi hành cường đại vô cùng.

Một thanh âm nam nhân thô tráng vang lên, áp bức cục diện hỗn loạn bên dưới:”Không được chạy, mọi người đứng im tại chỗ, còn không thì giết không tha.”

Thanh âm này làm màng nhĩ Dương Chính phát đau.

Lực lượng thật khủng bố.

Người ngựa đều lặng im, không có ai dám phản kháng.

“Ai là đầu lĩnh nơi này?” Thanh âm của nam nhân đó lại vang lên, bất quá lần này y nói nhẹ nhàng hơn.

Lão già thanh âm run rẩy đáp:”Là… lão hủ.”

“Đừng sợ, ta hỏi ngươi một chuyện, có nhìn thấy người này không? Tóc đen mắt đen, rất dễ nhận biết.” Nam nhân lấy ra một bức tranh.

Lão già nhìn xem rồi lắc đầu.

“Thực sự không thấy?” Thanh âm trở nên lạnh lùng.

“Lão hủ nào dám dối gạt tướng quân…” Lão già run giọng rồi quỳ gục xuống đất.

Lúc này trên không lại vang lên một tiếng sự thứu khác kêu, cánh vỗ liên hồi by đến bên thân kỵ sĩ, một âm thanh sắc nhọn vang lên:”Đội trưởng, ta đã xemt hử cả thương đội này không có người nào tóc đen mắt đen, bọn ta đã ở gần đây nhiều ngày như vậy, ta nghĩ hắn đã chết rồi, còn không thì đã chạy sang Lưu Vân quốc.”

Tên sư thứu kỵ sĩ lúc đầu trầm ngâm một lúc rồi phất tay:”Chúng ta đi!”

Một tràng tiếng kêu vang lên, gió cát mịt mờ, thanh âm của sư thứu dần dần bay lên cao.

Dương Chính nằm đó nghe hết toàn bộ, cũng biết chút manh mối, tóc đen mắt đen nói không chừng chính là hắn. Dương Chính ở thế giới này cũng không ít thời gian, cũng đã hiểu người tóc đen mắt đen trên thế giới này căn bản không có, ít nhất Dương Chính cũng chưa thấy qua. Sư thứu kỵ sĩ, chỉ nghe thanh âm cũng hiểu khủng bố cỡ nào.

Nếu như chính diện giao phong, với thực lực hiện nay của Dương Chính chỉ sợ bị chúng đánh nát thành bột.

Cứ tiếp tục như vậy rất nhiều ngày.

Gió tuyết cũng nhỏ dần, Bi Thương hoang nguyên bắt đầu nhiệt náo trở lại, cuối cùng đã đến đầu xuân, Dương Chính bị đông cứng dười băng tuyết cả mùa đông sớm đã khôi phục thể lực và tinh thần lực.

Thậm chí hắn phát hiện cảm quan so với lúc trước còn hơn xa, có lúc hắn ở đồi tuyết chở nhhờ vào ý thức giống như là một bức tranh mơ hồ xuất hiện trong óc hắn, cảm giác rất là huyền diệu. Thời gian càng dài Dương Chính càng cảm thấy mình giống như một người thoát ly khỏi trần thế, cao cao tại thượng đứng nhìn người và thú tranh đấu nhau trong trần thế.

Ví dụ như lúc gần đây, trên con đường của Bi Thương hoang nguyên thương đội qua lại tăng nhanh khủng khiếp.

Dương Chính từ trong lời bàn tán của các thương đội biết được Lưu Vân quốc cuối cùng cũng đại chiến cùng Vệ Nhung quốc.

Mọi việc này chính là bởi vì Trí tướng quân Tả Thanh Tử vang danh đại lục mấy tháng trước bị người ám sát chết trên Ngọc Long sơn. Có người nói ám sát là người Lưu Vân quốc cải trang thành mỹ thực giả, nhưng Lưu Vân quốc d0ương nhiên là pohủ nhận việc này. Vệ Nhung quốc cuối cùng không có bằng chứng nên không hề hành động.

Sau khi vào xuân, cục thế thu súc lúc trước liền bùng phát mạnh mẽ vì nhị hoàng tử Vệ Nhung quốc bị một bọn thích khách Lưu Vân quốc ám sát ở dãy núi Ngải Nguyệt sơn gần kinh thành Tác La Đốn.

Cái chết của Tả Thanh Tử không thể làm cho bọn quý tộc lâu đời ở đế đô động dung.


Bởi vì lúc đầu bọn chúng một mực phản đối chiến tranh, vì một quý tộc bình dân mà đại chiến với Lưu Vân quốc dã man này thì chúng không bằng lòng bởi vì chiến tranh mà nổ ra thì buộc phải tăng thuế vào quốc khố. Lúc đó chỉ sợ trừ đại thần thuế vụ, không có ai cười nổi.

Nhưng nhị hoàng tử bị giết, xem ra quốc vương đang đằng đằng sát khí.

Cả bọn quý tộc đều nhất trí, thống nhất thể hiện vẻ phẫn khích đối với Lưu Vân quốc, hơn nữa còn ra vẻ đại nghĩa lẫm lẫm, mắng bọn Lưu Vân cẩu tặc âm hiểm cắn trộm, thái độ so với lần Tả Thanh Tử trước đó như là hai người khác.

Quy Tàng nhanh chóng tiếp nhận mệnh lệnh tiến đánh Lưu Vân.

Chiến tranh không thể tránh được bùng ra.

….

Nếu ngươi đi hỏi thương nhân thành công trên Lam Phong đại lục một vấn đề, thế giới này cách nào phát tài nhất?

Trăm phần thì 80 phần đã nói với ngươi là tài sản của người chết.

Không nghi ngờ gì, chiến tranh vừa loan ra lúc đầu xuân đã làm cho vô số thương nhân dòm ngó. Bi Thương hoang nguyên phảng phất thành con đường hoàng kim.

Khí lạnh đầu xuân vẫn khiến người ta không thể chịu nổi như trước, tuy tuyết đã không còn rơi nhưng khí lạnh của tuyết tan so với tuyết còn hơn mấy phần, quan trọng là những năm qua con đường thương đạo này ít nhất chưa hề chân chánh tiến vào tiết hoàng kim, nhưng chiến tranh bùng nổ làm cho con đường này náo nhiệt sớm hơn trước.

Bầy cường đạo hoang nguyên cũng gây rối loạn sau khi ẩn núp qua tiết đông, bọn chúng giống như một con độc xà ngủ đông, bụng đã rất đói, cần “thực vật” tươi mới bổ sung vào bao tử.

Thương đội qua lại náo nhiệt vô cùng.

Khiến Dương Chính có cảm giác trở về nhân thế.

Tuyết không tan nhanh, Dương Chính phát giác hắn phảng phất trở thành con côn trùng trong hổ phách.

Trên thân hắn tuyết đóng thành một khối hàn băng, làm hắn đành phải chờ đợi.

Hắn thực tại không thể tưởng tượng mình sao lại nằm trong một khối băng qua hết mùa đông, bởi vì hắn tin chắc trăm phần là hắn không hề chết, càng không hề hôn mê, các cơ quan của hắn bao gồm cả tim đều vận hành rất bìnhh thường, chẳng qua chỉ là rất yếu ớt trong trạng thái nửa ngủ đông.

Chính ngọ một ngày kia, tuyết đọng đã biến thành rất mỏng, chiến sự của Vệ Nhung quốc và Lưu Vân quốc đã đi vào tình trạng giằng co.

Thương đội từ thung lũng Mã Kỳ Đốn đi tới, sau khi dừng lại nghỉ ngơi nửa đường ở trên một cái gò nhỏ không xa chỗ Dương Chính, Dương Chính tai biến thành linh mẫn phi thường, hắn nghe được thương đội này không phải là từ Thương Nguyệt quốc đi tới mà tới từ Thanh Tư quốc nổi tiếng trí tuệ và mỹ lệ.

Thương đội trên gò nhỏ bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Từng trận cười của đứa bé vang lên như tiếng chuông bạc vấn vít trên đồng không.

Thương đội mang theo đứa bé, Dương Chính vì vậy chăm chú lắng nghe, bởi vì đi lại đường dài khốn khổ, có lúc đến cả người lớn còn không chịu nổi, hà huống Bi Thương hoang nguyên cường đạo khủng bố như vậy, không đề phòng thì sẽ táng mạng, không có ai dám mang hài tử đi tới nơi này.

Mấy tên nhóc đang ngịch ngợm chơi ném tuyết với nhau, tuyết cầu bay đầy trên không trung.

Dương Chính buồn chán suy nghĩ lung tung một lúc thì tiếng cười của đứa bé càng lúc càng tới gần hắn.

Đứa bé phát hiện Dương Chính, cũng có thể là chỗ hắn nằm tuyết đặc biệt dày hơn.

Thế là nó vui mừng chạy tới cào tuyết trên người Dương Chính, mới cào được một lớp phấn tuyết mỏng thì phát hiện phía dưới rất cứng.

Nó vẹt lớp tuyết trên bề mặt ra nhìn thấy một lớp băng, tiếp đó nó còn nhìn thấy cặp mắt đen dưới băng… Ánh mắt này nhìn vào người đứa bé đột nhiên nháy một hai cái.

Tiếng la kinh hoàng của đứa bé vang lên lồng lộng trong khoảng trời rộng mênh mông này.
….

Dương Chính đương nhiên không làm gì, đứa bé la hoảng chẳng qua là vì bị hắn làm cho bất ngờ thôi.

Vừa la nó vừa chạy về phía sau.

“Người! Người! Chỗ này có người!”

Một người từ thương đội đi ra, là phụ thân của đứa bé.

“Ngải Vi Nhĩ, con sao thế?” Người này thân hình cao lớn giốn như tòa thiết tháp nhanh chóng nhìn bên người đứa bé, ôm lấy nó, thì ra đứa bé này tuy mặc nam trang nhưng là một bé gái.

“Người, người! Ở đó, ba ba!” Ngải Vi Nhĩ mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Nam nhân nhìn qua, thấy đồi tuyết đọng liền hiểu rõ việc gì, vỗ vỗ lên lưng Ngải Vi Nhĩ an ủi:”Chỉ là người chết thôi, tiểu quỹ, con không phải trời đất gì cũng không sợ hay sao…”

“Không phải, tròng mắt hắn còn chuyển động!” Ngải Vi Nhĩ không chờ phụ thân nói dứt câu đã la lên kinh hãi.
….

Dương Chính được bọn người Thanh Tư quốc cứu ra.

Bọn họ đập nát băng trên người hắn, sau đó đưa y phục mới cho hắn thay, còn đưa một bát canh sâm khói bốc nghi ngút cho hắn.

Lúc Dương Chính uống canh, rất nhiều người nhìn hắn, điều này là Dương Chính cảnh giác, hắn còn nhớ Thương Nguyệt quốc dán hình vẽ của hắn đầy khắp các thị trấn. Hiện thực tàn nhẫn đã dạy cho hắn biết đừng dễ dàng tin tưởng người khác.

Hắn tuyệt không chịu giao sinh mạng của mình cho người khác đùa giỡn.

Một cặp mắt màu xanh biếc cứ xoay chuyển nhìn chăm chăm vào Dương Chính.

Đây là bé gái giống như mèo, Dương Chính đã biết tên của nó:Ngải Vi Nhĩ.

Ngải Vi Nhĩ đứng trước mặt Dương Chính không tới hai mét, hiếu kỳ nhìn tên nam nhân từ băng mà ra này. Đáng tiếc nó không biết trong lòng Dương Chính đang nghĩ gì, bằng không thì đã chạy ra xa hắn chừng nào thì chạy rồi. Bởi vì Dương Chính trong lúc cảnh giới, nếu như người Thanh Tư quốc nhận ra hắn, hắn tuyệt đối sẽ bắt bé gái này đầu tiên để làm con tin.

Ba ba của Ngải Vi Nhĩ là Hộ vệ đoàn trưởng của thương đội, Vi Tư.


Dương Chính liếc qua liền nhìn ra nam nhân giống như tòa thiết tháp này rất kiên định, y cơ bắp toàn thân cứng rắn, hai mắt sáng rực, rõ ràng là nam nhân căng đầy lực lượng, cầm thanh trảm mã đao dài 1,8m, rộng 30cm, mũi nhọn mỏng dính, hộ thủ màu đen nhánh có khắc hình trăng khuyết khiến người ta có thể tưởng tượng được lực lượng cuồng bạo khi thanh đao này vung lên như thế nào.

Cũng giống như nam nhân thủ lĩnh, những người đứng chung quanh phía sau đều là đao khách xuất chúng.

Dương Chính không biết nếu như đối mặt với đao khách như thế này thì hắn có thể đỡ được mấy đao, cho nên hắn vô cùng đề phòng, cúi đầu ngồi im lặng.

Vi Tư chú ý quan sát Dương Chính.

Y rất kinh hãi, có người nào mà bị đông kết thành băng còn có thể sống lại như thường chứ, hơn nữa từ trong băng thoát ra Dương Chính khôi phục lại rất nhanh, hắn chỉ hoạt động chân tay một lúc thì giống như người bình thường.

Càng kỳ quái hơn nữa, Vi Tư không cảm ứng được điểm đấu khí nào trên người Dương Chính, tuy nhiên theo trực giác hắn nhận thấy người nay tuyệt không đơn giản.

Tròng mắt màu đen này, chỉ có hạng người như y mới cảm thấy chúng tiềm tàng sát ý vô cùng, giống như mắt của co sói bị thương.

Đây là một nam nhân nguy hiểm cực độ.

“Nếu như ngươi cảm thấy thân thể không có vấn đề gì, ta đưa cho ngươi một Kim tệ và thức ăn rồi ngươi có thể đi đâu thì tùy, thương đội bọn ta cũng nhanh chóng lên đường thôi.” Vi Tự quyết định để cho nam nhân thần bí này ly khai.

“Ba ba, ba thấy thúc ấy bị thương mà, tay phải không thể hoạt động được, đem thúc đi theo thương đội đi.” Ngải Vi Nhĩ nghe phụ thân nói liền đứng dậy.

Tay Dương Chính đúng là bị thương thật, xương vai phải của hắn trật khớp, lại nằm ngoài trời băng tuyết ngủ cả mùa đông, không thể cử động được.

Vi Tư lúc đầu không biết, y nghe Ngải Vi Nhĩ nói mới phát hiện tay phải của Dương Chính có vấn đề.

“Ngươi bị thương?” Vi Tư đến trước mặt Dương Chính hỏi.

Dương Chính gật đầu.

“Để ta xem xem.” Vi Tư vung tay muốn chụp tay phải của Dương Chính.

Dương Chính chân trái chân phải bước đổi vị trí cho nhau giống như linh miêu nhanh nhẹn đi sang một bên lắc đầu.

Ở thế giới tàn khốc này, Dương Chính không dám tin tưởng ai nữa, hắn chỉ tin một mình hắn thôi.

Vi Tư dang tay nhìn Dương Chính bình tĩnh nói:”Ta ngoài là kiếm thủ cũng cũng y sinh đi theo đội, mẹ của Ngải Vi Nhĩ là thần y nổi danh Thanh Tư quốc, ta cũng học được một chút y thuật, ngươi hỏi mấy người khác trong thương đội xem.”

Dương Chính nhìn xoáy vào mắt Vi Tư.

“À, người này như vậy à, là bọn ta cứu ngươi mà! Còn nữa, ba ba ta là y sinh rất lợi hại đó, ngươi lại đi lắc đầu, quá đáng ghét đi!” Ngải Vi Nhĩ chạy ào tới trước mặt Dương Chính, mặt mày đỏ lên, giận dữ nhìn hắn nói.

Tròng mắt màu xanh biếc lóe lên giống như là mèo con đang giận dữ cùng cực.

Dương Chính trong mắt lóe lên hàn mang.

Vi Tư trong sát na đã lướt qua người Ngải Vi Nhĩ che chở cho nó.

Dương Chính trong mắt vừa lóe lên ý lạnh có thể gạt được người khác nhưng không qua mắt được y, y không muốn Ngải Vi Nhĩ bị tổn thương.

“Dù ngươi không muốn, ta vẫn đưa Kim tệ và thức ăn cho ngươi, ngươi có thể rời khỏi đây.” Vi Tư cuối cùng cũng có chút tức giận, mình đã cứu hắn một mạng vậy mà hắn lại không biết tiến thoái.

Dương Chính nguyên cũng không muốn ở chung với bọn người này.

Hắn nói câu đầu tiên từ sau khi phá băng:”Đa tạ.”

Đồng thời nhận Kim tệ và thức ăn Vi Tư đưa tặng, hắn biết mình rất cần mấy thứ này, bởi vì sau khi hắn ra khỏi băng mới phát giác mình trở thành giống như người bình thường, cần thức ăn, đương nhiên cũng cần dưỡng khí.

Hai thứ trọng yếu là quân đao M9 và sáo ngọc vẫn còn đó.

Hộp ám khí chế tác đại bộ phận còn lưu lại, Dương Chính bỏ chúng vào túi đeo ở thắt lưng bên người, còn bỏ thức ăn tiền bạc vào một cái bao trên lưng.

Vi Tư còn đưa cho hắn một thanh thiết kiếm để hộ thân.

Dương Chính không khách sáo, sinh nhằm thời loạn thì không cần phải câu nệ tiểu tiết.

Đối với cách cư xử rộng rãi của Vi Tư, Dương Chính tuy trong lòng cảm kích nhưng ngoài mặt không hề biểu lộ gì, vì hắn hiện tại đang nằm trong nguy cơ trùng trùng. Một mình lên đường trừ việc làm cho nhiều người trong thương đội chú ý còn lỡ như gặp phải truy binh thì liên lụy đến họ.

Chắp tay vái chào xong, Dương Chính một mình đi vào nơi hoang dã.

Hắn đi một mạch không dừng, từ lúc phá băng thoát ra, Dương Chính đã hiểu rõ ai cũng không thể ngăn cản bước chân của hắn. Hắn đã quyết làm cho Thương Nguyệt quốc phải bỏ ra một cái giá thảm thương vô cùng. Đây là lần đầu tiên khi Dương Chính rơi vào dị thế giới này có mục tiêu xác định như thế, hắn không muốn lại sống kiểu ngơ ngơ ngẩn ngẩn nữa.

Mông Tầm, Hồng Thạch, Lưu Nhược Phi… Các ngươi hãy chờ xem, Dương Chính đã nói, chắc chắn sẽ có một ngày lấy máu Lang quân tế báo anh linh các ngươi trên trời.

Ngày đó cũng không xa lắm đâu.

Vi Tư nhìn theo bóng lưng của Dương Chính ra đi, y cảm thấy người này giống như con sói cô độc kiêu ngạo, không có ai có thể tiến vào thế giới nội tâm của hắn.

Than một hơi, y xoay người mới phát hiện Ngải Vi Nhĩ đứng ngơ ngẩn nhìn theo hướng Dương Chính ra đi.

“Ngải Vi Nhĩ, con sao vậy?”

“Ba ba… Một mình hắn đi có sao không? Nghe nói hoang nguyên có nhiều cường đạo lắm, còn có sói hoang nữa.”

Vi TƯ xoa cái đầu bé nhỏ của Ngải Vi Nhĩ:”Con nhóc này, dã lang và cường đạo tịnh không phải là nguy hiểm nhất, con biết không?”

“Vậy cai gì mới nguy hiểm nhất?”

Vi Tư im lặng, lắc đầu không nói nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.