Bạn đang đọc Ma Thần Máu – Chương 4: Quỷ Xui Xẻo
Trong ma trận lúc này đầm đìa máu, xương thịt nội tạng của những đứa trẻ thất bại ở khắp nơi.
“A…”
Lập tức vô số tiếng hét vang lên, dù gì chúng vẫn chỉ là trẻ con, sao chịu nổi cảnh máu tanh này.
“Các ngươi rời khỏi ma trận, xếp thành tám hàng qua bên kia đứng.” – Ám Dạ thành chủ ra lệnh cho lũ trẻ.
Mấy trăm đứa trẻ may mắn mở ra ma mạch thành công xếp thành những hàng dài, Tà Huyết và hai mươi tên tiểu quỷ chung một hàng, cả hai mươi mấy đứa này đều thành công mở ra ma mạch.
Phía trước chúng là một quả cầu và một tấm bảng lớn, đây là bộ dụng cụ kiểm tra ma mạch.
“Các con đặt tay lên quả cầu, sau đó truyền năng lượng vừa hấp thu được vào bên trong.” – Một nữ tu sĩ mặc áo trắng lên tiếng, nàng có gương mặt xinh đẹp, giọng nói êm dịu.
Đứa đầu tiên lên trước là một tiểu quỷ màu xám tro, trông xám xịt như một tảng đá.
Khi nó đặt tay lên quả pha lê, viên cầu liền phát sáng, thằng nhóc truyền càng nhiều năng lượng vào bên trong thì viên pha lê càng sáng rực.
“Hai mươi mốt đường ma mạch, thuộc tính đá, rất tốt.” – Nữ tu sĩ gật gật đầu.
Người tiếp theo là một cô bé tiểu quỷ mặc váy xanh lá.
Cô bé cũng làm giống như tên tiểu quỷ vừa nãy, đặt tay lên quả cầu pha lê.
Quả cầu sáng rực ánh sáng xanh lá.
“Hai mươi lăm đường ma mạch, thuộc tính tự nhiên.” – Nữ tu sĩ nhẹ giọng thông báo kết quả.
“Hai lăm đường ma mạch có mạnh không chị?” – Cô bé vừa kiểm tra nhoẻn miệng cười hỏi.
“Rất mạnh, sau này em có thể dễ dàng tu luyện đến Kết Tinh kỳ, trở thành một pháp sư tự nhiên hoặc tư tế điện Nữ Thần Sinh Mệnh.” – Nữ tu sĩ cũng vui vẻ trả lời.
Lần lượt những tiểu quỷ khác đều lên kiểm tra, ai cũng mở ra hơn hai mươi đến ba mươi đường ma mạch.
Đạt tiêu chuẩn cơ bản của một con quỷ, mặc dù không có ai nổi trội, nhưng cũng không ai quá yếu.
Cuối cùng cũng đến lượt Tà Huyết lên kiểm tra, nó cũng đặt tay lên quả cầu, truyền năng lượng vào bên trong.
Quả cầu lóe ánh sáng đỏ le lói.
“Không có ma mạch, thuộc tính máu yếu ớt.” – Nữ tu sĩ đọc kết quả.
“Hả? Sao lạ vậy? Em thử lại xem.” – Nữ tu sĩ cảm thấy kết quả này vô cùng kỳ quặc, nàng chưa gặp bao giờ.
Tà Huyết thực hiện lại một lần nữa, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Nữ tu sĩ trầm ngâm vài giây.
“Thành chủ đại nhân! Phiền ngài kiểm tra đứa nhỏ này, dụng cụ không kiểm tra được ma mạch của nó.”
Ám Dạ thành chủ nghe vậy thì đi lại gần Tà Huyết.
Đứng cạnh một vị thành chủ Hạch Tâm kỳ khiến Tà Huyết sợ hãi, uy áp của vị thành chủ quá đáng sợ.
“Đứng yên, vận chuyển năng lượng trong cơ thể.” – Ám Dạ trầm trầm nói.
Ông ta đặt tay lên trán Tà Huyết, một hồi lâu sau mới thu tay về.
“Đứa trẻ này không có ma mạch.” – Ám Dạ nói một cách bình thản.
“Không phải ma quỷ chúng ta đều có ma mạch sao thành chủ?” – Nữ tu sĩ vô cùng bất ngờ trước câu trả lời.
“Đôi khi mẹ tự nhiên cũng xảy ra sai sót, trong một vạn ma quỷ sẽ có một người không có ma mạch, bởi vì tỉ lệ này quá nhỏ, nên bình thường không ai để ý.”
“Đứa nhóc này có thể sống sót qua Khai Mạch nghi thức đã là vô cùng may mắn.” – Ám Dạ trả lời.
“Thật tội nghiệp, ma quỷ không có ma mạch thì còn là ma quỷ sao.” – Nữ tu sĩ lắc đầu thở dài.
Mấy tên tiểu quỷ khác nhìn Tà Huyết bằng ánh mắt khác lạ.
Chúng tự động tránh xa Tà Huyết, giống như xem Tà Huyết là một thứ dịch bệnh, sợ đứng gần nó sẽ xui xẻo.
“Quỷ xui xẻo! Cha tao nói ma quỷ mà không có ma mạch chính là quỷ xui xẻo.
Cả đời chúng sẽ phải sống dưới đáy xã hội, trốn chui trốn lủi như chuột.” – Một tên nhóc châm chọc nói.
“Cha tao cũng nói vậy, ma quỷ không có ma mạch chính là rác rưởi, là phế vật, ngay cả lũ ma nhân cũng không bằng.”
“Mày cút sang một bên, đừng đứng cạnh tao.” – Thằng nhóc Bạch Quỷ vừa nãy còn bắt chuyện với Tà Huyết, nhưng sau khi biết Tà Huyết không có ma mạch liền trở mặt xua đuổi.
Tà Huyết đành lầm lũi đứng ở một góc, trong lòng vô cùng uất ức.
“Chị nói mình sẽ thức tỉnh siêu cấp ma mạch, tại sao lại biến thành không có ma mạch cơ chứ? Chẳng lẽ chị lại nói dối mình sao?”
“Không! Chị không thể nào nói dối mình được, nhất định là những người kia đã sai.”
Tà Huyết chìm vào trong những suy nghĩ non nớt của nó.
Sau khi lũ tiểu quỷ kiểm tra xong, đến lượt những đứa trẻ ma nhân và bán ma nhân lần lượt kiểm tra.
Hầu hết đều khai mở vài tia ma mạch, những đứa tư chất tốt hơn thì mở hơn mười tia.
Chỉ có ba đứa bán ma nhân là có hơn hai mươi đường ma mạch.
“Mày thật yếu, chỉ mở được một đường ma mạch.”
“Không sao, không phải vẫn có tên phế vật một thằng rác rưởi kia đến một tia ma mạch cũng không có hay sao.”
“Thật à, đâu vậy?”
“Thằng nhóc màu đỏ kia kia, là Quỷ nhưng một tia ma mạch cũng không có.”
“Ha ha, buồn cười thật.”
Những đứa nhóc ma nhân nói chuyện với nhau, hỏi han xem mở được bao nhiêu ma mạch, những đứa mở ít bị bạn bè cười chê thì xoay sang châm chọc Tà Huyết.
Việc chê bai Tà Huyết là quỷ xui xẻo khiến chúng cảm thấy mình may mắn, cảm thấy sảng khoái vì có kẻ thấp kém hơn mình, nhất là khi kẻ đó còn là một quý tộc quỷ.
Suốt thời gian tiếp theo là vô số lời nói mỉa mai châm chọc bủa vây lấy Tà Huyết, khiến cho Tà Huyết cảm thấy sự sinh ra của nó là sai lầm của tự nhiên.
“Mình đã làm gì sai sao? Chỉ là không có ma mạch thôi mà, hầu hết ma nhân cũng đâu có ma mạch, nhưng tại sao họ lại cười mình.”
Trong đầu Tà Huyết tràn ngập những câu hỏi không có lời giải.
Lúc trở về Tà Huyết như người mất hồn, thờ thẫn để Hải Lam dẫn tay nó kéo đi.
Một đứa trẻ như nó sao chịu nổi đả kích ngày hôm nay.
“Em làm sao vậy Tà Huyết?” – Thấy vẻ mặt buồn rầu của Tà Huyết làm Hải Lam lo lắng.
“Chị ơi, em khai mạch thất bại rồi, em không có ma mạch, dù chỉ là một tia.” – Tà Huyết lo lắng trả lời, nó sợ Hải Lam sau khi biết chuyện cũng sẽ ghét bỏ nó, không còn thương nó như trước kia.
“Chị biết rồi, em đừng lo, em là em trai bé bỏng của chị, chị sẽ mãi yêu thương em, sẽ bảo vệ em một đời bình an.” – Hải Lam cười an ủi, nàng nhẹ nhàng trấn an Tà Huyết.
Những lời nói yêu thương của Hải Lam như những tia nắng, xoa dịu trái tim đang tổn thương của Tà Huyết, làm cho nó đỏ ửng hai má.
Nhưng chỉ một lúc sau Tà Huyết lại buồn rầu.
“Chị ơi, ma quỷ không có ma mạch có phải là rác rưởi không? Em sẽ phải sống chui lủi trốn tránh như chuột bọ cả đời sao?” – Tà Huyết lên tiếng hỏi.
“Là kẻ nào dám nói như vậy? Trong mắt chị Tà Huyết là tuyệt vời nhất, là người đặc biệt nhất.”
“Cho dù em không có ma mạch, không thể tu luyện thì chị vẫn sẽ bảo vệ em, tuyệt đối sẽ không để em bị tổn thương.”
“Nhưng như vậy nghĩa là em thực sự là một đứa bất tài vô dụng, ngay cả ma nhân cũng không bằng đúng không chị?” – Tà Huyết lại lên tiếng hỏi.
Lần này Hải Lam không biết trả lời thế nào, nàng vẫn luôn đinh ninh Tà Huyết sẽ có siêu cấp thiên phú kế thừa từ Huyết Sát, cho dù có yếu thì cũng sẽ dễ dàng tu luyện tới Ma Vương kỳ hay Ma Thần Kỳ, là chúa tể một phương.
Việc nó không có ma mạch hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng, nhưng ma quỷ mà không có ma mạch, thì đúng là phế vật.
Nhưng nàng không thể nào nói cho Tà Huyết biết sự thật cay đắng đó được.
“Không đâu Tà Huyết thân yêu, em không phải phế vật, em nhất định sẽ vô cùng đặc biệt, giống như Hắc Tinh trên trời, khiến vạn vật thế gian kính ngưỡng.” – Hải Lam đành nói dối để an ủi Tà Huyết.
“Chị ơi, em muốn trở nên mạnh hơn để bảo vệ chị.
Không có ma mạch thì không thể tu luyện các loại ma pháp bí thuật, vậy còn cách nào khác để trở nên mạnh hơn không?” – Tà Huyết lại hỏi, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
“Có đấy, em không thể tu luyện ma pháp, nhưng có thể rèn luyện thân thể, khi cơ thể em đủ mạnh thì có thể dùng sức cùng côn trùng vật lộn.
Sử dụng kiếm thuật, tiễn thuật giết chết kẻ thù.” – Hải Lam không muốn Tà Huyết thất vọng, nên bịa ra một viễn cảnh tươi đẹp cho nó.
Còn thực sự thì Luyện Thể Kỳ có mạnh bao nhiêu, thì cũng không thể so sánh với những ma quỷ có khả năng bay lượn trên trời, sử dụng vũ khí năng lượng, vũ khí ma thuật có uy năng mạnh mẽ được.
Một thanh kiếm sắt làm sao đối chọi lại với một thanh kiếm rực lửa được cơ chứ, khác gì lấy trứng chọi đá.
“Thật sao? Vậy chị mau dạy em cách rèn luyện thân thể đi.” – Nhưng Tà Huyết hoàn toàn không biết việc này, nó nghe Hải Lam nói nó có thể rèn luyện thân thể để trở nên mạnh hơn thì hết sức tin tưởng, mong chờ.
“Tốt, vậy đầu tiên em phải tập chạy, chạy là phương pháp rèn luyện đơn giản nhất.” – Hải Lam mỉm cười trả lời một cách bông đùa.
Nhưng Tà Huyết thì hoàn toàn tin vào những điều nàng nói, vừa nghe chạy có thể tăng cường sức mạnh thân thể, nó liền buông tay Hải Lam ra, gắng sức điên cuồng chạy về nhà.
“Chị ơi, mình chạy thi đi.” – Tà Huyết nói vọng lại một câu, sau đó dùng toàn bộ sức lực để chạy.
Vừ chạy nó vừa hát một bài hát vớ vẩn do nó tự nghĩ ra, bộ dạng vui vẻ yêu đời.
“Đợi chị với.” – Hải Lam cũng đành phải tăng tốc đuổi theo nó, tránh việc Tà Huyết bị một con quái vật nào đó tấn công bất ngờ.
Tà Huyết chạy đến mệt bở hơi tai, mặt đỏ gay gắt vì mệt, nhưng nó vẫn tiếp tục chạy, nó muốn trở nên mạnh mẽ hơn..