Ma Thần Máu

Chương 17: Tái Tạo Ma Mạch


Bạn đang đọc Ma Thần Máu – Chương 17: Tái Tạo Ma Mạch


“Không phải tay em tan hết thành nước rồi sao?” – Hải Lam lên tiếng trêu chọc.

“Chị ơi, hấp thu năng lượng thế nào? Em ăn hết nồi lẩu này hả?” – Tà Huyết ngây ngô hỏi, bây giờ nó mới chú ý thấy xung quanh nó toàn là máu và các loại thảo dược, vật liệu quý giá.

“Em thả lỏng thân thể chìm trong dược liệu, mở rộng tất cả các lỗ chân lông trên người.

Chị sẽ thi pháp giúp em tái tạo thân thể và ma mạch, quá trình này có lẽ sẽ rất đau đớn, nhưng em nhất định phải chịu đựng, tuyệt đối không được ngủ.”
“Em biết rồi.” – Tà Huyết trả lời đầy chắc chắn.

Nó thả lỏng thân thể, nổi lơ lửng bồng bềnh.

Máu trong lò luyện mang theo năng lượng thông qua những lỗ nhỏ li ti chui vào bên trong cơ thể của Tà Huyết.

Những tia năng lượng này giống như những cây kim nhỏ xíu sắc nhọn, liên tục đâm chọc vào những tế bào trên người Tà Huyết.

Nó cảm nhận được từng tế bào trên người nó nổ tung, sau đó dòng máu chứa đầy năng lượng bịt lấy vết thương, tái tạo một tế bào mới mạnh hơn tế bào cũ rất nhiều.

Quá trình này vô cùng chậm chạp, vô cùng đau đớn, giống như cùng lúc bị hàng vạn con kiến liên tục cắn xé thân thể, hàng triệu mũi kim không ngừng đâm chọc.

Tà Huyết mặc dù nghe Hải Lam nói trước nên đã chuẩn bị tinh thần, nhưng nỗi thống khổ này vẫn vượt ngoài dự liệu của nó.

Khiến nó đau tới chảy cả nước mắt.

“Hức, so với lần này, lần khai mạch trước chỉ như muỗi đốt.” – Tà Huyết sụt sịt nghĩ thầm trong lòng, cố cắn răng nhịn đau.


Nhưng cơn đau càng ngày càng gia tăng, lúc đầu chỉ đau ở da thịt bên ngoài, còn bây giờ đã lan tới tận xương tủy bên trong.

Cơn đau khiến những tế bào não của nó căng cứng, đau muốn kêu cha gọi mẹ, nhưng Tà Huyết làm gì có cha mẹ, nên chỉ có thể tiếp tục cắn răng chịu đựng.

“Chị ơi sắp xong chưa?” – Cuối cùng Tà Huyết không chịu nổi nữa, lên tiếng than vãn.

“Em ráng chịu một tiếng nữa, giờ chị sẽ giúp em khai thông ma mạch.

Có lẽ sẽ còn đau hơn vừa nãy.”
Hải Lam vừa dứt lời liền bắt đầu thi pháp, mười ngón tay của nàng lóe sáng liên tục, giống như một nghệ nhân đan len, không ngừng điều khiển một sợi tơ vô hình.

“A!!” – Bên trong lò luyện Tà Huyết hét lớn, nó cảm giác giống như bị một cái móc sắt xuyên thủng thân thể, sau đó những sợi tơ bạc thông qua vết thương chui vào bên trong da thịt của nó.

Những sợi tơ sắc nhọn vô cùng, len lỏi đâm xé các thớ thịt, tỏa ra khắp cơ thể Tà Huyết, chằng chịt như mạng nhện.

.

ngôn tình hoàn
Quá trình này thống khổ hơn việc tái tạo máu thịt khi nãy rất nhiều, đau đến muốn chết đi sống lại.

Có những lúc Tà Huyết sắp bất tỉnh thì Hải Lam lại lên tiếng cổ vũ nó.

“Cố lên, chỉ một phút nữa là được.”
Tà Huyết lại cố gắng chịu đựng.

Cơn đau có thể giúp thanh tỉnh đầu óc, nhưng một khi cơn đau vượt qua ngưỡng nhất định thì sẽ khiến não bộ bị tê liệt, rơi vào trạng thái hôn mê chết não.

“Cố gắng lên, chỉ một phút nữa thôi.”
“Một phút nữa thôi…”
Tà Huyết rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, chỉ có âm thanh tràn ngập quan tâm lo lắng của Hải Lam là thứ giữ cho Tà Huyết tỉnh táo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khi Tà Huyết gần như mất đi ý thức thì Hải Lam mới thu hồi ma thuật.

Người nàng ướt sũng mồ hôi, nét mặt tái nhợt.

Nàng ngay lập tức mở nắp lò luyện, bế Tà Huyết ra ngoài.

Lúc này trong lò luyện chỉ còn một mớ hỗn hợp chất lỏng màu đen, bốc mùi chua tanh, cháy khét.

“Em không sao chứ?” – Hải Lam đặt tay lên trán Tà Huyết, nhẹ nhàng hỏi nó, giọng nàng đầy vẻ quan tâm.

Từ bàn tay nàng những hạt năng lượng nhỏ li ti chui vào trán Tà Huyết, giúp nó nhanh chóng thanh tỉnh lại.

“Chị ơi, xong rồi sao?” – Tà Huyết mở ra hai mắt, bây giờ mắt nó giống như hai viên ngọc đỏ, óng ánh kỳ lạ.


“Xong rồi, em trai của chị rất giỏi, từ giờ trở đi em sẽ có thể tu luyện ma thuật.” – Hải Lam nở nụ cười trả lời.

“Thật tốt quá!” – Tà Huyết reo lên, nhảy xuống đất.

Nó bắt đầu kiểm tra thân thể mình.

Làn da Tà Huyết bây giờ không còn giống như da thịt nữa, mà trở nên óng ánh sáng bóng như ngọc thạch, giống như có dòng chảy năng lượng đang di chuyển trong người nó.

Nó thử hoạt động thân thể, liền cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh, các giác quan dù không sử dụng Kỹ Năng Máu thì cũng linh mẫn phi thường.

“Chị! Em cảm thấy mình mạnh hơn trước rất nhiều, toàn thân dồi dào năng lượng.” – Tà Huyết hớn hở nói, miệng nó cười toe toét, giống như đã quên sạch sự đau đớn lúc nãy.

“Tốt lắm, để chị đi nấu cho em một bữa ăn ngon.”
Hải Lam lấy cho Tà Huyết một bộ quần áo mới, sau đó đi vào nhà bếp.

Nhưng chỉ đi được vài bước thì nàng ngất xỉu, ngã bịch xuống sàn nhà lạnh lẽo.

“Chị ơi!” – Tà Huyết hoảng sợ hét lớn, nó liền chạy tới dìu Hải Lam đi lại giường, thật cẩn thận giúp nàng nằm xuống.

Hải Lam hôn mê liền bảy ngày, đến ngày thứ tám nàng mới tỉnh lại.

Khi nàng vừa tỉnh dậy, Tà Huyết liền sốt sắng, lo lắng hỏi.

“Chị ơi, chị làm sao vậy?”
“Chị không sao, chỉ hơi nhức thôi.” – Hải Lam ôm Tà Huyết vào lòng, vuốt ve khuôn mặt của nó.

Hành động của nàng khiến Tà Huyết ngượng đỏ mặt.

Bỗng nhiên tiếng rột rột vang lên, bởi vì Hải Lam hôn mê nên nhiều ngày nay Tà Huyết luôn túc trực ở bên nàng, không ăn uống gì cả.

Bây giờ nàng đã tỉnh lại thì bụng của nó réo vang.

“Tiểu quỷ tham ăn đói rồi đúng không?”

“Rột rột…” – Bụng Tà Huyết lại réo lên, thay nó trả lời.

“Được rồi, để chị đi nấu canh cho em uống.”
Hải Lam đi vào trong bếp, chỉ một lúc sau nàng bê ra một bát canh bốc khói nghi ngút, có mùi thơm vô cùng hấp dẫn.

Nàng ngồi nhìn Tà Huyết ăn, bỗng đột nhiên lên tiếng.

“Ngày mai chị muốn em đi săn một mình.”
“Sao vậy chị?” – Tà Huyết hơi hoang mang hỏi lại.

“Chim non sớm muộn gì cũng phải tự đi kiếm ăn.

Em cũng vậy, bây giờ chị nghĩ em đã đủ sức để đi săn một mình rồi.”
Nàng muốn Tà Huyết sớm tự lập, không để cho nó quá dựa dẫm vào nàng.

Bất kỳ vị cường giả nào cũng phải tự bước đi bằng đôi chân của mình, tự đương đầu với khó khăn thử thách, còn những kẻ được gọi là thiên tài, được chu cấp tài nguyên tu luyện từ cha mẹ thì mãi mãi chỉ là hoa trong lồng kính, vừa đối mặt kẻ thù liền rất dễ bị giết chết.

Tà Huyết hơi suy nghĩ một chút, nó vẫn muốn được đi săn cùng Hải Lam hơn, những con côn trùng to lớn trong rừng vẫn là cái gì đấy hơi quá sức với nó.

Sự lo lắng trong lòng Tà Huyết dễ dàng bị Hải Lam nhìn thấu.

“Đừng lo lắng, chị tin em sẽ là một thợ săn giỏi.” – Hải Lam xoa xoa đầu Tà Huyết, lên tiếng khích lệ.

“Em hiểu rồi, mai em sẽ đi một mình, em nhất định sẽ mang về một con sâu khổng lồ.” – Tà Huyết trả lời chắc nịch..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.