Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 433: Kế ứng kế, ai mới là kẻ cao cờ?


Đọc truyện Ma Thần Hoàng Thiên – Chương 433: Kế ứng kế, ai mới là kẻ cao cờ?

– Dùng đạo của người để trả cho người thôi. Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Chúng ta có thể mắt nhắm mắt mở mặc cho các ngươi tác quái trong đại lục, nhưng các ngươi thật sự không nên vươn cánh tay bẩn thỉu của mình vào quân đội Thiên Nguyên. Mỗi một người lính đều có thể chết vì quê hương, nhưng tuyệt đối không thể chết vì lũ sâu mọt như Thiên Vân hội.

Âm thanh của Trần Lộc ầm ầm như sấm động, rất hào hùng và đại nghĩa, làm cho quân lính tứ phương đều trở nên sôi trào, dòng máu trong người rực lửa, hận không thể lập tức nhào lên, đem nhóm người Thiên Vận hội giết sạch.

– Chao ôi… thật là vĩ đại. Ha ha ha… nói như vậy, là hôm nay chúng ta phải chết rồi?

Nhìn khí thế của quân lính chung quanh hừng hực trong giông bão, tên thủ lĩnh của nhóm người Thiên Vận hội không khỏi bật cười, âm thanh có vài phần chế giễu.

Đúng vậy, là chế giễu, còn có cả đáng thương, đáng thương cho những người vô tri bị lợi dụng mà chẳng hề hay biết. Chết vì quê hương, nhưng lại không bao giờ có thể ngờ được quê hương cũng đang chết vì những kẻ đang hô hào bảo vệ nó.

– Không, các ngươi sẽ không chết. Ít nhất là trước khi chúng ta tra được từ miệng các ngươi toàn bộ lũ sâu mọt có trong Thiên Nguyên quân lúc này. Bắt chúng lại.

Trần Lộc lạnh lùng cười, mấy lời cuối chính là nói với binh lính xung quanh, tất cả dường như đều chờ một lời này của hắn, đột nhiên hét lớn, cưỡi mưa đạp gió vây giết về phía dưới.

Tình báo của Đồng Dũng nói ra quả thực cũng không sai, Trần Lộc lần này đích thị chỉ mang theo một Đại đội Kỳ binh, nhưng là được chọn lọc kỹ càng, đa phần đều là cao thủ Hoá Linh, tuy rằng tu vi không bằng nhóm người Thiên Vân hội, nhưng thắng ở đông người, bởi vì một Đại đội chí ít có vạn người.

Một vạn cao thủ Hoá Linh, đó là lực lượng đáng sợ cỡ nào? Đừng nói là một nhóm mười mấy người Sinh Thần, Hồng Trần như bọn hắn, dù là cường giả Vấn Đỉnh đều có thể bị sinh sinh mài chết. Chưa kể tới phía xa còn có hai cái siêu cấp cường giả Vấn Đỉnh đang chờ ở đó, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay, tiễn bọn hắn về với đất mẹ.

– Giết sạch Thiên Vân hội.

– Giết hết lũ phản bội quê hương…

Gần một vạn người cùng nhau hò hét, âm thanh cộng hưởng uy chấn đất trời, át đi cả tiếng mưa sa gió lốc, khiến cho đám người Thiên Vân hội trở nên áp lực nặng nề.

– Thông báo chưa?

Dưới rừng hoang, mưa như trút nước. Tên thủ lĩnh của nhóm người Thiên Vân hội vẫn như cũ lơ lửng tại trên không, ánh mắt ngắm nhìn vạn người giết tới, nhẹ giọng nói.


– Rồi.

Mấy tên thủ hạ phía sau hắn khe khẽ gật đầu, một tên trong tay còn có một cái ngọc giản truyền tin đang lấp loé, dường như là mới gửi thông tin về đâu đó.

Tên thủ lĩnh gật đầu, hơi thở dần trở nên nặng nề, trong bí mật truyền âm với những người còn lại:

– Các anh em, lần này là ta liên luỵ mọi người, nếu có kiếp sau mỗ xin được làm trâu làm ngựa để trả nợ. Xin hãy yên tâm, nguyện vọng của tất cả mọi người sẽ được tổ chức hoàn thành, thân nhân cũng sẽ được bảo vệ cả đời, không lo không nghĩ.

Một lời của hắn lúc này quả thực hiệu quả vô cùng, nhất thời khiến cho nhóm người đang sợ hãi trở nên bình tĩnh lạ thường, bất giác đưa tay lên trái tim như một lời tạ lễ, sau đó không chút do dự nào giết về phía vạn người.

Nhìn những đồng đội của mình như thiêu thân lao vào lửa, tên thủ lĩnh có chút không kiềm được lòng, ánh mắt quét về phía Trần Lộc tràn đầy lãnh ý. Nhưng hắn cũng biết thân biết phận, tự nhận mình không phải là đối thủ của đối phương, cho nên cũng theo chân đồng đội lao về phía biển người.

Cứ thế một vạn người và mười mấy người đua nhau chém giết, pháp thuật, chiến kỹ phóng ra lít nha lít nhít, tràn đầy khắp nơi của tràng hỗn chiến, máu me bắt đầu đẫm ướt trên thân một số người.

Nhóm người Thiên Vân hội mặc dù nhân số rất ít, nhưng đa phần đều là cường giả Sinh Thần hậu kỳ, thậm chí còn có bốn người Hồng Trần cảnh giới, cho nên mặc cho bị áp chế về nhân số, nhưng khoảng thời gian đầu, bọn hắn vẫn nắm được ưu thế, chém giết không ít người của đối thủ.

Đáng tiếc khoảng thời gian đó tồn tại không được lâu, khi mà chất không thể nào áp đảo lượng, chưa đầy năm phút về sau, đã có người đầu tiên trong bọn hắn bị chém phanh thây, thân xác tứ tung văng ra khắp mảnh rừng ướt át. Chỉ còn một cái đầu lâu có chưa Nguyên Thần là trọn vẹn, tại thời điểm sắp bị Thiên Nguyên quân bắt giữ, không chút nào do dự tự bạo, đem hồn phi phách tán.

Những người còn lại muốn cứu mà vô năng, thậm chí còn bị ép đến không thể không co cụm lại, đưa lưng về nhau phòng thủ, nhưng quân địch thật sự quá nhiều, người của bọn hắn bị ép chết càng thêm nhanh chóng. Ba người, năm người tự huỷ, khiến cho mắt của tên thủ lĩnh đều đỏ hằn màu máu. Hắn giết rất nhiều người, nhưng vẫn như cũ không thể cứu được người mình.

Phía bên trên, Trần Lộc cũng bị sự quyết tử của bọn hắn khiến cho giật nảy mình, có chút gấp không chờ được nữa, trực tiếp thúc thú vọt qua, bàn tay mang theo sức mạnh kinh thiên động địa chụp xuống.

Bàn tay to lớn hàng trăm dặm, chớp mắt phủ ngập bầu trời, đem mưa đều cản lại, nhưng kỳ lạ lại chỉ đánh lên trên đám người Thiên Vân hội, đem gần mười người còn sống đều đánh tung ra, đập xuống lòng rừng hoang, dấy lên sóng đất ngợp hàng trăm mét.

– Trần Lộc… Trần Gia sẽ vì ngươi mà trả giá đắt.

Tên thủ lĩnh nhóm Thiên Vân hội đau đớn gào lên, nhìn qua người của mình đều bị phế bỏ thì hận ý dâng đến tận cùng, từ trong bùn đất bay thẳng lên trời.


Hắn lúc này khắp người đều là máu tươi, vô cùng chật vật, nhưng nộ ý che mờ con mắt, khiến cho khí thế của hắn không giảm mà bạo tăng, thậm chí là cuồng bạo, trong tay tế ra một món đồ pháp khí, điên cuồng ném về phía Trần Lộc bên trên.

Pháp khí vừa ra, tinh không biến sắc. Một vầng ánh kích đột nhiên xuất hiện, phóng thích ra uy năng đáng sợ vô cùng, doạ cho hàng vạn người kinh hãi.

– Đáng chết… mau lui.

Trần Lộc vốn đang đắc ý cũng dựng đứng lông tơ, vội vàng quát lui binh lính, trên tay chớp mắt triệu hồi ra binh khí, vung lên chém tới, hòng chắn lại một kích kinh thiên này.

Đao khí va vào kích ý, khiến cho bầu trời đêm đều sáng rõ, không gian rạch ra vết rách hàng trăm dặm, đùng đùng như sấm nổ, kinh khủng tận cùng.

Không ai thấy được, tên thủ lĩnh vừa ném ra pháp khí, trong tay liền vứt ra mười mấy cây trận kỳ, triệu hồi ra trận pháp, tựa hồ muốn nhân lúc vụ nổ huỷ diệt kia vang ra cứu đi huynh đệ.

Chỉ là điều hắn lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra. Chỉ thấy tên nam tử trung niên từ đầu tới cuối vẫn bình tĩnh giây phút đó bỗng nhiên lạnh cười nhìn hắn, bàn tay duỗi ra chỉ xuống, như có như không oanh ra một chỉ.

– Oành…

Trong tích tắc, ngay lúc mà vụ nổ kinh thiên trên trời còn chưa kết thúc, một vụ nổ còn đáng sợ hơn nó gấp trăm lần bỗng nhiên truyền tới, chỉ thấy ngón tay khổng lồ quyên qua ánh sáng hỗn loạn, hướng thẳng đỉnh đầu tên thủ lĩnh mà qua, đem mười mấy cây trận kỳ đều xoắn nát, còn hắn thì bị đánh văng đi hàng vạn mét.

Ầm ầm… ầm.

Trăm dặm rừng hoang dậy sóng, bị hai vụ nổ trọng điệp vào nhau san thành bình địa. Tên thủ lĩnh còn may mắn văng đi, nhưng đồng đội của hắn thì không giống vậy, chớp mắt bị chôn vùi chết ngắc, chỉ còn lại hai người, chính là người đem tình báo cho hắn, và Cố Lệ Yên trong giả dạng tên binh lính cao gầy.

– Lâm Anh Vũ.

Lần thứ hai chật vật bò ra từ trong đổ nát, tên thủ lĩnh nhìn về phía tên nam tử trung niên gằn lên từng chữ, ánh mắt tràn đầy lãnh mang cùng sát ý, nhưng càng nhiều hơn là sự ngưng trọng e dè.


Đúng vậy, nam tử trung niên còn có thể là ai khác ngoài Anh Vũ, vị chuẩn tướng huyền thoại lãnh đạo chiến dịch Thiên Nguyên – Tuyết Vũ.

– Các ngươi diễn tốt lắm, nhưng rất tiếc, không qua mắt được ta đâu.

Anh Vũ một đòn đánh giết gần như tất cả nhóm người Thiên Vân hội, nhưng vẫn như cũ ngồi trên chiến xa của mình, như cười như không khẽ nói, ánh mắt nhìn về phía đối phương tràn đầy châm chọc.

Dứt lời, hắn bỗng nhiên vươn bàn tay to lớn tới tóm vào tên nam tử đem tin tình báo tiết lộ, oanh một tiếng kéo thẳng về phía mình. Thế rồi trong sự bất lực của đối phương, hắn bỗng nở nụ cười tà mị đem mặt nạ của tên nam tử gỡ xuống.

– Là ngươi…

Trời đêm còn đổ cơn mưa lớn, nhưng làm sao có thể ngăn cản tầm nhìn của tu sỹ. Chiếc mặt nạ vừa mới bị gỡ ra, liền có rất nhiều tiếng kinh hô quát nói. Nếu như Đồng Dũng có mặt tại nơi này, chắc chắn sẽ nhận ra được đối phương, chẳng phải là tên phó thống lĩnh lớn tuổi vẫn đi theo hắn bấy nhiêu năm đó sao.

– Thiên Vân hội cũng thật là biết đầu tư, dám bỏ hẳn mấy tên cao thủ Hồng Trần để làm cờ thí cho ngươi, hẳn là rất tin tưởng ngươi sẽ tạo ra nhiều giá trị hơn nữa ah. Ta nói có đúng không, Đồng Dũng Thống lĩnh.

Anh Vũ như sớm đoán được thân phận của tên nam tử, chẳng có chút bất ngờ nào, mà chỉ nhàn nhạt cười khẽ nói, chỉ là mấy chữ cuối cùng lại khiến cho rất nhiều người biến sắc. Bởi vì hắn lại ám chỉ tên thủ lĩnh kia chính là Đồng Dũng.

Lời của hắn cũng khiến cho tên thủ lĩnh phía dưới ngẩn người, sau một hồi bỗng nhiên bật cười, chế giễu nói:

– Anh Vũ à Anh Vũ, muốn dùng chiêu này dò xét thân phận của ta? Ngươi còn non lắm, về nhà học hỏi thêm ngàn năm nữa rồi lại thử ah.

Rất ngông cuồng tự đại, đến mức Anh Vũ vốn vô cùng điềm tĩnh cũng phải hơi khiêu mày, cười lạnh đáp:

– Ồ… vậy để ta xem xem, dưới lớp mặt nạ này rốt cục là người nào.

Chữ “người nào” cuối cùng bị hắn tận lực đề cao, khiến cho đất trời cũng lạnh đến mấy phần. Thoại âm của hắn vừa rơi xuống, thân thể đột nhiên rời khỏi chiến xa, vọt về trước mặt tên thủ lĩnh, bàn tay mạnh mẽ vồ về phí mặt đối phương.

Chỉ đơn giản là một vồ, nhưng thời không thất sắc. Vấn Đỉnh và Hồng Trần tuy rằng chỉ cách nhau một đại cảnh giới, nhưng chính là lạch trời không thể nào phá vỡ. Năm ngón tay của hắn vì nhanh đến vượt âm mà bốc cháy, đem mặt nạ của tên thủ lĩnh đều hoả thiêu, khiến cho người ta có cảm giác đáng sợ rợn người.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tên thủ lĩnh vậy mà mặc kệ cho lửa kia huỷ đi mặt mình, trên tay bất ngờ bóp nát một món đồ kỳ quái, khiến cho không gian lộ sóng nhiễu, chớp mắt hình thành một cái hắc động khổng lồ cuốn hắn vào trong đó.

Biến cố bất ngờ khiến cho Anh Vũ biến sắc, muốn đem đối phương kéo về, nhưng sau đó đột nhiên như bị thứ gì làm cho kinh hãi, vội vàng biến chiêu đánh về phía trước, nơi có một cái bàn tay không biết từ đâu đánh lén hắn.


Chỉ nghe phanh một tiếng, không gian lần nữa nổ tung thành trăm vạn mảnh. Anh Vũ không thể không bạo lui đến hàng vạn mét, trơ mắt nhìn đối phương rời đi, lửa giận ngập trời, lạnh lẽo nói:

– Vấn Đỉnh trung kỳ?

Đúng vậy, vừa rồi có cường giả Vấn Đỉnh trung kỳ ra tay ngăn cản, khiến cho hắn không thể bắt được người kia.

– Sớm nghe Anh Vũ tướng quân thiên tư trác tuyệt, quả là danh bất hư truyền.

Không gian sau đó vang lên tiếng cười trầm đục, không có bao nhiêu uy nghiêm, nhưng ai cũng biết được người tới đáng sợ cỡ nào.

– Ngươi là ai?

Anh Vũ bề ngoài trấn định, nhưng trong lòng lại vô cùng nghiêm nghị, rõ ràng biết được lai giả bất thiện, nhất là khi bọn hắn còn trên đất quân thù.

Người kia dường như cũng biết được ý nghĩ trong lòng hắn, khe khẽ bật cười, đáp:

– Khách qua đường mà thôi. Chỉ là thấy hậu nhân bằng hữu lâm nguy, đành phải đắc tội tướng quân rồi. Tại hạ ở Yết Dương thành, nếu tướng quân có dịp ghé qua, sẵn sàng tiếp đón.

Nói đoạn, âm thanh của hắn liền tán đi, Anh Vũ mới giật mình phát hiện ra tên “lính canh” cao gầy kia đã không còn bóng dáng, rõ ràng là bị đối phương cứu đi trong tích tắc vừa rồi.

– Yết Dương thành? Cao Văn?

Dành không biết bao nhiêu công sức để sắp xếp kế hoạch lần này, cuối cùng lại trắng tay không được gì, Anh Vũ có chút âm trầm đáng sợ, nhắc tới hai chữ Cao Văn tràn đầy sát ý.

– Oanh… oanh… oanh…

Đúng vào lúc mà hắn còn đang âm trầm suy tư gì đó, phương Bắc đột nhiên vang lên rất nhiều âm thanh dồn dập, tựa như có rất nhiều người đang tiến tới nơi này.

Qua hơn nửa phút thời gian, hình ảnh mới trở nên rõ ràng dưới màn mưa xối xả. Chỉ thấy một đội ngũ đông nghịt người nối đuôi nhau mà tới, Kỳ binh tiên phong mở đường, tinh binh nối bước, thế như chẻ tre chạy tới rừng hoang nơi này, trong lúc chưa phân biệt được địch ta, bọn hắn cơ hồ chia làm nhiều cánh, bao vây hết toàn bộ Đại đội của Trần Lộc vào bên trong, đề cao cảnh giác.

Mà Anh Vũ vừa trông thấy đội ngũ thì sắc mặt bỗng nhiên trở nên kịch biến, bởi vì dẫn đầu đội ngũ đó lại là Đồng Dũng, người mà hắn vừa mới bắt hụt cách đây không đầy mấy phút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.