Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 411: Ân oán


Đọc truyện Ma Thần Hoàng Thiên – Chương 411: Ân oán

Lão nhân nổ tung thân xác và tu vi của mình, mặc dù chỉ là Hoá Linh sơ kỳ, nhưng thắng ở tính bất ngờ và quyết đoán. Năng lượng loạn lưu điên cuồng càn phá, khiến cho nhóm người đằng sau không thể không dừng lại một nhịp, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nam tử trung niên rời xa tầm kiểm soát.

– Khốn kiếp…

Truy sát thất bại trong gang tấc, đám binh lính nổi giận thét gào. Tên tướng quân dẫn đầu càng thêm phát nộ, bàn tay hướng hư không hỗn loạn vụt qua, đem hồn linh của lão nhân tóm lại, kéo về phía mình, ác độc nói:

– Dám phá hỏng chuyện tốt của ta, ngươi chết cũng đừng hòng nghĩ.

Âm thanh của hắn lạnh lẽo vô cùng, năm ngón tay siết chặt hồn thể của lão nhân, đôi mắt híp lại nhọn hoắt, sát cơ ngập trời.

– Nuôi hắn từng ấy năm, hắn chắc hẳn sẽ không vong ân tới mức nhìn ngươi bị người lăng nhục đâu a? Chỉ cần không ra khỏi Ngũ Hành Thiên Quốc, đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta. Lúc đó, ta muốn ngươi phải tận mắt chứng kiến cả nhà hắn bị lăng trì xử trảm.

Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong giới chỉ ra một cái hồn lô, muốn đem linh hồn của lão nhân trấn áp vào bên trong.

Đây là một loại pháp bảo được đặc chế chế luyện, có tính khắc chế linh hồn vô cùng mạnh mẽ. Chỉ cần bị nó nuốt vào, dù là Hồng Trần cường giả cũng phải an phận, chứ đừng nói là một kẻ mới bước vào Hoá Linh như ông lão.

Hiển nhiên, hắn muốn bắt ông ta làm con tin để ép buộc nam tử trung niên kia trở về. Đến lúc đó, chỉ cần hắn giăng thiên la địa võng, dù đối phương có mọc thêm mười cái cánh cũng đừng hòng trốn thoát.

Nhưng ngay tại thời điểm mà hắn sắp đem lão nhốt vào, đồng tử hắn bỗng nhiên co rụt lại, cất đi hồn lô mà triệu hồi ra binh khí, lạnh lẽo nhìn về phía trước, quát to:

– Ai?

Tiếng quát của hắn quá bất ngờ, khiến cho đám đồng bọn xung quanh đều đề cao cảnh giác, theo hướng của hắn nhìn theo, binh khí trong tay sẵn sàng đối chiến.

– Ừ… phản ứng còn không tệ lắm.

Chỉ thấy phía xa theo hướng nhìn của bọn hắn, giữa đại hoang u tối, vậy mà đột ngột hiện ra một nhóm người.

Dẫn đầu là một tên nam tử cao lớn, cả người vận y hắc ám, duy chỉ có mái tóc trên đầu mang màu trắng xoá, dưới gió lớn của đại hoang tung bay, khiến cho hắn vốn đã cao lớn càng thêm vĩ ngạn, cực kỳ có lực đánh vào thị giác.


Sự xuất hiện của nhóm người, nhất là tên nam tử kia khiến cho đám binh gia cực kỳ bất an, nhưng tên tướng lĩnh dẫn đầu vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, âm trầm lên tiếng nói:

– Quân đội Thiên Nguyên, Trấn Thành Sứ Trần Quý Huân đang truy bắt phản đồ, không biết các vị là người phương nào? Tiếp cận chúng ta có việc gì không?

Lai giả bất thiện, nhất là lại đến trong khi mình đang làm việc xấu, tên tướng lĩnh vừa có e dè, vừa có sát ý trong lòng. Nếu chẳng phải cảm nhận từ bọn họ một tia áp bức đến mức khiến tim hắn đều đập nhanh vài nhịp, hắn đã cho thủ hạ giết người diệt khẩu, mà không phải báo ra thân phận của mình.

Đương nhiên, e ngại cũng chỉ là e ngại, không đồng nghĩa với việc hắn sẽ sợ đối phương, đơn giản bởi vì ở đất Thiên Hoả, hắn chính là trời, há lại sợ hãi mấy tên tu sỹ thông thường.

Trấn Thành sứ, ngũ phẩm binh tước của Thiên Nguyên, thống lĩnh hàng triệu quân binh dưới trướng, hắn có đủ tự tin để khiến cho bất cứ ai cũng không dám quá mức làm gì hắn, trừ khi đối phương có ý định muốn đối đầu với cả Thiên Nguyên.

Đáng tiếc cho hắn, đám người kia đúng là muốn đối đầu với Thiên Nguyên, thậm chí còn có mối thù khó lòng hoá giải.

– Nếu như ta nói chúng ta là tới cứu ngươi, ngươi có tin không?

Trái ngược với vẻ ngưng trọng và âm trầm của Trần Quý Huân, tên nam tử bên này lại thập phần bình tĩnh, tựa cười mà không phải cười nhìn xuống hắn mà nói ra.

– Buồn cười.

Trần Quý Huân dường như nghe được thứ nực cười nhất trên đời, trong lòng không khỏi khinh bỉ nhìn lấy tên nam tử. Thân là thành chủ Thiên Hoả Thành, thống lĩnh hàng triệu quân, tu vi thậm chí đã bước tới đỉnh cao nhất của Hồng Trần cảnh giới, ngoài đám người tứ phẩm trở lên, thế gian này có người dám đụng vào hắn? Quả là nói chuyện cười cho thiên hạ.

Chỉ là bề ngoài hắn vẫn tỏ ra cẩn trọng mười phần, đáp lấy:

– Không biết công tử là có ý gì?

Nam tử kia tự nhiên biết hắn không tin mình, nhưng cũng không quá để ý, mà chỉ khẽ nhìn về phía linh hồn lão nhân trong tay hắn, mỉm cười mà nói:

– Ý của ta là, ngươi đắc tội phải người không nên đắc tội, sắp chết đên nơi mà còn không hay biết.


Một lời này của hắn khiến cho Trần Quý Huân co rụt con ngươi, còn tưởng đối phương muốn giết mình, vội vàng oanh ra pháp khí, hòng tiên hạ thủ vi cường.

– Chết đi…

Đáng thương cho hắn hiểu nhầm ý của nam tử, còn chưa kịp ra tay, một âm thanh phẫn nộ đã nhức óc vang lên bên tai hắn, kèm theo một cỗ xung lực khủng khiếp nổ tung từ tay trái, đem phân nửa thân người hắn đều xoắn nát, bê bết máu đánh tung ra ngoài hàng chục dặm.

– Trấn Thành Sứ…

Biến cố xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức đám lính kia kịp thời phản ứng lại, Trần Quý Huân đã không rõ sống chết chìm sâu vào trong đổ nát.

Chỉ thấy vị trí vừa rồi của hắn, linh hồn của lão nhân kia nào còn yếu ớt vô năng, sớm đã ngưng tụ thành thân thể mới, trở nên lăng lệ vô cùng. Nhất là đôi mắt già nua đang không ngừng loé ra quang mang huyết sắc, quẩn quanh da thịt nhăn dày, khiến cho lão không khác gì một đầu ác quỷ đi ra từ địa ngục.

– Tất cả các ngươi đều phải chết…

Hai mắt lão nhân tràn trề sát khí, nhìn về phía đám binh gia như là nhìn kẻ thù sống chết, lạnh lẽo mà gằn lên từng chữ.

Bàn chân của lão đạp mạnh vào dưới không gian, tạo nên một vụ nổ không khí đinh tai nhức óc, cánh tay già nua giương lên trường kiếm, hướng về phía đám lính kia bắn đi, bởi vì tốc độ quá nhanh, đến mức kéo theo phía sau là một đoàn vệt lửa sáng kinh người, xẻ dọc khung trời của khu rừng lớn.

Một kiếm trảm chi, phong ra lôi tán.

Mười mấy tên binh lính thấp nhất cũng đều là Sinh Thần hậu kỳ, nhưng trước mặt lão nhân không khác gì đám cừu non yếu ớt, bị kiếm quang ập mạnh vào mặt, chỉ có thể theo bản năng giơ binh khí lên đỡ.

Oanh!

Nhưng đỡ làm sao được, khi lão nhân mạnh tới mức cả đời bọn chúng cũng không thể nào chạm tới được. Kiếm quang càn phá đất trời, đem giáp phục của tất cả của bọn hắn đều chém nổ tung, tay chân đứt đoạn, thậm chí có người trực tiếp bị chém đứt đôi đầu, thân xác rơi về trong mặt đất.


Mười mấy tên cường giả, cứ thế bị một kiếm chém chết tươi tại chỗ, đến hồn thể cũng không kịp đào thoát, nào còn tư thái oai hùng truy người như vừa nãy.

Người chết như ngả dạ, nhất thời khiến cho không gian nơi đây đều trở nên im ắng. Phải cho tới mấy giây nữa trôi qua, Trần Quý Huân mới có thể chật vật bò ra trong đất cát, giương khuôn mặt đầy máu của mình nhìn về phía trước, tràn đầy kinh hoảng kêu lên:

– Không… không thể nào.

Thật sự hắn đang vô cùng sợ hãi, sợ đến mức không thể nói thêm gì. Làm sao hắn lại có thể nghĩ tới, một lão già chỉ có Hoá Linh sơ kỳ lại có thể đem hắn gần như phế bỏ, thậm chí mười mấy tên thống lĩnh cũng không khác gì con kiến hôi, bị một kiếm của lão chém bay đầu.

– Ngươi… ngươi rốt cục là ai?

Có thể leo lên tới chức thành chủ, thống lĩnh hàng triệu quân, Trần Quý Huân tự nhiên không phải người ngu. Năm đó khi hắn kết thù với tên kia, lão già này chỉ là một tên hầu Nguyên Đan cảnh không hơn không kém, thậm chí về sau còn bị ám thương mà thụt lùi xuống Ngưng Nguyên hậu kỳ. Nếu không phải vì sau này Phong Lang không tiếc mệnh đem tài nguyên về cho lão kéo dài mạng sống, chỉ sợ bây giờ đã chết già chứ đừng nói là có thể đột phá Hoá Linh sơ kỳ.

Vậy mà bây giờ, đối phương lại có thể một đòn đem Hồng Trần đỉnh phong như hắn phế đi, tuyệt đối là chuyện không thể. Trừ khi, bao nhiêu năm nay lão đều một mực ẩn tàng.

– Hắn vẫn là nô gia của Phong Võ thôi.

Lão nhân còn chưa kịp trả lời hắn, tên nam tử bên kia đã cất tiếng trả lời, hai tròng mắt hơi khép nhờ, ẩn ẩn toát ra tinh quang.

Mà câu trả lời của hắn, cũng khiến cho Trần Quý Huân dậy lên sóng lớn trong lòng, nắm tay duy nhất còn lại siết chặt vào nhau, gắt gao nhìn lên mà hỏi:

– Phong Võ chỉ là một tên ma đầu đến Hồng Trần còn không tới, làm sao lại có thủ hạ đáng sợ thế này? Chẳng lẽ, năm đó hắn cố tình lừa chúng ta ư?

Một câu hỏi được nêu ra, nhưng chính hắn cũng đã có câu trả lời cho nó. Hắn gây thù chuốc oán với Phong Gia đã không phải một hai ngày, số lần ức hiếp và dồn ép Phong Lang vào chỗ chết tuyệt không dưới trăm lần.

Mà lão già đáng chết kia ngay từ đầu đã có năng lực đem hắn hồn phi phách tán, thậm chí đồ diệt hết cả Trần Gia, nhưng từ đầu tới cuối lão vẫn một mực nhẫn nhịn, rõ ràng là có điều gì cố kỵ, hoặc không dám để lộ ra thân phận của mình.

Cho tới hôm nay bị hắn ép đến đường cùng, mới buộc phải để Phong Lang trốn đi, còn bản thân thì ở lại đem hắn chém chết. Vừa nghĩ tới điểm này, trái tim của hắn không khỏi đập nhanh đến gấp rút, sắc mặt thương bạch không còn máu, như đã nhìn thấy cái chết của mình.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn chuyển rời sang phía nhóm người nam tử, tâm tư điên cuồng xoay chuyển, dường như đang quyết đoán làm ra điều gì đó. Bởi vì hắn nhớ ra được, đối phương nói mục đích tới đây là để cứu mình.

Óc vừa nghĩ, thân liền đi không chút nào do dự. Nhưng lão già kia cũng không phải là người ngu, vừa cảm nhận thấy hắn muốn tiến về phía đám người nam tử, liền lập tức biến mất đi, không muốn cho hắn có cơ may tránh thoát.

Cực kỳ sát phạt, kiếm quang theo nụ cười dữ tợn của lão mà ra, đuổi sát thân thể của Trần Quý Huân đem nửa người của hắn đều chém đoạn, sau đó bàn tay lão như cắt phá hư không xuyên thủng không gian, muốn xuyên vào trong đầu hắn.


– Không… Cứu ta.

Đối mặt tử vong cận kề, sắc mặt Trần Quý Huân gần như trắng bạch không giọt máu, bởi hắn biết rõ chỉ cần bị đối thương xuyên thủng đầu, hắn sẽ chết vô cùng thê thảm, chỉ có thể đặt hi vọng cuối cùng về phía tên nam tử kia, gào thét.

Rồi đột nhiên phốc một tiếng ớn lạnh, máu tươi ở khắp nền trời vương vẩy. Bàn tay lão nhân xuyên thủng qua đầu hắn, suýt nữa đem mi tâm của hắn đều nổ nát. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn là cược đúng.

Chỉ thấy khi mà hắn thật sự sắp phải chết đi, tên nam tử kia liền nhếch môi cười nhìn hắn, ánh mắt loé lên sát ý lạnh người.

Chỉ thấy dáng người vĩ ngạn của hắn khẽ lay, vươn tay cách không nắm ra một thanh trường kiếm. Không nói một lời, không do dự, hắn gần như lấy một tốc độ cực hạn chém ra một kiếm, hướng thẳng về phía lão nhân mà tới.

Sắc lạnh đến kinh hồn táng đảm, chỉ vẻn vẹn một kiếm bay đi, nhưng cũng đủ khiến cho cả thế gian đều cô đọng lại, rồi vỡ toác. Lão nhân kia gần như đã sắp bóp chết được Trần Quý Huân, lúc này đây hoảng sợ đến cực hạn rút mạnh tay về, nhưng còn chưa kịp rút đã bị bóng kiếm chém thẳng lên người, phát sinh ra tiếng nổ kinh thiên.

– Oanh…

Tiếng phá vỡ như muốn xé rách màng nhĩ con người, ánh sáng, tiên quang, huyết quang nổ tung trong hư không, khiến cho hàng trăm dặm núi rừng đều sụp đổ. Thậm chí dưới chân, đại lượng dư chấn đem đất đá đều thổi tung, hoá thành đợt đợt sóng đất xô đi hàng trăm dặm mới có thể dừng lại, đáng sợ đến vô cùng.

Cứ thế cho tới một vài hơi thở sau, dư chấn và cường quang mới có thể giảm bớt. Chỉ lặp bên dưới đại địa xa xa, lão nhân kia ôm lấy vết chém đẫm máu trên người, cánh tay cầm kiếm run run, tràn đầy hoảng sợ nhìn tới về phía tên nam tử, quát lớn:

– Ngươi… các ngươi rốt cục là ai, vì cái gì lại muốn đối địch với chúng ta?

Nam tử nhìn xuống lão nhân, nụ cười lạnh lẽo trên môi vẫn treo ở đó, nhưng không có đáp lời mà khẽ vẫy, đem Trần Quý Huân chỉ còn hồn thể kéo về, nói:

– Ngươi rất thông minh. Đáng tiếc là ngươi cũng bị giới hạn bởi quá nhiều đồ vật, khiến tầm mắt ngươi không thể nào mở lớn, cuối cùng vẫn là bị người đùa bỡn.

Trần Quý Huân nghe hắn, không cam lòng hỏi lại:

– Vì cái gì chứ? Phong Võ thì có cái gì hơn ta? Tại sao lúc nào cũng là hắn thắng? Ta không cam lòng.

Nam tử nhìn hắn, có chút thương hại mà cười, nỉ non trả lời:

– Bởi vì hắn không phải người thường, hắn là cường giả Quy Nguyên đệ tam bước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.