Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 390: Tận thế


Đọc truyện Ma Thần Hoàng Thiên – Chương 390: Tận thế

Con chưa lớn lên, tận thế đã đến rồi

Đất nứt trời tan, hoang tàn đổ nát.

Tiếng ru con, mẹ không còn kịp hát

Máu đã nhuộm hồng, trên xác mẹ che con.

Hỡi ôi, ngày tận thế.

Vỡ nát như những niềm tin con người đặt vào thế giới. Cả thế gian chìm trong tiếng khóc cười, còn có cả những tiếng hát phiêu đãng hư không, thê lương nở rộ, như đau đớn tột cùng.

Trời vỡ!

Theo tiếng nứt kinh thiên bộc phá, hai nửa bầu trời đều điên cuồng ảm đạm. Chỉ thấy hạo nhật phương tây vốn đã lụi tàn, lúc này đây liền bị vết nứt chôn đi, âm hàn cuồn cuộn cùng sát khí hung thần hàng thế, không ngừng hạ giới tuôn ra.

Kéo theo sau là thiên tai hàng thế. Hàng trăm tỉ dặm núi sông oằn mình đổ nát. Thiên đổ mưa sao, tai tinh hạ xuống, những vệt sao chổi mênh mông vô ngân ập vào đại địa, phá thành sóng đất bay lên trời, như muốn chôn vùi thế giới.

Ầm ầm.

Trời sụp đất nứt, tại dưới thiên tai, con người làm sao mà nhỏ bé. Hàng trăm tỉ sinh linh chết giữa muôn trùng khói lửa, để cho những kẻ còn hơi phát ra tiếng khóc gào:

– A.

– Cha ơi. Con không muốn chết.

– Đừng mà, mẹ ơi!

– Bố chết rồi.

Thiên địa đồng ca, sinh linh gào khóc.

Hàng trăm vị lão tổ ngước nhìn tinh không vỡ nát, thân xác vài giây tựa hồ tăng thêm vạn tuổi, run rẩy đứng nhìn.

Bao nhiêu năm, rốt cục một ngày này vẫn tới. Chẳng giống năm xưa, bọn họ còn là những thằng nhóc bé con, chỉ biết kinh hãi nhìn trời mà khóc, cầu mong mẹ cha có thể gánh trời. Hôm nay, chỉ có bọn họ, tự mình gánh vác. Bởi vì phía sau họ, chính là con dân mình ở đó.

Hôm nay, bọn họ chính là tiên thần.


– Một trận chiến này, mọi người có sợ?

Lão tổ Trần Gia một thân áo bào đón gió, mái tóc nhẹ bay vương vấn giữa trời.

Hắn không còn đánh nhau với người Mộng Thuyết nữa, mà chỉ bi thương nhìn vết nứt, âm thanh như nói với tất cả thế gian này.

– Ha ha, đường nào mà chẳng chết. Sợ cái gì.

Đinh tổ cười to đáp lời, cánh tay vươn ra xé toạc áo bào, mang theo thân trần vụt tới.

– Sống bấy nhiêu năm cũng đủ rồi, thay vì táng hạ đất kia, để ta được chết chôn trong vết nứt cùng cha mẹ, cũng là vinh hạnh.

Một vị lão tổ Lý Gia mỉm cười khẽ nói, thoắt cái gieo thân mình mà đi.

– Mấy tên điên các ngươi chớ có xui mồm, chỉ là vá trời, có cái gì mà chết. Lão tử mới không đi tìm chết.

Lê chủ gào to, tưởng cười mà khóc, khiến cho rất nhiều người xung quanh đều bật cười mắng hắn tiện mồm. Nhưng ngay sau đó tất cả liền nhao nhao lên ứng tiếng, khí thế nhất tề bộc phát ra, xông lên tận cùng thế giới.

Hiển nhiên, bọn hắn sớm đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, dù cho kết quả trận chiến này chỉ là đường chết, nhưng không ai có ý lui mình. Bởi từ khi mà bọn hắn trông thấy kiếp nạn năm xưa, bọn hắn liền đã hiểu được, đây chính là số mệnh của chính mình.

– Ha ha, không hổ là con cháu Thái Tổ Cao Hoàng, ngạo khí. Hôm nay bản điện chủ cũng muốn xem xem vết rách rách nát kia có gì mà đáng sợ.

Tiếng gào như muốn vỡ sơn hà bất chợt vang lên, khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc. Thạch Thiên Ngân gánh vác rìu trong tay, ngước nhìn trời cao bộc phát lệ khí, thét gào.

– Ngươi…

Một màn đột biến này khiến cho không ít người hãi nhiên. Chân Không Ngã run mình, ánh mắt chằm chằm nhìn vào phía Thạch Thiên Ngân, không nói được nộ ý.

Đối diện với lão, Thạch Thiên Ngân chỉ cười như không có, ánh mắt hắn xuyên qua tinh không thấy được hàng trăm tỉ con dân sắp chết, thì thào:

– Không phải ta không tin ngươi. Nhưng mà… mộng thì đã sao chứ. Dù là mộng, nhưng nó vẫn là nhà…

Một bước vượt triệu dặm tinh không, đối mặt chính là vết nứt của trời. Hàng trăm vị lão tổ dẫn đầu lao đi, thuật pháp tràn lan hướng thẳng vết nứt, theo sau là hàng trăm ngàn con cháu, nhỏ có Hoá Linh Sinh Thần, lớn có Thần Thoại đỉnh cao, hướng già thiên bổ khuyết.

Cách biệt giữa người và thiên, làm sao mà to lớn, làm sao mà mênh mông, nhưng tuyệt nhiên không người nào lùi bước.

Thiên không đùng đùng nổ lớn, vết nứt mênh mông vô bờ tràn tán, khuất đi cả những bóng hình nhỏ bé, chỉ nghe tiếng thét gào rung chuyển, rủ xuống thế gian này.


Chỉ là bọn hắn còn chưa kịp vá trời, đằng xa đã xuất hiện cản đường. Không nhiều, nhưng cũng không phải thiếu, giữa thương khung tán loạn, hai trường phái cách không đối lập, khí thế kinh hoàng.

Chân Không Ngã dẫn đầu nhóm cường giả của mình, phật khí trùng thiên, phía trước là Thạch Thiên Ngân tiên quang sáng chói, sát cơ nung nấu tới cực hạn của bến bờ bạo nổ.

– Chân Không Ngã, cút ra đây nhận về cái chết.

Trần lão tổ không chút nương tình vọt tới, âm thanh tựa thiên lôi nổ đùng, đem không gian xé nát, pháp thuật oanh tạc khắp bề.

– Giết hết đám súc sinh này.

Phía sau có lão tổ không cam lòng yếu thế, âm thanh bạo tàn bộc phát, khiến cho cả hai phe người bùng nổ, đổ ập vào nhau.

– Giết…

Phật pháp vô biên, thương khung sập nát. Một cái phật ấn từ trời mà qua, giống như một đòn diệt thế, mang theo lệ khí hướng Trần lão tổ đập tới, oanh ra âm thanh kình thiên nổ lớn.

Máu tươi bắt đầu chảy xuống, chảy trước cả khi vá trời. Không chỉ có những vị lão tổ này đánh giết, mà trên khắp non sông, hàng tỉ con người cũng đang lâm vào chém giết. Không, phải nói là hàng tỉ người đang hướng mấy chục triệu người diệt sát.

Nhóm người Mộng Thuyết, ngày thường có thể mạnh mẽ vượt qua bất cứ thế lực nào, nhưng cùng với cả dân tộc so ra, lại chẳng khác gì hài đồng nhảy nhót.

Bốn bề thọ địch, bát phương giết về, trước tận thế ai mà chẳng muốn sống, ai mà chẳng hận những kẻ ngu xuẩn vô tri này.

– Thấy không, đó mới là ý chí của dân tộc.

Cuồng phong thét gào qua kẽ tóc, lão tổ Trần Gia ha hả cười, chỉ về phía nhân gian nói, công kích đồng thời đẩy lui Chân Không Ngã ra ngoài.

Ầm ầm!

Thương thiên vẫn cứ thế vỡ tan, cửu trùng thiên toái nát. Từng toà từng toà núi cao hôi phi yên diệt, vô số con người bị vùi lấp, máu chảy thành sông.

Nhỏ yếu, vô cùng nhỏ yếu. Nhóm người Mộng Thuyết so với cả thế gian có khác gì con kiến nhỏ, mà cả thế gian, so với trời lại càng vô năng, làm sao có thể chống cự được trời cao hàng tận thế.

Người giết người, trời giết người, máu chảy đẫm trời cao. Những tiếng rống rung trời truyền tới, không có giây nào là không có người chết trận, đầu óc một phương, thân người một hướng.


Phốc phốc!

Một cái thành viên Mộng Thuyết cầm thương đâm chết kẻ thù, nhưng chưa kịp vui mừng đã bị mấy chục cái phàm nhân cầm dao băm chết, không kịp nói gì.

Phải, là phàm nhân chưa bao giờ giết người, nhưng lúc này cũng đã đứng lên chống đỡ. Bởi bọn họ biết rằng, chỉ có liên minh chống mộng mới muốn bảo vệ mình, còn mộng thuyết, tất cả toàn là tội đồ thiên cổ, hại chết thân nhân của mình.

Tràng cảnh ấy, ngay lúc này đang diễn ra không chỉ ở nơi này, mà là khắp đất Việt.

Thiên địa tuyệt diệt, người đến tận cùng, hai phe đều đã giết đỏ cả mắt, giờ phút này không phải người chết thì ta vong, còn đâu mà cố kỵ.

– Oanh…

Không chỉ có người giết người, mà còn có trời cao giết nữa, những vết rách điên cuồng bạo phát, tuôn ra lệ khí hung thần. Thiên tai ngày một lớn, không ngừng táng diệt chúng sinh trong thiên địa.

Kinh đô cũng tốt, Giao Chỉ cũng là, gần như tất cả thành trì của Đại Việt đều chôn vùi trong khói lửa. Trăm tỉ núi sông oằn mình đổ máu, hoa lửa lật trời, tựa hồ hoá thành một tràng huyết giới.

Không chỉ có con người, mà thú loại cũng tan hoang, gào thét bỏ chạy dưới sơn hà câu diệt. Vết nứt không gian xé nát, lưu tinh nổ tung, huỷ diệt khiến cho mỗi giây đều có hàng trăm ngàn sinh linh phơi thây ngã xuống.

– Cút cho ta…

Trần Tổ biết đã không còn thời gian, càng kéo dài thì càng nhiều người chết, trong lòng như lửa đốt.

– Mặc kệ đám súc sinh ấy đi. Vá trời trước đã.

Chỉ thấy hắn gào lên đến mức bật máu trong cổ họng, đem Chân Không Ngã suýt nữa chém bay đầu, sau đó như con trâu điên bay vào trong vết nứt.

Thân hình hắn chớp mắt khuất vào trong hỗn loạn, mọi thứ liền trở nên im ắng. Cho tới nửa hơi thở về sau, bên trong mới truyền ra âm thanh khóc gào đau khổ, một cổ năng lượng đặc thù bất chợt vụt ra tinh không kèm theo mùi máu, trong nháy mắt đem không ít người oanh nát xác, khiến cho tất cả đám lão tổ đều kinh hô, sắc mặt trầm trọng trước nay chưa từng có.

Bởi vì, bọn hắn không còn cảm nhận được sinh cơ của lão Trần.

– Chân Không Ngã, chúng ta dù chết, cũng vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho các ngươi.

Lại có thêm hàng trăm ngàn người lao tới, kẻ giết người Mộng Thuyết, người nối nhau bay vào trong vết rách.

Có người vào trong, nhưng cũng có người chết không kịp ngáp, xác vỡ thành mưa rơi xuống dưới tràng, thê lương thảm thiết.

Thương thiên luân hãm, chớp mắt chìm trong một màn máu đỏ. Một cỗ táng diệt thê lương ngập tràn khắp chốn, khiến cho tất cả mọi người, dù là Chân Không Ngã đang điên cuồng cũng là sững lại, ngước mắt nhìn trời.

Bởi, bọn họ trông thấy một màn tựa hồ từ quá khứ dội về, đau đớn. Không gian nứt vỡ, thời gian tàn phá. Những vết gãy nứt hung hăng đổ ập lên đầu hàng trăm ngàn cường giả đang dùng mạng của mình để bổ khuyết. Thân xác vá trời, máu tươi nhuộm đất, mọi thứ cứ thế diễn ra tưởng chừng như mãi mãi.

Máu tươi chảy ra ngày một nhiều, mưa như trút nước, lan tràn ra khắp ngóc ngách nhân gian. Là máu, nhưng không chút nào tanh, ngược lại còn mang theo sinh cơ dạt dào, liên tục nở rộ ra tầng trời tấc đất.

Bầu trời lúc sau bất chợt hiện ra một màu ráng máu, tụ mưa ào ào rớt xuống. Mà những vết rách dưới sự xuất hiện của những cơn mưa dường như có xu hướng chậm dần, loạn lưu càng là bớt xuống, phảng phất như sắp đem thiên khung này vá lại.


– Có đáng không?

Ngay ở thời điểm thương khung tưởng chừng được vá, một đạo tiếng thở dài bỗng nhiên xuất hiện ở phía chân trời, văng vẳng cùng trời cuối đất.

Một đạo bóng người vĩ ngạn đột nhiên như bước ra từ tận cùng thế giới, lẳng lặng ngước nhìn trời cao, khẽ nói.

Dứt tiếng, hắn cũng chẳng có chờ ai trả lời, cứ mê man tự mình thì thào trong cổ họng:

– Sinh ra lớn lên, nỗ lực một đời, bảo vệ một đời, để rồi cuối cùng nhận ra tất cả thế gian chỉ là giả tạo, trời xanh thật biết trêu người.

Hắn vừa mới nói xong, phương xa liền có người nhận ra thân phận của hắn, thét gào:

– Người trong Chân Trời Sự Kiện? Khốn kiếp, bọn hắn làm sao trở về?

Đánh tiếng giật mình kinh hãi, sau một khắc, không ít người nổi giận như điên, quát lớn:

– Ngươi dám!

Không chỉ một người, mà gần như cả trăm vạn người đều thế, cầm trong tay binh khí của mình, trảm về phía trước.

Bởi vì bên kia, người mới tới lại dám ra tay đánh về nơi vết nứt, tựa hồ muốn đem thành quả này phá nát.

– Không, ngươi muốn chết.

Thiên không sau giây phút ấy đùng đùng nổ lớn, từ bốn phương tám hướng, từng cái bàn tay, từng luồng công kích nối nhau mà tới, có hướng về phía trời, có hướng về phía người, khủng bố không gì miêu tả nổi.

– Các ngươi không cản được ta, đây là số mệnh.

Bị người phá vỡ bàn tay, nhưng người này một mực bình tĩnh đứng tại đây, phút giây sau liền gọi ra binh khí, chớp mắt lần thứ hai chém về phía trời.

– Chắp vá, cuối cùng cũng chỉ là chắp vá. Giả tạo, cuối cùng vẫn chỉ là giả tạo. Huỷ diệt hết đi, liền sẽ không còn đau khổ.

Chỉ nghe hắn cười dữ tợn, âm thanh ngập tràn sát cơ, binh khí trong tay hóa thành trăm vạn dặm, bổ vào trong vết nứt.

Thanh sắc hồng mang nổ lớn, dọc đường giết chết không biết bao nhiêu người, hồn phi phách tán.

– Không…

Ầm!

Như kinh lôi hỗn độn bạo nổ, thương thiên sụp đổ. Chỉ gặp bầu trời còn chưa kịp vá, lúc này lại như mạng nhện lan ra, nổ tung thêm hàng trăm ngàn vết mới. Theo một tiếng kinh thiên động địa, thế gian đều như sụp đổ, kéo theo hàng tỉ phiến lưu tinh xuyên thẳng hạ giới oanh tạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.