Ma Thần Cùng Quản Gia

Chương 10: Bắt gian tại giường?!


Đọc truyện Ma Thần Cùng Quản Gia – Chương 10: Bắt gian tại giường?!

Ma thần thực khiếp sợ, bởi vì khi tỉnh dậy đã thấy bên người nhiều thêm một cái thiếu niên thân mình trần trụi toàn thân là hồng ngân.

Quản gia còn tức giận hơn, bởi vì sáng sớm đến xem phát hiện ma thần cùng thiếu niên trên người không một sợi vải cùng nhau ngủ.

Sự tình sao lại diễn biến thành như vậy?

Hết thảy phải bắt đầu nói từ thiên tuế tế.

Lúc bận rộn luôn có cảm giác ngày trôi qua thực mau, liền trong nháy mắt đã vượt qua thời gian hai ngày.

Đêm mai, đúng là đại sự của Tô Lý Á- tế điển sinh nhật của ma thần.

Toàn bộ ma đại lục vui mừng khôn xiết, được may mắn tham dự sự kiện một ngàn năm làm mọi người giống như điên rồi bắt đầu uống rượu khiêu vũ, tuy rằng hai ngày nữa mới là ngày chính, bất quá cái này không thành vấn đề, con người mà, luôn tìm được lí do để mà chơi đùa một chút, làm cho cái đêm trước tế xảy ra nhiều việc.

Đương nhiên, thân là nhân vật chính của thiên tuế tế, ma thần vĩ đại chi phối ma đại lục Tô Lý Á Tư Mại Nhĩ, trở thành thọ tinh trước mọi người, trước tiên là tình nhân thọ tinh mới được.

Cho nên a, ma thần ngoan ngoãn xem một lá thư mà quản gia chỉ định phải xem mỗi ngày, rời thư phòng chuẩn bị về tẩm điện ngủ một lúc, vừa bước vào phòng liền kinh hỉ không nói ra lời.

Bàn trà với bình hoa và đóa hoa kiều diễm, bốn góc giường được trang trí bằng những dải sa tanh, nguyên bản mặt thảm màu đỏ được thay thế bằng thảm lông dê mềm mại xõa tung, đầu giường có bánh ngọt ngon miệng, một bình rượu cùng hai cái ly, toàn bộ trang điểm giống như trong mộng vậy.

“Đây đây… đây là xảy ra chuyện gì? Ta đi nhầm phòng hay sao?” ma thần đại nhân Tư Mại Nhĩ kinh ngạc không khép được miệng, hắn đúng là không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu ra sao liền đứng ngây ở cửa phòng.

Là ai cho làm a? Bối Nhĩ sao? Ngốc tiểu tử kia hẳn là sẽ không đến mức thiếu việc làm như vậy đi.

Ma thần mang theo nghi hoặc, cởi giày thật cẩn thận bước lên thảm lông dê. Cảm giác ấm áp kia làm hắn nhịn không được trực tiếp ngồi xuống, tay cũng sờ lên thảm: “Ngô ~ cái này hảo mềm hảo thoải mái, sau này dùng loại này hảo, cái trước đây ngồi không tốt,”

Sờ sờ nhu nhu, chính là hăng say a.

“Giúp ngươi đổi thảm mới không phải để ngươi chơi đùa, đúng là giống tiểu hài tử.”

“Quản gia… tiên sinh …” nghe được tiếng quản gia từ phía sau truyền đến, ma thần thực vui vẻ quay đầu, vừa nhìn thấy, liền làm cho cằm hắn suýt nữa rớt xuống, máu mũi cũng không chịu thua kém thi nhau rơi ra.


Tóc dài đen thùi bị buộc cao lên, lộ ra cảnh tử* duyên dáng.

*Cảnh tử: Gáy

Áo mở rộng, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện dẫn người mơ màng.

Quần áo huân y thảo sắc, may cắt vừa khéo ôm trụ thân thể rắn chắc hoàn mỹ kia.

Cặp kim đồng yêu dị bán mở, môi đỏ mọng gợi lên, thân ảnh tựa vào cửa tản mát ra hơi thở dụ hoặc.

Có hay không ngon miệng như thế!!! Đáy lòng ma thần ra sức hò hét, nhưng bề ngoài thì vẫn giống như đầu gỗ dại ra.

“Sao vậy, có thể làm cho người ta sợ hãi sao? Xem chủ nhân động cũng không động.” nghĩ cũng biết là mình nhất định làm mỗ ma thần kinh diễm không thôi, có điều Khấu Đức vẫn là có thói quen trào phúng: “Nếu như vậy, ta đi thay tốt lắm.”

“Chờ… chờ, quản gia tiên sinh như vậy rất hảo khán, rất được a!” vội vàng đi lên giữ lấy trang phục mà quản gia khó khăn lắm mới mặc, Tư Mại Nhĩ đem lau sạch sẽ máu mũi, hé ra khuôn mặt hồng hồng, “Ta… ta cho tới bây giờ vẫn chưa thấy bộ dáng mĩ như vậy của quản gia, làm cho người ta kinh ngạc.”

Khẽ cười, cầm lấy tay ma thần, mang ma thần đến bên giường ngồi xuống, mở ra bình rượu, rót vào ly thứ chất lỏng màu đỏ tươi đẹp, hương thơm thuần khiết liền phiêu tán trong tẩm điện.

Nhìn động tác thuần thục lại tao nhã của Khấu Đức, ma thần chưa uống rượu đã say mất rồi.

“Hôm nay, ta đến giúp ngươi sinh nhật trước.” Khấu Đức mỉm cười “Chủ nhân không ngại ta chủ trương chứ?”

Tư Mại Nhĩ ngay lập tức lắc đầu, hắn cũng vui vẻ nở nụ cười: “Ta thực cao hứng, ta cũng chưa nghĩ tới quản gia tiên sinh sẽ giúp ta làm sinh nhật đâu.”

Nhưng lại biến thành có không khí như vậy, được đến từng này tuổi rồi vẫn là lần đầu tiên đi.

“Như vậy, cạn ly vì thọ yến ngàn tuổi của ma thần vĩ đại!” nói rồi quản gia giơ ly lên.

“Ân, cám ơn.” Ma thần cầm lấy một cái ly khác, nhẹ nhàng cụng ly, phát ra tiếng vang thanh thúy nhẹ nhàng.


Uống một ngụm, ma thần trừng mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Rượu này…kì quái…”

Khi vào đến miệng thì cay độc, sau khi nuốt xuống yết hầu thì lại hương vị ngọt ngào bốn phía, sau khi xuống bụng chính là ấm áp. Uống vào có thể khiến cho người ta thả lỏng toàn thân, Tư Mại Nhĩ vẫn là lần đầu tiên nếm đến, một ngụm một ngụm chậm rãi uống hết.

Khấu Đức uống một ngụm hết, lại thân thủ rót đầy vào ly hai người, đem cắt bánh ngọt ra thành từng miếng, xiên một khối đưa đến bên miệng Tư Mại Nhĩ: “Rượu uống rất khá đi? Đây là rượu ta mời người bên đại lục mang đến, ta nghĩ chủ nhân hẳn sẽ thích, cái này cũng nếm thử xem, bụng rỗng uống rượu không tốt.”

Ma thần có điểm thẹn thùng, đây là lần đầu tiên quản gia chủ động uy thức ăn, hắn há miệng cắn xuống, đầu lưỡi vừa tiếp xúc với bánh ngọt hai mắt liền sáng ngời “Ân, ăn hảo ngon a, bơ không ngọt quá nên không ngấy, bánh xốp vừa phải sẽ không dính vào cổ họng, bên trong có nhân sô cô la thơm lại không đắng, ta thích cái này!”

“Ha ha, chủ nhân thật giống cái đứa nhỏ, thật sự ngon như vậy? Ta đây cũng xem xem” Khấu Đức cũng xiên một miếng đưa vào miệng, bất quá y không có trực tiếp nuốt vào, mà là sau khi ngậm lấy bánh ngọt, kéo lấy ma thần còn đang chìm đắm trong vị ngon của bánh, tập kích lên đôi môi dính bơ kia.

Sau khi Tư Mại Nhĩ kinh ngạc qua đi, động tác quen thuộc rất nhanh liền làm cho hắn đắm chìm trong mê luyến, tay cũng tự giác ôm lấy thân thể quản gia, bánh ngọt chậm rãi tiêu tán trong khi hai người gắn bó tương giao, trong miệng không chỉ có hương thơm của rượu mà còn có càng nhiều hơn tình cảm.

“Từ giờ trở đi, khi chỉ có hai người chúng ta, ta sẽ không gọi ngươi là chủ nhân.” Vừa chấm dứt nụ hôn, Khấu Đức đem ma thần đầu mù sương áp đảo trên giường, một tay cởi bỏ áo mình, yêu mị lộ ra nụ cười tà khí: “Ngươi là của ta, Tư Mại Nhĩ sở yêu của ta.”

“quản gia tiên sinh…” tiếng chưa xong, đôi môi đã bị quản gia giữ lấy.

Đêm đó hai người cũng không có vượt qua một đêm kích tình, chỉ là gắt gao ôm nhau ngủ, lấy nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho đối phương, ngủ say.

“Cho nên nói, hai người các ngươi đêm qua cái, gì, cũng, không, làm?” thiếu niên tóc vàng vẻ mặt không tin, “Ta thấy Khấu Đức nhà các người không giống như là người sẽ cấm dục a.”

Mặt ma thần đỏ lên, khẩn trương hề hề che miệng đệ đệ: “Ngươi câm miệng, ở đây rất nhiều người nha!”

Nơi này là phòng yến hội của Chí Hạ điện, vì chúc mừng sinh nhật thiên tuế của ma thần, một số ma tướng cấp cao cùng thiên sứ trưởng ở thần đại lục tề tụ một chỗ, tai nhọn cùng cánh dài* xen lẫn với nhau, cảm giác phi thường thác loạn.

* Tai nhọn là đặc trưng của ác quỉ, cánh dài là của thiên sứ

Bỏ tay ma thần xuống, cười xấu xa: “Ai u ~ đều đã cho ăn sạch sẽ còn muốn che che lấp lấp, vì cái gì không công khai rõ ràng đâu? Ta nghĩ với năng lực của quản gia nhà các ngươi thì không ai dám phản đối cả.”


Ánh mắt hướng vị quản gia đang ở trong đám khách quí, lấy thái độ lãnh đạm nhưng không mất lễ phép ứng đối, Tư Mại Nhĩ thở dài: “Ta cũng biết quản gia tiên sinh năng lực cao, nhưng là… ngươi có biết, y tuy là quản gia của ma thần ta, nhưng một số ma tướng cấp cao chính là vẫn thấy y thân phận không đủ.”

“Thân phận y không đủ, ngươi nâng y lên là được rồi, sự tình đơn giản như vậy mà cũng không làm sao?” dùng sức gõ đầu Tư Mại Nhĩ, thần không cho là đúng.

“Đau a.” đáp lễ đệ đệ một chút, Tư Mại Nhĩ hít một hơi: “Ta có hỏi qua ý của quản gia tiên sinh, y chỉ nói y muốn tự mình xử lý, muốn ta hảo hảo làm tốt chức trách của ma thần là được.”

Dát một tiếng, Thần dùng sức vỗ vai ma thần, cười nói: “Thật không hổ là quản gia hoàn mỹ, nghĩ đến đủ chu đáo, như vậy sao lại đi thích ngươi này cái đồ hổ giấy chỉ có bề ngoài uy phong kì thực thiếu thần kinh não nhỉ? Hảo đáng tiếc.”

Câu này không ngoài ý muốn đưa tới một trận đuổi đánh của ma thần, nhưng mà hình ảnh hai vị huynh đệ Sáng Thế thần người truy ta chạy quả là quá mức đáng ngạc nhiên, trong khoảng thời gian ngắn tất cả ma tướng cùng thiên sứ cùng trố mắt xem.

“Thần… Hắn…” thiên sứ chiến đấu lắp ba lắp bắp.

“Hắn vốn là loại cá tính này.” Nếm qua một lần mệt thiên sữ trưởng hừ nhẹ.

“Đây thật là ma thần đại nhân sao?” ma tướng đoạt được danh hiệu giải tưởng ma lực tối cao năm nay cũng giống như nhìn thấy quỉ vậy.

Cuối cùng đương nhiên là nhờ bạo lực quản gia ra mặt ngăn cản, mới chấm dứt trò khôi hài kinh động toàn trường này.

Nếu là thọ yến, thân là thọ tinh nên ma thần không thể tránh khỏi việc bị bốn phương tám hướng khách kính rượu, Tư Mại Nhĩ ngoài mặt nhìn vẫn như cũ trò chuyện vui vẻ, nhưng thực ra đầu đã vựng a vựng quay cuồng hơn mười vòng.

Sau khi yến hội chấm dứt, quản gia còn phải xử lí hội trường, thu thập loạn thất bát tao, định ra rồi phát ra thư cảm ơn… một đống việc vặt chờ y làm xong rồi, sắc trời cũng sắp sáng.

“Mọi việc đều làm không sai biệt lắm, các ngươi đi nghỉ ngơi, cho các ngươi nghỉ ba ngày, nhớ rõ đúng giờ trở về công tác là tốt rồi.” làm cho tất cả thủ hạ đều đi nghỉ ngơi, Khấu Đức nhu nhu hai mắt cay xè, quyết định trước tiên đi xem tình huống nghỉ ngơi của ma thần rồi mới đi ngủ.

Trên đường tới tẩm điện, quản gia cầm trong tay một chiếc bông tai thủy tinh màu lam, ánh mắt ôn nhu.

Đây là lễ vật mà y muốn tặng cho ma thần, cùng hạng trụy thủy tinh màu đỏ của y là một đôi, không đưa lúc hai người cùng nhau trải qua sinh thần là muốn cấp cho hắn kinh hỉ.

“Hắn hẳn là sẽ thực thích đi…” nghĩ đến ma thần sẽ lộ ra biểu tình kinh hỉ, quản gia cho dù thân thể có mệt mỏi hơn nữa cũng trở nên dễ chịu hơn.

Không ngờ là khi quản gia một bước tiến vào tẩm điện của ma thần, đập vào mắt y là hình ảnh làm cho y phải mở to kim nhãn, suy nghĩ luôn luôn bình tĩnh giờ lại trống rỗng, không có cách nào phản ứng.

Chỉ có lửa cháy lan tràn lồng ngực, thiêu y đau đớn.

Bông tai trong tay rơi xuống, vỡ nát tạo thành những mảnh vụn.


“Ngô…” bị thanh âm vỡ nát làm bừng tỉnh, ma thần mở ra mí mắt nặng nề, đầu đau một trận làm cho hắn không nhịn được nhíu mày, “Ô… uống nhiều quá… đầu đau quá a… Ân”

Ma thần muốn ngồi dậy, nhưng lại có cái gì như ngăn lại vậy, tầm mắt hắn dời xuống, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy liền bị dọa nhảy dựng lên.

“Đây là cái gì a?”

Đó là một người.

Một người mà Tư Mại Nhĩ không thích lắm.

“Ngô, ma thần đại nhân sớm.” Na Già bị động tác kia làm tỉnh dậy, nó duỗi thân người, dựa vào trong lòng Tư Mại Nhĩ, “Ta còn muốn ngủ một chút…”

“Ngủ cái gì? Ngươi sao lại ở đây? A, quản gia tiên sinh!” không có đẩy ra Na Già, ma thần ngẩng đầu nhìn thấy quản gia diện vô biểu tình đứng ở cửa tẩm điện, “Ngươi đến lúc nào vậy?”

“Ta đến lúc nào, đã không còn quan trọng.” thanh âm Khấu Đức lạnh như băng “Ta tựa hồ đến quá sớm, quấy rầy chuyện tốt của chủ nhân.”

“Chuyện tốt gì chứ…” ma thần đại nhân không hiểu sao Khấu Đức nói như vậy, thẳng tới khi hắn đẩy ra Na Già mới phát hiện, hắn cùng Na Già đang trần trụi ngủ cùng nhau.

Hơn nữa trên người Na Già lại che kín thật nhiều điểm to điểm nhỏ.

Quả thực giống như là… hôn ngân!

Ma thần sắc mặt trắng rồi lại xanh, quay đầu nhìn về phía quản gia, lạnh như băng trong mắt vàng của Khấu Đức làm tim hắn đóng băng.

“Na Già, ngươi có thể nói chuyện gì xảy ra vậy không?” quản gia không nhìn biểu tình của ma thần, trực tiếp hỏi đương sự Na Già.

Na Già nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ngượng ngùng nở nụ cười: “Là… ngày hôm qua ta cùng ma thần đại nhân… ma thần đại nhân uống say…”

“Cái gì?…” Tư Mại Nhĩ nghe vậy suýt chút nữa té xỉu, vậy không phải là hắn say rượu loạn tính sao?

Khấu Đức nghe xong lời của Na Già, không nói lời nào rời khỏi tẩm điện.

Từ đầu đến cuối, không có nhìn ma thần liếc mắt lấy một cái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.