Ma Sư Xuống Núi

Chương 39: Cởi Y Phục Ra


Đọc truyện Ma Sư Xuống Núi – Chương 39: Cởi Y Phục Ra

   Vừa nói, Tiêu Dật lại vừa lấy ra một chiếc ngọc giản đưa cho Kỉ Tình.
Ngay tức khắc liền bị y đoạt tới.
   Cố ra vẻ thong dong mà mở ngọc giản ra, song đồng lãnh ngạnh của Kỉ Tình cũng hơi thu nhỏ.
Càng xem, sắc mặt y liền càng thêm khó coi.
Bất vi sở động khép ngọc giản lại.
   “Độc Cô Duy Ngã cùng Độc Cô Vô Song đâu?”
   Nghe y hỏi, Tiêu Dật liền nhún vai, vô cùng tự nhiên rót cho mình một tách Long Hồn Đạo Trà.
Một bên nhấm nháp, một bên lại không khỏi cảm khái, đúng là đồ của thần hào dùng vào cũng có khác a.
   “Thân phận của hai người bọn họ rất bí ẩn.
Chỉ biết là do bị ma tộc rượt đuổi, cho nên mới phải nương nhờ vào thế lực sau lưng của trại buôn người.”
   “Về phần hành tung trước đó của bọn họ, một chút cũng không tra ra được.

Giống như là có một bàn tay ở phía sau che đậy hết thảy.”
   Nói đến đây, Tiêu Dật lại dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, ngữ khí có mấy phần chắc chắn :”Nhưng có thể khẳng định một điều, hai người bọn họ nhất định là có dính líu đến cao tầng của ma giáo.”
——————————-
   “Tam sư huynh, sư tôn tìm ngươi.”
   Đang lau chùi bàn ghế, nghe Lục Dạ thông tri, Cố Thừa Trạch liền dừng tay lại.
Mặc dù không biết rõ y vì sao lại gọi hắn, nhưng linh cảm của hắn vẫn cho thấy, việc này nhất định là có liên quan với Tiêu Dật.
   Cố Thừa Trạch đẩy cửa ra, rũ mắt đi vào.
Lúc này, Kỉ Tình đang ngồi trên án kỷ thưởng trà, thần sắc vô bi vô hỷ.
   “Đệ tử Cố Thừa Trạch, tham kiến sư tôn.” Tỉ mỉ phát hiện thái độ không quá bình thường của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch liền chủ động hành đại lễ.
   Kỉ Tình nâng mắt nhìn xem hắn, nhưng cũng không có mở miệng bảo hắn đứng lên.
Y chỉ ngồi thẳng sống lưng, mang theo một cỗ khí tức không giận tự uy.
   “Ngươi có biết, hôm nay Tiêu Dật là vì sao mà tới không?”
   Trong lòng có nghi kị, nhưng Cố Thừa Trạch vẫn thật lòng hồi đáp :”Bẩm sư tôn, đệ tử không rõ.”
   “Hôm nay, hắn là đến để mang cho ta một phần thông tin.” Vừa nói, Kỉ Tình lại vừa lật mở ngọc giản, ánh mắt chú tâm, cũng không tiếp tục nhìn hắn.
   “Gia chủ Vệ gia – Vệ Thành, nổi danh là người chung thủy, yêu thương thê tử.
Vạn tuổi có hơn mới sinh được một cái nữ nhi, tên gọi Vệ Tiếu Điệp.”
   “Một nhà ba người sinh sống hạnh phúc, Vệ Thành quân tử liêm khiết, thê tử hắn là phu nhân quý khí dịu dàng, nữ nhi là thiên tài nổi danh thiên hạ…”
   “Chỉ là…cách đây ba năm, lại có một nam hài tử bất chợt chạy tới Vệ gia ngay trong ngày lễ cập kê của Vệ Tiểu Điệp.
Hắn tự nhận bản thân là nhi tử của Vệ Thành.
Không cầu nhận lại phụ thân, chỉ cầu lấy đi vài đĩnh bạc lẻ.”
   Giọng nói của Kỉ Tình không nhanh không chậm, tựa như đang đọc một quyển tiểu thuyết dài tập.
Nhưng nội dung trong đó, lại khiến sắc mặt Cố Thừa Trạch biến ảo khôn lường.
   “…Nào ngờ, ngay tại chỗ, hắn lại bị Vệ Thành không chút lưu tình đạp văng.

Là Vệ Tiểu Điệp cầu xin Vệ Thành mang hắn về, lấy thân phận đại thiếu gia đến khoản đãi.”
   “Chỉ là, năm tháng trước, vị đại thiếu gia này lại bất chợt biến mất.” Nói đến đây, Kỉ Tình lại hơi ngừng lại, để ngọc giản xuống, ý tứ hàm súc hỏi :”Nếu ta nhớ không lầm, thì năm tháng trước cũng là lúc ngươi bị bán vào trại buôn người đi a?”
   “Sư tôn…đệ tử…”
   “Nếu là lời nói dối, thì cũng không cần nói.” Kỉ Tình trực tiếp khoát tay :”Ngươi có thể lựa chọn im lặng.”
   Bởi vì những gì ngươi nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa! Khụ khụ…giống như có hơi lố rồi…
   Cũng không suy nghĩ quá lâu, Cố Thừa Trạch rất nhanh liền làm ra quyết định.
Hắn lập tức dập đầu, cười khổ nói :”Sư tôn lòng sáng như gương.
Đệ tử không còn gì để nói.”
   Câu nói này của hắn, đã biến chứng thừa nhận việc bản thân là đại thiếu gia của Vệ gia.
   “Ta sẽ không bắt ngươi phải kể ra tao ngộ của mình.
Bởi vì đó chẳng khác nào bắt ngươi sát muối vào miệng vết thương.” Thật sâu nhìn hắn, Kỉ Tình điềm nhiên trần thuật.
Một lúc sau, mới tựa như nghi hoặc đạm thanh.
   “Chỉ là, ta từng nghe các sư huynh đệ của ngươi nói qua.
Từ lúc vào môn hạ của ta đến giờ, ngươi vẫn chưa từng ở trước mặt người khác thoát y.
Kể cả lúc tắm cũng vậy.”
   “Ta chỉ có chút khó hiểu.

Rốt cuộc trên người ngươi cất giấu thứ gì, mà khiến ngươi phải dè dặt như vậy…”
   Trên trán bắt đầu toát ra vài giọt mồ hôi tinh mịn.
Chưa để Cố Thừa Trạch nói thêm gì, âm thanh của Kỉ Tình liền đã buông xuống :”Cởi y phục ra.”
   Cố Thừa Trạch ngay lập tức liền ngẩng đầu, kinh nghi nhìn y.
   Chỉ là, Kỉ Tình căn bản cũng không phải là đang trưng cầu ý kiến của hắn.
Mà là thẳng thừng ra lệnh.
   “Cởi y phục ra.”
   Âm thanh Kỉ Tình có hơi nâng cao, khiến cả người Cố Thừa Trạch lập tức cứng đờ.
Cuối cùng, chỉ có thể run rẩy đưa tay thoát y phục.


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.