Ma Sư Xuống Núi

Chương 3: Trại Buôn Người


Đọc truyện Ma Sư Xuống Núi – Chương 3: Trại Buôn Người

   Trong khi thiên hạ gió thổi mây phun, phong vân nổi loạn thì nhân vật chính của mọi chuyện – Ma sư Kỉ Tình lúc này lại đang ngồi bên vệ đường gặm màn thầu.
Chậm rãi hồi tưởng về quá khứ.
——————————-
   4000 năm về trước.
   Trại buôn người là một trong những nơi có quy mô lớn nhất trong đại lục.
Ngày ngày không biết có bao nhiêu tu sĩ ra ra vào vào.
Bọn họ đến đây để lựa chọn nô lệ, lô đỉnh, hay thuần túy là sủng vật.
   Bởi vì dù sao, nơi đây không chỉ buôn bán nhân tộc, mà còn có cả người trong các tộc quần khác.
   Kỉ Tình chậm rãi bước vào trại buôn người.
   Tiên lộ tịch mịch lại buồn tẻ.
Y vừa vào Độ Kiếp kỳ không lâu, cho nên liền quyết định sẽ tìm một tiểu đồ đệ mang về để bầu bạn qua ngày.
   Kỉ Tình mặc một thân bạch y, tay áo viền lấy từng hàng hoa văn tử sắc.
Mái tóc dài buộc lỏng lẻo ở sau đầu.
Eo mang một thanh miêu đao.
Dù trên mặt đeo một tấm màn sa, nhưng vẫn không ngăn được khí chất cô tịch, lãnh ngạnh, tựa như tiên thần nhìn xuống thế gian.
   Kinh diễm qua đi, thấy Kỉ Tình đi vào, chủ của trại buôn người liền lập tức chạy tới.
Kẻ này là một nam nhân trung niên mập mạp, trên mặt có một nốt ruồi to đậm, trông vô cùng tiện khí.
  “Tiên Quân đại giá quang lâm, tiểu nhân không từ xa tiếp đón, đúng là thất trách mà.”
   Lưu Hách là người thông minh, nhiều năm ở trại buôn người cũng đã sớm dưỡng ra hỏa nhãn kim tinh.

   Mặc dù Kỉ Tình không lộ dung mạo, nhưng từ khí chất cùng cách ăn mặc đến xem, rõ ràng chính là ẩn thế cao nhân a!
   Nhìn một thân y phục kia đi, cực phẩm Thiên Tầm Ti, không có trăm năm là không may ra được.
Thủy hỏa bất xâm, vạn pháp lui tránh, dù ngàn vạn năm vẫn sẽ sạch sẽ thanh tân.
Không những vậy, còn có thể chịu được một kích toàn lực của Độ Kiếp cảnh cao thủ.
Có thể xưng là thần vật!
   “Mời Tiên Quân trước theo tiểu nhân đi vào nội viện.
Ở bên ngoài đều là một chút mặt hàng xấu xí mà thôi, sẽ làm bẩn mắt Tiên Quân.” Nói nói, Lưu Hách lại ra hiệu mời.
   Cũng không phản đối, Kỉ Tình liền trước hết đi vào trong.
Mà Lưu Hách lại vô cùng thức thời đi theo, vừa vặn ở phía sau y một bước, tựa như một cái người hầu, tư thế thả vô cùng thấp.
   Ngoại viện chỉ là một đám lưu dân nghèo khổ, không vào được mắt Kỉ Tình, cho nên, ngay cả nhìn cũng không nhìn, y liền đi thẳng vào cửa lớn nội viện.
   Lúc này, đám lưu dân vốn đang lăn lộn trên đất, khi nhìn thấy Kỉ Tình, cả đám liền sững sờ, ngây ngốc nhìn.
   Một lúc sau mới phản ứng lại hô hoán.
   “Xin Tiên Quân cứu giúp…”
   “Tiên Quân xin hãy mang ta đi…”
   Nghe thấy đám người làm phiền Kỉ Tình, Lưu Hách liền quát :”Người đâu, còn không mau để bọn chúng im mồm lại!”
   Ngay sau đó, một loạt tiếng đánh chửi xen lẫn với hét thảm liền truyền vào tai Kỉ Tình.
Nhưng sắc mặt của y vẫn không hề biến đổi.
   Sống mấy vạn năm, đối với nhân tình thế khái, y đã triệt để lạnh tâm từ lâu.
   Tỷ như đám lưu dân này, bọn họ chín phần mười đều không phải là người tốt lành gì.
   Bởi vì dù trại buôn người có ngang ngược càn quấy hơn nữa, cũng không dám ngang nhiên bắt ép dân lành.
   Những kẻ ở đây, không trộm thì cướp, không cũng là giết người, dâm ô.
Chết không đáng tội, cần gì phải quan tâm?
   Ở tu chân giới, không có chỗ dành cho thánh nhân.
   So với ngoại viện bần hàn, dơ bẩn, nội viện lại sạch sẽ, dễ nhìn hơn rất nhiều.
   Nô lệ được nhốt trong lồng sắt, tựa như sủng vật hay rau cải ngoài chợ, tùy ý khách nhân đến lựa chọn.
   “Không biết Tiên Quân có yêu cầu gì, tiểu nhân sẽ giúp ngài lựa chọn.” Lưu Hách cười hì hì, chân chó nói.
   Suy ngẫm một lúc, Kỉ Tình mới lãnh đạm phun ra một chữ :”Đẹp.”
   Đúng vậy, Kỉ Tình là một cái nhan khống! Yêu cầu đối với đồ đệ cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần đẹp là được.
   Dù sao y cũng không muốn hành hạ đôi mắt của mình.
Đồ nhi xinh đẹp, nhìn thấy liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
   Tư chất không tốt? Không sao, y có thể nạp tiền…khụ khụ, dùng tư nguyên đập hắn phi thăng.
   Tâm cảnh không tốt? Không sao, dù chọc thủng trời, y cũng có thể thay hắn vá lại.
   Mà nghe Kỉ Tình nói, Lưu Hách đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra Tiên Quân là muốn tìm lô đỉnh a!
   Hiểu ý cười hắc hắc, Lưu Hách liền thấp giọng phân phó cho tên người hầu đang đứng bên cạnh.
   Chưa đến nửa khắc sau, gã liền đã dẫn người đi tới.
Phân biệt là hai nam một nữ.

Mặc dù tuổi tác khác biệt, nhưng lại có một điểm chung, đó chính là – đẹp!
   Người đầu tiên là một nữ tử tuổi khoảng hai mươi.
Mặc dù xinh đẹp như hoa, nhưng ánh mắt lại vô cùng tối tăm, tựa như một cái xác không hồn.
Lập tức liền bị Kỉ Tình loại bỏ.
   Mặc dù không biết nữ tử này đã tao ngộ việc gì.
Nhưng lại cùng y không liên quan.
Y là muốn tìm đồ đệ, cũng không muốn đương chúa cứu thế.
   Kế tiếp là một nam tử, niên cốt 17, 18 tuổi.
Mặc dù có chút lớn, nhưng cũng không phải là không chấp nhận được.
   Thế nhưng, một khắc nhìn thấy nam tử này, mi tâm Kỉ Tình liền cau lại.
   Bởi vì sao?
   Bởi vì lúc này, nam tử đang dùng ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm y.
Khóe miệng còn có nước bọt chảy ra.
Điệu bộ rõ ràng chính là trư ca ca!
   ( trư ca ca : có thể hiểu là kẻ háo sắc.)
   Kỉ Tình ngay tức khắc liền đem gã bỏ vào danh sách đen.
Dù sao y cũng không muốn làm nhân vật chính trong mấy bộ sư đồ luyến cẩu huyết, bị đồ đệ đè xuống tương tương nhưỡng nhưỡng.
   ( tương tương nhưỡng nhưỡng : XXOO.)
   Rốt cuộc, ánh mắt Kỉ Tình liền rơi vào trên người của kẻ cuối cùng.
   Đây là một nam hài khoảng 10 tuổi.
Độ tuổi xem như vừa vặn thích hợp tu luyện.
   Gương mặt nhỏ nhắn gầy gò, làn da hơi tái nhợt do thiếu ánh nắng nhiều năm.
Mày kiếm mắt phượng, đồng tử có màu lục bích rất lạ.
Mặc dù tuổi nhỏ, nhưng dung mạo anh tuấn đã không hề che giấu triển lộ ra.
   Ngay cả Kỉ Tình cũng không thể cảm khái, thật là một cái suất khí tiểu chính thái.
   ( tiểu chính thái : shota.)

   Thấy Kỉ Tình nhìn nam hài, Lưu Hách ngay tức khắc liền quát :”Ngươi, còn không mau giới thiệu bản thân cho Tiên Quân nghe.”
   “Vâng…” Nam hài yếu ớt nói, bộ dạng có phần rụt rè sợ sệt :”Bẩm…bẩm Tiên Quân, ta gọi Cố Thừa Trạch, năm nay mười tuổi, là người cuối cùng trong Mị Linh tộc, trời sinh Chí Dương Thể, là tuyệt thế lô đỉnh,…”
   Nam hài nói nói, thần sắc lại có chút khuất nhục.
Bắt đầu run rẩy đưa tay, chuẩn bị cởi y phục cho Kỉ Tình kiểm tra chất lượng hàng hóa.
   Nhìn thấy một màn này, Kỉ Tình liền lập tức phất tay, lạnh giọng :”Không cần.”
   “Sau này ngươi liền là đồ đệ của ta.
Đi theo ta.”
   Tu tiên quan trọng nhất là gì? Chính là một chữ duyên.
   Y cảm thấy nam hài phù hợp nhãn duyên của mình, nên liền nhận thôi.
   Ân, chính là tùy hứng như vậy.
   Kỉ Tình vừa dứt lời, cả nam hài lẫn Lưu Hách đều sửng sốt một chút.
   Nhưng rất nhanh, Lưu Hách liền bắt đầu tự mình suy đoán.
   Chẳng lẽ vị Tiên Quân này lại có khẩu vị lạ, thích chơi cấm luyến a?
   Càng nghĩ, Lưu Hách liền càng cảm thấy có khả năng này.
Thầm khen bản thân thật thông minh.
**Đừng hỏi ta truyện này có ngược hay không? Đương nhiên là phải có rồi, chỉ là hơi ít hơn SĐNYNN thôi.


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.