Ma Sư Xuống Núi

Chương 27: Sư Tôn Luyện Đan


Đọc truyện Ma Sư Xuống Núi – Chương 27: Sư Tôn Luyện Đan

   Kỉ Tình cùng Cố Thừa Trạch đi đến trong đông viện.
Hôm nay y dạy hắn cắt giấy, học một số linh phù đơn giản.
   Ngồi trong sân nhỏ, dưới một tán hoa mai.
Kỉ Tình mới lấy ra một xấp giấy đỏ, làm mẫu cho hắn, bắt đầu dùng kéo cắt tỉa từng chút một.
Dần dần tạo thành hình ảnh của một con hồ điệp tinh xảo như thật.
   Y khẽ truyền một sợi linh khí vào trong, hồ điệp liền phảng phất như có được sinh mệnh mà lung lay sống lại, vỗ cánh bay lên, cuối cùng lại đậu lên trên chóp mũi của Cố Thừa Trạch.
   “Oa…” Mặc dù nhìn qua rất nhiều thứ kỳ lạ, nhưng Cố Thừa Trạch vẫn như cũ bị thao tác này của Kỉ Tình làm kinh diễm, hai mắt mở to to.
Theo bản năng vươn tay muốn bắt lấy hồ điệp.
   Chỉ là lúc này, dưới sự điều khiển của Kỉ Tình, hồ điệp liền vỡ tan, hóa thành tro bụi phiêu tán trong không khí.
   Mà y cũng lẳng lặng nhìn hắn, khích lệ :”Không cần kinh ngạc, ngươi về sau cũng sẽ làm được.”
   “Sư tôn, ngài nói thật sao?” Tâm tính vẫn còn mang chút trẻ con, đối với những đồ chơi mới lạ, Cố Thừa Trạch hiển nhiên cũng rất là hứng thú.
   Thấy hắn thích thú, Kỉ Tình liền gật đầu.
Sau đó lại ôn tồn giảng dạy :”Chỉ là muốn làm được, ngươi trước phải học cắt giấy đã.”

   “Sư tôn, vậy ta trước hết nên cắt thứ gì đây?” Cố Thừa Trạch lật qua lật lại tờ giấy, xin ý kiến của y.
   “Thích thứ gì liền cắt thứ đó.”
   Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của Kỉ Tình, nửa nén hương sau, Cố Thừa Trạch cũng chậm rãi cắt ra được một con nai nhỏ.
Chỉ là thân thể của con nai lại bị cắt lẹm đi khắp nơi, râu ria lỏm chỏm, trông vô cùng buồn cười.
   Nhìn Cố Thừa Trạch ủ rũ suy sụp, Kỉ Tình không hiểu vì sao lại có chút muốn cười.
Vì không để hắn nhìn ra, y liền đứng vậy, vô cùng đứng đắn nói :”Ngươi cứ tiếp tục luyện tập đi.
Ta đi xem Lục Dạ luyện đan.”
   Nói xong, Kỉ Tình liền đã lập tức rời đi.
   Cố Thừa Trạch nhìn xem giấy đỏ trong tay.
Tiếp tục phụng phịu cắt tỉa.
   Rất nhanh, phảng phất nảy sinh ý tưởng gì, hắn liền bất chợt lấy ra giấy vẽ cùng bút lông.
Bắt đầu hồi tưởng lại hình ảnh khi nãy, từng bút một vẽ ra.
   Nếu nói Cố Thừa Trạch cắt giấy như là vực sâu, thì hắn vẽ tranh, thỏa thỏa chính là trời.
Chênh lệch vô cùng to lớn.
   Trên giấy trắng, từng chút một hiện ra thân ảnh của Kỉ Tình đang chuyên chú ngồi cắt hồ điệp.
Mắt phượng rũ xuống, từng sợi tóc sượt qua vành tai tinh mỹ, mang theo mị hoặc không nói thành lời.
   Cố Thừa Trạch đem vết mực đọng trên giấy làm khô.
Sau đó mới cẩn thận đem bức họa gấp lại, bỏ vào trong túi thơm tùy thân của mình.
—————————
   Đan phòng xây riêng cho Lục Dạ cũng cách đó không xa.
Kỉ Tình chỉ cần bước vài bước liền đã đi tới.
   Lúc này, Lục Dạ chỉ vừa mới mở đan lô, khói nghi ngút bốc ra, mang theo một chút hương khí nhàn nhạt.
   “Đang luyện đan gì?”
   Âm thanh Kỉ Tình bất ngờ truyền tới, khiến Lục Dạ lập tức ngẩng đầu, ngoan ngoãn hồi đáp :”Thưa sư tôn, đệ tử đang luyện Dưỡng Khí Đan.”
   Dưỡng Khí Đan là sơ cấp đan dược vô cùng phổ biến ở tu chân giới.

Không chỉ tu sĩ, mà cả người bình thường cũng có thể phục dụng, giúp cường thân kiện thể, bồi bổ khí huyết.
   Kỉ Tình đi tới, lúc này Lục Dạ đang cẩn thận lấy đan dược ra.
Từng viên đan dược nhỏ bằng đầu ngón tay có hơi đen sì, méo mó, nhưng cũng xem như là đạt chất lượng.
   “Đan tịch ta đưa đã học xong chưa?”
   Số đan tịch mà Kỉ Tình đưa cho hắn cũng đều là lấy từ chỗ của Tiêu Dật.
   “Đệ tử đã học xong rồi.” Lục Dạ cười nói.
Đồng thời lại đưa đan dược đến trước mặt Kỉ Tình, hai mắt lấp lánh nhìn y, một bộ dáng cầu khen ngợi.
   Thần sắc trên mặt Kỉ Tình hơi hòa hoãn, vươn tay xoa nhẹ đầu y, đạm thanh khích lệ :”Rất tốt.
Về sau phải cố gắng hơn.”
   Lúc này, ánh mắt Kỉ Tình lại rơi vào trên đan lô vẫn còn vương vấn mùi thuốc kia.
Tâm tư khẽ động liền vượt qua trước người Lục Dạ, đi đến cạnh đan lư.
   “Sư tôn, ngài muốn luyện đan sao?” Phát hiện động tác của y, Lục Dạ liền mạo muội hỏi.
   Kỉ Tình cũng không phản bác, nhẹ gật đầu.
Ngón tay tinh xảo cậy mở chỗ để thuốc, bắt đầu lật xem vài tờ đan tịch.
   Thấy vậy, trên mặt hiện lên đôi chút chần chờ, Lục Dạ rốt cuộc vẫn là hỏi ra miệng :”Sư tôn…cái đó…ngài chắc chắn bản thân có thể luyện đan được không?”
   Lục Dạ vẫn còn chưa quên, khi đến đây đưa đan tịch, Tiêu Dật đã lén lút đem hắn kéo sang một bên.
Dặn đi dặn lại rằng tuyệt đối không thể để sư tôn đến gần đan lô.
   Nghe thấy sự nghi ngờ trong giọng nói của hắn, Kỉ Tình liền hơi nhướng mày kiếm, thần sắc nghiêm túc khẳng định :”Việc này vi sư có kinh nghiệm.”

   Kỉ Tình đã nói như vậy, Lục Dạ cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Chỉ có thể đứng ở một bên, trừng lớn mắt nhìn y mở đan lô, thắp cháy lửa, nắm một nắm nhân sâm, đương quy cùng vài loại linh thảo tùy ý bỏ vào trong, đóng nắp lại.
   “Sư…sư tôn…Phật Thủ Hoa không thể bỏ cùng lúc với Bạch Linh Quả…Số lượng ngài bỏ cũng có hơi nhiều rồi…” Khóe miệng Lục Dạ run lên, một linh cảm không hay ập tới, khiến hắn bắt đầu theo bản năng hướng về cửa phòng chạy đi.
   Đúng lúc này, một tiếng Ầm thật to liền chấn động thương khung, khiến chim chóc trong Tiêu Dao Đỉnh đều hoảng loạn bay lên.
   Độc Cô Duy Ngã cùng Độc Cô Vô Song lập tức từ đông viện chạy tới.
Vừa vặn bắt gặp Cố Thừa Trạch cũng đang kinh nghi buông xuống giấy đỏ kia.
   “Xảy ra chuyện gì? Có địch nhân tập kích Tiêu Dao Đỉnh?” Cố Thừa Trạch lập tức hỏi.
   Nghe vậy, Độc Cô Duy Ngã liền lắc đầu, nửa đùa nửa thật đáp :”Có sư tôn ở đây, kẻ nào ngại mệnh quá dài mà dám đánh lên đây chứ?”
   “Động tĩnh là từ đan phòng phát ra.” Độc Cô Vô Song đứng ở bên cạnh bổ sung.
   Chân mày Cố Thừa Trạch hơi chau lại, lập tức cùng hai người bọn họ chạy về phía đan phòng.
Đồng thời lại phỏng đoán, chẳng lẽ là Lục Dạ luyện đan ra trục trặc, bị nổ đan lô?

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.