Đọc truyện Mã Phu – Chương 24
Bên ngoài truyền đến tiếng trống canh, canh hai tới rồi, gia đinh ban nhất bắt đầu ở trong phủ tuần tra ban đêm.
Trở lại trong phòng, quả nhiên Lục Phụng Thiên đã ở đó chờ y. Hỏi y đi đâu, Mã Phu trả lời là đi hậu viện cùng bọn hạ nhân vui vẻ.
Một phen mây mưa xong, hai người đắp cùng một chăn, Mã Phu đặt trán lên chỗ trái tim của người bên cạnh, thấp giọng nói: “Ta hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật nói cho ta biết.”
“Ân.” Thanh âm như là từ trong mộng đẹp bay ra.
“Ngươi… Đối ta có tình không?”
“Có.” Trả lời không chút do dự.
“Biện Thanh Nghi cùng ta, nếu cho ngươi lựa chọn, ngươi sẽ lựa chọn người nào?”
“…, không phải ngươi nói chỉ hỏi một câu?” Nam nhân tựa như có chút thanh tỉnh.
Cách một lúc lâu sau, Mã Phu mới chậm rãi mở miệng: “Nói cho ta vài câu dễ nghe đi.”
“Cái gì dễ nghe? Đến từng này tuổi rồi còn muốn người hống ngươi a.” Nam nhân cười làm cho ***g ngực rung lên.
“Tuổi càng lớn càng muốn người hống, chờ ngươi đến độ tuổi này của ta ngươi liền hiểu được. Hống ta đi, giả cũng được.” Mã Phu nhắm mắt lại. Cánh tay ôm lấy thắt lưng người nọ.
“Ngươi xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi biết không, tối đại niên ba mươi là ngày sinh nhật của ta. Qua tối nay, ta vừa tròn hai mươi sáu tuổi. Nói đi, ta nghĩ muốn nghe.”
“Hai mươi sáu tuổi a, thật sự rất già. Ha ha! Nói cái gì mới tốt đây, ân… Làm cho ta nghĩ muốn,” Tay nam nhân sờ soạng ở nơi có thịt nhất trong lòng ngực người bên cạnh.”
“… Ngươi thực xấu, còn thực già, lại là một xú nam nhân mang vị phân ngựa, nhưng bởi vì nơi này của ngươi thật là tốt, lúc ở trên giường ngươi cũng dám lãng dám kêu, làm cho ta cảm thấy ngươi còn có mị lực hơn so với Đại Nghi công chúa kia.”
“Ngươi lại nghĩ đến những thứ này…”
“Hắc hắc, ngươi không thích nghe những điều này a? Ta đâu đổi khác, ân… Lòng ta có người, bộ dáng tuy rằng nhục nhã, cũng không thể mang đến cho ta ưu đãi gì, nhưng ta vẫn đều muốn y. Y đối với ta tốt, ta nghĩ cả đời ta cũng không quên. Ta không nghĩ nhìn y đối xử tốt với người khác, bởi vì ta sẽ lo lắng, sẽ sinh khí. Y hiểu chuyện lắm, cho dù biết ta có một người vợ cả trên danh nghĩa, y cũng cam tâm tình nguyện làm vợ bé của ta. Ta nói muốn dẫn y đến biên cương trải qua những ngày khổ nhọc, y cũng đáp ứng rồi. Chẳng qua người này lúc mắng chửi người đặc biệt khó nghe, còn thích động thủ đánh người, động một chút liền dùng Thiết Sa Chưởng đánh vào bụng ta đánh vào lưng ta, đánh cho ta chỉ có thể ngoan ngoãn thao y một lần lại một lần ! Như vậy y liền thành thật.”
“… Ngươi là đầu sói tử! Lần đầu tiên ta thấy ngươi chỉ biết người là đầu sói tử… Ta là một người ngu ngốc đi nuôi lớn sói.
“Ngươi khóc gì? Lão nam nhân hai mươi sáu tuổi rồi còn khóc như vậy, ngươi cũng không sợ xấu hổ à! Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc, ngủ đi…”
Trán Mã Phu để trên trái tim nam nhân, khóc cả đêm.
Mười lăm ngày, Mã Phu bấm ngón tay một ngày lại một ngày. Mỗi ngày mỗi đêm, nghĩ cách dính sát vào người nọ. Mười lăm ngày này, mặc kệ người nọ có yêu cầu vô lý gì ở trên giường, y đều cố gắng làm được, làm không được cũng cố hết sức để làm. Người nọ vui vẻ thậm chí còn đáp ứng y không đi bồi vị hôn thê của hắn mà mang y đi chơi một vòng quanh kinh thành. Trong mười lăm ngày, Lưu Thẩm nhìn thấy y, đều là khuôn mặt mang cười.
Mười lăm ngày cuối cùng cũng qua, Mã Phu ở trong lòng Lục Phụng Thiên nghênh đón sáng sớm ngày thứ mười sáu.
Mã Phu thu thập hành lý, đem hành lý đã chuẩn bị tốt để vào trong xe ngựa. Xoay người đi đến trước mặt Lục Phụng Thiên cùng Lưu Thẩm đi tiễn.
“Lục gia, Lục lão phu nhân, trong khoảng thời gian này nhận được chiếu cố, tiểu nhân vô cùng cảm kích, còn xin nhận một cái lậy của tiểu nhân!” Mã Phu chắp tay vái chào.
Lục Phụng Thiên, Lưu Thẩm nhìn nhau. Cả hai người đều nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt người đối diện.
Nâng thân lên, hai mắt nhìn thẳng vào Lục Phụng Thiên, “Lục gia, ngài cũng biết ta không khác gì một phế nhân, sau này xa ngài ta cũng còn muốn sống, cho nên chúng ta tính toán sổ sách đi.”
Ngừng lại một chút, không để cơ hội cho hai người đối diện mở miệng, Mã Phu nói: “Ta gây dựng nền tảng võ công cho ngươi, ấn theo võ quán bên ngoài thu phí là ba trăm hai; ta tặng ngươi một quyển bí tịch, thu ngài hai ngàn hai; ta vì ngài giải dược tính một lần, lần đó thiếu chút nữa lấy mạng của ta lại là lần đầu tiên của tiểu nhân, liền phiền toái gia cấp cho ba ngàn hai; sau đó gia lại đến chơi đùa tiểu nhân vài lần, ấn theo giá trong kỹ viện, liền tổng thu ngài hai trăm hai;”
“Mã…”
“Gia, ta còn chưa tính xong đâu, sẽ không tính ngài quá đắt, ngài yên tâm! Ta truyền ngài mười năm công lực, một năm năm trăm hai ta thu ngài năm ngàn hai không tính đắt chứ ? Ta vì ngài bị phán quyết trộm ngàn hai vàng ngồi tù ba năm, ngài trả ta một ngàn hai là được; sau đó, gia gọi ta đến quý phủ cùng ngài tiêu khiển, đến hôm nay mới thôi vừa vặn năm tháng.” Sờ sờ mặt, Mã Phu cười, “Ta hiện tại lớn tuổi, người cũng càng ngày càng xấu, không dám tính đắt cho ngài, liền ấn giá rẻ nhất trong kỹ viện tính là được, một lần hai đĩnh bạc, gia long mã tinh thần tiểu nhân cũng không rõ ngài rốt cuộc chơi bao nhiêu lần, xem ở phân thượng mười lăm ngày cuối cùng này tiểu nhân hầu hạ gia sảng khoái, xin mời gia trả cho số nguyên, một trăm hai là được. Tiền sau khi được cộng lại, tổng cộng là một vạn một ngàn sáu trăm hai bạc ròng, vô luận là quan ngân hay là ngân phiếu đều được. Mong Lục gia cùng Lục lão phu nhân ban cho.”
Mã Phu khom lưng, cười vô cùng khiêm tốn, cười làm hai dấu ngoặc bên miệng hiện ra thật sâu, khóe mắt hiện ra hai nếp nhăn.
Lục Phụng Thiên nhìn y, ánh mắt thâm thúy.
“Lưu Thẩm, ngươi đi phòng thu chi chi một vạn một ngàn sáu trăm hai ngân phiếu đến. Lập tức!”
“Cám ơn Lục gia.” Mã Phu chắp tay.
Lưu Thẩm nhìn Mã Phu, yên lặng xoay người rời đi.
“Ta nghĩ ngươi đại khái sẽ không đi biên cương, ngươi muốn đi đâu?” Lục Phụng Thiên khoanh tay hỏi.
“Bẩm Lục gia, tiểu nhân đại khái vẫn là làm công việc ban đầu đi, đi dưỡng mã cho người ta.”
“Không phải có một vạn hai sao, làm gì còn muốn đi làm!”
Mã Phu ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Hồi bẩm Lục gia, một vạn hai kia tiểu nhân chuẩn bị dùng để dưỡng lão. Hiện tại thừa dịp còn có thể thì làm nhiều một chút. Lục gia ngài cũng biết, người lớn tuổi, bộ dáng xấu, lại đã từng ngồi tù như tiểu nhân, lại là một thỏ nhị gia cho người ta chơi đùa, là không thể tìm được vợ, tương lai già rồi, sẽ dùng tiền này mua một hiếu tử chăm sóc mình, cũng để khóc lúc bản thân lâm chung. Ha hả.”
“Vì cái gì?”
“Cái gì vì cái gì? A! Ngài là nói vì cái gì tiểu nhân không đi biên cương? Ha hả, Lục gia, không phải mười lăm ngày trước ngài tự mình nói ngài đã chán ghét tiểu nhân sao? Lòng ta nghĩ cho dù ta qua, ngài cũng không biết vào lúc nào lại đến một chuyến. Ngẫm lại bản thân cũng đã lớn tuổi, luôn vểnh mông cho người ta chơi cũng không phải chuyện tốt, tiếp qua vài năm đã biết khuôn mặt của mình sẽ càng ghê tởm, càng miễn nói đến. Dựa vào ăn uống của ngài, tiểu nhân cũng băn khoăn a! Ha hả.” Mã Phu vừa cười vừa xoa tay.
“Mười lăm ngày trước sao… Thì ra là thế…” Lục Phụng Thiên gật gật đầu, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi hận ta?”
“Hận! Đương nhiên hận! Chính là hận thì có dùng được gì? Ngẫm lại nếu cả đời ta vẫn làm người chăn ngựa, đại khái đến chết cũng kiếm không được một vạn lượng bạc. Không tồi, chẳng qua giao trái tim ra cho người giẫm hai chân lên có thể kiếm được một vạn hai, Mã Phu ta cũng coi như buôn bán lời! Hơn nữa từ trên người Lục gia ngài ta cũng hiểu được một chuyện.”
Lục Phụng Thiên nhìn y.
“Ta hiểu tâm người trong thế gian này chia làm hai loại. Tâm của người có tiền có quyền, có địa vị, có học thứ, tướng mạo đẹp là được người phủng trong lòng bàn tay. Còn tâm của người địa vị thấp, không tiền không thế, diện mạo lại xấu là không đáng tiền nhất, tùy thời có thể bị người ta vứt bỏ, có ai thấy không? Ngầm bị người giẫm lên đều là tâm của những người như thế. Ta nguyên lai vẫn nghĩ lòng người là giống nhau, cho đến khi bị người giẫm lên mới hiểu được.”
Mã Phu nói xong, Lưu Thẩm cũng vừa vặn đem ngân phiếu đưa tới.
Tiếp nhận ngân phiếu nhét vào ngực, Mã Phu ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghĩ thầm tuyết hôm nay ghê gớm thật. Quay đầu lại, phát hiện Lục Phụng Thiên đã đi vào phủ tướng quân, Lưu Thẩm đi theo phía sau, từng hố chân dẫn về cửa phủ.
Sách! Không hổ là một con sói nhẫn tâm, ngay cả một câu cũng không lưu lại.
Mã Phu vỗ vỗ tuyết động trên người, ngồi trên càng xe, hai tau run lên dây cương, quát khẽ: “!Hây cha –––!”
Xe ngựa chậm rãi mất hút trong đại tuyết mờ mịt.