Đọc truyện Ma Phi Khó Theo Đuổi – Chương 293: Chó Ngoan Không Cản Đường
Chuyển ngữ ♥ Nguyễn Thanh ThúyBeta ♥ Quỳnh Trang, Đặng Trà MyThầy giáo phụ trách quản lý ký túc xá là một ông lão hơn năm mươi tuổi, hơi gầy gò, rõ ràng ông biết An Tri Hiểu, Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh, nghe các nàng muốn xin lầu túc xá độc lập thì không khỏi kinh ngạc sửng sốt một chút rồi lập tức cười nói: “Không phải các trò ở nhà một gian rất tốt sao? Nghĩ sao lại muốn ở túc xác độc lập chứ? Tiền thuê một năm cũng phiền phức mà.”
“Thầy giáo, người yên tâm đi, chúng con sẽ không nợ tiền thuê nhà đâu.” An Tri Hiểu nói đĩnh đạc.
Thầy giáo quản lý nghe vậy liền trừng mắt, “Trò có muốn nợ không được!”
“Thầy giáo, gần đây chúng con coi như dư giả, muốn ở cùng với hai học muội, ngài cho chúng con làm thủ tục đi.” Hoa Nhược Hề vội vã mỉm cười trả lời tiếp.
Thầy giáo quản lý nhìn lướt qua Tô Linh Phong và Hứa Nặc, thấy hai người tân sinh ăn mặc rất mộc mạc, định bụng không đồng ý nhưng cuối cùng vẫn bắt đầu đăng ký thủ tục cho thuê lầu ký túc xá.
Lúc bàn giao tiền thuê, thầy giáo quản lý thấy Tô Linh Phong mặt không đổi sắc trả một nửa tiền thuê tòa lâu thì chau lông mày, không nói gì nữa, cầm sáu chìa khóa và một tấm thẻ đưa cho các cô gái rồi phất tay một cái, ý bảo các nàng có thể đi.
Ngay vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tràng gõ cửa.
“Vào đi.” Thầy giáo quản lý nói.
Của phòng nhanh chóng được mở ra, cũng là mấy cô gái đi vào, Tô Linh Phong vô tình nhìn lướt qua, phát hiện trong đó có một người nhìn tương đối quen, hơi suy nghĩ một chút thì nhớ ra, cô gái này cũng là tân sinh của ban luyện kim, là cô gái có sức mạnh tinh thần cấp ba gần tới cấp bốn.
Thủy Thanh Thanh thấy đối phương là mấy cô gái thì thu hồi nụ cười trên mặt, lông mày An Tri Hiểu cũng chau lại.
“Chúng ta đi thôi.” Hoa Nhược Hề lặng lẽ lôi hai người một chút rồi nói với Tô Linh Phong và Hứa Nặc.
“Ừ.” Tô Linh Phong gật đầu, chìa khóa lầu ký túc xá đã đến tay, đương nhiên là phải đi.
Hứa Nặc đương nhiên không dị nghị, theo sát phía sau Tô Linh Phong.
“À?” Cô gái ở giữa của đối phương là một nữ kiếm sĩ dáng dấp xinh đẹp, vóc người bốc lửa chặn lối đi của đám người Hoa Nhược Hề, cười híp mắt nói: “Thật là trùng hợp, mấy người cũng tới nơi này đăng ký vào ký túc xá độc lập à?”
“Đúng vậy, thật là trùng hợp.” Hoa Nhược Hề nhàn nhạt trả lời một câu thì không dự định nhiều lời.
“Ký túc xá độc lập rất đắt mà, để nộp được tiền thuê, mấy người lại phải đi liều mạng đi giết ma thú nhỉ?” Khóe môi nữ kiếm sĩ nở nụ cười giễu cợt.
“Mắc mớ gì tới cô?” An Tri Hiểu trực tiếp nói, trực tiếp đưa tay kéo nữ kiếm sĩ kéo sang một bên, “Nhường một chút, đừng chặn đường.”
“Cô! An Tri Hiểu, cô dám đẩy ta!”
“Đẩy cô rồi làm sao, chó ngoan không cản đường cô không biết sao?” An Tri Hiểu nóng nảy tức giận.
“Cô nói cái gì? Cô chửi ai là chó?” Nữ kiếm thánh xinh đẹp nổi giận.
“Câm miệng! Ồn ào cái gì!” Thầy giáo quản lý vỗ bàn, “Trong mắt các người có còn người thầy giáo như ta không? Lại cãi nhau nữa thì đều ghi lỗi cho tất cả các cô!”
“Xin lỗi thầy giáo, chúng con đi đây.” Hoa Nhược Hề che mồm An Tri Hiểu lại, cười với thầy giáo quản lý.
Bên kia mấy cô gái còn lại cũng kéo tay nữ kiếm sĩ kia, không cho nàng ta nói tiếp.
“Thầy giáo, chúng con muốn xin một ký túc xá độc lập dành cho sáu người, nhờ ngài làm thủ tục cho chúng con.” Đối phương là một cô gái nhìn tương đối khóe léo, vội vàng mở miệng xin ký túc xá với thầy giáo quản lý, muốn dời đi lực chú ý của thầy giáo.
“Hết rồi, còn một gian lầu túc xá sáu người, đã bị các nàng xin rồi.” Thầy giáo quản lý chỉ Hoa Nhược Hề đang mở rộng cửa muốn trốn đi và đám người Tô Linh Phong đang chờ, tức giận nói.
“Thầy giáo, ngài còn đang tức giận với chúng con ạ? Chúng con sai rồi ạ…”
Thầy giáo quản lý khoát tay, cắt đứt lời của cô gái, “Còn lầu túc xá bốn người một nhà và tám người một nhà, các người muốn ở hay không?”
“Thầy giáo, ngài xem chúng con vừa lúc có sáu người…”
“Ta nói không có là không có….”
“….”
Đám người Tô Linh Phong đã đi ra phía sau ký túc xá, các nàng nghe không rõ bên trong nói cái gì, cũng không muốn nghe.
“Nói cho các muội biết.” An Tri Hiểu nói với Tô Linh Phong và Hứa Nặc: “Nữ kiếm sĩ lúc nãy tên là Lương Vi Vi, học cùng lớp với Nhược Hề, cả ngày chỉ lo đi đùa cợt với bọn con trai, bởi vì đố kị thành thích của Nhược Hề cao hơn nàng nên bình thường hay không biết xấu hổ làm một số việc mờ ám ở sau lưng chúng ta, sau này các muội cần phải cách xa các nàng một chút.”
“Ừ.” Tô Linh Phong gật đầu lên tiếng.
Hứa Nặc nghe An Tri Hiểu nói xong, trong lòng âm thầm cảnh giác, cũng ở ban kiếm sĩ à? Vậy cần phải đề phòng một chút.
Lấy thực lực bây giờ, nàng cũng không thể chỉ ở trong một lớp sơ cấp, nhất định phải tham gia cuộc thi vượt cấp cùng tiểu thư…
“Còn nữa, cô gái kia tính tình khó chịu, mắt cao hơn mũi, một cô gái thanh cao, tên Trang Lỵ, là một linh thuật sĩ hệ hỏa, luôn luôn gây sự với Thanh Thanh, đặc biệt đáng ghét!”
“Các nàng có một người cùng chức nghiệp với tỷ, cũng hay gây sự với tỷ à?” Tô Linh Phong thuận miệng hỏi.
“Bị muội nói đúng rồi! Là người xin đăng ký với thầy giáo quản lý ký túc xá, tên Xuân Mạn Lệ, cô ta ở ban võ giả, cùng cấp với tỷ nhưng khác lớp, ngoài mặt luôn cười híp mắt với mọi người nhưng đều là giả bộ, thật ra là kẻ gian trá nhất, âm hiểm nhất.”
Tô Linh Phong: “…” Thật đúng là.
“Mặt khác ba người kia chắc là tân sinh, ta không nhận ra, nhưng ở cùng một chỗ với ba kẻ kia thì chắc chắn cũng không có gì tốt cả.” An Tri Hiểu bĩu môi nói.
“Tuy rằng chúng ta nói xấu sau lưng người khác là sai, thế nhưng mấy người kia… Linh Phong, Hứa Nặc các muội cần phải đề phòng thật tốt, ít tiếp xúc với các nàng.” Hoa Nhược Hề cũng nói tiếp.
“Nhược Hề nói không sai.” Thủy Thanh Thanh cũng nói chen vào, “Hiểu Hiểu nói ba nữ sinh này đều xuất thân từ quý tộc, nhưng cũng không phải quý tộc lớn gì, hơi điệu bộ, là loại người điển hình từ thấp đi lên, thân phận Linh Phong của muội ở học viện không giấu được, chờ các nàng biết thân phận của muội, chắc chắn sẽ nghĩ cách tiếp cận muội, muội nhất định phải cảnh giác một chút.”
“Muội biết rồi.” Tô Linh Phong bình tĩnh gật đầu.
Tô Linh Phong đương nhiên biết thân phận của nàng ở học viện sẽ không giấu được, khách đã tham gia yến hội sinh nhật của nàng, có một số là hoàng thất, con cháu đại quý tộc, trong đó có không ít người là học sinh ở Học viện Thanh Kiều Linh Võ.
“Này! Các cô chờ một chút.” Lúc này, phía sau các nàng bỗng truyền đến tiếng la của một cô gái.
Nhưng mấy ngừoi Tô Linh Phong đều không quay đầu lại, bởi vì thật không ngờ là đang gọi các nàng.
“Này! Nói các cô đó, mấy người trước mặt kia, chờ một chút!”