Đọc truyện Ma Phi Khó Theo Đuổi – Chương 272: Như Vậy Là Đủ Rồi…
“Phong Nhi…” Mặc Vấn Trần rời khỏi cánh môi của Tô Linh Phong, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng như nâng chí bảo, si mê nói: “Nàng thật đẹp…”
Tô Linh Phong nhìn Mặc Vấn Trần, mỉm cười duỗi hai tay ôm cổ hắn, giọng nói nhu mị: “Mặc Vấn Trần, huynh có thích ta không?”
“Ta không biết…” Mặc Vấn Trần nhìn Tô Linh Phong dưới thân, rất nghiêm túc nói: “Ta chỉ biết là có nàng thì tánh mạng của ta mới nguyên vẹn.”
Tô Linh Phong nhìn vào mắt Mặc Vấn Trần, nàng thấy được bóng dáng mình dưới đáy mắt, rất rõ ràng, rất sâu sắc…
“Ta biết Phong Nhi cũng bắt đầu thích ta, đúng không?” Hắn hiểu rất rõ nàng. Nếu như không phải đáy lòng nàng bắt đầu tiếp nhận hắn rồi thì mấy lần này nàng sẽ quả quyết không trêu chọc hắn như vậy, cho dù đa phần là nha đầu kia đùa dai với hắn…
Trong lòng hiểu rõ nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn chứng thực, muốn xác định, muốn nghe chính miệng nàng thừa nhận.
Đáng tiếc Tô Linh Phong là đứa trẻ khó tính, muốn nghe chính miệng nàng nói chút lời nói nhu tình thì so với để nàng trực tiếp làm gì đó với hắn càng khó hơn.
Cho nên…
Nhìn nhau một hồi, Tô Linh Phong trực tiếp kéo cổ hắn xuống, đưa môi của mình lên, đầu lưỡi trơn trượt còn nghịch ngợm tiến vào trong miệng Mặc Vấn Trần, ôm lấy đầu lưỡi của hắn cùng dây dưa…
Tô Linh Phong không xác định được nhưng bây giờ nàng không bài xích việc thân cận với Mặc Vấn Trần, thậm chí muốn chủ động quyến rũ hắn. Nàng định thuận theo cảm giác của trái tim mình, lòng của nàng chỉ dẫn như thế nào thì nàng liền như vậy, không dãy giụa, không mâu thuẫn, không xoắn xuýt, thuận theo tự nhiên.
Tô Linh Phong chủ động nhiệt tình hôn trả lại làm cho cả người Mặc Vấn Trần khẽ run lên, lập tức đáp lại nụ hôn của nàng càng thêm nóng nhiệt…
Thật ra kỹ thuật hôn của Tô Linh Phong không tốt, không hề có kỹ xảo đáng nói, kể cả mấy lần nàng trêu chọc hắn đều bị Mặc Vấn Trần xoay ngược, muốn dừng mà không được, thậm chí có thể nói là mất luôn phương hướng rơi vào tay giặc.
Mặc Vấn Trần đưa tay vuốt ve da thịt trơn mềm của Tô Linh Phong, cuối cùng lột cái yếm vướng bận xuống, nắm lấy nơi vừa phát dục mềm mại, hơi chút thô lỗ vân vê nắm bắt. Trong miệng Tô Linh Phong không tự giác phát ra một tiếng ngâm khẽ:
“Ưm…”
“Phong Nhi…” Mặc Vấn Trần cúi đầu xuống dò xét đỉnh núi mềm mại của Tô Linh Phong rồi khẽ mút…
“Ưm… Mặc Vấn Trần…” Tô Linh Phong chỉ cảm thấy như bị điện giật, cả người run rẩy không ngớt.
Mặc Vấn Trần nghe thấy tiếng rên rỉ của Tô Linh Phong thì toàn thân càng thêm cứng nhắc, nóng rực khó nhịn, dục hỏa trong người điên cuồng kêu gào muốn được phóng thích.
“Phong Nhi, ta … Ta hơi không khống chế nổi rồi, làm sao bây giờ…?” Mặc Vấn Trần chặt chẽ ôm lấy cơ thể mềm mại cửa Tô Linh Phong, giọng nói ấm ách không biết làm sao.
Tô Linh Phong cũng tìm một chút lý trí về, ý thức được nếu lại tiếp tục nữa thì bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì, bèn vội vàng nói: “Mặc Vấn Trần, cơ thể của ta bây giờ còn quá nhỏ…”
Lúc này cơ thể hai người chặt chẽ dán cùng một chỗ, Tô Linh Phong tự nhiên cảm nhận được “tiểu Mặc Vấn Trần” đã ngạo nghễ đứng thẳng rồi.
Tư tưởng của nàng cũng không quá bảo thủ, chỉ cần cảm thấy hai người thích hợp thì phát sinh loại quan hệ này cũng rất bình thường. Nàng cũng không bài xích việc quan hệ trước hôn nhân, nhưng mà cơ thể này còn quá nhỏ, thậm chí còn chưa phát dục hoàn toàn, kinh nguyệt lần đầu còn chưa tới mà đã làm chuyện như vậy, nàng cảm thấy không tốt đối với cơ thể mình nên khó tiếp thu.
Tuy nhiên, trên thế giới này, cô gái mười bốn, mười năm tuổi cũng không tính là quá nhỏ, thậm chí có cô gái ở cái lứa tuổi này đã lập gia đình rồi.
“Ta biết…” Mặc Vấn Trần thương tiếc hôn một chút lên trán của Tô Linh Phong: “Nàng không muốn ta sẽ không miễn cưỡng nàng.” Nói xong, Mặc Vấn Trần đi xuống khỏi người Tô Linh Phong, nằm bên cạnh nàng, nhắm mắt lại cố gắng dẹp ngọn lửa trong cơ thể mình đi.
Tô Linh Phong thấy vậy bèn xoay người một cái, lại áp Mặc Vấn Trần dưới thân.
“Phong Nhi, nàng làm gì vậy?” Mặc Vấn Trần trợn mắt, nhìn Tô Linh Phong, dưới đáy mắt đè nén ngọn lửa.
“Huynh cứ nói thử xem?” Tô Linh Phong mị nhãn như tơ, nhìn Mặc Vấn Trần tà tứ mỉm cười.
Linh hồn nhỏ bé của Mặc Vấn Trần nhanh chóng bị tiểu yêu tinh Tô Linh Phong câu đi rồi. Yết hầu nhấp nhô vài cái, giọng nói trầm khàn vang lên: “Phong Nhi, nàng còn như vậy, ta thật sự sẽ không nhịn được mà muốn nàng…”
“Huynh còn nói không miễn cưỡng ta cơ mà.” Tô Linh Phong cố ý bất mãn chu đôi môi nhỏ, dáng vẻ quá trêu chọc người rồi.
“Thế nhưng nàng, nàng…” Mặc Vấn Trần cảm giác mình sắp điên lên rồi. Nha đầu kia không muốn làm cùng hắn nhưng lại cố ý đi trêu chọc hắn, quyến rũ hắn, đây là tra tấn hắn mà!
Nha đầu xấu xa. Chờ đến khi hắn cưới nàng rồi, hắn nhất định đòi cả vốn lẫn lời! Mặc Vấn Trần nhắm mắt lại lần nữa.
Bây giờ hắn chỉ có thể nhịn, chỉ có nằm ngay đơ!
“Mặc Vấn Trần… Ta giúp huynh… Được không?” Tô Linh Phong thổi hơi nóng bên tai Mặc Vấn Trần.
Tô Linh Phong cười mềm mại đáng yêu, hôn khóe miệng Mặc Vấn Trần một chút, bàn tay nhỏ bé vươn xuống dưới thân Mặc Vấn Trần, nhẹ nhàng cầm “tiểu Mặc Vấn Trần” cứng rắn nóng rực, lên xuống cao thấp.
“A… Phong Nhi…Ưm…” Yết hầu Mặc Vấn Trần phát ra chuỗi tiếng rên như khổ sở, lại như thống khoái, hai tay không tự giác ôm cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc trên người.
“Thoải mái à?” Tô Linh Phong nhẹ giọng hỏi bên tai Mặc Vấn Trần.
Tuy không phải lần đầu giúp Mặc Vấn Trần làm như vậy nhưng lúc trước nàng chỉ cảng thấy buồn nôn, lúc ấy đều đã muốn một chưởng chụp chết Mặc Vấn Trần. Nhưng lúc này đây, nàng cam tâm tình nguyện làm như vậy vì hắn, cảm thấy loại chuyện này cũng không làm người ta khó chấp nhận như vậy.
“Ừ… Phong Nhi… Nhanh một chút, lại nhanh một chút nữa… Phong Nhi…”
Hồi lâu sau…
Lúc mà tay Tô Linh Phong đã đau xót, cuối cùng Mặc Vấn Trần gầm nhẹ một tiếng rồi tiết ra…
Tô Linh Phong nép trên người Mặc Vấn Trần, nàng cảm thấy mệt mỏi quá, cánh tay không còn tri giác.
Mặc Vấn Trần lấy một tấm khăn từ trong nhẫn trữ vật ra rồi nhẹ nhàng cẩn thận giúp Tô Linh Phong lau chất lỏng sền sệt trên tay đi, lại xử lý sạch sẽ “tiểu Mặc Vấn Trần”, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Tô Linh Phong, dịu dàng nói bên tai nàng: “Cảm ơn nàng Phong Nhi. Cảm ơn nàng chịu làm như vậy vì ta…”
Tuy muốn nghe được mấy lời dịu dàng từ miệng cô nhóc này quả thật quá khó, nhưng như vậy là đủ rồi, nàng cũng đã làm đến độ này vì hắn, hắn còn ép nàng nói lời tâm tình gì đó thì thật quá không phải rồi.