Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 270: Đoàn Tử Thật Mềm!


Đọc truyện Ma Phi Khó Theo Đuổi – Chương 270: Đoàn Tử Thật Mềm!


Lúc Tô Linh Phong rời khỏi nơi đóng quân của lính Kim Sư liền đụng phải Daisy.
Daisy liếc xéo Tô Linh Phong, hừ mũi một cái, “Hừ! Giả mù sa mưa!”
Tô Linh Phong mặt không đổi sắc, ung dung bình tĩnh đi qua người Daisy, cả ánh mắt cũng đều keo kiệt cho nàng ta, hoàn toàn không thấy sự hiện hữu của nàng ta.
Daisy lậy tức có cảm giác như một quyền của nàng ta đánh vào chăn bông, Daisy không được phát tiết, chỉ có thể dùng sức dậm chân với bóng lưng của Tô Linh Phong.
Eileen đứng cách đó không xa trên tòa núi phía sau, nhìn Daisy hơi hổn hển, khóe môi nở nụ cười mỉm trào phúng.
Bởi vì Tá Dịch không trở về Ninh Viễn quốc đón năm mới nên Tư Đồ Tiêu Sơn liền mời hắn đến phủ Thành chủ ăn tất niên, người được mời còn có hiệu trưởng Trình Ân và Mặc Vấn Trần, đương nhiên cuối cùng Nguyệt Quang cũng mặt dày mày dạn theo tới, Tư Đồ Tiêu Sơn rất buồn bực nhưng thực sự không có cách nào.
Nếu như Nguyệt Quang tự mình đến nhà, Tư Đồ Tiêu Sơn hoàn toàn có thể đuổi hắn ra ngoài rồi, thế nhưng hắn lại theo chân Tá Dịch, Tư Đồ Tiêu Sơn cũng nên cho Tá Dịch chút mặt mũi.
Tá Dịch cũng rất bắc đắc dĩ, hắn thật sự không muốn mang Nguyệt Quang đến đây nhưng cũng chỉ đành, hắn không cắt nổi cái đuôi này…
Học viện đã được nghỉ, phần lớn lão sư cũng về nhà đoàn tụ cùng người thân, lúc trước Mặc Vấn Trần cũng không ở đây, năm nay bởi vì Tô Linh Phong đi rèn luyện vừa trở về nên hắn liền nói hắn không kịp chạy về nhà.
Lời này bị mọi người khinh bỉ vô cùng, với một Linh thuật sĩ hệ Không Gian thì khoảng cách còn là vấn đề đối với hắn sao?
Tô Linh Phong nghe xong lí do thoái thác của Mặc Vấn Trần lại hơi nhíu mày một chút, người nhà … Mặc Vấn Trần?
Hiệu trưởng Trịnh Ân cả đời không kết hôn, vẫn còn là một người độc thân, những năm này, lễ tết gì đấy đều chạy sang chỗ Tư Đồ Tiêu Sơn để kiếm cơm.

Ngày xưa đều là hai lão già cô đơn, tụ tập một chỗ để sẻ chia tịch mịch, không ngờ năm nay rất náo nhiệt, Trịnh Ân hết sức vui mừng.
Đương nhiên, vui mừng nhất không bởi vì náo nhiệt mà là vì đi vào phủ Thành chủ rồi, ông có thể chơi đùa với Tiểu Bạch.
Trịnh Ân ôm Tiểu Bạch không rời tay, cái miệng đầy râu ria nhào lên gặm mạnh trên cái mặt non nớt của Tiểu Bạch khiến mặt Tiểu Bạch bị gặm đỏ cả lên, trong miệng còn gọi bậy “Cháu ngoan”, “tiểu bảo bối”, “Tiểu Long tôn”…
Tiểu Bạch bị Tô Linh Phong áp chế không dám phản kháng, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Tô Linh Phong, tỏ ý xin giúp đỡ.
Tô Linh Phong nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng không để mình nhìn thấy dáng vẻ uất ức của Tiểu Bạch.
“Hu hu
Chủ nhân xấu xa! Thấy nó bị người khác bắt nạt cũng không cứu nó, Hu GRAO GRAO ~~ đồ xấu xa!
Đoàn Tử thấy dáng vẻ muốn khóc không được của Tiểu Bạch thì thật thoải mái trong lòng, Rồng rắm thối, huynh cũng có ngày hôm nay mà! Đáng đời!
Lúc Dạ Vi Lương ăn cơm cảm thấy rất sa sút, ăn một chút liền không ăn nữa, ngồi yên tĩnh bên cạnh Tô Linh Phong.
Đúng vậy, các Ma Sủng của Tô Linh Phong đều được ngồi trên bàn, Tiểu Bạch được Trịnh Ân ôm vào bàn ăn, Đoàn Tử cũng dán lên người Tô Linh Phong nhất định phải ăn trên bàn.
Còn Dạ Vi Lương, Tô Linh Phong không có cách nào đối xử với nàng ta như một Ma Sủng, đối với Tô Linh Phong, Dạ Vi Lương cũng giống như nàng, đều là linh hồn người hiện đại xuyên không.
Cho nên mới xin Tư Đồ Tiêu Sơn cho mấy đứa nhóc cùng lên bàn ăn tất niên.
Tư Đồ Tiêu Sơn hơi suy nghĩ một chút rồi liền đồng ý.
Trong lòng Tư Đồ Tiêu Sơn cũng rất vui mừng, đã có bao nhiêu năm mới không có người thân ở cạnh bên cạnh rồi? Ông đã sớm quên cảm giác cùng người thân ăn cơm tối năm mới…
Thế giới này không có chuyện đón giao thừa, mọi người cùng nhau dùng xong cơm tối rồi liền tản đi.
Tư Đồ Tiêu Sơn và Trịnh Ân dường như có chuyện cần bàn, cùng đi tới thư phòng.
Nguyệt Quang bị Tá Dịch cưỡng chế kéo đi mất.
Mặc Vấn Trần tự mình rời đi.
Tô Linh Phong mang các Ma Sủng trở về vườn Lâm Phong Uyển, Đoàn Tử ăn no uống đủ liền buồn ngủ, Tô Linh Phong mang nó trở lại Không gian ma sủng.
Tiểu Bạch lại đòi Tô Linh Phong tối nay phải về Không gian Ma sủng ngủ.
Đây là năm mới đầu tiên của nó trong tộc người, nó rất muốn ở cùng với con thú ngốc Đoàn Tử …
Bởi vì Tiểu Bạch đang dùng thân phận con người để ở trong phủ Thành chủ cho nên nó có gian phòng riêng, ngay bên cạnh Dạ Vi Lương.
Tô Linh Phong nghĩ rồi nói với Hứa Nặc: “Đêm nay Tiểu Bạch ngủ ở chỗ này với ta, em sớm đi nghỉ đi.”

“Vâng, thưa Tiểu thư.” Hứa Nặc không nói nhiều, lên tiếng xong liền đi ra ngoài.
Sau khi Hứa Nặc đi rồi, Tô Linh Phong cũng thu Tiểu Bạch vào Không gian Ma sủng.
Về phần Quỷ Mị, ban ngày phiêu đãng bốn phía xem náo nhiệt, chơi mệt mỏi cũng sớm trở về Không gian ma sủng ngủ rồi.
Tô Linh Phong cảm thấy rất kỳ lạ, hồn ma mà còn ngủ được sao? Không phải hồn ma đều ưa thích ban đêm, không thích ban ngày sao? Hồn ma mà nàng kí kết này thật khác người, còn giữ nguyên thói quen ban đêm đi ngủ giống như con người.
Trong Không gian Ma sủng, Đoàn Tử ham ăn ngủ giỏi đã sớm ngủ khò khò rồi, Tiểu Bạch cẩn thận từng li từng tí cọ qua, duỗi một đôi bàn tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng ôm Đoàn Tử vào lòng mình.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch ôm Đoàn Tử, thật thơm! Thật mềm! Ôm thật là thoải mái!
Cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn của Tiểu Bạch vểnh lên, hôn nhẹ Đoàn Tử, sau đó hé miệng cười trộm, hôn rồi này! Đây có phải là con dấu mà con hồ ly Dạ Vi Lương nói không? Thật tốt! Sau này, tiểu mẫu thú chính là của nó!
Tiểu Bạch dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên mặt Đoàn Tử cọ xát, trong lòng thật đắc ý…
Trong lúc ngủ mơ, Đoàn Tử được Tiểu Bạch vuốt ve rất thoải mái, mơ mơ màng màng cọ xát lại người Tiểu Bạch mấy cái, Tiểu Bạch lập tực cảm thấy trong lòng thật mềm mại, cảm giác này thật kỳ diệu!
Nó thề, sau này không thể để cho những nam thú khác ôm Đoàn Tử, loại cảm giác này rất kỳ diệu, chỉ có nó mới có tư cách hưởng thụ thôi!
Trong phòng.
Dạ Vi Lương miễn cưỡng bò lên giường Tô Linh Phong, than nhẹ một tiếng, nói với Tô Linh Phong: “Tô cô nương, chúng ta cùng nhau đón giao thừa nhé.”
“Được.” Tô Linh Phong gật đầu.
“Đáng tiếc năm nay không có tiết mục cuối năm để coi rồi.” Dạ Vi Lương lại than.
“Ừ.” Tô Linh Phong gật đầu lần nữa.
“Lúc trước cảm thấy cảm thấy tiết mục cuối năm phát sóng năm nay lại không bằng năm trước, không có gì đáng xem hết, bỗng nhiên bây giờ không được xem lại cảm thấy kỳ lạ không quen.”

Tô Linh Phong thấy tâm trạng Dạ Vi Lương sa sút, trầm mặc một lát rồi hỏi: “Nhớ nhà à?”
“Hơi hơi, tuy vậy, vì cha mẹ ta sớm biết rõ sớm muộn gì ta cũng sẽ rời xa họ nên vẫn không gần gũi ta, phần lớn tình cảm đều dành cho em trai, nhưng ta cũng biết rõ, bọn họ vẫn không bỏ ta được, bây giờ thực sự rời khỏi bọn họ rồi, ta nghĩ họ cũng sẽ khổ sở…”
Tô Linh Phong đưa tay vỗ đầu tiểu hồ ly Dạ Vi Lương, không biết nên nói gì để an ủi.
“Cô không nhớ đến người thân của cô ở thế giới khác sao?” Dạ Vi Lương ngầng đầu hỏi Tô Linh Phong.
“Ta không có người thân.” Tô Linh Phong nghĩ đến cha mẹ mình chết thảm, trong lòng đau xót, tuy vậy ngoài mặt vẫn bình tĩnh như trước, cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
“A, xin lỗi…” Dạ Vi Lương vẫy vẫy đuôi, nói sang chuyện khác. “Ta cứ ngạc nhiên suốt, lúc cô ở địa cầu, cô làm nghề gì vậy?”
“Bộ đội đặc chủng.” Tô Linh Phong nhàn nhạt nói.
“Oa! Thật giỏi quá!” Dạ Vi Lương sùng bái.
“…”
Hai người tán gẫu câu có câu không, thời gian trôi nhanh tới nửa đêm.
Vào đúng lúc này, không khí trong phòng bỗng bắt đầu vặn vẹo…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.