Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 266: Con Rồng Nhỏ “Đáng Yêu” Nước Mắt Lưng Tròng….


Đọc truyện Ma Phi Khó Theo Đuổi – Chương 266: Con Rồng Nhỏ “Đáng Yêu” Nước Mắt Lưng Tròng….


“Ông ngoại, hiệu trưởng Trịnh Ân.” Sau khi Tô Linh Phong vào thư phòng liền làm lễ với Tư Đồ Tiêu Sơn và Trịnh Ân, lại khẽ gật đầu với Mặc Vấn Trần, Tá Dịch và Nguyệt Quang. “Con rồng con nhỏ kia đâu?” Trịnh Ân không thể đợi được, bèn hỏi.
Tô Linh Phong nhìn Tư Đồ Tiêu Sơn, thấy Tư Đồ Tiêu Sơn khẽ gật đầu với nàng, cũng không nói lời thừa mà liền niệm chú ngữ triệu hoán gọi Tiểu bạch đi ra.
Lúc Tô Linh Phong gọi một em bé tròn béo ra thì mọi người đều hơi trố mắt.
Tiểu Bạch thấy mấy người trong phòng đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào nó, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cứng lại, cơ thể nhỏ đứng thẳng, bắt đầu đóng vai tàn bạo.
“Đây là… đây là con Cự Long kia sao?” Tư Đồ Tiêu Sơn trợn mắt nhìn đứa trẻ trên mặt đất, hỏi vẻ không chắc chắn.
“Chính là Long gia ta đây!” Còn chưa chờ Tô Linh Phong nói chuyện, Tiểu Bạch liền ưỡn ngực, ngẩng cái đầu nhỏ lên, hất hàm mở miệng.
Tư Đồ Tiêu Sơn: “…”
“Ôi ôi ôi~ ~ ~ biến thành hình người rồi, lại là một đứa bé con nữa chứ~~” Nguyệt Quang khom người xuống, tò mò dò xét Tiểu Bạch, sau đó còn thò tay ra nhéo khuôn mặt đầy nước non mềm béo múp của Tiểu Bạch.
“Grao~~ Đồ tinh linh đáng ghét, không cho mi nhéo mặt Long gia ta!” Tiểu Bạch liền há mồm muốn cắn tay Nguyệt Quang nhưng Nguyệt Quang kịp thời né tránh.
“Còn rất dữ nhá~ ~” Đôi mắt hoa đào của Nguyệt Quang cong lên, nở nụ cười, quay đầu nói với Tô Linh Phong “Một thằng bé như vậy, không phải là Tiểu Phong Phong nàng muốn làm vú nuôi đó chứ?”

Tư Đồ Tiêu Sơn nghe vậy thì mặt đen lại lườm Nguyệt Quang “Tinh linh như cậu không biết giữ mồm giữ miệng hả, nói bậy bạ gì đấy?”
“Sao lại bảo ta nói bậy hả, rõ ràng là…”
“Câm miệng đi!” Tá Dịch kéo cổ áo Nguyệt Quang, ném hắn lên ghế “Huynh im lặng chút đi!”
“Hứ!” Nguyệt Quang liếc trắng mắt với Tá Dịch, lại bĩu môi với Tư Đồ Tiêu Sơn, không lên tiếng nữa, hắn biết rõ bây giờ tất cả mọi người đều rất tò mò với con rồng con này, không có kiên nhẫn để ồn ào với hắn nên liền thức thời im miệng.
“Một thằng nhóc béo ư?!” Cuối cùng Trịnh Ân cũng tỉnh lại từ trạng thái trố mắt nhìn, tiến lên một bước ôm lấy cơ thể nhỏ bé vừa mềm vừa béo của Tiểu Bạch, hưng phấn cười to nói: “Ha ha ha. Thật thú vị, mau cho ông hôn cái nào.” Nói xong, cái miệng rộng đầy râu liền hôn mạnh lên khuôn mặt nhỏ mềm của Tiểu Bạch.
Mọi người: “…”
Trước mặt một Long tộc mà tự xưng “ông”, lão già này thật đúng là…
“GRAO GRAO
Đồ nhân loại hèn mọn, mau thả Long gia xuống~~” Tiểu Bạch ở trong lòng Trịnh Ân đạp mạnh giẫy dụa, “Bỏ cái miệng của ông ra, GRAO GRAO ~ ~ không cho phép hôn ta, ông còn dám khiêu chiến với uy nghiêm Cự Long thì Long gia ta liền trừng trị ông~ ~ ~” Tiểu Bạch nổi giận liền nhe răng, muốn phun Long tức (hơi thở rồng).
Tô Linh Phong coi như là người hiểu rõ Tiểu Bạch, thấy biểu hiện của nó thì đã biết rõ nó muốn làm gì, sợ làm Trịnh Ân bị thương nên vội vàng ngăn trở, nàng nói: “Thành thật một chút đi! Người ta hôn cậu là vì thích cậu, cậu dám không biết tốt xấu thử xem!”
Tiểu Bạch nhìn đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm của Tô Linh Phong thì không dám làm bậy, cô nàng này lại uy hiếp rồng, thật đáng ghét!
Thằng nhóc trong ngực không vùng vẫy nữa khiến Trịnh Ân càng vui vẻ, liền hôn “chụt choẹt” trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nhóc con của ông, bảo bối nhỏ, cháu nội tiểu Long. Ôi, thật đáng yêu quá mà…
Tiểu Bạch bĩu môi nhỏ một cái, đôi mắt to xanh thẫm trong suốt ứa đầy nước mắt, vừa phẫn nộ, vừa ủy khuất, lại còn cái dáng vẻ không dám phản kháng nữa chứ, quả thật rất đáng yêu!
Đoàn Tử ôm cổ Tô Linh Phong nhìn thấy lại có vẻ hả hê, dù sao kẻ bị lão già râu quai nón chích hai má cũng không phải là mình…
Tư Đồ Tiêu Sơn không dám nhìn nữa, nhìn nữa thì ông cũng muốn đoạt lấy thằng nhỏ này ôm trong ngực chà đạp một phen…
“E hèm!” Tư Đồ Tiêu Sơn cố gắng dời tầm mắt của mình khỏi người Tiểu Bạch, ho một tiếng, hỏi Tô Linh Phong: “Linh Phong, sao… sao bỗng nhiên con lại trở thành Kỵ sĩ rồng vậy? Con có thêm con Cự Long nhỏ này từ bao giờ?”
“Là lúc con đi dạo tại cửa hàng Ma Sủng ở Lê thành, phát hiện một quả trứng rồng, chủ tiệm nói đó là quả trứng chết, tuy vậy con lại cảm thấy có chút hơi thở của sinh mệnh ở trên trứng rồng nên liền mua lấy, về sau trứng nở ra, bên trong là một con rồng con ở trạng thái chết giả, con liền thử chút…” Tô Linh Phong giải thích ngắn gọn.
Ngoại trừ Mặc Vấn Trần vẫn bình tĩnh ngồi yên như trước thì những người khác đều hơi ngạc nhiên, chỉ như vậy thôi sao? Vậy cũng có thể có một con Cự Long à?

“Nàng… nàng có thể cảm giác được dấu hiệu sinh mệnh ở bên trong trứng rồng sao?” Lông mày Tá Dịch cau lại, nghi hoặc nhìn Tô Linh Phong, một quả “trứng rồng chết” ở trong của hàng Ma Sủng bày ra đã lâu, người khác cũng không phát hiện được dị thường nhưng nàng lại có thể cảm giác được hơi thở của sinh mệnh sao? Điều này…
“Có lẽ con rồng nhỏ này ngủ say quá lâu, không chịu được cô đơn nữa, mà ta lại hơi may mắn.” Tô Linh Phong bình tĩnh nói.
Mọi người: “…”
Đi dạo tùy tiện một của hàng Ma Sủng liền có thể kiếm được một con Cự Long, có thể nói nàng may mắn ư?
Mặc Vấn Trần nâng chèn trà lên, cúi đầu uống trà, che dấu ý cười trên môi.
“Vậy, Thương Ngô, có phải huynh đã sớm biết chuyện Tiểu Phong Phong ký khế ước với con rồng con này không?” Bỗng nhiên Nguyệt Quang xụ mặt hỏi Mặc Vấn Trần.
Lời nói của Nguyệt Quang… thành công khiến tầm mắt mọi người chuyển tới người Mặc Vấn Trần.
Mặc Vấn Trần để chén trà xuống, bình tĩnh nói: “Không, chỉ biết sớm hơn mọi người một chút thôi, huynh cũng biết tốc độ của ta… tương đối nhanh mà.”
Tô Linh Phong âm thầm bĩu môi, tên này nói dối mà mặt không đỏ thở không gấp, thật giỏi! Từ lúc hắn ngoài ý muốn thấy được Tiểu Bạch, Tô Linh Phong đã biết chắc tên này sớm biết rõ sự tồn tại của Tiểu Bạch rồi.
“Thật sao?” Giọng điệu Nguyệt Quang rõ ràng là không tin.
Tư Đồ Tiêu Sơn, Tá Dịch và Trịnh Ân cũng nhìn chằm chằm Mặc Vấn Trần, dùng ánh mắt biểu thị hoài nghi, đặc biệt là Tá Dịch mím môi, nhìn chằm chằm sắc mặt Mặc Vấn Trần, không buông tha bất kỳ biểu lộ nào của hắn.
Mặc Vấn Trần mặt không đổi sắc như trước, chỉ gật đầu “Đúng vậy đó.”
“Ôi ôi ôi ~ ~ ~ Tiểu Phong Phong, nàng nhất định phải đối xử công bằng với chúng ta đó, không thể chỉ chia sẻ bí mật cùng tên Thương Ngô khẩu Phật tâm xà này, nếu không chúng ta sẽ rất đau lòng đó~ ~ ~”

Tô Linh Phong: “…”
“Cậu lui xuống đi, đừng đùa giỡn ở chỗ này!” Tư Đồ Tiêu Sơn sầm mặt nói.
“Hứ! Lão già thối, ông quản được ta sao!”
“Được rồi, hai người này, đã qua nhiều năm như vậy rồi còn cãi nhau!” Trịnh Ân nói xen vào.
Lúc Trịnh Ân quay người lại nói chuyện thì Tiểu Bạch thừa lúc ông không chú ý bèn dùng sức vùng ra khỏi ngực ông, “xoạt” một cái, chạy đến trước mặt Tô Linh Phong, ôm chặt lấy đùi của nàng, nước mắt lưng tròng, nói: “Chủ nhân, ta phải trở về không gian Ma Sủng, bên ngoài quá nguy hiểm!”
Tô Linh Phong cúi đầu nhìn thằng nhóc Tiểu Bạch tội nghiệp, nghĩ một lát rồi bèn gật đầu thu Tiểu Bạch vào không gian Ma Sủng.
Trịnh Ân mím môi nhìn Tô Linh Phong, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
“Không bao lâu nữa các chủng tộc trên Đại lục đều sẽ biết có một con Cự Long và một Kỵ sĩ rồng xuất hiện ở thành Lăng Vân, Linh Phong, con dự định làm gì?” Vẻ mặt Tư Đồ Tiêu Sơn nghiêm túc hẳn.
Những người khác cũng đều nhìn Tô Linh Phong.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.