Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 264: Rồng Rắm Thối!


Đọc truyện Ma Phi Khó Theo Đuổi – Chương 264: Rồng Rắm Thối!


Vào lúc Tiểu Bạch đang biến thân thì Mặc Vấn Trần đã đến nơi, hắn đưa tay ôm lấy Tô Linh Phong, hôn nhẹ lên trán nàng, mỉm cười nói: “Chúc mừng nàng, Tiểu thư Kỵ sĩ rồng trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất.”
“Có cái gì tốt mà chúc mừng chứ, ta đang nhức đầu đây này.” Tô Linh Phong cau mày, nói giống như phàn nàn.
“Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.” Mặc Vấn Trần vuốt tóc Tô Linh Phong, dịu dàng nói.
Lúc này, Tiểu Bạch đã từ con Ngân Long khổng lồ co lại thành phiên bản mini con rồng con nhỏ nhắn đầy thịt màu trắng, thoắt cái liền biến nhỏ khiến khoảng cách giữa nó và Tô Linh Phong kéo dài ra, lắc lư lắc lư, khó khăn bước đi trên tuyết thẳng tới chỗ Tô Linh Phong .
Hình tượng con rồng con của thằng nhóc này tương phản khá lớn với con Ngân Long khổng lồ vừa mới uy phong lẫm liệt bay lượn gào rú ở trên trời, khóe miệng Mặc Vấn Trần giương lên đầy ý cười, vẻ mặt thú vị đánh giá thân thể nho nhỏ của con rồng con.
Tô Linh Phong cũng thấy dáng vẻ bây giờ của Tiểu Bạch đáng yêu hơn nhiều so với con Ngân Long ngũ hành không hiểu biết vừa mới vui sướng càn quấy ở trên trời, nhưng mà bây giờ không phải là lúc thưởng thức dáng vẻ khôi hài của con rồng con này. Tô linh Phong quay đầu, liếc Mặc Vấn Trần một cái, Mặc Vấn Trần hiểu ý, thấp giọng niệm chú ngữ trong miệng, mang Tô Linh Phong và Tiểu Trùng đang ôm Dạ Vi Lương sau lưng trong nháy mắt đi đến trước mặt thân thể bé nhỏ của Tiểu Bạch.
“A, lại biến trở về rồi nhỉ, không soái nữa rồi!” Đoàn Tử tỏ vẻ đáng tiếc.
Tiểu Bạch không đi nữa, mặt rồng con nhíu lại, trừng Đoàn Tử: “Nói bậy! Long gia ta làm sao mà không soái chứ?! Muội là đồ không có mắt!”
“Hứ!” Đoàn Tử bĩu môi. Quả nhiên, lại biến trở về con rồng rắm thối đáng ghét kia rồi!
“Ôi! Ôi! Ôi! Thật đáng tiếc quá…” Hồn ma Kỵ sĩ rồng cũng bay qua, nghiêng đầu ngó ngó con rồng con, thở dài một tiếng, đáng tiếc về sau không có người, không, là không có U Linh nào làm bạn cùng hắn nữa, ai, “Phiêu Phiêu” thật cô đơn…

“Đáng tiếc cái gì hả?” Thằng nhỏ vẫn chưa thoát ra khỏi kích thích với Đoàn Tử, hiểu lầm ý tứ của Quỷ Mị, nhìn chằm chằm Quỷ Mị, quát: “Long gia ta rất soái, rất soái đó đó!”
Quỷ Mị: “…”
“Thật là ngu.” Mỹ thiếu niên ôm hồ ly nhỏ trong lòng, nhàn nhạt bình luận.
“Grao ~ ~ ~ Ngươi nói cái gì? Ngươi là đồ rắn thối đáng ghét, Long gia ta muốn đánh ngươi đánh ngươi!” Nhìn Tiểu Trùng, Tiểu Bạch vốn khó chịu cực kỳ nên bay nhào tới.
Tiểu Trùng sợ làm tiểu hồ ly đang mê man trong lòng bị thương, không chịu giao chiến trực tiếp với Tiểu Bạch, lắc mình một cái, trốn sau lưng Tô Linh Phong, dù sao nó cũng biết rõ, con rồng này có dã man bạo lực thế nào đi nữa cũng không dám diễu võ làm loạn với chủ nhân của mình.
Khóe miệng Tô Linh Phong giật giật, nghiêng qua liếc Mặc Vấn Trần, thật đúng là chủ nhân thế nào dưỡng ra thú thế ấy! Đầy bụng đen tối!
“Ngươi, ngươi! Ngươi đi ra đây!” Quả nhiên, Tiểu Bạch không dám làm loạn, vòng qua sau lưng Tô Linh Phong, muốn đưa vuốt ra tóm lấy Tiểu Trùng.
Tiểu Trùng xoay người một cái, lại vòng ra phía trước Tô Linh Phong, còn nghiêng đầu nghịch ngợm làm mặt quỷ: “Ngươi không bắt được ta đâu.”
“Đồ hèn nhát! Ngươi không được chạy!” Tiểu Bạch thở hồng hộc cũng đi vòng qua theo, Tiểu Trùng lại xẹt một cái núp vào sau lưng Tô Linh Phong.
Mặt Tô Linh Phong đen lại thò tay, nhấc thân thể nhỏ nhỏ mềm mềm của Tiểu Bạch lên, quát lớn: “Thành thật một chút! Đừng làm rộn!”
Mặc Vấn Trần cũng tỏ vẻ nghiêm túc nói Tiểu Trùng một câu: “Không được phép nghịch ngợm!”

“Thả ta xuống, thả ta xuống, ta muốn đánh nó, đánh nó!” Tiểu Bạch đạp đạp.
“Lại ồn ào thì liền cho ngươi bế quan!”
“Grao Grao ~ ~ ~ Đồ xấu xa, cô bắt nạt rồng ~ ~ ~” Nước mắt Tiểu Bạch còn tiện hơn nước uống, nói khóc liền khóc.
Mặc Vấn Trần cảm thấy buồn cười, Phong Nhi thu mua Ma Sủng thật đúng là con sau còn thú vị hơn con trước…
“Trả Vi Lương lại cho Phong Nhi đi, chúng ta phải đi rồi.” Mặc Vấn Trần nói với Tiểu Trùng
“Vâng…” Vẻ mặt Tiểu Trùng không tình nguyện đưa tiểu hồ ly Dạ Vi Lương cho Tô Linh Phong.
Mặc Vấn Trần triệu hồi Tiểu Trùng vào Không Gian Ma Sủng của mình.
Tô Linh Phong cũng ôm Vi Lương và thu cả Quỷ Mị vào Không Gian Ma Sủng, đang lúc muốn cùng thu Đoàn Tử và Tiểu Bạch vào, lông mày Mặc Vấn Trần bỗng nhíu lại một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tô Linh Phong: “Người quen đến, nàng… Bây giờ nàng có muốn gặp bọn họ không?”
“Người quen à?” Tô linh Phong nhíu mày, nàng đoán được người quen trong miệng Mặc Vấn Trần là ai, chỉ là… Đúng lúc này, hay muốn gặp sau?
“Ông ngoại của nàng, Lăng Vân thành chủ, còn có hiệu trưởng Trịnh Ân, Tá Dịch và Nguyệt Quang.” Mặc Vấn Trần hỏi ý kiến của Tô Linh Phong: “Nếu như nàng không muốn gặp bọn họ, ta có thể lập tức mang nàng rời khỏi nơi này.”

Tô linh Phong suy nghĩ một lát, vẫn nói: “Hay là đợi bọn họ chạy tới đi…”
Sự tồn tại của Tiểu Bạch vốn không thể nào giấu giếm nổi những người thân cận bên cạnh mình, những người đó đều là người thông minh, cho dù nàng không nói, căn cứ vào dấu vết ngày thường để lại cùng với việc đêm nay nàng cưỡi Cự Long xuất hiện, chắc bọn họ cũng đã đoán được.
Còn không bằng dứt khoát cứ ngả bài với bọn họ, đối với người tín nhiệm thì trốn trốn tránh tránh, che che đậy đậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến quan hệ hai bên.
Tá Dịch, Nguyệt Quang và Tư Đồ Tiêu Sơn cùng với Trịnh Ân đã nhanh chóng đuổi tới đỉnh núi tuyết, nơi bị Tiểu Bạch gây họa làm lộn xộn.
Tuy lúc trước cũng có suy đoán nhưng khi tận mắt thấy Tô Linh Phong dẫn theo một con rồng nhỏ đứng trước mặt bọn họ thì bốn người vẫn nhịn không được mà mở to hai mắt ra nhìn, vẻ mặt không thể tin!
Nguyệt Quang tìm lại được giọng nói của mình sớm nhất: “A a a ~ ~ Tiểu Phong Phong, không ngờ nàng còn là một Kỵ sỹ rồng nữa! Thật sự làm cho người ta bất ngờ quá, thật làm cho ta đây giật mình rồi, lúc trước nàng muốn “Nước hồ sinh mệnh” chế ra thuốc “Phục Hồn” chính vì nhóc con này đó hả?” Nguyệt Quang nói xong bèn chỉ con rồng con bị Tô Linh Phong nắm tay dẫn theo.
“Ngươi mới là nhóc con ấy! Hừ! Long gia ta là Cự Long! Cự Long đó!!” Tiểu Bạch giẫm chân nói.
“Câm miệng!” Tô Linh Phong đánh lên đầu rồng nhỏ của Tiểu Bạch, sau đó gật đầu với Nguyệt Quang: “Đúng vậy.”
“Ô Grao Grao~ ~ ~ chủ nhân xấu xa bắt nạt rồng…” Tiểu Bạch tiếp tục khóc.
Đoàn Tử khinh bỉ nó: “Quỷ mít ướt!”
Con rồng con lập tức thu lại tiếng nức nở.
“A a, trời ạ! Coi ta nhìn thấy gì này, một con rồng… một con rồng nhỏ như thế ư?” Trịnh Ân hưng phấn khua chân múa tay vui sướng.

“Ừ, thật là nhỏ.” Tá Dịch nói.
Tư Đồ Tiêu Sơn cũng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn sau lưng một cái, sau khi quay lại thì nghiêm túc nói với Mặc Vấn Trần: “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, cậu mang Tô Linh Phong đi trước đi!”
Từ không gian đường hầm đi ra, Mặc Vấn Trần, Tô Linh Phong và Tiểu Bạch đã về tới phòng ngủ của Tô Linh Phong trong phủ thành chủ.
Tư Linh Phong nhớ lại lời nói vừa rồi của Tư Đồ Tiêu Sơn thì nhướng mày, ông ngoại biết rõ Mặc Vấn Trần là một linh thuật sỹ Hệ Không Gian ư?
“Nhóc con, bình thường hình tượng này của cậu cũng không nên để lộ ra ngoài đó, hay là biến thành hình người đi.” Mặc Vấn Trần hơi khom người, mỉm cười với Tiểu Bạch bị Tô linh Phong ném trên mặt đất.
Tiểu Bạch cảm thấy dung mạo rồng của mình thật đẹp trai ngây ngất, lạnh lùng muốn chết! Không tình nguyện biến về hình người, nhưng nhìn thấy Đoàn Tử trên vai Tô Linh Phong cũng đang trợn to mắt, vẻ mặt chờ đợi nhìn nó, nó bèn suy nghĩ rồi gật đầu: “Được thôi, vậy để cho các ngừoi xem hình tượng biến hóa vô địch tuấn mỹ của Long gia ta đây!” Nói xong, trong miệng trầm thấp niệm chú ngữ biến hình của Long tộc.
“Phì!” Mặc Vấn Trần bật cười ra tiếng, một con rồng nhỏ thú vị.
Lúc Tiểu Bạch biến hình thành công.
Tô Linh Phong: “…”
Mặc Vấn Trần: “…”
Đoàn Tử: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.