Đọc truyện Ma Phi Khó Theo Đuổi – Chương 262: Cự Long Và Nữ Kỵ Sĩ Rồng Trên Bầu Trời Thành Lăng Vân
Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần và các ma sủng đều giương mắt nhìn Tiểu Bạch.
Chỉ thấy lúc này cơ thể vốn mềm nhỏ của Tiểu Bạch đã biến thành một quái vật khổng lồ cao vài chục mét! Toàn thân là vảy rồng ánh bạc lóng lánh, một đôi cánh to lớn giương thẳng lên bầu trời, đầu rồng cực lớn ngước lên, con Đại Long trừng một đôi mắt xanh thẫm, hướng lên trời gầm hết tiếng này tới tiếng khác:
“Grao —!”
“Grao —!!”
“Grao —!!!”
Chết tiệt! Còn không mau dừng lại à! Trong lòng Tô Linh Phong nhịn không được dựng thẳng ngón giữa! Lúc trước thằng nhóc này cam đoan như thế nào? Nó nói lúc biến thân tuyệt đối không kêu?! Cái rắm ấy! Hết tiếng rống này đến tiếng rống rung trời khác, nó cố tình gọi mọi người đến chiêm ngưỡng nó sao?
Nhưng mà… không thể tưởng tượng được sau khi con rồng con bé nhỏ Tiểu Bạch kia biến thân thì cái đầu lại lớn như vậy! Còn rất soái chứ…
Mặc Vấn Trần cũng bị màn trước mắt làm rung động mãnh liệt! Đàn ông ở thế giới này đều có một chấp nhất khó hiểu đối với Cự Long. Chứng kiến một con Cự long thực thụ ngửa mặt lên trời gầm rú ở trước mặt mình, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, Mặc Vấn Trần cũng không ngoại lệ, ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào con rồng khổng lồ phía trước, đáy mắt xuất hiện tia sáng nóng bỏng.
“Ôi! Ôi! Minh Thần ơi! Tại sao ta lại cảm thấy vừa rất vui vẻ vừa vô cùng khổ sở đây? Đúng là kì lạ, tại sao lại vậy chứ, đây là tại sao lại vậy…” Linh hồn Kỵ sĩ rồng vừa lau nước mắt vừa lẩm bẩm.
“A… Thật là cao…” Đoàn Tử trợn tròn mắt, sợ hãi than.
“Tại sao… ta … ta lại cảm thấy không thoải mái…” Dạ Vi Lương trốn ở trong lòng Tiểu trùng sợ đến phát run, tận mắt chứng kiến rõ ràng quá trình biến thân của một con Cự Long, nàng cũng rất kích động nhưng lại thật sự rất khó chịu!
“Đừng sợ đừng sợ, Vi Lương không sợ, có ta ở đây,” Tiểu Trùng không ngừng vuốt ve Dạ Vi Lương, trấn an tâm trạng của nàng.
Nó biết cảm giác không thoải mái của Dạ Vi Lương, hoàn toàn là do uy lực Cự Long tạo sức ép lên người nàng.
Trong các ma sủng tại đây, Đoàn Tử là Thú Luân Hồi còn cao cấp hơn so với thần thú. Tiểu Trùng là Ma Huyết Thành Mãng, Thần thú Ma tộc so với Thần Thú tộc người thì cao hơn rất nhiều, cũng chỉ có Dạ Vi lương là bích hồ- hiện là loài thú cấp thấp nhất trong nhóm, đương nhiên là không chịu nổi uy lực của Cự Long tác động vào.
Không riêng gì Dạ Vi Lương mà những ma thú hoang dại khác ở trên núi cũng đều phủ phục trên mặt đất, lạnh run, bị uy lực của Cự long ép khiến không thở nổi.
“Grao —”
Cùng với tiếng rống của Tiểu Bạch thì các nguyên tố chính trong Ngũ hành ở xung quanh ùa đến giống như định dựa sát vào nó, các phần tử, nguyên tố xung quanh càng lúc càng dày đặc, Tiểu Bạch ở bên trong bị đủ mọi ánh sáng màu sắc vây quanh, rực rỡ đẹp mắt!
Tô Linh Phong nhìn con Ngân Long khổng lồ phảng phất như bị vây quanh bởi cầu vồng, bất đắc dĩ lắc đầu thầm than, quả nhiên như Quỷ Mị nói, vừa rực rỡ vừa bựa!
“Đẹp quá…” Đoàn Tử tán thưởng.
Đến lúc này, bỗng nhiên cái đầu rồng lớn của Tiểu Bạch cúi xuống, con mắt rồng cực lớn nhìn về phía Tô Linh Phong, trong miệng bắt đầu trầm thấp ngâm xướng một chú ngữ dài dòng bằng ngôn ngữ loài rồng…
Trên trán Tô Linh phong bỗng sáng lên một đồ đằng khế ước phức tạp mà xinh đẹp, Tô Linh Phong bị một sức mạnh dẫn dắt, không thể nào khống chế cơ thể mà đi về phía con Ngân Long khổng lồ.
Mặc Vấn Trần cũng không vươn tay kéo Tô Linh Phong mà lại im lặng, nhìn bóng hình mảnh khảnh của nàng cách Cự long càng ngày càng gần.
Một luồng sáng bạc cực mạnh cực lớn bao phủ lấy Tô Linh Phong, cơ thể nàng bay vút lên cao, đáp xuống lưng Cự Long!
“Grao —”
Đôi cánh lớn của Ngân Long khổng lồ bắt đầu vỗ, cả núi chấn động. Tuyết đọng trên núi bị chấn động mà sụp đổ lăn xuống quay cuồng, Mặc Vấn Trần vội vàng ôm lấy Tiểu Trùng và Dạ Vi Lương từ mặt đất đột ngột bay lên dừng lại giữa không trung.
“Grao —’’
Ngân Long khổng lồ chở Tô linh Phong gầm rú, xông lên trời không!
Mặc Vấn Trần nhìn Tô Linh Phong đang ngồi trên lưng Cự Long, cơ thể của nàng so với cái thân hình cực lớn của Ngũ Hành Ngân Long thì đặc biệt nhỏ bé, thế nhưng trên người nàng lại phát ra một loại khí thế cường đại đẹp mắt, làm thoạt nhìn một người một rồng vô cùng cân đối!
“Ôi! Ôi! Ôi! Một Kỵ sĩ rồng! Một nữ Kỵ sĩ rồng! Một nữ kỵ sĩ rồng chỉ mới mười bốn tuổi! Ôi! Minh Thần ơi! Cái thế đạo này… Quá điên cuồng!!!” Trong lòng Quỷ Mị vừa hâm mộ vừa ghen ghét căm hận, lại có chút khổ sở, đồng bọn của hắn ở đâu? Đồng bọn trước đây của hắn ở nơi nào…
Lúc này, Dạ Vi Lương chẳng thể nào có tâm tình thưởng thức tư thế hiên ngang oai hùng của con rồng Tiểu Bạch và Tô Linh Phong, bây giờ đầu nàng ta choáng váng, ù tai, khó chịu vô cùng: “Ta chóng mặt quá, ta rất muốn ói…Hu…Hu”
“Đừng sợ đừng sợ, Vi Lương đừng sợ…” Tiểu Trùng hôn nhẹ lên tiểu hồ ly ở trong ngực, bỗng nhiên trong mắt lóe ra một vòng ánh sáng tím âm u, bao trùm lên cơ thể tiểu hồ ly Dạ Vi Lương, rất nhanh, Dạ Vi Lương hô hấp vững vàng ngủ đi…
Trên trán Tiểu Trùng mồ hôi đầm đìa …
“A~~A
bay lên rồi~, quá tuyệt! Bay đi ~ Bay đi ~ ~ ~” Đoàn Tử ôm cổ Tô Linh Phong bay lên trời không, hưng phấn thét chói tai.
Lúc này Tiểu Bạch cũng vô cùng kích động, vô cùng hưng phấn, kích động đến mức không biết nên mừng rỡ như thế nào cho phải, hưng phấn đến mức quên hết tất cả rồi!
Cho nên…
Nó chở Tô Linh Phong cưỡi gió bay đi mất về phía thành Lăng Vân!
“Grao — Grao —”
Tên này vừa rống vừa bay, rất nhanh đã đến bầu trời thành Lăng Vân, đôi cánh lớn quạt mạnh, vung cái đuôi thật dài, không biết có bao nhiêu đắc chí!
Toàn bộ người trong thành Lăng Vân đều bị đánh thức bởi tiếng rống rung trời của Tiểu Bạch.
Mọi người chẳng quan tâm mình có mặc y phục hay không, liền nhao nhao chạy ra, ngẩng đầu nhìn hướng lên bầu trời, sau đó đều sợ ngây người trước một cảnh tượng rung động không thể tưởng tượng nổi
“Ông trời ơi! Đó là cái gì vậy?! Ta có phải hoa mắt không?? Ta nhất định là hoa mắt rồi…”
“Cự Long ư??? Làm sao có thể … Ta nhất định là đang nằm mơ, mau lên! Ai đó mau nhéo ta một cái…”
“Ối, Chúa Sáng Thế ơi! Cự Long không phải đã biến mất suốt mấy ngàn năm rồi sao? Con Cự Long này là từ nơi nào đến vậy!!?
“Tại sao nó cứ bay xung quanh thành của chúng ta thế? Không phải là nó muốn công thành chứ? Ôi trời … Cứu mạng với…!”
“Trên lưng của nó hình như có người đấy! Một Kỵ sĩ rồng?”
“Ấy! Hình như là một cô bé đấy??”
“…”
Toàn bộ thành Lăng Vân sôi trào!
Ma thú ở phụ cận thành Lăng Vân đều nằm phủ phục dưới đất, thần phục dưới Long uy…
Từ lúc Tiểu Bạch vừa biến thân thì Tá Dịch, Nguyệt Quang, Tư Đồ Tiêu Sơn và Trịnh Ân…. các cao thủ cấp thánh ở thành Lăng Vân cũng đã bị đánh thức, đang định tiến đến bên ngoài Bắc Giao xem có chuyện gì xảy ra nhưng còn chưa ra khỏi thành đã nghe thấy từng đợt tiếng rồng ngâm trên không trung, đến lúc ngẩng đầu lên nhìn trời thì trên mặt bọn họ đều lộ vẻ khiếp sợ và ngưng trọng…