Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 20


Bạn đang đọc Ma Phi Khó Tán Tỉnh – Chương 20


Người nọ nhìn thoáng qua viên tròn tròn bị cắn thành quả nhỏ màu đỏ nằm trong tay Tô Linh Phong, lúng túng cười chê: “Đó là… Đồ ăn vặt của Tiểu trùng…”
Tô Linh Phong nghe thế, nguy hiểm hiếp mắt lại: “Vậy nên “Độc dược” ngươi cho ta ăn lúc trước cũng là cái thứ đồ chơi này?”
“Ừ thì… Thật ra ăn cái này nhiều cũng thành độc, người trở nên hưng phấn quá mức…”
Má! Tô Linh Phong nhảy dựng lên, đánh về phía đầu giường nơi người nọ đang đứng: “Dám đùa bà đây!” Thảo nào tối qua lúc hắn đút cho cô cái viên “Độc dược” kia thì con xà xấu xí lại kích động thế!
Người nọ tiếp dược cơ thể đang nhào tới đây của Tô Linh Phong, hài hước mỉm cười: “Hây dô, tiểu nha đầu không cần vội vã yêu đương nhớ nhung ta thế này đâu nha! Chờ ngươi lớn thêm vài tuổi, vóc người vừa mắt rồi thì có thể ta sẽ suy nghĩ lại một chút…”
Suy nghĩ cái bíp! Tô Linh Phong bóp cổ người nọ, tàn bạo nói: “Trả ta tiền bồi thường tổn thất tinh thần!”
“Khụ khụ… Cái đồ nha đầu hung dữ này, thả, bỏ tay ra… Tiền gì cơ?” Người nọ không thể bỏ bàn tay đang ôm thắt lưng Tô Linh Phong ra được, cố sức gỡ móng vuốt trên cổ.

Nha đầu này không phải người lớn, sao sức lực khỏe thế chứ!
“Haha!” Tô Linh Phong nới lỏng lực tay lại, sắc mặt vừa đen vừa thối vẫn hệt ban nãy: “Trong không gian giới chỉ còn bảo bối gì nữa?”
Người nọ sững sờ một hồi, sau đó kêu lên: “Thế mà ban ngày ban mặt đòi cướp của!”
“Bớt nói nhảm!” Thêm một câu nữa, cô không nhịn nổi bẻ gãy cổ của hắn mất!

“Rồi, tốt thôi… Ngươi buông tay ra trước được không?”
“Không buông!” Tô Linh Phong từ chối.

Này có làm lỡ việc hắn lấy đồ đạc ra đâu, buông tay rồi hắn giở trò xấu tính thì sao? Cô không thể tin hắn được!
“Được, được rồi…” Người nọ bất đắc dĩ, ngồi ngẫm nghĩ một lúc, tay xuất hiện thêm một quyển sách: “Ừ… Tặng cái này cho ngươi, chắc phù hợp để ngươi học bây giờ.”
Tô Linh Phong liếc mắt nhìn, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Nửa phần đầu quyển sách này là một bộ kỹ năng chiến đấu, nửa bộ sau là đấu khí khẩu quyết.

Trong đó dùng bút đỏ lý giải, là một ít tâm đắc lúc ta tu luyện.”
Kỹ năng chiến đấu trong sách chưa chắc so được với chiêu thức quái lạ của tiểu nha đầu này, song đấu khí khẩu quyết lại là phần tâm đắc của hắn, rất hữu dụng đối với cô, nhưng mà… Bây giờ tiểu nha đầu này đã quá dũng mạnh! Nếu học thêm đấu khí thì còn hơn thế gấp bội! Về sau làm sao để xây dựng quan hệ tốt cùng cô đây…
Tô Linh Phong thả cổ người kia ra, chẳng khách khí nào nhận sách.

Cô thuận tay lật vài trang, nhìn bên trong ruột sách có vài trang bị rỗng, quả nhiên trong đó có khá nhiều chữ nhỏ màu đỏ.

Ti Linh Phong nghi ngờ liếc mắt nhìn người nọ, thế mà hắn dám đen bí tịch tu luyện võ đạo đưa cho cô?
“Hiện tại ta không có thời gian hướng dẫn ngươi, chỉ cần cật lực tu luyện theo bí tịch, ta tin vào ngộ tính của ngươi.” Người nọ tủm tỉm cười nói.
Tu luyện theo kiểu vật lý và tu luyện linh thuật bất đồng.

Tu linh thuật nhất định phải có linh căn, mà linh căn là trời sinh.

Người không có linh căn, cố thế nào cũng không thể trở thành linh thuật sư, mà kỹ thuật võ nghệ, kiếm thuật cùng các loại đấu khí có thể dựa vào nỗ lực luyện tập để tiến lên.
Dĩ nhiên, tốc độ tăng trưởng là do tư chất của từng cá nhân, cái này tỉ luận thuận với ngộ tính.

Người có tư chất quá kém khéo nỗ lực cả đời cũng không lên được cấp thấp nhất của đấu khí.
Vậy nên, linh thuật sư so với võ giả, kiếm sĩ và các ngành nghề vật lý khác ít hơn nhiều.

Mặc dù họ là một phần thực lực được tôn trọng ở thế giới này nhưng dân chúng theo ngành võ đạo vẫn chiếm tỉ lệ lớn nhất.
“Trên người ngươi còn đồ gì tốt không?” Tô Linh Phong lại hỏi.
“… Ngươi tham ít thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.