Đọc truyện Ma Pháp Sư Thiên Tài – Chương 31: Âm mưu bắt đầu
“Gia gia, nàng ta thật sự là đấu khí cấp 1 sao? Sao con cảm thấy không giống.” Lâm Mộng Âm ở bên cạnh đại trưởng lão chỉ vào Lâm Huyền Băng trên đài.
Đừng nói Lâm Mộng Âm không tin, ngay cả ông ta cũng không tin. Nhưng mà lần kiểm tra một tháng trước đích thị là đấu khí cấp 1 không sai, rất nhiều đệ tử Lâm gia ở đây đều tận mắt nhìn thấy. Đại trưởng lão nhìn Lâm Huyền Băng trên lôi đài, ông ta cũng cảm thấy có chút hồ đồ.
“Phế vật chết tiệt, ngươi dám lừa ta.” Lâm Mộng Tuyết mới hôn mê tỉnh lại, ả ta từ trên mặt đất đứng lên. Bây giờ ả ta vẫn không tin bằng thực lực của mình mà lại thua một phế vật như Lâm Huyền Băng, ả ta không phục và muốn quyết đấu với Lâm Huyền Băng lần nữa.
“Mộng Tuyết, đi xuống, con thua rồi.” Đại trưởng lão lạnh giọng nói với Lâm Mộng Tuyết.
“Gia gia.” Lâm Mộng Tuyết nhìn về phía đại trưởng lão, không thể ngờ gia gia lại có thể nói chuyện lạnh lùng với ả ta như vậy. Ánh mắt của Lâm Mộng Tuyết nhìn Lâm Huyền Băng trở nên ác độc, tất cả đều là tại thứ phế vật này mà ra. Lâm Mộng Tuyết vừa định động thủ thì bị Lâm Thừa Tông gọi lại.
“Mộng Tuyết.” Lâm Thừa Tông lắc lắc đầu với Lâm Mộng Tuyết. Sau một thời gian tĩnh dưỡng thì vết thương ngoài da trên tay Lâm Thừa Tông đã khỏi, chỉ là gân mạch bị Lâm Huyền Băng phong bế không thể dùng lực. Lúc đầu hắn cũng định tham gia đợt tuyển chọn này để thay Lâm gia xuất chiến, nhưng bây giờ thì lực bất tòng tâm.
Lâm Mộng Tuyết quay lại nhìn Lâm Thừa Tông, ả ta nhớ lại biện pháp Lâm Thừa Tông từng nói – mượn dao giết người với Lâm Huyền Băng nên đành thôi. Ả ta nghĩ vậy cũng tốt, Lâm Huyền Băng đã vào danh sách những người được lựa chọn rồi, hừ, sống hay chết còn chưa biết được đâu.
“Trận này, Lâm Huyền Băng thắng.” Đại trưởng lão tuyên bố kết quả rồi đi tới bên Lâm Huyền Băng, bàn tay to vỗ vỗ đầu vai nàng, “Huyền Băng, không thể tưởng tượng được, một tháng không thấy mà ngươi đã tiến bộ nhanh chóng như vậy.”
Lâm Huyền Băng tuy rằng ngoài mặt mỉm cười nhìn đại trưởng lão, nhưng trong đáy mắt nàng đều là khí lạnh. Lão già này dám dùng hành động vỗ vai để đưa công lực thâm nhập vào cơ thể nàng, lão muốn xem xét nội lực của nàng đây mà. Hừ, vậy thì cho lão xem! Nàng ngưng tụ một vòng xoáy nhỏ ở đan điền, đón nhận sự thâm nhập của đại trưởng lão. Đầu tiên nàng đem nó cố định, sau đó từ từ dung nạp và cuối cùng là hòa tan nó vào đấu khí của nàng.
Đại trưởng lão phát hiện đấu khí mà ông ta dùng để thâm nhập vào Lâm Huyền Băng bị thứ gì đó trói buộc lại, sau đó từ từ cắn nuốt. Ông ta hốt hoảng giật mình liền rút tay khỏi vai Lâm Huyền Băng. Con nhóc này học loại võ công gì vậy? Làm sao có thể hòa tan đấu khí của người khác?
“Huyền Băng, ai dạy ngươi tu luyện trong một tháng này? Tốc độ tu luyện của ngươi quả thật kinh người.” Đại trưởng lão nói một câu với hàm ý sâu xa rồi nhìn Lâm Huyền Băng.
“Là do một ông lão thần bí dạy ta.” Ánh mắt Lâm Huyền Băng lướt qua một góc thì thấy Lâm Huyền Thiên, hóa ra hắn cũng ở đây.
“Ồ, ông lão thần bí nào vậy?” Đại trưởng lão vô cùng hiếu kì. Ông ta nghĩ không ra, nhân vật thần thánh nào có thể làm cho Lâm Huyền Băng từ một phế vật mà có thể đánh bại Lâm Mộng Tuyết như bây giờ. Nếu ông ta có được phương pháp tu luyện đó, vậy chẳng phải có thể làm bá chủ rồi hay sao?
“Không biết nữa, mỗi lần ta gặp ông ấy đều là trong mộng.” Lâm Huyền Băng đã biết thừa ý đồ của lão già này, nàng giả bộ tỏ ra vô tội. Nàng cảm thấy rất buồn cười, lão muốn tìm sư phụ ta hả? Nhưng mà chị đây là tự học thành tài! Nếu như lão nằm mơ giữa ban ngày, chắc cũng có thể gặp được đó.
“À, vậy sao.” Lâm Huyền Băng nói vậy mà đại trưởng lão cũng tin. Ông ta nghĩ ông già thần bí kia có thể truyền âm đi vào giấc mộng, công lực chắc chắn là rất siêu phàm. Aiz, tại sao Lâm Huyền Băng lại may mắn như thế? Đệ tử của ông ta thì chẳng ai được như vậy.
“Đại trưởng lão, ta còn có việc phải đi trước.” Lâm Huyền Băng thi lễ với đại trưởng lão một cái rồi giẫm chân lên dây thừng quanh lôi đài đáp xuống đất. Sau đó nàng chạy đến chỗ Lâm Huyền Thiên, ôm lấy tay phải của hắn.
“Đi thôi, Huyền Thiên ca ca, chúng ta đi chơi.” Lâm Huyền Băng không thèm nhìn mọi người xung quanh, trực tiếp kéo Lâm Huyền Thiên đi luôn.
“Phế vật này lại còn dám kéo tay Huyền Thiên ca ca.” Lâm Mộng Tuyết tức giận nhìn hai người bỏ đi.
“Hừ, dù sao nàng cũng chỉ còn vài ngày để vui chơi mà thôi, Mộng Tuyết, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu*.” Lâm Thừa Tông oán độc nhìn bóng lưng Lâm Huyền Băng. Nếu phế vật này không làm tay trái của hắn bị thương, thì sao hắn có thể bị thua bởi người áo đen kia. Hai tay hắn giờ đều bị thương rồi, sau này có thể biến thành một phế nhân, hỏi hắn làm sao nuốt trôi được mối hận. Lâm Huyền Băng, đại hội luận võ giữa các gia tộc lần này ngươi chết chắc rồi! Hắn phải liên hệ ngay với người của Tần gia, mời các anh em kết nghĩa ra mặt giúp hắn.
*Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu: không nhịn điều nhỏ sẽ hỏng việc lớn.
“Băng Nhi, chúc mừng ngươi, ta thấy ngươi đứng một bên chỉ xem mà không lên đài, ta nghĩ ngươi khinh thường không định tham gia lần tỉ thí này.” Lâm Huyền Thiên dắt tay Lâm Huyền Băng đi về phía trước, thong thả nói.
“Thế nào? Huyền Thiên ca ca không hy vọng ta tham gia lần tỉ thí này sao?” Lâm Huyền Băng nghiêng đầu nhìn Lâm Huyền Thiên.
“Không biết, luận võ thì khó tránh khỏi việc bị thương, mà võ học của ngươi còn thấp.” Lâm Huyền Thiên lấy tay sờ đầu Lâm Huyền Băng.
“Aiz, lời này ngươi nói là không đúng rồi, ta thừa nhận võ học của ta còn thấp, nhưng vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, ta chỉ dùng một quyền mà đã đánh Lâm Mộng Tuyết rớt xuống lôi đài.” Lâm Huyền Băng không khỏi đắc ý hất cằm.
“Ngươi đó, có chút thắng lợi nhỏ như vậy mà đã vội vui mừng, các đệ tử của các đại gia tộc trong Hiên Viên thành này cũng không phải dễ chọc.” Lâm Huyền Thiên vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Lâm Huyền Băng, “Ở Lâm gia, mọi người còn vì ngươi là đệ tử dòng chính tông mà không dám nặng tay. Nhưng bên ngoài thì khác, bọn họ sẽ không nhường ngươi, những cuộc luận võ hằng năm đều có người chết và bị thương.”
Lâm Huyền Thiên nắm tay Lâm Huyền Băng, chậm rãi phân tích tình huống hiện nay cho nàng nghe. Thật ra hắn hi vọng Lâm Huyền Băng chỉ đứng xem ở bên ngoài như vừa rồi, chứ không phải tự mình tham gia cuộc luận võ nguy hiểm này.