Ma Nữ Tái Thế

Chương 4: Dân quốc loli


Đọc truyện Ma Nữ Tái Thế – Chương 4: Dân quốc loli

Editor: thaovy07052004

Đăng: kimnguuhamanphacua

Người tới đúng là cha mẹ của Mục Vân Kiều, cha mẹ của Mục Vân Kiều tuy rằng tới tuổi trung niên rồi, nhưng khí chất đều cực tốt, Mục phụ nho nhã Mục mẫu dịu dàng, cũng khó trách có thể giáo dục ra được một Mục Vân Kiều ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghĩ dù yêu thương tiểu nữ nhi như thế nào, nên cần giáo dục vẫn phải giáo dục.

Hoàng Yêu thu hồi hứng thú trong mắt, học theo tính tình nguyên chủ mà mềm mại gọi một tiếng: “Ba ba, mụ mụ!”

Hai vợ chồng sửng sốt, Mục Vân Kiều vẫn luôn là gọi bọn họ cha mẹ, ba ba mụ mụ là cách xưng hô mới đang lưu hành ở hiện tại.

Nhìn ra nghi hoặc của hai vợ chồng, Hoàng Yêu khóe môi gợi lên, đôi mắt hơi hơi đỏ, nhìn nàng giờ phút này thần sắc có chút tái nhợt thân mang bệnh càng có vẻ đáng thương vô tội: “Ba ba mụ mụ, Du Dương ( nguyên văn là “réo rắt” nhưng mình không biết dịch sao cho đúng nghĩa nữa) nói con quá mức truyền thống không tiếp thu thời kỳ nữ nhân thời thượng mới, con nghĩ lại, con muốn thay đổi chính mình, các ngươi sẽ ủng hộ con đúng không?”


Nhìn nữ nhi như thế này, hai vợ chồng trong lòng đã sớm mềm nhũng, nghe thấy nữ nhi nói như vậy, sao không ủng hộ được chứ, nói đến cùng, lần này là Lục Thanh Việt thật quá đáng.

“Kiều Kiều, nam nhân tốt có rất nhiều, chúng ta hà tất gì đem ánh mắt đặt ở trên người Lục Thanh Việt? Lúc trước chúng ta cũng đi xem mắt rồi.” Mục phụ thở dài, nhìn nữ nhi áy náy nói.

“Ba ba mụ mụ, các ngươi yên tâm, thứ thuộc về con con sẽ lấy lại.” Hoàng Yêu đứng dậy, dưới sự trợ giúp của Mục mẫu mà dựa vào đầu giường, lời nói mang theo một tia tuyên thệ*

*tuyên thệ: là sự tuyên bố những lời thề theo cách thức trang trọng, trịnh trọng đọc lời thề nguyện. 

“Kiều Kiều trước dưỡng thân thể cho tốt, việc của Lục Thanh Việt chờ ngươi xuất viện chúng ta lại nói tiếp.” Mục mẫu từ ái sờ sờ mặt nữ nhi, quan tâm nói.

“Ân!”

Ở bệnh viện tu dưỡng một tuần, Hoàng Yêu yêu cầu mãi, Mục gia rốt cuộc cũng đem nàng về nhà tu dưỡng tiếp.

Mục gia là gia đình có học thức, tổ tiên trước kia là quan văn, Mục phụ hiện trong chính phủ làm công tác ở phương diện văn chức, gia cảnh còn tính không tồi, bất quá hiện tại là thời kỳ loạn lạc, chỉ có cầm trong tay báng* súng mới nói đến chuyện quyền lực được.

Chẳng trách Lục Thanh Việt muốn hối hôn, Mục gia trừ bỏ tức giận cũng không thể làm gì được.


Nhà chính của Mục gia là một chỗ tam tiến tứ hợp viện*, cổ hương cổ sắc rất có ý nhị, nhưng trước mắt đang lưu hành thời kỳ âu phục dương trạch**, cổ hương cổ sắc này làm người nhìn vào lại phê phán là truyền thống cũ xưa.

**dương trạch: Trong phong thủy học chia làm hai loại: âm trạch và dương trạch. Âm trạch là tìm hiểu của người chết, tức là mộ phần được xây dựng như thế nào, phương vị ra sao ảnh hưởng đến luồng sinh khí như thế nào?

Dương trạch là tìm hiểu sống ỏ phương diện nhà cửa phòng Ốc…

Xét về nguyên lý cơ bản thì âm trạch phong thủy và dương trạch phong thủy có nhiều điểm tương đồng. Nhưng ở khía cạnh mộ phần người chết và nhà ở người sông thì âm dương khác biệt, không giốíng nhau. Cho nên kỹ thuật ứng dụng của âm trạch khác nhau ở một số điểm.

Trung Quốc vốn là một dân tộc ổn định và xã hội Trung Quốc từ xưa vốn là sự tập hợp gia tộc, gia trang mà thành. Do đó họ đặc biệt chú trọng đến nơi ăn chôn ở và cả nơi chôn cất người chết. Cho nên âm trạch và dương trạch phong thủy đều được coi trọng và bảo tồn theo truyền thông. Sự hưng vượng hai lụn bại của một gia tộc hên quan rất lốn đến việc xây nhà và chôn cất.  

Phòng của Hoàng Yêu cũng là kiểu khuê các ở cổ đại, đơn độc ở một tòa tiểu viện, sân ngoài có trồng một ít hoa cỏ cùng cây thụ che nắng, nhìn đặc biệt có cảnh ý, nề hà hiện tại là niên đại đã thay mới, nữ tử không hề chú ý khép nép, mà là lớn mật ăn mặc thời thượng.


Rất nhiều nam nhân trẻ tuổi là lưu học sinh trở về đều cắt tóc, chải tóc lên vuốt ngược, ở nước ngoài đồ âu phục cũng xem là vật được coi trọng trong tầng lớp thượng lưu.

Cũng may, Mục gia tuy rằng có điểm truyền thống nhưng không cứng nhắc, trong nhà cũng không hoàn toàn là đồ vật thời kỳ cổ, còn có có Tây Dương hóa (cái này hình như là sự kết hợp giữa Tây và Dương), chẳng hạn như Mục Vân Kiều trong phòng kính Tây Dương.

Hoàng Yêu rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ dung mạo thân thể của chính mình, nữ nhân trong gương không thể được gọi là nữ nhân được, phải nói là nữ hài, làn da trắng nõn sạch sẽ, lông mi màu đen hơi hơi cao xinh đẹp, miệng nhỏ mũi cao, môi tinh tế hồng nhuận có vài phần tính trẻ con cùng sắc thái hồn nhiên, nhìn bộ dáng giống như mười lăm mười sáu tuổi.

Bất quá Mục Vân Kiều năm nay đã mười tám tuổi, chẳng qua bên ngoài có vẻ tuổi rất nhỏ.

“Ma nữ đại nhân, Mục Vân Kiều chính là tiêu chuẩn mặt tiểu loli, bất quá, Lục Thanh Việt mang về một người lớn lên diễm lệ lại có mùi vị nữ nhân, khó trách nàng thất bại trước người đó.” Thanh âm Nháo Nháo thích hợp vang lên.

Nếu so sánh với tiểu loli đáng yêu thanh thuần, nam nhân càng thích người có mùi vị nữ nhân nhiều một chút, rốt cuộc, tiểu loli Mục Vân Kiều này nhìn liền thấy không trưởng thành, nào có dáng vẻ thành thục mê người đâu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.