Ma Nữ Nghê Thường

Chương 19: Vài Năm


Đọc truyện Ma Nữ Nghê Thường – Chương 19: Vài Năm


Một giáp (60 năm) trong núi thì năm nào cũng lạnh.
Khi còn trẻ, thời gian rảnh rỗi thường đọc Tây Du ký, mấy cái lung tung khác đều đã quên rồi, ngoại trừ những đoạn phim kinh điển.

Duy chỉ riêng bộ này thì vẫn nhớ rất rõ, cực kỳ hâm mộ con khỉ kia vừa ra đời đã có thể tự do tung hoành vô cầu vô thúc (không bị trói buộc), trong lòng cũng vô cùng thích thú.

Thế nên trưởng thành rồi liền tự mình vác ba lô du sơn ngoại thủy, mong muốn đi du lịch khắp Đại Giang Nam Bắc bằng hai chân.

Dù là vậy, cho đến hôm nay mới thật sự lĩnh hội được vẻ đẹp nghệ thuật của phong cảnh nơi đây.
Kiếp này sống trong núi, sinh tại núi, lớn lên cũng là ở trong núi, thời gian sau theo sư phụ phiêu bạt định cư phần nhiều là trải qua ở trong núi.

Mặc dù thi thoảng sẽ xuống núi mua đồ gia dụng, vẫn không đến mức lạnh suốt cả năm, nhưng mà nhận thức về thời gian thì thực sự mờ nhạt rất nhiều, lâu dần chỉ còn để ý thời tiết khí hậu thay đổi như thế nào để chú ý thêm giảm quần áo và đồ dùng hằng này mà thôi.

Cho nên ba năm rồi lại ba năm, chỉ là một cái chớp mắt, thời gian vẫn cứ như thế mà trôi đi.

Loại nhất thành bất biến (đã hình thành thì sẽ không thay đổi) này, đối với người đã quen với cuộc sống phồn hoa không ổn định có thể sẽ chịu không nổi, nhưng với chính tôi mà nói thì cũng không quá chán ghét, ngược lại còn cảm thấy từng ngày chậm chạp đi qua, không có phiền muộn, không suy tới nghĩ lui, vân đạm phong khinh (nhẹ như gió mây), rất là thanh thản.

Không cô quạnh, bởi vì trong lòng bình yên, những người ở đây như thân như hữu (như bạn bè người thân), ngay tại bên mình.

Không tính những lúc kiêu căng cùng khó chịu, Luyện nhi kỳ thực là một người trời sinh yêu thích vui tươi náo nhiệt, nhưng phạm vi yêu thích náo nhiệt của nàng không giống với người bình thường.

Nàng thà rằng mỗi ngày tung hoành rừng núi cùng bầy thú đùa nghịch vui chơi, hoặc là kéo tôi lên đỉnh núi nô đùa, chứ không tình nguyện xuống núi nơi phố xá sầm uất đông người qua lại.

Hơn nữa hai chúng tôi dần dần trưởng thành, sư phụ cũng hạn chế dẫn bọn tôi xuống núi, nguyên văn lời nói là quá mức thu hút sự chú ý của người khác.

Đối với chuyện này tôi từ chối cho ý kiến.

Sự thật thì, một mình sư phụ đi ra ngoài cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của mọi người rồi.

Hiện tại tôi và Luyện nhi từng ngày cao lớn, thế mà sư phụ lại không chút nào già đi, vẫn là khuôn mặt kia, trái lại giơ tay nhấc chân phong thái càng toát lên khí phái bất phàm, còn kèm thêm mấy phần hào quang.


Tôi còn tưởng người có thuật giữ gìn nhan sắc, ngẫm lại thường ngày cũng không thấy người có hành động nào đặc biệt, đành phải lí giải là nhờ võ học tâm pháp, lung tung liên tưởng một phen.

Suy cho cùng tâm tư của sư phụ, có lẽ võ học là trên hết.

Ngoại trừ bế quan, tinh lực lớn nhất của người đều đặt vào việc đốc thúc bọn tôi, đặc biệt là trình độ võ công của Luyện nhi.

Có lúc sẽ cảm thấy, người thôi thúc như thế, dường như là lo lắng thời gian trôi qua nhanh quá, không chú ý sẽ bỏ lỡ.

Suy nghĩ linh tinh này bất kể là ai tôi cũng không nói ra.

Nói là bất kể người nào, thực ra nơi này ngoại trừ tôi cùng sư phụ, trên dưới chỉ còn một người mà thôi – Luyện nhi vẫn không phụ sư phụ chờ mong, các loại võ công từ xưa đến nay nàng học một lần liền thông suốt, không kể đến tôi lực bất tòng tâm, ngay cả sư phụ cũng hơn một lần khen ngợi tố chất thế gian khó gặp của nàng, có thể gọi là khả ngộ nhi bất khả cầu (có thể gặp mà không thể cầu).

Nhưng mà, nàng luyện võ đều theo hứng thú mà thôi, có hứng thì luyện đến không ngừng nghỉ, không còn hứng thì mấy ngày không luyện cũng có, tóm lại hại sư phụ đau đầu không thôi.

Giống như ngày hôm đó.

Hôm đó cũng như mọi ngày, sáng sớm phải suy nghĩ ba bữa cơm hôm nay sẽ làm món gì.

Thẳng thắn mà nói trù nghệ của mình cũng không tính là phong phú gì mấy, nhất là khi không có đủ các loại hương liệu gia vị thì càng khoanh tay bó gối.

Thế mà mấy năm qua sư phụ và Luyện nhi ăn mỗi ngày cũng chưa bao giờ chê bai quá nửa câu, cái này an ủi lòng tôi rất nhiều, càng hao tốn tâm tư muốn làm tốt hơn.

Trong lúc đang chuẩn bị thì sư phụ từ phía sau đi tới với khuôn mặt bình tĩnh, hỏi:
– Tiêm nhi, con có nhìn thấy sư muội của con?
Thoáng nghiêng đầu, nương theo dư quang thì thấy tay sư phụ đang cầm một thanh kiếm gỗ màu đỏ tía.

Tuy nói là kiếm gỗ, nhưng là được làm từ loại gỗ tốt nhất hiện nay, âm thanh như kim loại, rắn chắc như sắc thép, nặng vô cùng.

Năm đó tôi cùng sư phụ phiêu bạt ngẫu nhiên nhặt được đồ tốt này, ban đầu tính cho tôi dùng luyện cổ tay, nhưng cuối cùng lại đến tay Luyện nhi, mới xem như là chân chính sử dụng tối ưu năng lực của nó.


Mà giờ khắc này thấy sư phụ cầm nó, sắc mặt không tốt, trong lòng sớm hiểu được chút chuyện, cung kính nói:
– Hôm nay trời vừa sáng nàng liền đi ra ngoài, đồ nhi chưa gặp qua.

Câu trả lời này không thỏa mãn được sư phụ, người trừng hai mắt, khiển trách:
– Được rồi, đừng giả bộ ngớ ngẩn, ta còn không hiểu con? Thường ngày quen che chở nàng, so với sư phụ ta đây còn muốn hơn mấy phần.

Trời vừa sáng nàng liền đi ra ngoài, đói bụng không phải sẽ quay lại tìm con à?
Gương chắn bị chọc thủng tại chỗ, tôi lúng túng sờ sờ mũi, cười hòa nói:
– Cũng không phải đồ nhi muốn bao che nàng.

Mấy ngày trước Luyện nhi luyện tập rất cực khổ rồi, chỉ là hữu trương hữu trì (có căng thì phải có lỏng), do đó con nghĩ hôm nay để nàng ra ngoài dạo một vòng cũng không có gì đáng trách.

Nếu như sư phụ có chuyện quan trọng, con đây đi tìm nàng trở về.

Nếu như không có gì quan trọng, bình thường nói tới câu này, sư phụ cũng thật sự không muốn tôi hành động.

Hôm nay xem ra là tìm Luyện nhi có việc, thế nên người cũng không cùng tôi phí lời, chỉ là vung tay nói:
– Cũng được.

Vậy con đi đi, đi nhanh về nhanh.

Hôm nay dặn dò nàng cho xong, ngày mai ta còn phải xuống núi có việc.

Thấy vậy, mình cũng không nhiều lời nữa, hướng sư phụ gật gật đầu, liền xoay người chạy ra cửa động.

Ra ngoài, không chút do dự một đường đi về phía tây, quen cửa quen nẻo tìm đến chỗ bầy sói bên trong khe núi.


Gần đây, Luyện nhi nếu ra ngoài, mười lần thì hết chín lần là ở nơi này.

Sau khi chúng tôi thân hơn, cũng từng khuyên nàng việc này.

Tôi nói với nàng, dẫu sao hiện tại ngươi là người, xét đến cùng đã không còn tính là một phần của tộc sói rồi.

Mỗi ngày thường mang đồ ăn tới cho bọn chúng như vậy, một thời gian dài chắc chắc sẽ làm giảm dã tính cùng bản tính săn mồi của chúng, ngươi tuy là có lòng tốt, nhưng cái này cùng với những người nuôi cẩu dưới chân núi có khác gì nhau đâu? Lúc nói lời này, đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cơn nổi nóng của nàng.

Quả nhiên nàng tức giận, nhưng qua hai ngày lại chạy tới thừa nhận tôi nói có đạo lý, từ nay về sau đã không còn mang con mồi cho chúng nữa, tình cờ mang theo cũng chỉ một ít, ưu tiên cho những con sói mẹ ốm yếu hoặc sói con còn non.

Như vậy tôi cũng không còn lý do gì để ngăn cản nàng, thi thoảng còn cùng nàng đi, cùng chăm sóc những con già yếu bệnh tật.

Cứ như thế qua một thời gian, bất tri bất giác bầy sói cũng đã quen thuộc, nghiễm nhiên coi tôi như một thành viên của chúng, trái lại cũng xem như hoàn thành tâm nguyện kéo tôi nhập bọn của Luyện nhi ngày xưa.

Hôm nay cũng giống vậy, thấy tôi phi thân tới, bầy sói đang nằm nghỉ ngơi trên bụi cỏ cũng nhắm mắt làm ngơ, không cho là gây rối, một bộ nhàn nhã để tôi muốn làm gì thì làm.

Có vài con nhỏ chưa được một tuổi, thấy tôi liền tranh nhau chen lấn tụ tập, dùng cái mũi ẩm ướt hướng vào bàn tay tôi làm nũng.

Khom nửa người, một bên bận bịu ứng phó bọn chúng, một bên nhìn lướt xung quanh, cao giọng gọi vài tiếng nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng quen thuộc kia, khó tránh khỏi cảm giác hơi buồn bực.

Lúc này, một con sói mẹ đi tới.

Tôi không giống như Luyện nhi có thể phân biệt mỗi một con sói khác nhau thế nào, nhưng duy độc con này thì tôi nhận ra, bởi vì chính mình đã từng hại chết con của nó.

Khi đó nó vẫn còn là một mẫu lang trẻ tuổi, hiện tại đã đứng tuổi, tuy rằng không giải thích được vì sao, nhưng tôi cảm thấy nó có địa vị tương đối cao trong bầy sói này.

Nó đang chậm rãi đi tới, dùng đuôi chạm vào chân tôi, sau đó xoay người, đi mấy bước, rồi dừng lại, quay đầu nhìn về hướng này.

Trong lòng ngạc nhiên, dù biết sói là loài động vật phi thường thông minh, nhưng ra hiệu rõ ràng như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp được.

Tôi hơi chần chừ, thấy sẽ không có vấn đề gì, liền nhẹ đẩy bọn sói con, thẳng lưng bước nhanh đi theo.

Nó ở phía trước chậm rãi bước đi, xem như là dẫn đường, dẫn tôi từng bước hướng về phía trong rừng.

Tôi ở phía sau không nhanh không chậm đi theo, ở chung với bầy sói được mấy tháng, cánh rừng này coi như là quen thuộc, do đó tôi không sợ lạc đường hay gặp phải thứ gì khác.


Thấy nó dẫn tôi hướng về phía sâu trong cánh rừng, xem phương hướng có vẻ như là khe núi mà thường ngày bọn chúng tới uống nước, tôi liền có chút nghi hoặc, nếu nó chỉ là muốn đi uống nước mà mình lại hiểu sai ý, thực sự là một chuyện cực kỳ buồn cười.

Cứ như thế một đường đi một đường lưỡng lự, rốt cuộc vẫn là theo chân nó đi đến chỗ cần đến.

Tôi không đoán sai mà, đây chính xác là khe suối trong nơi bầy sói thường lui tới uống nước nghỉ ngơi.

Mẫu lang tới đó thì không tiến lên nữa, chỉ nằm sấp một chỗ trên khối đá lười nhác nhìn tôi.

Tôi cũng nhìn nó, rồi nhìn sang khe núi nước như đang phun châu nhả ngọc.

Nước ở chỗ này không tính là quá sâu, chỗ nước cạn lại trong suốt có thể nhìn thấy đáy, nhưng cũng rộng rãi, nước chảy cũng nhanh, nhiều dòng chảy đan xen nhau dệt thành một tấm lưới nước chằng chịt, như con thoi đong đưa qua lại mà chảy.

Đứng ở phụ cận, cảm thấy không khí nơi đây trong lành mang theo chút hơi nước mát lạnh, làm cho lòng người thoải mái buông lỏng không ít.

Lúc này thực sự không hiểu, nó dẫn tôi đến đây làm gì? Chằng lẽ Luyện nhi giống như bọn chúng, chạy tới đây uống nước? Hay là tôi thật sự hiểu lầm? Nếu không thì…!Chưa kịp tìm manh mối để lý giải, bên kia truyền đến tiếng lội nước.

Theo bản năng quay đầu, hướng tới vị trí phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy được một bóng người chậm rãi lội nước mà đi, bước ra từ sau một khối đá.

Nàng lội chỗ nước cạn, nhưng là dòng chảy xiết, mực nước chỉ sâu ngang eo, tốc độ tương đối nhanh chạy vụt qua cơ thể kia tạo thành giọt nước bắn ra tứ phía, từng giọt óng ánh phát sáng dưới ánh nắng mặt trời.

Người là người quen, chỉ có điều…!
– Luyện nhi! Ngươi đang làm gì đó? Mau lội ra khỏi dòng nước đi, coi chừng trượt chân!
Tôi lớn tiếng nói, biết là lo lắng vớ vẩn nhưng vẫn lo, lại chỉ có thể đứng ở nơi đó, đi qua không được, không đi cũng không được; nhìn nàng không được, mà không nhìn cũng không được.

Nghe tiếng của tôi, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt vui mừng, vận khí “rầm” một tiếng nhảy ra khỏi mặt nước, nhẹ nhàng ổn định đáp trên khối đá bên bờ, tiếp theo chân trần “lạch cạch” hướng bên này chạy tới.

Tôi càng luống cuống tay chân, chỉ có thể che mặt hướng nàng trách:
– Đừng lại đây! Ngươi…!ngươi mặc quần áo vào trước đã!
Một câu kêu dừng, hai tai nóng lên, không biết đứa nhỏ này không có việc gì lại nhảy vào trong nước làm cái gì, có lẽ là muốn nghịch nước, hoặc đơn giản là muốn tắm rửa, vô luận là thế nào đi nữa, hành động không có tính cảnh giác này thật sự khiến người ta…!Nàng làm sao có thể…!Thậm chí ra khỏi mặt nước rồi còn không thèm để ý, cứ như vậy mà…!Che mặt, cũng không biết nàng đối với tôi phản ứng ra sao, chỉ nghe được tiếng bước chân “lạch cạch” xa hơn một chút, đoán là đi tới chỗ để quần áo, tôi cũng không dám nhìn, chỉ nắm tai quay đầu sang chỗ khác, rồi lại phát hiện con sói kia còn đang nằm ở phía sau, đong đưa cái đuôi say sưa ngắm nhìn ngon lành.

Tôi tức giận cắt ngang nó, thấp giọng quát:
– Không cho phép ngươi nhìn!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.