Đọc truyện Ma Nữ Nghê Thường – Chương 11: Một Ngày
Đến khi tận mắt thấy con sói kia, tôi mới hiểu được vì sao Luyện nhi lại tức giận đến như vậy.
Đó là một con sói con ở bên dưới bóng cây, giờ khắc này đang rúc vào lòng sói mẹ, đau đớn rên rỉ đứt quãng, chân sau xiêu vẹo, ở chính giữa bị cắt đứt, chỗ vết thương máu chảy đầm đìa đến nỗi lờ mờ thấy rõ cả xương.
Kỳ thực cái bẫy chỉ là một loại cơ quan thiết kế vô cùng đơn giản, uy lực lúc mạnh lúc yếu, mấu chốt quyết định bởi trọng lượng con mồi.
Tôi không muốn liều lĩnh gặp mãnh thú, vì vậy bao giờ cũng dùng đá nham (đá cát) bố trí vừa thấp vừa sâu, để tránh được con thú lớn đồng thời có thể một lần bắt trọn con mồi nhỏ, ai ngờ lại săn nhầm sói con.
Trên thực tế, cho dù trúng nhầm sói con đi chăng nữa, theo lý cũng không nên thương nặng như vậy, có thể là sói mẹ nóng lòng cứu giúp, mù quáng làm một vài hành động, trái lại tổn thương con nó đến hai lần, mới có cục diện trước mắt này.
Nghĩ là nghĩ như vậy, cũng thật khó để mở miệng giải thích cái gì, lẽ nào không biết xấu hổ đem trách nhiệm đẩy cho thú vật hay sao?
Bầy sói thấy có người lạ bước vào địa bàn, sớm đã rối loạn một hồi, đều là Luyện nhi kéo tay tôi, ra dáng nỗ lực sắp xếp bọn chúng, vừa dẫn đường vừa không ngừng đuổi bọn thú hoang đang chực chờ tấn công, dẫn tôi tới bên mẹ con sói hoang tiếp nhận công việc.
Lúc này tôi kiểm tra thương thế của sói con, nàng ngồi xổm bên cạnh an ủi sói mẹ đang lo lắng sốt ruột, thỉnh thoảng nhìn tôi vài lần.
Mặc dù trên mặt biểu lộ vẻ không tin tưởng, trong con ngươi vẫn còn oán giận, nhưng phần nhiều là tha thiết chờ mong.
Tôi bị nàng nâng hàm liếc mắt quen rồi, hiện tại được đặt trong ánh mắt tràn đầy kỳ vọng này, có phần không thoải mái.
Ho nhẹ một tiếng rồi mới ngẩng đầu đối diện ánh mắt kia:
– Quả thật nó bị thương rất nặng…!
Lời còn chưa dứt đã thấy mắt mày ủ rũ, mũi nhíu lại, cả người căng thẳng, tôi vội vàng đưa tay ra hiệu ngừng lại:
– Ngươi trước hết ở yên đó, nghe xong đã! Thương thế xác thực nặng, nhưng vẫn còn trị được.
Tuy rằng mất nhiều thời gian, hơn nữa không chắc có thể trị khỏi hoàn toàn, có điều sau này chạy nhảy ngược xuôi thì không thành vấn đề.
Nói rõ một mạch, vốn dĩ tưởng rằng mấy chữ không thể chữa khỏi hoàn toàn chắc sẽ chọc nàng bất mãn, ai dè lại thấy nàng…!cười thật tươi.
– Tốt quá rồi.
Lời này không phải nói với tôi.
Nàng chăm chú nhìn sói con, đưa tay vuốt ve nó, trong mắt tràn đầy vui vẻ:
– Có thể sống nha, không phải chết nha!
Chưa từng gặp qua vẻ mặt dịu dàng như vậy, tôi trước tiên sững sờ, chờ lấy lại tinh thần mới cảm thấy câu nói này hình như không đúng lắm, bèn giải thích:
– Cho dù không điều trị, vết thương đó cũng sẽ không hại nó chết.
– Sẽ!
Nàng cũng không ngẩng đầu, vẫn vuốt ve sói con:
– Sống như vậy, ta nên lấy mạng nó.
Nửa canh giờ trôi qua, ở vùng lân cận tôi tìm được một ống trúc có kích thước thích hợp, bổ làm đôi, tỉ mỉ mài thành thanh nẹp, lại để nàng giữ chặt sói con, bản thân nghiến răng đẩy một cái, kéo nắn đoạn xương gãy về lại vị trí cũ, sau cùng cố định băng bó.
Toàn bộ quá trình nói ra thì đơn giản, thật sự lúc làm tôi đã ra một thân mồ hôi, trái lại nàng rất bình thường, lại còn gõ sói con hai lần làm như trừng phạt khi nó giãy dụa không chịu phối hợp.
Sói con bị chúng tôi lăn qua lăn lại một trận, vết thương tuy đã được xử lý ổn thỏa, nhưng càng ngày càng yếu ớt, núp trong lòng sói mẹ, cũng chẳng còn sức kêu gào.
Nàng ở bên cạnh trông chừng, mắt cũng không chớp nhìn nó, tôi không muốn hối thúc, chỉ ngồi một góc không xa nghỉ ngơi.
Nàng nhìn sói, tôi nhìn nàng, trong đầu thử đem câu nói trước đó của nàng liên hệ với hình ảnh trước mắt này.
Cho tới nay, đều là nhìn nàng, dõi theo nàng như vậy.
Có lẽ là vì chính tay mình ôm nàng trở về, sư phụ lại không phải người chuyên chăm sóc lo việc sinh hoạt này nọ, cho nên tôi luôn có một loại ý thức trách nhiệm đặc biệt đối với nàng.
Vốn tưởng rằng bản thân đã đủ cẩn thận, hiểu rõ nàng, một khắc đó mới nhận ra, thật ra chính mình vẫn chưa chân chính nhìn thấu đứa nhỏ này; giống như tôi không nghĩ tới nàng sẽ nói giết tôi, giống như tôi không nghĩ tới nàng sẽ nói giết sói con kia.
Đối với tôi còn có thể giải thích được là vì tình cảm chưa đủ sâu; nhưng đối với sói con này, nàng vì nó mà đỏ cả hốc mắt, vì nó mà tràn đầy chờ mong, nàng đối với nó nhu hòa cười khẽ, thế mà lúc nói sẽ lấy mạng nó, không ngờ lại thản nhiên, quyết tuyệt như vậy.
Thì ra, trước đây tôi lý giải nàng theo lang tính tự nhiên, hôm nay cảm thấy này có lẽ không phải lang tính gì cả, mà chính xác là bản tính của nàng.
Lang tính có thể trừ, mà bản tính thì…!
Vô thức lâm vào trầm tư thật sâu, đúng lúc này, bản thân bị âm thanh kêu gọi liên tục làm bừng tỉnh.
– Này, này, ngươi! Ngơ ra làm gì, đến đây!
Bên kia, thân thể bé nhỏ nằm bên cạnh sói con, tay vẫn đang vỗ về nó, mắt lại nhìn về phía tôi, sắc mặt hiện ra rất nhiều lo lắng:
– Tới xem chút, nó lạ lắm.
Tôi vội chạy qua vài bước, đỡ lấy sói con trong tay nàng, chỉ thấy đầu nó lệch, tai cụp lại, dáng vẻ yếu ớt hít khí thì nhiều mà thở ra không được bao nhiêu.
– Nó sao vậy? Không phải ngươi trị thương rồi sao?
Nàng nắm chặt nắm đấm, giọng điệu tuy là chất vấn, cũng đã không còn chứa cảm giác không tín nhiệm như trước, có lẽ lần trị liệu này làm cho nàng tin tưởng tôi.
Nhưng thực ra tôi không phải bác sĩ thú y, thầy thuốc cũng không tính, nhận biết một vài thảo dược là nhờ sinh ở gia đình trong núi, biết sơ cứu là vì đã từng đi du lịch bụi, hiện tại bị hỏi như vậy cũng có chút lo lắng.
Kiểm tra vết thương một lần nữa, xác nhận không xuất hiện sai lầm gì, lấy lại bình tĩnh nghiêm túc ngẫm nghĩ trong phạm vi kiến thức của mình, đoán ra hai khả năng.
– Có thể là quá đau.
Tôi thành thật trả lời:
– Một khả năng khác là vết thương bị nhiễm trùng.
Không biết từ nhiễm trùng có tồn tại trong thế giới này hay không, dù sao đi nữa nàng nghe cũng không hiểu, chỉ quan tâm cần phải làm gì.
Tôi có chút bó tay.
Nếu chỉ là đau đớn, sói con còn có thể chịu được; nếu là nhiễm trùng…!Tôi chỉ biết một vài thực vật giải nhiệt tầm thường mà thôi.
Được nhìn như vậy, thật sự không muốn làm nàng thất vọng.
Hay là nói với sư phụ? Người hành tẩu giang hồ, theo lý nên hiểu chút phương thức chữa thương…!Thế nhưng, không ổn.
Tôi và Luyện nhi đều không bị thương, lúc này lành lặn đi tìm sư phụ cũng không khả thi, lỡ may để sư phụ biết chúng tôi là vì cứu sói hoang, hậu quả thật không thể tưởng tượng…!
Đợi một chút, sư phụ.
Trong đầu chợt lóe, đột nhiên nhớ tới vài chuyện, kéo người bên cạnh hướng đường về mà chạy.
Nàng bất ngờ không kịp chuẩn bị, lảo đảo hai bước rồi mới thu hồi ánh mắt từ trên người sói con trở về.
– Sao vậy? – Nàng hỏi, nhìn tôi không hiểu, nhưng không rút tay về.
– Có nhớ mấy ngày trước sư phụ mang sách vở về không? – Tôi vừa chạy vừa giải thích cho nàng:
– Chính là những thứ dùng cho chúng ta học chữ.
Đối với chúng tôi, mặc dù sư phụ đều đặt tâm tư lên võ học, nhưng cảm thấy học trò không thể một chữ cũng không biết, vì vậy mỗi lần xuống núi đều phải mua hai quyển sách mang về làm tài liệu dạy học.
Phỏng chừng ở nông thôn sách vở xem như là vật hiếm, ngẫu nhiên mới tìm được một hai quyển, nội dung đủ loại không nói, kiểu chữ lại không đồng nhất.
Sư phụ không quan tâm nhiều, thấy liền mua để chúng tôi học khi rảnh rỗi.
Tôi đây còn tạm được, Luyện nhi học rất cực khổ, đối với chồng sách này vẫn rất oán hận.
– Làm gì?
Quả nhiên, thấy tôi bỗng nhiên nhắc tới sách vở kia, vẻ mặt nàng liền biểu lộ cảnh giác, bước chân cũng chậm lại rất nhiều.
Tôi quay đầu hướng nàng cười, trả lời:
– Ta nhớ ra trong đó có một cuốn sách y, bên trong hẳn là ghi chép phương thuốc trị thương.
Trở lại Hoàng Long động cũng đã gần hoàng hôn.
Hôm nay sư phụ vẫn bế quan không ra, vừa đúng tâm tư của chúng tôi.
Sau một hồi lục tung loạn xạ cũng tìm được quyển sách y mỏng manh.
Luyện nhi đầu tiên là đoạt lấy lật qua lật lại, rồi lập tức trả sách cho tôi, sau đó mắt không chớp chằm chằm nhìn tôi.
Nàng không nói lời nào, trong ánh mắt viết lên sự chờ mong.
Dưới cái nhìn chăm chú, tôi mở sách, cẩn thận xem vài dòng, không nhịn được nhíu mày.
Sách đúng là sách y, chỉ có điều câu viết lỗ mãng lộn xộn, bên trong ghi chép lung tung các loại phương thuốc dân gian.
Kỳ thực cũng tốt, bởi vì trong mớ hỗn tạp chỗ dễ thấy nhất có viết phương thức giảm đau trị thương, cách thức tiêu độc khử trùng, thậm chí còn vẽ lại hình dáng cùng công dụng của các loại thảo dược đông y.
Đáng tiếc là dùng thuật ngữ chuyên môn, thực sự tối nghĩa khó hiểu, hình vẽ chế tạo thuốc cũng hết sức qua loa, muốn làm theo gần như không có khả năng.
Trước mắt cũng chỉ có thể dựa vào những từ miêu tả tối nghĩa này để nhận biết hình dạng dược thảo như thế nào rồi nói sau.
Tôi cầm sách soi từng chữ một, dựa vào một chút kiến thức đáng thương của bản thân mà cố gắng phiên dịch từng câu, tư duy không ngừng lăn qua lăn lại từ Đông y sang Tây y, từ cổ văn (chữ cổ) sang phổ thông (tiếng Hán hiện đại), nhất thời chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung.
Xung quanh tối dần cho đến khi chữ viết trên sách cũng không đọc được, tôi đặt sách xuống, xoa nhẹ hai mắt đã mỏi nhừ, định đi đốt đèn.
Bỗng dưng phát hiện ở cuối lối đi, Luyện nhi đang mang chiếc đèn trong tay, cẩn thận từng li từng tí bước lại đây.
Còn tưởng bản thân đọc sách nhiều quá đâm ra hoa mắt, lại xoa xoa mắt, một màn này vẫn còn đó.
Thật sự kỳ lạ.
Trước kia khi trời tối, tôi đốt đèn, sư phụ đốt đèn, nhưng chưa hề thấy đứa nhỏ này đốt đèn.
Thứ nhất nàng từ trước đến nay hơi sợ lửa, thứ hai thị lực của nàng quả thực rất tốt, trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy đồ vật, hoàn toàn không cần ánh sáng.
Mà trước mắt rõ ràng nàng mang đèn tiến đến, còn đặt lên bàn, phát hiện tầm mắt của tôi, liền quay sang bĩu môi:
– Ngươi, nhanh, đọc sách!
Sau đó liền dán mắt vào ngọn đèn không buồn để ý tới người nữa.
Tôi cười, tính chọc nàng, lại cảm thấy không phải lúc, cũng sợ suy nghĩ trong đầu chạy mất, liền theo lời nàng tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Đợi cho đến khi thật vất vả lý giải từ ngữ trong sách theo suy nghĩ của bản thân, rồi lại dùng những lý giải này vẽ thành bức tranh trong đầu, liên hệ với những thực vật sống trong núi, thì đêm đã rất khuya.
Tôi ngẩng đầu thở phào, phát hiện nàng nằm dài bên cạnh bàn, lông mi thật dài trong bóng tối khẽ run, trông coi đèn vậy mà lại ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên cảm thấy, chỉ là một ngày này, dường như so với mấy năm qua, chúng tôi càng hiểu nhau hơn, cũng càng gần gũi hơn.
Có lẽ, tôi và nàng, đây mới chân chính là bắt đầu sống cùng nhau..