Đọc truyện Ma Nữ Đa Tình – Chương 62: Tận phá tây tạng tam bảo
Người thứ nhất mặt đỏ, râu rồng tua tủa quanh hàm, mày rộng mắt lồi, chiếc áo xanh thùng thình phất phới, vai khoác chiếc hồ lô đựng rượu to tướng, dáng vẻ rất tức cười. Người thứ hai tóc rối phủ mặt, tay cầm cây gậy sắt thật to ít nhất cũng trên hai trăm cân, chiếc đạo bào phủ kín thân thể cũng chẳng kém phần xúng xính lê thê, bộ dạng không thua phần quái dị so với người kia. Hai gã Bảo chủ vừa thấy hai người, lập tức mặt mày biến sắc. Hoa Sĩ Kiệt cùng hai người Quyên Quyên, Chí Bình lại hớn hở mừng thầm, vì hai người vừa xuất hiện, không ai khác, chính là Phong Trần Tuý Khách và Thiết Tâm đ*o nhân. Thiết Huyết Bảo chủ vòng tay nói:
– Đạo trưởng giá lâm từ khi nào, bản bảo chủ không biết nên không kịp nghênh tiếp, thật thất lễ.
Thiết Tâm đ*o nhân trái với vẻ vồn vã của y, lạnh lùng hất cằm hừ một tiếng:
– Rõ ràng ngươi thấy ta vừa đến, hỏi vớ vẩn cái gì thế?
Lưu Ân thấy thái độ lạnh lùng, không khỏi thấy bẽ mặt, nhưng sắc mặt vẫn cố giữ vẻ thản nhiên:
– Cuộc thoả hiệp giữa đạo trưởng và ba chúng tôi đêm qua, chắc đạo trưởng không khi nào nuốt lời chứ?
Thiết Tâm đ*o nhân sa sầm nét mặt:
– Chuyện hôm qua thuộc về hôm qua, bần đạo không muốn mục kích hành động ỷ đông hiếp yếu bất công tại lãnh địa Ngũ Hành Sơn này.
Đoạn Hồn Bảo chủ buông tiếng cười khinh miệt xen vào:
– Lưu huynh hà tất nhiều lời với bọn chúng làm gì. Với sức của bọn chúng chống nổi tam bảo ta sao?
Thiết Tâm đ*o nhân nhịp nhịp thanh gậy to tướng trên tay cười lớn:
– Ngọn gậy này đã lâu lão phu cũng chưa có dịp dùng tới, các ngươi kẻ nào muốn thử thì cứ xông lên.
Lưu Ân dùng thuật truyền âm nhập mật nói với Đoạn Hồn Bảo chủ:
– Ngô huynh chắc cũng nghe đồn thanh gậy trên tay lão Thiết Tâm đaọ nhân rất đỗi lạ lùng, bất cứ khí giới chi chạm phải đều bị hít cứng vào đó. Như vậy phi đao của chúng ta khó mà tác dụng được tới lão.
Đoạn Hồn Bảo chủ trầm ngâm chẳng đáp. Thiết Tâm đưa mắt nhìn Hoa Sĩ Kiệt một lúc rồi thấp giọng hỏi Phong Trần Tuý Khách:
– Tiền huynh nơi chùa bàn luận phải chăng chính là gã ấy?Khá lắm! Tư chất, khí độ đều hoàn mĩ, thật là kì tài hiếm có của võ lâm.
Phong Trần Tuý Khách cười nhẹ:
– Chính là hắn! Mong đạo huynh dạy dỗ thêm ít nhiều!
Lưu Ân thấy Thiết Tâm đ*o nhân bận trò chuyện với Phong Trần Tuý Khách, kiền huýt một hồi còi hiệu lệnh. Hơn trăm tên đội phi đao lập tức bày khai trận thế, từng đợt từng đợt ào ào lướt tới, phi đao tua tủa phóng ra. Thiết Tâm đ*o nhân thấy vậy vô cùng giận dữ, quay sang Lưu Ân trầm giọng nặng nề:
– Lưu Bảo chủ nếu chẳng nghe lời bần đạo, chớ trách sao bần đạo ra tay can thiệp!
Đoạn Hồn Bảo chủ cướp lời:
– Lão đạo sĩ thối, ra tay đi, coi ngươi tài chi phá nổi Phi đao trận của chúng ta!
Lưu Ân lại huýt còi thúc động liên hồi, trận thế phi đao càng lúc càng nhanh, phi đao vun vút như bầy ong lìa tổ. Lão tính thúc nhanh trận thế để kết liễu tính mạng đối phương trong khoảnh khắc. Ngờ đâu ánh kiếm trên tay Hoa Sĩ Kiệt sắc bén vô cùng, thân thủ mẫn tiệp, phi đao trận vừa chớp động, tay kiếm chàng vung lên như chớp. Bao nhiêu đao bay tới đều bị cắt thành hai ba mảnh lả tả bay văng ra. Thiết Tâm đ*o nhân há miệng hú lên một tiếng, ngọn gậy sắt trên tay quét một đường vung ra bốn hướng. Lạ lùng thay, bao nhiêu phi đao bay loạn giữa không khí đều bị hút dính lên thân gậy lão, tua tủa như lông nhím. Liền theo đó, lão đạo sĩ lại rung mạnh ngọn gậy trở ra, những lưỡi phi đao ghim ngược lại trên mình những phi đao thủ, khiến chúng thọ thương gào thét vang trời, rầm rập trốn chạy ra sau. Chỉ thoáng mắt, đoàn phi đao thủ đã hơn phân nửa vong mạng tại trận. Đoạn Hồn Bảo chủ sững sờ biến sắc, Lưu Ân cũng tái mắt kinh hồn. Thiết Tâm đ*o nhân lại rung rung cây gậy thách thức:
– Lưu Ân, còn bao nhiêu đồ tử đồ tôn của mi, hãy kéo hết ra đây, ta giết một lần cho thoả tay.
Lưu Ân nghiến răng ken két:
– Lão đạo khốn, hai mươi năm sau bản chủ thế nào cũng trở lại Ngũ Đài Sơn này tìm ngươi để thanh toán món nợ hôm nay.
Dứt lời, lão vẩy tay ra hiệu cho bọn thủ hạ rút lui. Đoạn bắn mình xuống chân núi rời xa trận cuộc. Nhưng chưa tới mười trượng xa, lão thấy trước mắt có bóng người lướt tới, một gã thiếu niên áo trắng chẹn mất lối đi, nhìn lại thì ra là Hoa Sĩ Kiệt, Lưu Ân rít lên:
– Ngươi lần này toàn mạng thoát khỏi nơi này là may lắm rồi. Còn muốn chặn ta lại làm gì?
Hoa Sĩ Kiệt cười sắc lạnh:
– Tại hạ muốn đỡ tốn công tới Tây Tạng tìm các ngươi. Món nợ máu của Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân bảy mươi năm trước, ta nên sẵn dịp thanh toán đi thôi.
Lưu Ân trầm giọng nói:
– Càng hay! Chẳng những ta sẽ giết mi tại đây, mà còn tới Trung Nguyên quật thây lão khốn Lang Sơn Quân lên đánh cho tan nát mới ưng lòng.
Hoa Sĩ Kiệt gầm lên:
– Dám nhục mạ cả người đã khuất. Ta có phân thây ngươi cũng không đủ đền tội.
Tuy ngoài miệng cứng cỏi, song Lưu Ân trong lòng không khỏi lo lắng. “công lực thằng nhãi này không tầm thường, nếu không sử dụng tuyệt chiêu thì khó mà khắc chế nổi gã”. Quyết tâm đả bại chàng trong một chiêu đầu tiên bất ngờ sấm sét, thừa lúc chàng chưa kịp chuẩn bị, lão ngầm vận công vào song quyền, quát lên một tiếng, quật mạnh ra. Quyền phong khúng khiếp như bão, cuốn không khí bốn phía, ập thẳng tới Hoa Sĩ Kiệt. Thiết Tâm đ*o nhân lo lắng gọi to:
– Tiểu tử, coi chừng Thiết Quyền Thần Công!
Hoa Sĩ Kiệt vội đề khí quát lên một tiếng, đưa tay tung ra một đòn Đông Hải Đồ Kinh đón lại… Cả hai bên đều dồn hết công lực bình sinh vào chưởng này, tiếng nổ của hai chưởng chạm nhau thật kinh hồn, Cả hai đều phải thối lui ba bước, Hoa Sĩ Kiệt thấy khí huyết trong cơ thể trợn trạo, vội nhắm mắt vận hơi điều khí, còn Lưu Ân nghe trong ngực như bị núi nặng ngàn cân đè lên, cuống họng tắc nghẽn, máu tươi đông lại , lúc sau mới hết. Sức lực tương đồng, đôi đấu thủ qua chiêu giao tay đều gờm tài, đứng im thủ thế. Hoa Sĩ Kiệt sau phút điều hoà nội khí liền rút kiếm ra lên tiếng:
– Mau rút binh khí, chúng ta định hơn thua bằng sắt thép !
Tuy tự hiểu kiếm thuật mình chẳng mấy cao minh, nhưng trước mặt bao nhiêu người, lão đâu thể chịu nhục, liến vớ lấy thanh kiếm trên tay gã thủ hạ đứng gần đó, lẳng lặng vung lên xỉa nhanh tới yếu huyệt Hoa Sĩ Kiệt.. Chàng thấy mũi kiếm tầm thường thì cười khinh thường, khẽ lay động độc kiếm hớt từ dưới lên theo thế Xạ Nguyệt, tiếp theo là chiêu Thố Tâm. Thanh kiếm trên tay Lưu Ân lập tức bị cắt ngọt xớt thành mấy đoạn. Lão rụng rời nhún bước tháo lui. Ngờ đâu, ngọn Thất Độc Thần Kiếm trên tay Hoa Sĩ Kiệt linh động vô cùng, bám theo sát sạt, , , Lưu Ân trong lúc bối rối ném phăng thanh kiếm gãy trở lại. Không hổ danh Thiết Quyền, trong lúc vội vàng, kình lựcvẫn đủ mạnh đẩy lùi thế liếm. Lão lúc ấy chỉ nghĩ tới làm sao thoát thân, không còn lòng dạ chiến đấu, nên ngọn quyền vừa tung ra , lão liền quay ngoắt người bỏ chạy. Hoa Sĩ Kiệt nhanh như mũi tên rời cung, lướt theo bén gót, miệng thét vang:
– Ngươi chạy đi đâu cho thoát! Nếm chỉ của ta!
Một ngọn Thiên Cơ Chỉ tuyệt học vô song của Thất Sát Thần Bà tủa ra , Lưu Ân hụ một tiếng, ngã chúi về phía trước. Với một cái lắc mình, chàng tiến tới sát cạnh lão, ánh thép vừa vung lên, chiếc đầu Lưu Ân đã lìa khỏi cổ lăn đi lông lốc. Bất thần, Hoa Sĩ Kiệt nghe sau lưng mình một đạo kình phong ập tới, chàng vội xoay người , vừa kịp thấy thế chưởng của Đoạn Hồn Bảo chủ tới nơi. Hoa Sĩ Kiệt cười nhạt:
– Lão quỷ này cũng muốn chết đây!
Thân hình chàng đồng thời tung lên hơn ba trượng, lẹ làng quất xuống một chưởng. Đoạn Hồn Bảo chủ cung tay áo, một luồng mưa bạc lấp ánh bay lên
– Lão già khốn kiếp, tới giờ còn dám dùng ám khí với ta?
Thanh độc kiếm cuốn như giao long đùa sóng, một màn kiếm khí bao khắp thân mình. Một loạt những âm thanh loẻng xoẻng chẳng dứt, bao nhiêu ám khí phóng tới đều rớt xuống đất. Đoạn Hồn Bảo chủ thấy Cửu Độc Phong Châm của mình chẳng đụng tới được đối phương, lòng không khỏi kinh hãi, vừa định giở tuyệt kĩ Đồ Long chưởng ra đối phó, chợt thất trước mắt ánh xanh lấp lánh, tiếng quát sang sảng như chuông đồng:
– Nắm xuống!
Sau tiếng thét cực kì thê thảm, Đoạn Hồn Bảo chủ cả đầu lẫn vai bị hớt phăng đi mất. Diệt xong hai Bảo chủ, Hoa Sĩ Kiệt quét mắt lại, thấy nhóm cao thủ Đoạn Hồn Bảo vẫn vây lấy Quyên Quyên và Hà Chí Bình chẳng thôi liền quát:
– Các ngươi nghe cho rõ đây:Ba bảo chủ của các ngươi hai chết, một bị thương, mối thù của Lang Sơn Quân coi như ta đã trả xong, những kẻ khác đều vô can, muốn sống thì mau ngừng tay đi ngay!
Quả nhiên lời chàng nói có hiệu lực, tất cả bọn cao thủ đồng loạt ngưng chiến. Chàng lại nói tiếp:
– Các ngươi vì lầm đường lạc lối theo hầu dưới trướng tam bảo, ta tha cho các ngươi toàn mạng một lần. Nếu không cải tà quy chánh bỏ thói hung hăng, ta sẽ chẳng dung tha ! Mau cút đi!
Cao thủ của Tam bảo Tây Tạng nghe xong như được lệnh ân xá của nhà vua, tung hò vang trời rồi mạnh ai nấy chạy mất hút. Hoa Sĩ Kiệt bước tới lão Bảo chủ Đệ nhất Bảo, vỗ nhẹ vào lưng gã hai phát, giải khai huyệt đạo cho đói phương… Chờ Đệ nhất Bảo chủ mở măt hẳn hoi, chàng mới chỉ vào hai cái xác cụt đầu của hai Bảo chủ Lưu, Ngô ghiêm giọng nói:
– Ta vì Lang Sơn Quân báo thù, giết chết hai gã Bảo chủ. Còn ngươi bị trọng thương, ta không muốn lấy mạng kẻ không thể chống cự. Nhưng mối thù của Lang Sơn Quân không thể không trả. Vậy ta tạm lấy hai mắt ngươi thay cho sinh mạng. Thế là may cho ngươi lắm rồi.
Đệ nhất Bảo chủ nghe nói biết khó van xin nổi, im lặng buông tiếng thở dài. Hoa Sĩ Kiệt thủ pháp cực nhanh, hai tay nhoáng động, tức thì hai tròng mắt của lão đã bị lôi ra ngoài, máu tươi chảy ướt cả mặt lão. Chàng nâng hai tròng mắt trong tay, thầm vái:” Vãn bối đã báo xong mối thù của người bị vây khỗn tới nỗi rơi xuống vực thẳm năm xưa. Vong hồn của lão tiền bối linh thiêng nơi chín suối có lẽ giờ này đã thoả nguyện. ” Thiết Tâm đ*o nhân chậm rãi bước tới bên chàng, vỗ nhẹ lên vai chàng khen ngợi:
– Hoa thiếu hiệp ân oán phân minh trọng nghĩa giữ tín, khiến bần đạo khâm phục vô cùng.
Hoa Sĩ Kiệt vòng tay khiêm tốn nói;
– Đạo trưởng quá lời rồi! Nếu không nhờ đạo trưởng hiển lộng thần công, phá tan phi đao trận thì tại hạ chắc gì đã báo thù nổi. Vãn bối xin có lời cảm tạ.
Thiết Tâm đ*o nhân ha hả cười to:
– Chút công lao nho nhỏ ấy, đáng chi hai chữ cảm tạ của thiếu hiệp. Bần đạo thật chẳng dám nhận.
Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Suốt ngày giao tranh, chắc hẳn thiếu hiệp đã mỏi mệt, mời tới tệ quán nghỉ chân chốc lát rồi hẵng đi.
Hoa Sĩ Kiệt cười nhẹ cảm kích:
– Không dám làm rộn tới chỗ tĩnh tu của tiền bối. Tại hạ có việc xin cáo từ ngay.
– Nếu thiếu hiệp có việc gấp rút, bần đạo chẳng dám lưu giữ thiếu hiệp. Nghe
Phong Trần Tuý Khách thuật lại, dường như thiếu hiệp định tới Trường Bạch Sơn ? Hoa Sĩ Kiệt gật đầu:
– Đúng vậy! Tại hạ cần tới Trường Bạch Sơn gấp để tìm lối vào Băng Quốc!
Thiết Tâm đ*o nhân sắc diện trầm tư. Lúc sau mới thốt lời:
– Mấy ngày trước đây bần đạo nghe giang hồ đồn đại rằng vô số nhân vật võ lâm Trung Nguyên, cao thủ chính tà các phái đều rầm rộ kéo tới Trượng Bạch Sơn, phải chăng không ngoà mục đích này?
Hoa Sĩ Kiệt đáp:
– Có lẽ họ đã lượm lặt được tin tức từ chiếc chìa khoá ngọc ở cửa Băng cung đã xuất hiện trên giang hồ. Vì thế mới đổ xô tới Trường Bạch Sơn để chiếm đoạt vật báu.
Phong Trần Tuý Khách vỗ bầu rượu cười ha hả:
– Nói như thế, Trường Bạch Sơn đã tụ họp tất cả anh hào võ lâm rồi. Một màn kịch hay sắp diễn ra. Lão mũi trâu Thiết Tâm, ta cùng tới đó coi chơi cho thoả mắt.
Thiết Tâm đ*o nhân nhíu mày đăm chiêu, rồi nghiêm nghị lắc đầu:
– Bần đạo mấy mươi năm nay làm bạn với vách núi Ngũ Đài Sơn, ngộ ra hai chữ “lợi” , “danh”. Giờ chẳng còn nhiệt khí tham gia vào cuộc tranh đoạt trên giang hồ nữa.
Phong Trần Tuý Khách xua tay cười:
– Ối dà, ối dà, lão lỗ mũi trâu định thuyết giảng đạo lí cho ta nghe chăng, ta chẳng nghe đây. Nếu không đi thì cứ tự tiện về, chúng tôi kiếu thôi.
Thiết Tâm đ*o nhân không khỏi bật cười. Chợt ông đưa mắt nhìn Hoa Sĩ Kiệt , nghiêm nghị trở lại nói:
– Bần đạo cũng có biết qua về tướng số. Hoa Thiếu Hiệp cốt cách thông tuệ, sau này nhất định sẽ là một đoá hoa kì diệu của võ lâm, tiếc thay sắc khí kém tươi, giữa ấn đình lại ẩn hắc khí, tuy nhiên…
Hoa Sĩ Kiệt nói:
– Đa tạ lòng ưu ái của đạo trưởng, phải chăng vãn bối có hoạ sát thân sao?
Giọng nói của Thiết Tâm đoạ nhân càng thêm trịnh trọng:
– Gặp tai ương đều có quý nhân phù trợ, chuyển dữ hoá lành. Tính mạng vững vàng vô hiểm. Bần đạo xin đọc tám chữ, thiếu hiệp ghi khắc trong lòng, tất có thể tránh được phần nào tai hoạ.
– Tám chữ thế nào xin đạo trưởng nói rõ?
– Cuồn cuộn sông đen, lòng xanh cay thần.
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói, đoán mãi không ra là sao, đành nói :
– Lời chỉ dạy vàng ngọc, vãn bối xin khắc ghi trong lòng, nhưng nghĩa lí cao sâu, mong đạo trưởng giải thích rõ hơn!
Thiết Tâm đ*o trưởng cười:
– Thiên cơ bất khả lộ. Sau này gặp chuyện, thiếu hiệp khắc hiểu.
Hoa Sĩ Kiệt không hỏi gì thêm nữa. Thấy ánh tà dương lúc ấy đã chếch ngang, chàng vòng tay nói;
– Thời gian không còn sớm nữa, vãn bối xin cáo biệt:
Thiết Tâm đ*o nhân nói:
– Thiếu hiệp chờ thêm một lát, bần đạo còn có việc muốn nhờ cậy.
Hoa Sĩ Kiệt đáp:
– Đạo trưởng cứ nói. Vãn bối nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.
Thiết Tâm đ*o trưởng thoáng ngần ngừ:
– Chuyện này thật ra có chút riêng tư, chỉ ngặt bần đạo lúc nãy thấy thiếu hiệp đối với kí thác của người tận tâm vô cùng, khiến bần đạo nhớ lại một chuyện đã qua…
Thiết Tâm đ*o nhân bỏ ngang câu nói bằng một tiếng thở dài. Hoa Sĩ Kiệt liền nói:
– Đạo trưởng còn có việc chưa mãn ý xin cứ nói….
– Hai mươi năm trước bần đạo rời khỏi Băng Hồn Sơn không một lời từ biệt, cũng chưa một lần quay lại chốn xưa, mang theo chuyện canh cánh bên lòng, tới nay vẫn chưa yên dạ.
Hoa Sĩ Kiệt thốt lên một câu kinh ngạc:
– Đạo trưởng chính là phu quân của Băng Hồn Tiên Cơ?
Thiết Tâm đ*o nhân xua tay:
– Thiếu hiệp tạm thời không cần biết tới chuyện đó. Chuyến đi lần này thiếu hiệp tất gặp nhiều cường địch…
Phong Trần Tuý Khách cười:
– Lão lỗ mũi trâu này thật lẩn thẩn. Có gì cứ nói ra, lại còn vòng vo cái gì? Ai mà chẳng biết muốn vào Băng Quốc tất nhiên phải chạm trán cao thủ võ lâm rồi…
Quyên Quyên nãy giờ lặng lẽ theo dõi mọi người, chụp ngay cơ hội thuyết phục;
– Chắc đạo trưởng muốn giúp Kiệt ca một tay?
Thiết Tâm đ*o nhân nói:
– Cũng có thể nói thế cũng không sai!
Ông lấy thanh thiết trượng nâng trên tay, đưa tới chỗ Hoa Sĩ Kiệt nói:
– Thanh thiết này theo ta không biết bao lâu. Uy lực của nó so với Thất Độc Thần Kiếm chưa chắc thua kém. Thiếu hiệp hãy cầm cây trượng này làm vật tuỳ thân tiến vào Băng quốc…
Hoa Sĩ Kiệt ngỡ ngàng vô cùng, đáp rằng:
– Đây là bảo trượng phòng thân của đạo trưởng, vãn bối vô công, không dám nhận vật quý giá như thế…
Thiết Tâm đ*o nhân nói:
– Không phải! Lão phu tạm thời cho thiếu hiệp mượn dùng. Chờ khi thiếu hiệp rời khỏi Băng quốc thuận đường sang Băng Hồn Sơn thì trao lại cây trượng này cho Băng Hồn Tiên Cơ cho lão phu.
Hoa Sĩ Kiệt hiểu ý gật đầu:
– Việc này xin đạo trưởng yên tâm. Vãn bối nhất định trao tận tay bảo trượng này cho Băng Hồn Tiên Cơ.
Chàng cung kính đón lấy bảo trượng trên tay Thiết Tâm đ*o nhân. Hà Chí Bình hiếu kì liền đón lấy thanh trượng trên tay Hoa Sĩ Kiệt coi qua cho biết.
– Không hiểu đạo trưởng dùng chất thép gì mà cây trượng này lợi hại vậy. Chỉ khua một vòng mà phi đao đều vô hiệu cả.
Thiết Tâm đ*o nhân không để ý tới lời nói ấy, tiếp tục nói:
– Khi thiếu hiệp trao cây trượng này cho Băng Hồn Tiên Cơ, hãy nói lại với bà ấy ta rút lại lời hứa gả con gái cho Thù Thế Hận!
Hoa Sĩ Kiệt nghe xong trong lòng rúng động:
– Quả nhiên Hạ Oanh Oanh và Thù Thế Hận đã có hôn ước.
Thiết Tâm đ*o nhân thở dài:
– Khi xưa ta ngỡ tên phản đồ ấy có thể làm rạng rỡ Băng Hồn Sơn nên mới có ý gả tiểu nữ cho y, ngờ đâu y càng lúc càng có hành động thương luân bại lí khiên bần đạo thất vọng vô cùng, bởi thế mới có ý huỷ bỏ hôn ước…
– Vãn bối sẽ thưa lại với Băng Hồn Tiên Cơ mọi lời nói của đạo trưởng!
Thiết Tâm đ*o nhân đưa mắt nhìn chàng hồi lâu, rồi nói:
– Tiểu nữ năm nay tuổi vừa đôi tám, sắc diện xinh tươi mà võ công cũng khá cao. Nếu thiếu hiệp không chê, lão phu xin đem chung thân của nó phó thác vào tay thiếu hiệp. mong thiếu hiệp vì lão phu mà chăm sóc yêu thương!
Hoa Sĩ Kiệt sững sờ, chỉ nói được mấy câu:
– Điều đó, .. chuyện này…
Thiết Tâm đ*o nhân giận dữ:
– Sao?Ngươi không bằng lòng? Ngươi chê con gái ta không xứng với tiểu tử mi sao?
Hoa Sĩ Kiệt càng thêm bối rối, chưa biết phải nói sao cho phải. Đúng lúc ấy, trên ngọn cây gần đó vang lên một tiếng cười lạnh lẽo. Mọi người đều bất ngờ nhìn quanh, vừa thấy một luồng sáng bạc phi tới. “Phập”. Một tiếng khô khan vang lên. Thiết Tâm đ*o nhân đang lúc giận dữ, thần trí bất minh không tránh nổi thế kiếm từ sau phóng tới. Mọi người đang lúc lúng túng, thế kiếm lại nhanh dị thường không ai kịp ra tay ứng cứu cả. Hoa Sĩ Kiệt thét lên một tiếng, vung chưởng quật mạnh vào cội cây nọ. Cội cây ấy nguyên là một cội tùng cổ thụ, vậy mà bị chưởng lực quét tới gãy thành hai khúc. Một bóng người từ đám cành lá phóng ra, thủ pháp diệu tuyệt, đoạt lấy thanh trượng trên tay Hà Chí Bình. Hà Chí Bình không kịp đối phó, thoáng cái, cây gậy đã bị kẻ kia đoạt mất. Hoa Sĩ Kiệ cấp tốc rút Thất Độc Thần Kiếm, quét một chiêu. Lưỡi kiếm xé không khí phát ra tiếng vi vút. Quyên Quyên chợt hét:
– Kiệt ca, mau thu Thất Độc Kiếm.
Hoa Sĩ Kiệt như bừng tỉnh, nhớ ra rằng thanh trượng của Thiết Tâm đ*o nhân có thể hút dính bất kì vật kim loại nào. Thanh Thất Độc Kiếm không chừng cũng bị nó hút mất. Vì thế, thế kiếm chưa trọn, chàng đã vội thu kiếm. Kẻ kia lộn người một vòng trong không trung rồi đáp nhẹ trước mặt Hoa Sĩ Kiệt. Chàng vừa thấy y thì nghiến răng rít lên:
– Thì ra là ngươi!
– Ngươi ngạc nhiên lắm sao? Thù mỗ hôm nay quyết chẳng buông tha kẻ đã chiếm đoạt nương tử đâu!
Hoa Sĩ Kiệt dằn từng tiếng:
– Thù Thế Hận ngươi đừng ăn nói hàm hồ! Hoa Sĩ Kiệt ta có khi nào muốn tranh giành Oanh Oanh với ngươi. Vừa rồi Thiết Tâm đ*o nhân có giận dữ nói ngươi vài câu, phận làm đệ tử sao lại đang tâm giết thầy, hành động đó thật không thể chấp nhận!
– Lão ta là sư phụ ta mà nói chẳng giữ lời, còn xứng đáng là bậc trưởng thượng chăng? Ta có giết cũng đáng! Còn ngươi đừng ỷ y dựa vào cây kiếm rỉ ấy mà đòi uy hiếp ta. Bây giờ đã không giống trước kia nữa rồi. Gậy báu đã ở trong tay ta, bất kì cao thủ võ lâm nào gặp ta cũng đừng mong đả bại! Ha ha ha… Để ta nói cho ngươi hay một điều nữa. Từ lâu ta đã dò hỏi được nơi ẩn trú của lão Hạ Thiên Kiệt. Ta tới đây có tới mấy tháng, suốt ngày theo dõi hành hành động của lão chỉ mong chiếm lấy bảo trượng mà không được. Ai ngờ trời giúp ta, chẳng cần mưu chi cũng đoạt được bảo trượng, lại khiến các ngươi một ngày chết cả trong tay ta.
Hoa Sĩ Kiệt cười nhạt:
– Bảo kiếm tuy không thể sử dụng, nhưng chưởng thế của ta sức mạnh không suy suyển đâu. Ngươi đừng vội đắc ý.
Lời nói chưa dứt, một ngọn chưởng phong từ tay Hoa Sĩ Kiệt đã ấp tới ngực Thù Thế Hận. Thù Thế Hận thấy chưởng phong vô cùng uy mãnh chẳng dám coi thường, vội tung một gậy đón lại. Bùng! Bình!… Chưởng phong cùng bảp trượng va chạm không ngừng vang lên những âm thanh kỳ lạ, trong khoảnh khắc đôi bên đã giao đấu hơn chục chiêu. Hoa Sĩ Kiệt chưởng pháp trội hơn một bậc, nhưng chỉ dùng chưởng đối phó thiết trượng, giữ vững thế trận ngang ngửa cũng khá chật vật. Lại thêm hơn hai mươi hiệp nữa, Hoa Sĩ Kiệt chưởng lực mỗi lúc mỗi yếu dần đi, trong lòng rất lo lắng. Thù Thế Hận kiếm thuật được chân truyền của vợ chồng Băng Hồn Tiên Cơ, trên võ lâm có thể xếp hàng cao thủ, huống hồ hiện giờ y có bảo trượng trong tay, đấu với Hoa Sĩ Kiệt tay không nên chiếm phần tiện nghi hơn. Nhắm thế trận mà nói e rằng Hoa Sĩ Kiệt chẳng chống nổi mấy chục hiệp nữa. Thù Thế Hận nghĩ thế đắc ý cười :
– Hoa Sĩ Kiệt. Ngươi chuẩn bị chầu Diêm Vương đi! Chưa đầy mười chiêu nữa ta lấy mạng ngươi cho coi!
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói giận dữ, trong người như có thêm sức mạnh, hét to một tiếng, bắn người lên cao hơn ba trượng. Thân mình còn lơ lửng trên không trung, chàng ngoắt quay người lao xuống Thù Thế Hận , thế tựa chim ưng vồ gà con. Chiêu này xuất ra cực kì liều lĩnh. Quả nhiên, Thù Thế Hận nhảy lùi về sau một chút, gườm sẵn bảo trượng chỉ chờ Hoa Sĩ Kiết tới gần đất là phang một trượng cho vỡ đầu.