Đọc truyện Má Nó, Dương Đỉnh Phong! – Chương 44
Đỉnh Phong dời mắt khỏi Tiêu Mộc, đi thẳng về phía Bội Chi.
Bội Chi dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, vừa quay đầu lại, không biết bởi vì quá kích động hay sao mà hốc mắt lập tức đong đầy nước mắt.
Lúc Đỉnh Phong chuẩn bị giang tay ôm lấy Bội Chi thì Bội Chi đã nhanh chóng vọt về phía cô.
Một đấm ‘bốp’ thẳng vào đầu Đỉnh Phong, mở miệng cũng chẳng hề thục nữ, nói: “Đỉnh Phong, xem chị đây có đánh chết cậu hay không, năm năm trước chị cũng đã nói, nếu để chị gặp lại thì nhất định phải tẩn cậu một trận.”
Tay của cô đang đánh lên bả vai của Đỉnh Phong, càng ngày càng nhẹ.
Đỉnh Phong đứng im, để mặc cho cô ấy đánh.
Chú rể sững sờ, vội vàng ngăn Bội Chi lại: “Em yêu, em đang làm gì vậy, hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta, anh không muốn gây ra tai nạn chết người đâu.”
Đỉnh Phong cười nói với chú rể: “Anh là chồng của Bội Chi sao? Không có việc gì đâu, cứ để cho cô ấy đánh đi.”
Bội Chi nghe vậy thì duỗi tay ra, chuẩn bị đánh vào bả vai của Đỉnh Phong, thế nhưng giữa chừng lại giảm lực lại, vòng tay ôm lấy cô rồi nói: “Thật tốt quá, trông thấy cậu, rốt cuộc tớ cũng có thể thanh thản kết hôn được rồi, Đỉnh Phong, cậu đã trở về, thật tốt.”
Đỉnh Phong xoa xoa lưng Bội Chi, nói: “Bội Chi, tớ sẽ không đi nữa.”
Chú rể nhìn hai cô gái ôm nhau, ánh mắt mang theo sự cưng chiều và cảm thông.
“Đừng khóc, lát nữa chụp hình sẽ không đẹp đâu, đừng quên hôm nay cậu phải kết hôn với anh chàng đẹp trai này đấy.” Đỉnh Phong nháy mắt ra hiệu với chú rể, nghiêm túc nói.
Bội Chi lấy khăn tay lau nước mắt, gắt giọng: “Không đẹp thì không đẹp, nếu anh ấy ghét bỏ tớ, cùng lắm thì tớ không lấy chồng nữa.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của chú rể như xuất hiện vết nứt, anh ta bất đắc dĩ nói: “Em yêu, em là người đẹp nhất.”
Bội Chi nhẹ nhàng nhìn sang chú rể, bình tĩnh đáp: “Gọi em là nữ vương.”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười rôm rả.
Tính tình của chú rể cũng rất tốt, lại dụ dỗ Bội Chi: “Vâng vâng, nữ vương đại nhân, nữ vương đại nhân của chúng ta sắp sửa phải lên sân khấu tuyên thệ rồi.”
Bội Chi hừ hừ: “Được rồi, nếu Đỉnh Phong không đến đây thì em sẽ không thèm kết hôn với anh đâu.”
Vẻ mặt của chú rể dở khóc dở cười, ôm lấy Bội Chi, ra vẻ đang nghiêm túc giữ vợ.
Bội Chi cũng đã tìm được hạnh phúc.
Đỉnh Phong nghĩ, như vậy thật tốt.
…
Đỉnh Phong nhìn thấy cách đó không xa, Lý Gia Nhạc đang được Long Đào đỡ vào, cô bước lên nghênh đón.
Lý Gia Nhạc vừa nhìn thấy Đỉnh Phong thì trên mặt tràn ngập nụ cười: “Đỉnh Phong, cậu đã đến rồi.”
Đỉnh Phong cười nói: “Đương nhiên rồi, ba người chúng ta chính là tổ hợp tam giác vàng, sao có thể thiếu tớ được?”
Long Đào nhìn đồng hồ, nói với Đỉnh Phong và Lý Gia Nhạc: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta tìm chỗ ngồi thôi.”
Ba người ngồi ở vị trí mà Bội Chi đã sắp xếp.
Từ đầu đến cuối Đỉnh Phong cũng không hề quay sang nhìn Tiêu Mộc đang ở cách đó không xa.
Bởi vì cô biết rõ, có nhiều thứ không thể chạm vào, cô giống như là người bị rắn cắn, phải mất nhiều năm để xóa đi vết sẹo, bây giờ chỉ cần nhìn đến dây thừng cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Đột nhiên, MC nói: “Thật ngại quá, phù dâu có việc đột xuất, chưa tới ngay được, ở đây có ai đồng ý làm phú dâu không?”
Lúc này Đỉnh Phong đang nghe Lý Gia Nhạc kể năm năm qua cô ấy sống thế nào, thì lại nghe thấy Bội Chi hô to: “Đỉnh Phong, cậu đến làm phù dâu cho tớ.”
Đỉnh Phong giật bắn, trong lòng âm thầm mặc niệm vài giây cho chú rể.
Lấy một người phụ nữ cường hãn, chồng còn cầu gì hơn!
Nói thật thì cô cũng không muốn, nhưng Bội Chi đã lên tiếng, cô đành khoát tay với Lý Gia Nhạc, nói: “Chị đây phải tạm thời lên làm phù dâu rồi, nói thật thì tớ muốn nhìn cậu làm phù dâu hơn, từ trước tới giờ cậu là người đầu tiên làm phù dâu bụng bầu, rất vui đấy, đúng không?”
Lý Gia Nhạc nhe răng, nói: “Đỉnh Phong, những lúc thế này chỉ có cậu là thích hợp nhất.”
Đỉnh Phong cứng đờ, không nói gì, đi về phía trước.
Tiêu Mộc đã đứng ở bên chú rể, lúc đi ngang qua người anh, ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, cứ như đang đi qua chốn không người vậy.
Cô đứng bên cạnh Bội Chi, mỉm cười nói: “Cậu thật đúng là không chịu để cho tớ nhàn rỗi.”
Bội Chi bĩu môi nói: “Dù sao thì tớ kết hôn, tớ là lớn nhất.”
“Được rồi, cậu là nữ vương.” Đỉnh Phong bất đắc dĩ nói.
MC nói: “Hôm nay, đứng ở trên sân khấu là chú rể anh tuấn, cô dâu xinh đẹp, phù dâu phù rể cũng là bạn tốt của bọn họ, mọi người có lời gì muốn nói không?”
Đỉnh Phong nhận mic, cô mỉm cười nhìn mọi người đang ngồi bên dưới, nói: “Nói thế nào nhỉ, tôi và cô dâu đã quen nhau từ thời trung học, mặc dù xa cách vài năm nhưng tình bạn giữa chúng tôi vẫn không hề thay đổi, như mọi người đang thấy, bây giờ cô ấy thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi khiến cho người khác ghen tỵ. Nếu như bảo tôi chúc phúc cho bọn họ, tôi chỉ có thể nói, hãy luôn luôn hạnh phúc như vậy. Một câu cuối cùng, nữ vương Bội Chi, mình yêu cậu!”
Toàn thể khách mời đều bật cười thành tiếng.
Đỉnh Phong xoay người, đưa mic cho Tiêu Mộc, ánh mắt của cô chỉ khẽ lướt qua người anh.
Cô phát hiện bên má phải của anh có một vết sẹo không lớn không nhỏ.
Mắt phượng đen láy của Tiêu Mộc khẽ chớp, giọng nói của anh so với trước kia càng thêm trầm thấp, môi mỏng khẽ mở ra: “Tôi từng cho là mình sẽ kết hôn trước cô dâu, thế nhưng cuối cùng cô dâu của tôi lại đi mất, tất cả đều do tôi không biết quý trọng. Tôi chỉ muốn nói, nếu đã có được thì đừng nên buông tay. Em có nghe thấy không?”
MC bước lên tiếp lời, nói: “Phù dâu nói chuyện đã thú vị, mà lời nói của phù rể lại càng thêm sâu sắc, trông cô dâu chủ rể có vẻ như rất cảm động.”
Chủ rể nhận mic, nói với Bội Chi: “Giống như câu nói cuối cùng của Tiêu Mộc, nếu đã có được thì đừng buông tay. Nữ vương, anh sẽ không buông tay em.”
Bội Chi rõ ràng là cảm động muốn chết, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ai thèm quan tâm anh có buông tay hay không.”
Chú rể cười rộ lên, nói: “Bội Chi, anh yêu em.”
Bội Chi khịt mũi, trả lời: “Lão nương biết rồi, những lời này giữ lại để đến cuối rồi nói.”
Khách khứa bên dưới trêu ghẹo: “Cô dâu đỏ mặt kìa.”
Đỉnh Phong nhìn Bội Chi rúc vào lòng chú rể, cô đột nhiên nở nụ cười.
Nữ vương, cuối cùng cậu đã tìm được trung khuyển rồi.
Mà cô cũng nên bắt đầu suy tính cho mình thôi.
…
Sau khi Bội Chi và chú rể trao nhẫn xong, cô ấy cầm bó hoa tới trước mặt Đỉnh Phong, ra lệnh: “Hoa này đưa cho cậu, trong vòng ba năm nữa nếu còn chưa kết hôn thì đừng tới gặp chị và Lý Gia Nhạc nữa.” Đỉnh Phong cầm hoa, vẻ mặt dở khóc dở cười.
Bội Chi đột nhiên ghé sát vào tai cô, nói: “Lời Tiêu Mộc nói … cậu đã nghe chưa?”
Đỉnh Phong lắc đầu, giống như đang trả lời Bội Chi, cũng giống như đang nói với chính mình.
“Bội Chi, cậu cũng biết mà, tớ không làm được.”
Mắt hạnh của Bội Chi ánh lên một chút bi thương, cô nói: “Tớ không miễn cưỡng cậu, chỉ là tớ cảm thấy rất đáng tiếc, dù sao lúc trước hai người tốt như vậy.”
Đỉnh Phong cười nói: “Cô dâu, hôm nay là ngày vui của cô, chờ tôi đến náo động phòng đi!”
Bội Chi đỏ mặt: “Cậu…”
Đỉnh Phong ngạc nhiên nói: “Ôi, lần đầu tiên được thấy vẻ mặt xấu hổ của cậu đấy, thật quá kinh khủng rồi!”
Bội Chi siết chặt nắm đấm, uy hiếp nói: “Cậu muốn ăn đấm sao?”
Đỉnh Phong vội vàng khoát tay: “Nữ vương đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi.”
Bội Chi nói: “Tớ đi thay quần áo trước, lát nữa ra uống rượu với cậu, hôm nay không say không về.”
Đỉnh Phong đáp: “Xin được phụng bồi.”
Chủ rể rưng rưng nước mắt nghĩ: Chẳng lẽ đêm tân hôn của mình phải trải qua trong rượu sao? Không cần đâu.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên Đỉnh Phong nhìn thấy cha mẹ của Bội Chi.
Người đàn ông trung niên đang nghe điện thoại, vẻ mặt có chút sốt ruột, người phụ nữ xinh đẹp thì đang không ngừng gọi điện thoại, hỏi bao giờ thì đi shopping, lúc nào thì chơi mạt chược.
Cô thấy Bội Chi chỉ uống một ly rượu với bọn họ, sau đó hai người rời đi.
Cô vẫn luôn biết rõ gia đình của Bội Chi không hề huy hoàng như bên ngoài, giờ phút này cô đột nhiên hiểu được, bản thân mình thật sự rất hạnh phúc vì vẫn luôn có Dương Đán ở bên cạnh.
May mắn, nữ vương cũng đã có trung khuyển rồi.
Trong hôn lễ, cô còn trông thấy không ít người quen, trong đó đương nhiên cũng có mẹ của Tiêu Mộc.
Khoảnh khắc trông thấy mẹ của Tiêu Mộc, Đỉnh Phong cảm thấy rất kinh ngạc, năm năm, lại có thể làm cho một người phụ nữ trước kia vẫn luôn xinh đẹp như thiếu nữ hai mươi, bây giờ lại trở nên tiều tụy đến vậy, trên mặt đã phủ đầy nếp nhăn.
Mẹ của Tiêu Mộc hiển nhiên không nhận ra cô, bà cùng Bội Chi uống một ly rượu, lại chợt cảm khái một câu: “Thời gian trôi qua thật nhanh, các con cũng đã trưởng thành.” Sau đó ngồi im, không nói gì thêm nữa.
Cô không biết nguyên nhân nào khiến cho một người phụ nữ luôn vui tươi cởi mở lại trở nên như vậy.
Chẳng qua bây giờ, đã không còn liên quan gì đến cô nữa rồi.
…
Đến 8 giờ tối, Lý Gia Nhạc đã được Long Đào đưa về nhà, Bội Chi cũng đã uống say không còn biết trời trăng gì nữa, chú rể ở bên cạnh đỡ cô ấy, đau lòng nói: “Đừng uống nữa.”
Bội Chi đã say bí tỉ, không nghe theo anh, chỉ nói với Đỉnh Phong: “Đỉnh Phong … ợ … vài năm không gặp … tửu lượng của cậu … tăng …”
Đỉnh Phong khẽ nhấp nhẹ ly rượu vang, cười nói: “Bội Chi, tớ làm trong bộ tiêu thụ, tửu lượng đương nhiên phải tốt rồi.”
Bội Chi nổi giận: “Hôm nay tớ không bắt cậu uống gục, tớ sẽ không…”
Còn chưa nói xong thì đã nằm bẹp xuống, ngã vào trong ngực chú rể, say mèm.
Chú rể bất đắc dĩ ôm lấy Bội Chi, nói với Đỉnh Phong: “Đã trễ như vậy, trở về không an toàn, em chờ tôi đỡ cô ấy lên phòng rồi đưa em trở về.”
Đỉnh Phong lắc đầu: “Không sao đâu, nhà của em cũng gần đây, đêm nay là tân hôn của hai người, không được bỏ lỡ.”
Chủ rể bất đắc dĩ nhìn Bội Chi đang nằm trong ngực mình: “Nếu vậy thì tôi đưa cô ấy đi trước.”
Bội Chi từ từ nhắm mắt lại, vẫn không cam lòng mà vung tay: “Đỉnh Phong, tớ muốn quyết đấu một trận sống chết với cậu.”
Hai người dở khóc dở cười.
Đỉnh Phong cầm túi, đi ra khỏi khách sạn.
Cô cảm thấy tối nay không tệ lắm, tự dưng lại nổi hứng muốn đi bộ về nhà.
Sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cô lại chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp quen thuộc.
Anh nói: “Để anh đưa em về.”