Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Chương 32


Đọc truyện Má Nó, Dương Đỉnh Phong! – Chương 32

Đỉnh Phong đã tính toán đâu ra đấy, nhất định cô phải ghim lều của mình bên cạnh lều của Tiêu Mộc.

Đáng tiếc ——

Triệu Đồng nói với Tiêu Mộc: “Trời ạ, tớ không dựng lều được, Tiêu Mộc, cậu có thể giúp tớ một chút được không?”

Tiêu Mộc: “… Được.”

Tiêu Mộc vừa ghim lều cho Triệu Đồng xong thì Hứa Kha lại đột nhiên hét lên một tiếng.

Mọi người bu lại thì mới nhìn rõ, lúc Hứa Kha đang ghim lều thì ngón tay đập vào thanh sắt, miệng vết thương cũng không quá lớn nhưng chảy máu rất nhiều.

Một vài nam sinh xung phong dựng lều giúp Hứa Kha.

Hứa Kha lại mở to đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn Tiêu Mộc, nói: “Tiêu Mộc, cậu có thể giúp tớ một chút được không?”

Tiêu Mộc: “… Được.”

Đỉnh Phong nhìn Tiêu Mộc bận rộn, cô cũng đem mấy cái ý nghĩ muốn giúp Tiêu Mộc dựng lều ném ra sau đầu, cô xắn cổ tay áo, bắt đầu nghiên cứu cách dựng lều.

Qua mười phút, cô nhìn chiếc lều mình đã dựng thành công, chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời cười to.

Tiêu Mộc nhanh hơn cô vài phút, vẫn nhìn cô dựng lều.

Đỉnh Phong nhướng mày, hỏi: “Thế nào?”

Tiêu Mộc bình tĩnh trả lời: “Không tệ.”

Đỉnh Phong lập tức cười toe toét: “Haha.”

Tiêu Mộc tiếp tục bình tĩnh nói: “Nếu vậy thì em có thể giúp anh dựng lều được không?”

Đỉnh Phong: “???”

Tiêu Mộc xem như là hiểu ý cô, khẽ gật đầu.

Đỉnh Phong hai mắt đẫm lệ vừa dựng lều vừa nghĩ, em gái anh, chẳng lẽ trông cô mạnh mẽ như vậy sao? Bình thường không phải là nam sinh giúp nữ sinh sao? Sao đến lượt Tiêu Mộc lại nhờ cô giúp đỡ?

Tiêu Mộc nhìn vẻ mặt đau khổ của Đỉnh Phong, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.


Mấy ngày nay cũng không phát sinh tình huống gì đặc biệt, thức ăn đều do thầy Lưu dẫn mọi người đi tìm về.

Nếu hỏi Đỉnh Phong nơi này và thành phố, chỗ nào tốt hơn!

Đỉnh Phong nhất định sẽ nói cho bạn biết, ở đây tốt hơn.

Bởi vì những truyền thuyết ma quái nên hầu như nơi này không có ai đến nghỉ chân, vậy nên nước sông trong vắt, có thể sánh ngang với nước suối. Nấm rừng, gà rừng, còn cả những con cá to béo ở dưới nước, tẩm thêm gia vị mà mình mang theo rồi đem nướng lên, khỏi phải nói là hấp dẫn cỡ nào!

Quan hệ giữa Đỉnh Phong, Tiêu Mộc, Triệu Đồng và cả Hứa Kha cũng dần dần trở nên thân thiết hơn.

Chỉ là, hai người kia thường kiếm cớ để vây quanh Tiêu Mộc, khiến Đỉnh Phong tức đến nghiến răng.

Cách ngày kết thúc trại hè càng gần, có vài người chỉ ước gì được về sớm một chút, nhưng có những người lại đang hết sức rầu rĩ, ví như Đỉnh Phong.

Nguyên nhân không phải bởi vì điều gì khác, mà chính là cô đã đáp ứng với Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi là sẽ thổ lộ với Tiêu Mộc trong đợt trại hè này.

Bây giờ bên cạnh Tiêu Mộc luôn có hai cái đuôi, mỗi lần cô định thổ lộ, nếu không phải Triệu Đồng gọi anh đến trợ giúp thì cũng là Hứa Kha lại bị thương ở đâu đó, cần phải băng bó.

Mẹ nó, sao mấy người không bám thầy Lưu đi!

Thầy Lưu cũng lặng lẽ ấm ức trong lòng: Rõ ràng thằng nhóc này so với tôi năm xưa kém xa như vậy mà sao mấy cô nữ sinh này lại không nhìn thấy một vị soái ca đang đứng thù lù trước mặt bọn họ chứ?

Mấy người con trai tham gia trại hè khác cũng vô cùng căm hận Tiêu Mộc.

Khó khăn lắm mới tham gia trại hè lần đầu tiên, cũng bởi vì muốn làm quen với mấy người đẹp.

Giờ thì hay rồi, hiện tại người đẹp chỉ vây quanh cậu ta, bảo bọn họ phải ra tay thế nào đây?

Đỉnh Phong hỏi: “Tiêu Mộc, anh có phát hiện ánh mắt của đám nam sinh kia rất không bình thường hay không?”

Tiêu Mộc nhàn nhạt nhìn thoáng qua đám nam sinh.

Đỉnh Phong ghé sát vào tai Tiêu Mộc, nói: “Sắp tới anh phải chú ý cúc hoa đấy, em sợ rằng trinh tiết của anh khó có thể bảo vệ được rồi.”

Lúc đám nam sinh lén lút nghe thấy Đỉnh Phong nói những lời này thì cũng giống như Tiêu Mộc, dùng ánh mắt khó có thể tin để nhìn Đỉnh Phong.

Đỉnh Phong: “???”


Chẳng lẽ ngu ngốc cũng di truyền được sao?

Dù sao thì từ hôm đó về sau, cũng không còn nam sinh nào dùng ánh mắt căm hận để nhìn Tiêu Mộc nữa, mà hình như ngoại trừ Tiêu Mộc thì cũng chẳng có nam sinh nào dám nói chuyện cùng với Đỉnh Phong nữa rồi.

Ngày cuối cùng của trại hè.

Lúc Đỉnh Phong thức dậy thì phát hiện hình như mình đã bị muộn, thầy Lưu đã dẫn mọi người vào rừng tìm thức ăn để tối nay tổ chức bữa tiệc chúc mừng rồi.

Nếu đã vậy thì ngủ thêm chút nữa thôi.

“Hứa Kha . . . như vậy có sao không?”

“Không sao đâu, cậu đừng lo.”

Hai giọng nữ từ ngoài lều truyền đến, Đỉnh Phong lập tức ngồi dậy, buồn bực nói, không phải lúc này Hứa Kha và Triệu Đồng đáng ra cũng nên đi theo đoàn rồi sao?

Xuyên qua khe hở của lều, Đỉnh Phong nhìn thấy hai người đang lén lén lút lút.

“Hứa Kha, hay là thôi đi, làm vậy không ổn đâu.” Triệu Đồng khuyên nhủ.

Hứa Kha mở to đôi mắt trong veo xinh đẹp, trả lời: “Bày đặt, vừa rồi là ai còn đồng ý với tớ, bây giờ lại nói không làm, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Triệu Đồng lo lắng nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Hứa Kha, chúng ta bỏ thuốc xổ vào thức ăn của Đỉnh Phong như vậy rất thất đức.”

Hứa Kha nhíu mày nói: “Nhưng cậu đừng quên, ngày hôm qua hai chúng ta trước sau thổ lộ đều bị Tiêu Mộc từ chối vì lý do đã có người trong lòng đấy.”

Triệu Đồng hỏi: “Ý cậu là, người trong lòng Tiêu Mộc là Đỉnh Phong?”

Hứa Kha hừ lạnh, nói: “Không chắc lắm, nhưng nhìn ánh mắt cô ta thì cũng biết cô ta thích Tiêu Mộc rồi, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra được.”

Triệu Đồng gật gật đầu.

“Nhưng mà Hứa Kha, cậu có đem theo thuốc xổ không?”

Hứa Kha trả lời: “May mà lúc trước tớ bị táo bón, mẹ tớ bảo tớ phải đem theo.”

Triệu Đồng gật đầu như đã hiểu rõ.


Hứa Kha có chút tức giận nói: “Dáng vẻ cô ta xấu xí như vậy, nhìn thế nào thì hai người chúng ta cũng đẹp hơn, thật không biết Tiêu Mộc mắt mù hay sao, hình như cậu ấy cũng nhận ra được là Đỉnh Phong thích mình, vậy mà cũng không tỏ vẻ khó chịu gì, đâu như đêm qua, chúng ta vừa bắt chuyện một chút là cậu ấy lại tỏ vẻ không kiên nhẫn rồi.”

Triệu Đồng nghĩ lại cũng có chút tức giận: “Quả thực dáng dấp của Đỉnh Phong không đẹp lắm, tạm thời chưa nói đến tớ, nhưng Hứa Kha cậu cũng là một người rất được yêu thích trong trường học, vậy mà Tiêu Mộc lại không biết tốt xấu.”

Hứa Kha siết chặt nắm đấm: “Đừng nói nữa, càng nói càng tức, ngày mai trại hè kết thúc rồi, nói thế nào cũng không thể nuốt trôi cục tức này. Xung quanh đây không có toilet, cơm nước xong, lúc cô ta tiêu chảy thì nhất định sẽ đi rất xa, đến lúc đó, ban đêm thường có cú mèo xuất hiện, cô ta tuyệt đối sẽ bị dọa thảm.”

Triệu Đồng tán thành, nói: “Được đấy, tớ sẽ giúp cậu một tay.”

Hai người nói xong thì lén la lén lút chạy tới nơi mà bình thường bọn họ hay để đồ ăn, lần trước thầy Lưu đã thống nhất là phải để một chỗ, vậy nên bây giờ mới gây ra mầm tai họa.

Đỉnh Phong ngồi trong lều, gắt gao cắn môi.

Thật không nhìn ra, hình tượng của Hứa Kha trước giờ vẫn luôn nhu nhược yếu ớt, đôi mắt trong veo khiến cho người ta yêu thích không thôi, vậy mà ——

Sau lưng lại là một người như vậy.

Đỉnh Phong thở phào nhẹ nhõm, cũng coi như mình ở hiền gặp lành.

Sau khi Triệu Đồng và Hứa Kha làm xong chuyện này thì cũng lập tức chạy đi đâu mất.

Đỉnh Phong đợi đến lúc bọn họ rời đi thì mới ra khỏi lều.

Tìm tới nơi mình để đồ ăn.

Đỉnh Phong thích ăn khoai tây chiên, vậy nên giả vờ bỏ mấy hộp khoai tây chiên ở đó, cuối cùng là một hộp khoai tây chiên ngày hôm qua đang ăn dở, vẫn còn lại một ít nhưng lại không nỡ bỏ đi, định giữ lại để tối ăn.

Hiện giờ khoai tây chiên vẫn còn ở nguyên tại chỗ, Đỉnh Phong mở hộp ra, phát hiện trên nắp hộp có một ít bột trắng li ti, nếu là bình thường, với bản tính lơ đễnh của cô thì nhất định sẽ không hề phát hiện ra có điều gì khác thường mà sẽ giải quyết hết toàn bộ số khoai tây chiên này.

Cô tự hỏi phải làm cách nào để có thể đảo ngược ván cờ, chơi khăm Triệu Đồng và Hứa Kha một vố.

Đỉnh Phong nhớ ra, hình như Hứa Kha và Triệu Đồng cũng đem theo khoai tây chiên.

Lúc mọi người trở lại thì Đỉnh Phong đã nhóm lửa xong rồi.

Hứa Kha vẫn giống như bình thường, mắt to trong veo xinh đẹp nhìn Đỉnh Phong, nói: “Đỉnh Phong, cậu đã đi đâu vậy?”

Đỉnh Phong cười, đáp: “Sáng nay mình dậy muộn, thật ngại quá.”

Hứa Kha cười dịu dàng, nói: “Không sao đâu, không sao đâu, cậu xem, tớ đã hái rất nhiều nấm mà cậu thích ăn đấy.”

Đỉnh Phong mím môi, lễ phép trả lời: “Thật đúng là nên cám ơn cậu.”

Hứa Kha cười ngọt ngào: “Không cần cám ơn, chúng ta là bạn bè mà.”


Đỉnh Phong suýt chút nữa thì muốn nhào lên, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Hứa Kha, nhưng rốt cuộc cô vẫn nhịn được, chỉ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Kha rồi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong, dường như cũng đã phát giác ra được điều gì, cất giọng lạnh nhạt, hỏi: “Tâm trạng không tốt sao?”

Đỉnh Phong lắc đầu: “Không có.”

Tiêu Mộc cũng không hỏi thêm nữa, vì anh biết cho dù có hỏi thì Đỉnh Phong cũng sẽ không trả lời mình.

Buổi tối, đống lửa sáng rực, trên lửa còn có vài xâu nấm rừng, gà rừng và mấy con cá béo, tất cả mọi người vây lại một chỗ, rôm rả nói về cuộc sống mấy ngày qua vui vẻ thế nào.

Đỉnh Phong lấy khoai tây chiên của mình ra rồi bắt đầu ăn.

Hứa Kha và Triệu Đồng liếc mắt nhìn nhau nhưng cũng không nói gì.

Hứa Kha lấy hộp khoai tây chiên từ trong balo của mình ra, cũng chia cho Triệu Đồng rồi bắt đầu ăn.

Trong lúc ăn còn ân cần hỏi Đỉnh Phong: “Cậu có muốn nếm thử vị này hay không?”

Đỉnh Phong ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: “Không cần đâu, mình cũng có rồi.”

Hai người vốn nghĩ Đỉnh Phong rất nhanh rồi sẽ bị đau bụng thôi, nhưng không ngờ, đợi hết một tiếng đồng hồ cũng không thấy Đỉnh Phong có dấu hiệu gì.

Chưa được một tiếng, Đỉnh Phong còn chưa đau bụng, thế nhưng Hứa Kha và Triệu Đồng lại đau bụng quằn quại.

Hai người nói với thầy Lưu một tiếng rồi cùng nhau chạy đến toilet nằm cách đó rất xa.

Cả hai kết bạn với mùi hôi.

Hứa Kha nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất định là Đỉnh Phong.”

Triệu Đồng nói: “Thật là, trộm gà không thành mà lại còn mất một nắm thóc.”

Đôi mắt trong veo của Hứa Kha khẽ giật giật, nói với Triệu Đồng: “Lát nữa quay về, cậu và mình hãy nói thế này, chúng ta không thể ăn phải thuốc xổ công cốc như thế được.”

Triệu Đồng vểnh tai: “Nói thế nào?”

“Tiêu Mộc, anh đi đâu thế?” Đỉnh Phong nhìn Tiêu Mộc đột nhiên đứng dậy, cũng không biết là đi đâu, cô lên tiếng hỏi.

Tiêu Mộc đáp lại một câu: “Đi toilet.”

Đỉnh Phong lúng túng nói: “Vậy anh mau đi đi, sùy sùy.”

Tiêu Mộc: “…”

Một lát sau, Hứa Kha và Triệu Đồng dìu nhau trở về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.