Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Chương 3: Khẩu vị của thầy có cần phải nặng như vậy hay không?


Đọc truyện Má Nó, Dương Đỉnh Phong! – Chương 3: Khẩu vị của thầy có cần phải nặng như vậy hay không?

Sau giờ tự học, Đỉnh Phong định đi tìm Diêu Bội Chi, người đồng mệnh tương
liên với mình, nhưng cô lại trông thấy một bóng dáng đang lén lút đứng
ngoài cửa lớp, trên khuôn mặt tròn trịa lại lập tức xuất hiện sự sầu
não, cô đẩy bả vai của Lý Gia Nhạc, bực mình nói: “Long Đào lại đến nữa
kìa.”

Lý Gia Nhạc vừa nhìn thấy lại vui vẻ bật cười: “Tìm cậu đấy.”

Đỉnh Phong lắc đầu: “Bây giờ tớ trông thấy anh ta thì sẽ cảm thấy buồn nôn.”

Lý Gia Nhạc chỉ chỉ vào trán Đỉnh Phong, lại tiếp tục cười nói: “Tớ chưa
từng thấy người nào như cậu vậy, cho dù Long Đào không tốt, nhưng anh ta cũng có đầy đủ chân tay, cậu nói như vậy lỡ Long Đào nghe được thì trái tim nhỏ bé kia chắc sẽ tan vỡ mất.”

Đỉnh Phong trợn mắt nhìn Lý Gia Nhạc, mặt tròn lại càng tròn thêm, “Nếu cậu cảm thấy như vậy thì tớ tặng anh ta cho cậu đấy.”

Lý Gia Nhạc lắc đầu nói: “Loại mặt hàng cực phẩm như anh ta thì tớ đây
không có phúc mà hưởng đâu.” Nói xong cô còn cố tình bĩu môi, trong đôi
mắt hiện lên một tia gian xảo, “Đến rồi kìa, cậu tự cầu phúc đi.”

Đỉnh Phong nhướn mi, bày ra dáng vẻ nghiêm túc, nhìn về nam sinh đang chậm rãi đi về phía mình.

Nói thật ra, Long Đào không xấu, vóc dáng trung bình, cũng không đến mức
cực kỳ bi thảm, có lúc đứng nói chuyện với nữ sinh khác thì sẽ đỏ mặt,
nhưng cái loại người hay ngượng ngùng như thế này lại đứng trước mặt mọi người thổ lộ với cô, nếu như bình thường, người con gái nào gặp phải
tình huống như vậy đều sẽ cảm thấy vui vẻ trong lòng, nhưng biểu hiện
của Long Đào lại làm cho người ta cảm thấy phát điên.

Cô vĩnh
viễn sẽ không bao giờ quên được, Long Đào dùng ánh mắt thâm tình nhìn
chằm chằm vào mình, cầm bức thư tình đọc từng câu từng chữ: “Kể từ ngày
hôm đó, tôi gặp được cậu. . . . .khuôn mặt tròn của cậu đã khắc sâu vào
trong tâm trí tôi. . . . . . “

“Tôi đã trúng phải một loại độc có tên là mặt tròn, không có cách nào có thể cứu chữa, nhưng tôi xin cam tâm tình nguyện!”

“Dương Đỉnh Phong! Tôi thích cậu.”

…………….

Từ khoảnh khắc đó Đỉnh Phong đã hiểu rõ, nếu như sau này đàn ông trên trái đất có chết hết, chỉ còn sót lại Long Đào, cô sẽ tình nguyện tự sát chứ không thể tưởng tượng đến cái cảnh cùng Long Đào sống đến hết cả cuộc
đời.


…………….

Nhìn thấy Đỉnh Phong không nói gì, Long Đào
đưa mắt, mang theo tình cảm mãnh liệt nhìn về phía cô, ngượng ngùng
cười, nói nhỏ với Đỉnh Phong: “Đỉnh Phong, bữa sáng tôi đem đến cho cậu, cậu đã ăn chưa?”

Đỉnh Phong ngẩng khuôn mặt tròn trĩnh lên, chỉ
vào thùng rác nói: “Long Đào, tôi đã nói, tôi và cậu không có khả năng,
sau này cậu không cần phải mang đồ ăn đến cho tôi nữa.”

Sắc mặt của Long Đào trong nháy mắt trở nên trắng bệch, lắc đầu nói: “Không! Đây không phải là sự thật! Tôi không tin!”

Đỉnh Phong trả lời: “Đây là sự thật!”

Long Đào lại lắc mạnh đầu, kịch liệt nói: “Không! Tôi không tin, tôi không
tin! Đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật!”

Bởi
vì từ nhỏ Đỉnh Phong đã sống ở nước ngoài, cho nên bây giờ cô vẫn còn
chưa ý thức được, hiện tại Long Đào đã rơi vào trạng thái tự huyễn hoặc
bản thân mình, Đỉnh Phong vẫn như cũ tiếp tục cãi tay đôi với cậu ta:
“Tất cả đều là sự thật, sự thật! Long Đào, cậu đừng có cố tình gây sự!”

Long Đào tiếp tục điên cuồng lắc đầu: “Tất cả không phải là sự thật, không
phải! Tôi không tin! Cậu nói cho tôi biết, đây không phải là sự thật,
không phải là sự thật!”

Đỉnh Phong sửng sốt: “Cậu không sao chứ?”

Lỗ mũi của Long Đào mở ra cực kỳ rộng, gào thét nói: “Cậu nói cho tôi biết, đây không phải là sự thật!”

Nước miếng phun như mưa khiến Đỉnh Phong sửng sốt lùi lại năm mươi mét.

Lúc Long Đào chuẩn bị gào thét, tiếng chuông rốt cuộc cũng vang lên, lần
đầu tiên trong cuộc đời, Đỉnh Phong cảm thấy đi học là một chuyện vô
cùng tốt đẹp.

Long Đào chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm vào Đỉnh Phong, sau đó lại nhẹ nhàng quay trở về lớp học.

Đỉnh Phong thở dài một hơi, âm thầm mặc niệm mười giây cho chính mình, sau đó trở về bàn học ngồi xuống.


Tiết này là môn tiếng Anh, do lão râu rắn chủ nhiệm lớp mười sáu phụ trách,
Đỉnh Phong không ưa cái người này cho lắm, cô luôn cảm thấy ông ta rất
giả tạo.

Mỗi lần, vì để chứng tỏ trình độ Anh ngữ của mình, ông ta luyến láy âm điệu lên cả bảy tám phần.

Mấy lần Lý Gia Nhạc hỏi cô, lão râu rắn đang nói gì vậy, cổ họng của Đỉnh
Phong nửa ngày cũng không phát ra được một câu, cuối cùng, trước ánh mắt mong chờ của Lý Gia Nhạc, cô im lặng một hồi rồi nói: “Nghe ông ta phát âm tiếng Anh thật sự là khiến cho tớ cảm thấy vô cùng bi ai.”

Chỉ là lần này, lúc lão râu rắn bước vào, ánh mắt của tất cả nữ sinh trong lớp đều trở nên sáng rỡ.

Lý Gia Nhạc nắm chặt tay của Đỉnh Phong, mừng đến nỗi nói cũng không được
rõ ràng: “Mẹ nó! Trai đẹp phía sau lưng lão râu rắn kìa! Đẹp trai quá!
Đỉnh Phong, tớ không hoa mắt đúng không?”

Đỉnh Phong ngơ ngơ ngác ngác, hai hàng lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại.

Tóm lại, ngoài Đỉnh Phong ra, tất cả mọi người ở đây đều là một biểu hiện thật hưng phấn.

Lão râu rắn nhìn một vòng xung quanh lớp học, nói: “Trật tự!” Nói xong, lão chỉ tay sang chàng trai có khí chất ôn hòa đang đứng bên cạnh: “Đây là
thầy giáo Từ, thời gian này tôi không có ở đây, thầy Từ sẽ thay tôi
hướng dẫn cho các em.”

Vừa dứt lời, lớp học lại nổ oanh.

Ai có thể nghĩ được rằng, cái người con trai mà xem ra tuổi tác cũng chỉ ngang tầm với bọn họ lại là một Thầy giáo dạy thay?

Từ Sinh bước lên trên bục giảng, bắt đầu tự giới thiệu bản thân, lúc anh
ta cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, khiến cho người khác có cảm
giác ấm áp như gió xuân.

Mái tóc đen được cắt ngắn chỉnh tề, gọn
gàng và sạch sẽ, đôi mắt đào hoa không mang loại khí chất giống như phụ
nữ, chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng màu hồng nhạt, từng đường nét đều là một loại độc dược trí mạng. Từ Sinh rất ít khi mặc tây trang, ngày hôm
nay anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng kết hợp cùng với quần jeans,
đứng ở trên bục giảng, trông rất đứng đắn, gọn gàng.


“Tôi là thầy giáo mới đến dạy thay, mọi người có thể trực tiếp gọi tên tôi, Từ
Sinh!” Giọng nói của Từ Sinh cực kỳ mềm mại, cực kỳ nhẹ nhàng khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu.

“Từ Sinh. . . . . . thầy đã có bạn gái chưa?” Có một nữ sinh to gan hỏi.

Từ Sinh cười cười: “Hiện tại thì chưa có, nhưng mà. . . . . “ Anh đột
nhiên cười, từng lọn tóc rũ xuống mang theo một cảm giác tươi mát, “Sao
mọi người không hỏi tôi đã kết hôn chưa?”

Tất cả nữ sinh vốn đang vui vẻ, lại chỉ vì một câu nói này của anh mà trong chớp mắt, ai nấy đều xụ mặt ra.

“Ôi, thầy đã kết hôn rồi sao?”

“Chúng ta hết cơ hội rồi, a~~~~~”

Từ Sinh chỉ cười mà không nói gì.

Đỉnh Phong nhìn người con trai đang tươi cười vui vẻ đứng trên bục giảng, đôi mắt tròn vo xẹt qua một tia u mê.

Từ Sinh. . . .sao lại đến Trung Quốc rồi?

Đang miên man suy nghĩ, Lý Gia Nhạc chạm nhẹ vào Đỉnh Phong, bĩu môi nói:
“Cậu bị đần à? Thầy giáo đáng yêu như vậy, sao cậu không biết phối hợp,
lộ ra bản chất háo sắc một chút a?”

Đỉnh Phong lắc đầu, gằn từng
tiếng nói với Lý Gia Nhạc: “Gia Nhạc, có một số người, không thể nhìn ở
bề ngoài.” Giống như cái người con trai ôn hòa, ấm áp như gió xuân đang
đứng trước mắt này.

Lúc này, Từ Sinh đột nhiên nhẹ nhàng hỏi: “Ai là đại biểu của môn tiếng Anh?”

Đại biểu được hỏi đến có chút hưng phấn, đứng bật dậy, vẫy vẫy cánh tay,
chỉ còn thiếu không nói với Từ Sinh, “Honey, baby, em ở đây.”

Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh như có như không liếc qua Đỉnh Phong, mập mờ nói: “Được rồi, được rồi.”

Đại biểu nhất thời vui sướng.

Nhưng Đỉnh Phong lại cảm thấy những ngày tháng sau này của mình hẳn là sẽ không được yên ổn.

“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu học thôi.” Ngón tay thon dài của Từ Sinh
cầm lên viên phấn, viết từng nét lên trên bảng đen, chữ của anh ta rất
đẹp và rõ ràng.

Tóm lại, Từ Sinh là một thầy giáo tốt, rất nhiều ánh mắt của học sinh nhìn anh ta giống như đang nhìn thấy thần linh vậy.


Chuông tan học vang lên, một số người oán hận rủa thầm vài tiếng, than thở: Sao hôm nay giờ học lại trôi qua nhanh vậy?

Từ Sinh lấy bảng danh sách lớp, nhìn một chút vào những cái tên, đôi mắt
hoa đào quét một vòng xung quanh lớp học, lóe lên một chút tinh quang,
“Sau này mỗi khi hết tiết, tôi sẽ gọi một bạn lên phòng làm việc để hỏi
về nội dung bài giảng của ngày hôm đó. . . . .Như vậy. . . . .ngày hôm
nay bắt đầu từ bạn Dương Đỉnh Phong nhé.” Nói xong liền chậm rãi bước ra khỏi lớp học.

Đỉnh Phong cũng biết, Từ Sinh là một gã đàn ông cặn bã chết tiệt, nhất định là tìm cô gây phiền toái rồi!

Một vài ánh mắt ghen tị lướt qua người Đỉnh Phong, cô chỉ có thể mắt nhắm
mắt mở đi theo Từ Sinh ra ngoài, vừa đi vừa không ngừng nguyền rủa cái
người đàn ông cặn bã không biết xấu hổ này.

Đỉnh Phong biết, Từ
Sinh đẹp trai như vậy, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, chỉ cần là
lớp học mà anh ta đi ngang qua, thì đương nhiên sẽ có không ít những nữ
sinh táo bạo bước ra ngoài, giả vờ ngơ ngác lén lút nhìn trộm.

Mà Từ Sinh thì vẫn là một bộ dạng như không hề hay biết, thẳng một đường
đi đến văn phòng của mình, Đỉnh Phong cũng đi theo ở phía sau, cô cẩn
thận đánh giá một phen, bên trong coi vậy mà cũng chỉ có mỗi cái bàn làm việc.

Đỉnh Phong nhanh chóng đóng cửa lại, khuôn mặt tròn trịa
bỗng trở nên nghiêm túc, nghiến răng nghiến lợi nói với Từ Sinh: “Từ
Sinh, đừng nói với tôi rằng, anh chỉ là tình cờ bị phân đến lớp của
tôi.”

Đôi mắt của Từ Sinh hơi đỏ lên nhìn Đỉnh Phong, đôi mắt hoa đào phát ra một tia sáng trong như giọt nước, ủy khuất nói: “Đỉnh
Phong, mấy năm rồi, chẳng lẽ em không hề nghĩ đến tôi sao?”

Khuôn mặt tròn vo của Đỉnh Phong co giật một phen, “Từ Sinh, đừng diễn trò, anh biết tôi sẽ không dễ dàng mắc bẫy mà.”

Khóe miệng của Từ Sinh giương ra một nụ cười rạng rỡ, mắt hoa đào lóe lên
tia sáng bỡn cợt, trong nháy mắt, từ một chàng trai dịu dàng ấm áp biến
thành một người đàn ông tà mị, “Đỉnh Phong, vài năm không gặp, cô vẫn
luôn giữ cái bộ dạng này, thật là. . . . . .một chút cũng không thể đùa
giỡn, quả thật phụ nữ đều là những sinh vật phiền toái.”

Khóe mắt của Đỉnh Phong xẹt qua một tia chán ghét, “Từ Sinh, anh đến thành phố A, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Từ Sinh nhướn đôi mắt đào hoa, hỏi ngược lại: “Không phải là cô đã biết hay sao?”

Giờ phút này, Đỉnh Phong thật sự rất muốn đấm vào mặt của Từ Sinh một cái,
vì sao trên đời lại có một gã đồng tính luyến ái vô sỉ như anh ta cơ
chứ? Đã vậy, vì sao, vì sao cái tên đồng tính luyến ái vô sỉ đó lại
thích Dương Đán!!!! Đến tột cùng là vì sao a?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.