Đọc truyện Má Nó, Dương Đỉnh Phong! – Chương 27: Đồ phá hoại phải bị đánh
Thời tiết bắt đầu ấm dần lên, ánh mặt trời rơi trên thân người mặc dù không
cản được hoàn toàn sự lạnh lẽo nhưng cũng làm người ta cảm thấy thoải
mái hơn.
Đỉnh Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Đã hai năm rồi, ròng rã hai năm.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đã bị cặp mắt xinh đẹp đó hấp dẫn. Lần thứ
hai nhìn thấy anh, anh là học sinh đại diện lên phát biểu trước toàn
trường, sự tỏa sáng như là bạn đồng hành với anh làm cho anh trở thành
một người gần như hoàn mỹ. Người đứng bên cạnh khen ngợi anh giống như
một vị thần, vừa mới bắt đầu có lẽ cô chỉ đơn thuần là sùng bái nhưng
bất tri bất giác phần tình cảm này giống như là độc dược ăn vào sâu tân
xương tủy, ăn mòn cả người cô.
Từ từ, cô đến gần anh, hiểu rõ về anh.
Anh lạnh lùng như chính vẻ ngoài của anh nhưng không vì thế mà cô cảm thấy thất vọng mà cô càng muốn lại gần anh hơn.
Thật ra thì từ trong nội tâm cô vẫn cảm thấy mình không xứng với anh, cho dù Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi luôn nói là phải bắt lấy anh nhưng cô chưa
hề làm chuyện như vậy. Chỉ bởi vì cô cảm thấy không xứng với anh.
Cô vừa đi vừa nghĩ.
“Này, trái dưa hấu”. Trước mặt đột nhiên có một giọng nữ giễu cợt chanh chua, công thêm với gương mặt xinh đẹp, đúng là châm chọc.
Ánh mắt Đỉnh Phong nhìn vào mấy nữ sinh đứng trước mặt mình, cau mày định tránh qua họ.
Trương Hân chặn Đỉnh Phong lại, nhướng mày hỏi. “Sao thế? Cô sợ muốn chạy à?”.
Đỉnh Phong nhếch môi, bình tĩnh nói. “Không phải, bởi vì tớ nhìn thấy một
đàn COW, tớ cảm thấy mình phải có lòng yêu mến động vật nên phải nhường
đường cho đàn COW đó”.
Lần này Trương Hân lại không hề nổi giân,
ngược lại nở nụ cười. “Vậy sao? Đỉnh Phong, đúng không? Cậu phải biết
rằng cậu chọc vào tôi thì chuyện không thể kết thúc dễ dàng như vậy
đâu”.
Đỉnh Phong nhướn mày. “Cho nên? Cậu muốn đánh nhau sao?”.
Trương Hân duỗi tay ra khẽ vô vỗ gương mặt Đỉnh Phong: “Cậu đúng là đồ ngu
xuẩn, cậu cảm thấy người như cậu có thể đứng bên cạnh Tiêu Mộc sao?
Người như cậu đi trong đám đông thì rất lễ lẫn vào trong đó. Có phải xem tiểu thuyết nhiều nên tư xuân không, cảm thấy rằng Tiêu Mộc sẽ thích
thứ người như cậu?”.
Đỉnh Phong cười cười. “Đúng là tôi đây có lẽ không phải là loại người xứng với Tiêu Mộc, nhưng nếu như chúng ta bàn
về vấn đề hợp hay không thì tôi nghĩ rằng bạn COW càng không có khả
năng………”. Cô nhướn mày, gương mặt tròn trịa không hề có sự ngượng ngùng
hàng ngày. “Bạn học COW, bạn nghĩ thế nào?”.
Có lẽ trong mỗi con
người đều có hai hoặc nhiều hơn hai nhân cách. Đỉnh Phong ngượng ngùng,
nụ cười của Đỉnh Phong hay sự mềm yếu của cô đều được biểu hiện trước
những người mà cô yêu quý. Cũng là như vậy, sự tự ái của cô, kiêu ngạo
của cô, cốt khí của cô, cho dù ở loại tình huống như thế này không cho
phép cô lộ một chút sợ hãi nào.
Trương Hân cười ha hả. “Có lẽ cậu vẫn không hiểu tình trạng của cậu bây giờ, từ đầu tôi đã muốn cho cậu
biết tay rồi, cậu nghĩ rằng cậu sẽ bình anh mà trở về à?”. Đôi mắt cô ta hung ác, tát một cái thật mạnh vào mặt Đỉnh Phong.
Mặc dù Đỉnh Phong phản ứng kịp thời nhưng vẫn bị tát vào mặt.
“Các cậu còn đứng đó nhìn làm gì, giúp tôi trừng trị cậu ta”. Trương Hân giân dữ nói với mấy nữ sinh đứng đằng sau.
Mấy nữ sinh kia vừa nghe thì đi lên, cùng Trương Hân kéo Đỉnh Phong vào trong một góc.
Đỉnh Phong cũng không phải là nữ sinh cường hãn mạnh mẽ như trong tiểu
thuyết, cũng không có khả năng lấy một địch mười. Trong toàn bộ quá
trình cô đều ôm chặt đầu để bảo vệ đầu.
Cô bị đánh khoảng hơn mười phút.
Trừ Trương Hân ra tay nặng nhất, cô ta đánh như muốn đạp gãy xương cô, thì
những nữ sinh khác cũng chỉ bấu cô hoặc giựt tóc cô mà thôi.
Đây cũng không phải là phim thần tượng nên sẽ không có ai trùng hợp đi qua nơi này, đúng lúc cứu giúp Đỉnh Phong.
Lúc Trương Hân bỏ đi còn nói một câu. “Cậu cũng biết ba tôi là ai chứ? Với
gia đình cậu thì có thể làm gì tôi, căn bản là không thể làm gì cả. Nếu
như lần sau không muốn bị tôi đánh thì nhìn thấy tôi cụp đuôi mà chạy
nhé”.
Bước chân xa dần.
Đỉnh Phong dựa tường đứng lên, cầm điện thoại lên bấm 120.
Ánh mắt bắt đầu mơ hồ, cô nhếch miệng.
Không ngờ lần này Trương Hân lại quyết tâm như vậy, đánh cô mạnh như vậy.
Trong lúc ngã xuống, cô đã nghĩ như vậy.
………….
Khi tỉnh lại thì đùi cô đã bị bó thạch cao, toàn thân đều là vết bầm xanh tím, cô chỉ động nhẹ một cái là cả người đều đau.
Dương Đán ngủ bên cạnh giường bệnh, tay còn cầm tay cô, tóc tai loạn hết cả
lên, bên dưới hốc mắt cũng có vệt thâm đen trũng sâu.
Đỉnh Phong
không muốn khóc, cho đến bây giờ cho dù bị Trương Hân đánh như thế nào
cô cũng không thấy hối hận nhưng mà….. Khi Đỉnh Phong nhìn thấy Dương
Đán lo lắng cho mình như vậy, cô lại không nhịn được muốn rơi lệ.
Trên cánh tay của đeo băng, Đỉnh Phong dùng một góc chăn lau sạch nước mắt.
Có thể do động tác của cô hơi lớn, lông mi của Dương Đán giật giật, rất nhanh ông đã mở mắt ra.
Nhìn thấy Đỉnh Phong đã tỉnh thì phản ứng đầu tiên của Dương Đán chính là ôm cô và gào khóc. “Đỉnh Phong, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi, con hôn mê đã
hai ngày nay rồi, ba rất lo lắng cho con”.
Đỉnh Phong bất đắc dĩ
vỗ vỗ bờ vai Dương Đán nói. “Ba, con không sao, đợt vừa rồi con thức đêm nhiều, nhân cơ hội này con phải nghỉ ngơi đủ”.
Dương Đán lau khóe mắt, thật sự tin tưởng. “Thật sao? Ba còn nghĩ rằng con sẽ trở thành người thực vật”.
Trên đầu Đỉnh Phong đầy vạch đen. “Ba, ba tin con, con không yếu như vậy đâu”.
Dương Đán nhìn gương mặt Đỉnh Phong, một người đàn ông lớn như vậy mà lại
khóc òa lên. “Con rất đau đúng không? Nói cho ba biết, là ai làm? Ba
nhất định phải tìm cảnh sát đến bắt kẻ đó lại. Đỉnh Phong của ba, rất
đau đúng không? Ba nhìn cũng cảm thấy thật là đau”.
Đỉnh Phong ôm chặt Dương Đán, vui mặt trong cổ Dương Đán, khóc nức nở. “Ba, ba đừng
như vậy nữa, con muốn giả bộ kiên cường một chút mà cũng không được
rồi”.
“Đỉnh Phong…. Hu hu……”.
……………
Vì vậy khi Diêu Bội Chi, Lý Gia Nhạc và cả Tiêu Mộc đi vào thì nhìn thấy Dương Đán và Đỉnh Phong ôm nhau khóc.
“Đỉnh Phong, cậu không sao chứ?”. Lý Gia Nhạc để giỏ trái cây trên tủ, khi
nhìn thấy Đỉnh Phong như vậy thì hốc mắt cô đỏ ửng lên.
Đỉnh Phong sụt sịt mũi, “Không có việc gì, mình làm mọi người lo lắng rồi”.
Bội Chi vọt tới, đôi mắt đầy lửa giận, cô hỏi. “Có phải là do Trương Hân
làm không? Cậu ta còn đánh cậu thành như thế này? Cậu ta đúng là không
muốn sống nữa mà!”. Nhìn những vết thương của Đỉnh Phong, hốc mắt cô
cũng đỏ lên. “Tớ biết ngay mà, tớ nhất định không để yên cho Trương Hân
đâu!”.
Dương Đán lau nước mắt nước mũi hỏi. “Là Trương Hân đánh Đỉnh Phong nhà chúng ta thành như vậy sao?”.
Bội Chi nhìn Đỉnh Phong, thấy cô không phản bác lại thì nói. “Nhất định là cậu ta”.
Dương Đán nước mắt ròng ròng nói. “Tại sao cô bé ấy lại đánh Đỉnh Phong nhà
chúng ta? Trước giờ Đỉnh Phong vẫn rất biết điều mà”.
Bội Chi nói với Dương Đán. “Chú, chú đừng lo lắng, Trương Hân nghĩ rằng cậu ta có
người ba làm bộ trưởng quân khu thì ngon lắm à, có thật là như vậy
không?”. Đôi mắt hơi dậy sóng, “Cứ chờ xem”.
Sau khi Đỉnh Phong dỗ dành Dương Đán và Lý Gia Nhạc đang khóc thì mới nhìn thấy Tiêu Mộc đứng ở bên.
Anh mặc một bộ áo khoác đen, khuôn mặt trắng nõn như dát một lớp băng, ánh
mắt như tranh thủy mặc nhìn vào vết thương của Đỉnh Phong, khóe miệng
vẫn mím chặt.
Đỉnh Phong nhìn anh, đột nhiên cô muốn nhìn xem bộ
dạng bây giờ của mình thế nào, nhất định là rất xấu, gương mặt vốn đã
không tốt giờ còn sưng lên như thế.
Bội Chi thấy vậy thì nháy mắt với Lý Gia Nhạc, rồi nói với Dương Đán. “Chú à, chú ra ngoài với bọn
cháu, cháu sẽ nói cho chú biết một số chuyện về Trương Hân”.
Dương Đán xoa khóe mắt, dặn dò Đỉnh Phong. “Ba đi ra ngoài một chút, con cẩn thận nhé”.
Ba người vừa đi khỏi, căn phòng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Đỉnh Phong cảm thấy ánh mắt Tiêu Mộc vẫn rơi trên người mình, giống như bị
kim đâm, làm cô đứng ngồi không yên. Cô nở nụ cười, nói. “Tiêu Mộc….”.
Tiêu Mộc đi từ từ đến bên cạnh, để bình giữ ấm vẫn cầm trong tay xuống, lấy cái bát ra, đổ canh bên trong bình ra bát.
Mùi thơm lan khắp phòng bệnh.
Tiêu Mộc vẫn không nói câu nào, đưa chén đến tay Đỉnh Phong.
Đỉnh Phong sững sờ vội vàng giư lấy. “Cảm ơn!”. Cô cầm bát canh uống hết.
“Ăn rất ngon, đây là canh chú Tiêu làm sao?”. Đỉnh Phong uống xong mới hỏi.
Tiêu Mộc lắc đầu nói. “Là mẹ anh nấu, mẹ nghe nói em phải vào viện nên nấu bảo anh đưa đến”.
Trong mắt Đỉnh Phong lóe ánh sao. “Dì không chỉ xinh đẹp mà còn nấu ăn rất ngon”.
Tiêu Mộc không nói gì.
Không khí lại đông cứng lại.
“Em………”. Giọng nói Tiêu Mộc vang lên, “Lần nay em thi rất tốt, tổng kết thành
tích thì thành phố A có mười giải, có năm người giải nhì, em được giải
nhì”.
Đỉnh Phong giật mình. “Thật sao? Vậy thì Trương Cường Quân có nói gì không?”.
Tiêu Mộc lắc đầu. “Em hỏi Bội Chi đi, lần này cô ấy được giải ba………”. Anh
dừng lại một chút. “Lần này Trương Cường Quân sẽ không bạo hoa cúc của
hai người rồi”.
“………”. Vẻ mặt Đỉnh Phong lúc này như bị táo bón, cô chưa bao giờ nghĩ đến Tiêu Mộc có thể nói những lời này.
“Đây là bài học mấy hôm nay……. Em ôn tập cho tốt”. Tiêu Mộc cũng không nói tiếp.
“Được”. Đỉnh Phong lên tinh thần, hưng phấn nói.
“Vậy thì anh đi trước”. Tiêu Mộc nói.
Thật ra Đỉnh Phong không muốn anh đi nhưng vẫn nói. “Đi đi, bye bye, em sẽ mau khỏe thôi”.
“Ừ…..”.
Tiếng bước chân càng ngày càng xa.
Đỉnh Phong chui vào chăn, đau đớn trên người càng lúc càng đau.
Nhưng mà tại sao lúc Tiêu Mộc ở đây, cô lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào?
Cupid, ngươi đúng là tiểu yêu tinh dày vò người.