Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Chương 1: Dương Đỉnh Phong là một GN!


Đọc truyện Má Nó, Dương Đỉnh Phong! – Chương 1: Dương Đỉnh Phong là một GN!

Bề ngoài của Dương Đỉnh Phong không xấu, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong vắt như đèn lưu ly, chiếc mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, nhìn chung cũng có thể được coi là một mỹ nữ, nhưng bi kịch là. . .
.khuôn mặt của cô rất tròn.

Lúc còn bé, những cô dì chú bác nào
vừa trông thấy cô đã mở miệng nói: “Ôi, dáng dấp của cô bé này. . .
.thật đúng là châu tròn ngọc sáng nha!”

Cô đã từng ngốc nghếch hỏi cha mình, châu tròn ngọc sáng là gì?

Dương Đán lại bày ra vẻ mặt trầm tư, mười phút sau, cuối cùng ông cũng đẩy
gọng kính trên sống mũi, trả lời: “Chính là xinh đẹp như châu như ngọc.”

Dương Đỉnh Phong nghe xong thì cười đến nỗi chả còn nhìn thấy hai con mắt đâu nữa.

Mãi đến vài năm sau đó, Dương Đỉnh Phong mới hiểu rõ được ý nghĩa của câu
nói này, cô tức giận trở về tìm Dương Đán để hỏi lại thì chỉ thấy ông
nói bằng cái giọng như vừa mới bừng tỉnh ngộ: “Thì ra, châu tròn ngọc
sáng lại có ý nghĩa như vậy.”

Lúc đó, Dương Đỉnh Phong mới biết
được, khi Dương Đán còn ở Mỹ, tiếng mẹ đẻ của ông cũng giống như môn thể dục, chưa bao giờ đạt đủ tiêu chuẩn.

Dương Đỉnh Phong nhìn Dương Đán đang tập trung tinh thần, say mê đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, cô trầm mặc không biết phải nói gì.

Cô thật sự rất muốn biết, nhiều năm như vậy, Dương Đán có thể xem hiểu được những cuốn tiểu thuyết kia nói gì hay sao?

Cô nhìn những quyển tiểu thuyết mà trong lòng cảm thấy, chúng nó thật sự rất đáng thương.

. . . . . . . . . . . . . . .

Dương Đỉnh Phong không có mẹ, lúc Dương Đán mười bảy tuổi thì đã lên giường
với phụ nữ, sau đó mang thai cô, người phụ nữ kia sau khi sinh cô ra thì đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, từ lúc cô bắt đầu có trí nhớ đến
nay, cũng chỉ có Dương Đán và cô sống nương tựa lẫn nhau.


không thể không thừa nhận rằng, mặc dù tiếng mẹ đẻ của Dương Đán rất kém cỏi, đầu óc so với cô còn ngây thơ hơn, nhưng ông ấy thật sự là một
người cha tốt.

Giống như ——

Mỗi khi Dương Đỉnh Phong thức
khuya học bài đến gần sáng, Dương Đán vẫn luôn luôn nhắc nhở: “Đỉnh
Phong à, tắm rửa rồi đi ngủ một chút đi con, đừng thức khuya nhiều quá.
Con nhìn mấy cô gái người Mỹ kia xem, vóc dáng của ai cũng đều tốt hơn
con, con đừng để cho mình phải chịu thiệt thòi, về sau làm sao tranh
giành đàn ông được với mấy cô gái đó được?”


Dương Đỉnh Phong: “. . . . . . . . . . . .”

Lại giống như ——

Sau mỗi lần Dương Đỉnh Phong tan học về trễ, Dương Đán sẽ luôn xót xa lau
nước mắt mà nói: “Đỉnh Phong, con dẫn cậu ta về đây cho ba xem mặt, baba sẽ không phản đối hai đứa đâu.”

Dương Đỉnh Phong không hiểu, hỏi lại: “Cái gì cơ?”

Bộ dạng của Dương Đán như kiểu con đừng hòng giấu nổi ba, “Đừng cho là ta
không biết, trưa nay con về trễ như vậy, chắc chắn là đi hẹn hò với cậu
nhóc đẹp trai nào rồi. Baba hiểu mà, lúc baba bằng tuổi con thì đã có
bạn gái rồi, yên tâm, baba sẽ không chia rẽ hai người đâu.”

Dương Đỉnh Phong trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ba, con cảm thấy trí tưởng tượng của ba quả thật rất phong phú.”

Dương Đán: “. . . . . . . . . . .”

. . . . . . . . .

Sáu giờ sáng.

Dương Đỉnh Phong từ trên giường lồm cồm bò dậy, mơ mơ màng màng đi đến nhà vệ sinh, nhìn vào cô gái mười bảy tuổi đang đứng trước gương, tóc tai bù
xù, hai má phúng phính, con ngươi trong trẻo, cái mũi nhỏ nhắn xinh
xinh, cô hơi bĩu môi, cảm thấy mình cũng không thật sự quá khó coi,
nhưng cũng không phải là rất đẹp.

Dương Đỉnh Phong giơ tay xoa xoa khuôn mặt mình, bắt đầu làm vài động hóp mặt lại.

Trái trái phải phải, đằng trước đằng sau, trái trái phải phải, đằng trước đằng sau. . . . . .

Dương Đán còn đang ngái ngủ bước vào toilet, nhìn vào trong gương, thấy Dương Đỉnh Phong đang tự ôm mặt mình vặn vẹo, liền lập tức thanh tỉnh, giật
mình nói: “Đỉnh Phong, cho dù mặt con có tròn, nhưng cũng đừng vì vậy mà muốn tìm cách đem nó quăng xuống đất chứ!”

Dương Đỉnh Phong: “. . . . . . . . . . .”

Cô quyết định xem như Dương Đán không tồn tại, cầm lấy lược, nhanh chóng
cột lại mái tóc của mình thành đuôi ngựa, sau đó đánh răng rửa mặt, động tác nhanh nhẹn, lưu loát.

Lúc cô ra khỏi toilet, Dương Đán đeo
tạp dề bước đến bên cạnh Đỉnh Phong, một tay cầm chiếc muôi, một tay
bưng chén cháo đậu xanh, nói: “Đỉnh Phong, ăn sáng đi con!”

Dương Đỉnh Phong không chớp mắt, đem chén cháo đậu xanh từ từ uống, hai gò má phấn nộn bởi vì động tác nhấm nháp của cô mà càng trở nên mượt mà.


“Ba, con đến trường đây.”

Dương Đán cười tít mắt, gật đầu nói: “Đỉnh Phong à, hãy nhớ rằng con mãi mãi
là người mà ba yêu thương nhất, cho dù mặt con có tròn thế nào đi chăng
nữa.”

Đỉnh Phong bị chọc đúng chỗ đau, cô xoay người lại, để lộ
ra một nụ cười cực kỳ rạng rỡ, gằn từng tiếng: “Ba, ba đã là một người
đàn ông gần bốn mươi tuổi rồi, làm ơn đừng đeo tạp dề Hello Kitty để nấu ăn nữa.” Nói xong, cô xoay người đóng cửa lại.

Dương Đán thì thào lẩm bẩm: “Rõ ràng mình chỉ mới ba mươi bốn tuổi thôi, cách bốn mươi vẫn còn xa xôi mà.”

. . . . . . . . . . . .

Thành phố A hiện tại đang là mùa đông, Đỉnh Phong mặc một chiếc áo lông ngắn, trông thật mập mạp, bên trong mặc một chiếc áo len trắng cao cổ nhưng
cô vẫn cảm thấy gió lạnh cứ ùa vào người mình.

Lúc đi qua ngã tư, Dương Đỉnh Phong liếc mắt, nhìn trái phải xung quanh một vòng, trông
thấy không có ai, cô liền hô lên hai tiếng, bắt đầu tung tăng nhảy về
phía trước, chòm tóc đuôi ngựa ở phía sau cũng vung vẩy theo từng nhịp
chân của cô, tạo thành những đường cong thật đẹp.

Nhìn từ xa, trông cô linh động giống như một con thỏ nhỏ.

Cuối cùng trong cơ thể cũng dâng lên một tia ấm áp, cô không cảm thấy mệt mỏi, cứ như vậy mà nhảy qua vài cái ngã tư khác nữa.

Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân.

Đỉnh Phong muốn dừng lại động tác, lại không cẩn thận bước hụt chân, tiếp
theo là cô oanh oanh liệt liệt ngã nằm trên đất, tư thế giống như một
con chó nhỏ đang nằm bò.

Cô khóc không ra nước mắt, thầm nhủ, cái người trông thấy bộ dạng này của mình không phải là Tiêu Mộc đâu.

Đáng tiếc, hiện thực rất tàn khốc.

Một cánh tay dài trắng nõn kéo cô từ trên mặt đất đứng dậy, trên người của
Tiêu Mộc thoang thoảng một mùi chanh thơm ngát khiến cô cảm thấy cực kỳ
ấm áp.

Đưa mắt nhìn đến khuôn mặt gần như hoàn mỹ của anh, mái
tóc được cắt ngắn gọn gàng, chiếc cằm toát lên một đường cong cương
nghị, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng khép hờ, mắt phượng sắc bén như

muốn hút hết tất cả mọi thứ vào bên trong. Trên người của Tiêu Mộc luôn
có một loại khí chất lạnh lùng mà xa cách, khiến cho rất nhiều nữ sinh
thầm mến anh phải chùn bước.

Đỉnh Phong lập tức ngây người, trong lòng thầm kêu lên một tiếng xong rồi, ông trời ơi, vì sao ông lại tạo
ra một cái cực phẩm như Tiêu Mộc cơ chứ? Để cho một người mặt tròn như
cô phải chịu đựng nỗi đau này như thế nào đây?

Lúc cô còn đang
miên man suy nghĩ, Tiêu Mộc nâng lên đôi mắt sắc bén, trong giọng nói
mang theo nụ cười thản nhiên: “Muốn làm thỏ sao?”

Đỉnh Phong lắc
đầu, con ngươi trong vắt lóe lên tia sáng, cô vội vàng giải thích: “Tôi
không muốn làm thỏ, tôi chỉ là đang làm nóng cơ thể mà thôi.”

Tiêu Mộc bất đắc dĩ cười cười, “Lần sau chú ý một chút, chân có sao không?”

Đỉnh Phong gật đầu lia lịa, trong lòng mừng thầm, điều này có nghĩa là Tiêu Mộc quan tâm đến mình đúng không?

“Không có việc gì đâu, anh xem này, không phải là vẫn rất tốt sao?” Bởi vì để
chứng minh mình không hề bị thương, Đỉnh Phong nhấc chân đá vào chiếc ô
tô bên cạnh, “Xem đi, cực kỳ khỏe mạnh.”

Lại trông thấy ánh mắt của Tiêu Mộc vẫn còn nhìn đến chiếc ô tô kia.

Đỉnh Phong cúi đầu, thấy mình đang giẫm lên ống quần, khiến nó trở nên méo xệch.

Cô khóc không ra nước mắt.

Được rồi, hiện tại trong lòng của Tiêu Mộc, cô không những là một người thô tục mà còn là một đại lực sĩ nữa.

Đỉnh Phong đứng trước gió, gào thét trong lòng.

Cô bất tri bất giác đi theo sau lưng Tiêu Mộc, Đỉnh Phong cảm thấy cuộc
đời của mình thật sự là con mẹ nó quá bi kịch, nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp anh, so với vừa rồi còn bi kịch hơn gấp vạn lần.

Lúc ấy đang là mùa hè nóng bức, cô mặc mốt chiếc áo tay ngắn và một chiếc quần lửng dài qua gối, đang cùng Lý Gia Nhạc trở về nhà, lúc đi ngang qua
một công trường đang thi công, Đỉnh Phong đột nhiên bị vấp phải một
thanh thép đặt ở giữa đường, cô ngã nhoài trên mặt đất, bi kịch nhất
chính là, cách đó không xa, còn có hai thùng sơn.

Có thể tưởng tượng được, cả nửa người phía trên, bao gồm cả đầu của cô đều bị nhuộm thành một màu xanh lá.

Lý Gia Nhạc vội vàng kéo cô đứng dậy, đang chuẩn bị đi tìm chủ thầu của
công trường này để nói chuyện, lại không cẩn thận đâm đầu vào một người
qua đường, người đó nhìn thấy cô, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười
ha ha nói: “Cô gái à, tuy tôi biết là trời rất nóng, nhưng tại sao cô
lại đem dưa hấu đội lên trên đầu thế kia?”

Đỉnh Phong nhất thời hóa đá, chú à, chú có thể đừng đả thương người khác có được hay không?

Mặt tròn thì có lỗi gì cơ chứ!!!


Cũng vào lúc này, Đỉnh Phong trông thấy Tiêu Mộc, anh đang cười như không
cười nhìn về phía cô, đôi mắt phượng sắc bén, trắng đen rõ ràng, trong
mắt còn lóe lên tia sáng.

Đỉnh Phong cảm thấy mình giống như là bị thiên lôi đánh xuống.

Người qua đường bên cạnh vẫn còn chưa ngừng cười, nhưng tại giờ phút này,
Đỉnh Phong cảm thấy cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, trong mắt cô chỉ
còn nhìn thấy người thiếu niên kia, nhìn thấy hai con ngươi thâm trầm mà xinh đẹp.

Mãi một lúc lâu, khi Tiêu Mộc lên tiếng, cô mới đột nhiên tỉnh lại, khuôn mặt trở nên nóng bừng.

“Cô làm sao vậy?” Lúc anh nói chuyện, toàn thân mang theo sự lạnh lùng xa
cách, nhưng vẫn không vì thế mà khiến cho sức quyến rũ của anh bị giảm
bớt.

Đỉnh Phong ngẩn người, nhìn bốn phía xung quanh, xác định là Tiêu Mộc đang nói chuyện với mình, mặt cô ửng đỏ: “Không sao.”

Mà Lý Gia Nhạc đang đứng sững sờ ở một bên, lúc này mới kịp thời phản ứng, thiếu niên xinh đẹp đang đứng trước mắt này, không phải là “Lãnh mỹ
nhân” Tiêu Mộc đó sao?

Tiêu Mộc rất nổi tiếng, nhưng nữ sinh thổ
lộ với anh lại cực kỳ ít, chủ yếu cũng bởi vì tính tình lạnh nhạt hờ
hững, toàn thân luôn toát ra sự lạnh lùng, khiến cho những người muốn
theo đuổi anh chùn bước.

Có thể nói, Tiêu Mộc chính là cái loại
“Tiểu Liên Hoa” như lời của Chu Đôn Di nói, chỉ có thể đứng nhìn từ xa
chứ không thể xem thường.(*)

Người qua đường đã rời đi.

Đỉnh Phong đột nhiên cảm thấy, tình huống lúc này mà cô còn có tâm tình để thưởng thức mỹ nam, thật sự là tội không thể tha.

Lý Gia Nhạc kéo tay của Đỉnh Phong, ánh mắt lại liếc về phía Tiêu Mộc,
cười tươi như hoa nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm chủ thầu nói chuyện.”

Đúng lúc này, Tiêu Mộc lại không nhanh không chậm mở miệng, mắt phượng khép
hờ, “Trước hết là nên giải quyết sạch sẽ vết sơn trên người, để sơn bám
vào lâu sẽ rất khó tẩy được.”

Lý Gia Nhạc “A” lên một tiếng, tự gõ vào đầu mình, “Coi mình này, thật ngu ngốc.”

Nói xong, Lý Gia Nhạc giúp cô lau sạch sơn trên người, mà Tiêu Mộc cũng đã biến mất ở trong tầm nhìn của Đỉnh Phong.

Những chuyện sau đó, Đỉnh Phong đã không còn có thể nhớ rõ, cô chỉ nhớ lúc
mình trở về nhà, Dương Đán nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy, khuôn mặt
vốn dĩ thanh tú liền trở nên trắng bệch, bước một bước dài đến bên cạnh
cô, xót xa hỏi: “Đỉnh Phong, nói cho baba biết, có phải là con bị lăng
nhục rồi đúng không!!!!!!!!!Baba sẽ báo thù cho con!!!!!!!!!!”

Đỉnh Phong không nói gì, “Ba, con chỉ là bị sơn đổ vào người thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.